Chương 302 : Chuẩn bị hai tay

Edit : Luna Huang

Tình huống chính là như vậy đó.

“Giữ lại không được, cho cũng không được, bán cũng không được, cái này chẳng phải là không cho con người ta đường sống a!” Phong Ân Thái thở dài, nói xin lỗi với Ngưu Hữu Đạo : “Lão đệ, việc này là ta có lỗi với ngươi!”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Bị hoàng đế Tề quốc để mắt tới, coi như lúc đó cự tuyệt, đoán chừng cũng không cự tuyệt được, ngươi không đồng ý, hắn tự nhiên cũng sẽ có biện pháp buộc chúng ta nhận lấy.”

Lệnh Hồ Thu: “Hay là nghĩ biện pháp rời đi đi.”

Phong Ân Thái hỏi lại: “Làm sao rời đi được? Bên ngoài có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, bất kể là ai đi ra ngoài, đều sẽ bị bắt lại lục soát, căn bản là chạy không thoát.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nhị ca, việc này sợ là vẫn phải nhờ ngươi đi thêm một chuyến nữa.”

Lệnh Hồ Thu cười khổ: “Thái độ của ba phái kia rất rõ ràng, ta có chạy thêm mấy chuyến nữa cũng vô ích thôi!”

Ngưu Hữu Đạo: “Không phải đi tìm ba phái, mà tìm hoàng đế, vấn đề mấu chốt nằm ở trên người Hạo Vân Đồ, việc này cần Hạo Vân Đồ nhả ra mới được, ta muốn đàm phán với Hạo Vân Đồ.”

Lệnh Hồ Thu đưa tay vỗ trán, đau đầu nói: “Lão tam, không phải ta không giúp ngươi, hoàng đế há là người ngươi muốn gặp là có thể gặp được sao? Giúp ngươi gặp hoàng đế ư, ta cũng không có cái năng lực đó, người ta cũng sẽ không muốn gặp ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Bùi tam nương! Nhị ca, ngươi nghĩ biện pháp, giúp ta liên hệ với Bùi nương tử, ta sẽ nói chuyện với nàng, để nàng tiện thể nhắn lại cho hoàng đế.”

Phong Ân Thái: “Chuyện này là ý của hoàng đế, ngay cả sư môn của Bùi tam nương cũng không đồng ý, Bùi tam nương có thể gặp ngươi ư?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ cần có thể gặp Bùi nương tử, ta sẽ có biện pháp để hoàng đế thay đổi mệnh lệnh.”

Lệnh Hồ Thu: “Nếu nàng ta không muốn gặp ngươi, thì phải làm sao?”


Ngưu Hữu Đạo: “Nhị ca, chỉ cần ngươi nghĩ biện pháp liên hệ được nàng, giúp ta chuyển cho nàng một câu nói, chắc nàng sẽ tới gặp ta.”

Nghe được lời ấy, Lệnh Hồ Thu ngược lại là có chút hứng thú, hỏi: “Chuyển cho nàng câu gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nói cho nàng rằng, nói ý của hoàng đế ta đã hiểu, ta cũng nguyện ý phối hợp, nhưng cũng cần phải gặp nàng nói chuyện, nếu nàng không đến, khiến chuyện của hoàng đế bị hỏng, nàng chạy cũng không thoát khỏi trách nhiệm.”

Lệnh Hồ Thu hồ nghi, “Như vậy có được không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không có vấn đề gì.”

Lệnh Hồ Thu có vẻ hơi do dự, song, cuối cùng cũng đứng dậy nói: “Được rồi, ta sẽ đi Đại Khâu môn một chuyến nữa, nhờ người quen của ta ở Đại Khâu môn, giúp ta liên lạc với Bùi tam nương thử xem, nghĩ biện pháp chuyển lời giúp ngươi, bất quá, nàng có thể tới gặp ngươi hay không, ta thế không dám hứa chắc.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nhị ca, ngươi không thể nói lời tụt nhuệ khí như vậy, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, cho dù là lừa gạt hay hãm hại, tóm lại cần phải nghĩ biện pháp kéo nàng tới đây gặp ta.”

“Ta cố hết sức đi!” Lệnh Hồ Thu gật đầu đáp ứng, nói xong đi ngay, quay người bước nhanh rời đi.

“Ai!” Phong Ân Thái cau mày sầu khổ, lắc đầu thở dài.

Ngưu Hữu Đạo: “Đại ca, còn có chuyện cần ngươi hỗ trợ.”

Phong Ân Thái quay đầu sang, “Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được.”

Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Đào địa đạo!

“Đào địa đạo?” Phong Ân Thái ngạc nhiên.

Ngưu Hữu Đạo: “Không sai! Ngươi dẫn theo dẫn đệ tử Thiên Ngọc môn các ngươi, đào một cái địa đạo từ trong viện của các ngươi đi ra ngoài, không cần ra xa quá, lối ra nằm ở khu vực phụ cận là được rồi. Chú ý, hạn chế gây động tĩnh, không nên đánh rắn động cỏ, cần phải xong trước giữa trưa ngày mai cho ta. Sau khi đào đia đạo xong, người Thiên Ngọc môn các ngươi lập tức đi ra bằng cửa chính, rút lui khỏi bên này như bình thường, còn lại những thứ khác để ta đến ứng đối cho.”


Phong Ân Thái: “Không phải ngươi muốn đàm phán với hoàng đế sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đàm phán là về phần đàm phán, cần phải chuẩn bị hai tay, ta không thể ký thác toàn bộ hi vọng vào tay hoàng đế được, nhất định phải chừa đường lui cho mình, một khi đàm phán không thành, ta sẽ lập tức rời đi.”

Dù sao Phong Ân Thái cũng cảm thấy hơi áy náy, cũng biết chuyện lần này Thiên Ngọc môn làm có chút không chính thống, khiến Ngưu Hữu Đạo rơi vào hiểm cảnh, thêm nữa, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, dù sao đã trở thành huynh đệ kết bái với Ngưu Hữu Đạo, nhiều đệ tử đồng môn đều thấy được, nếu ngươi dám bỏ mặc kệ Ngưu Hữu Đạo, sợ là sẽ hoàn toàn mất hết mặt mũi, bèn không khỏi có chút lo lắng nói: “Lão tam, hoàng đế đã giăng lưới xong hết rồi, bốn phía ở đây sợ là đã có thám tử dày đặc, muốn thông qua địa đạo thoát đi như vậy, sợ là không dễ a!”

Ngưu Hữu Đạo: “Cái này ta biết, ta tự có tính toán, ngươi bây giờ cần phải làm là, lập tức giúp ta bí mật đào địa đạo chuẩn bị kỹ càng vào!”

Phong Ân Thái than ngắn thở dài: “Thôi được! Chuyện đào địa đạo ngươi cứ yên tâm, trước trưa mai ta nhất định sẽ bí mật chuẩn bị kỹ càng cho ngươi .”

“Nhanh đi!”

“Được!”

Đợi sau khi Phong Ân Thái rời đi, Ngưu Hữu Đạo cấp tốc gỡ một miếng ván gỗ từ một cái đồ vật trong nhà xuống, tiến hành cắt gọt, trên tay cầm một cây tiểu đao, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.

Hắc Mẫu Đơn có chút hiếu kỳ, không biết hắn đang làm gì, đến gần nhìn xem, phát hiện là đang khắc hoa, không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo còn có tay nghề này, không khỏi hỏi: “Đạo gia, ngươi đây là đang làm cái gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo không để ý đến, hết sức chuyên chú điêu khắc.

Không bao lâu, nửa khối gỗ khắc lớn chừng bàn tay, giống như ngọc bội đã hoàn thành, hoa văn ‘hoa khai phú quý’.

Ngưu Hữu Đạo sai Hắc Mẫu Đơn dọn dẹp hiện trường một chút, còn hắn thì cấp tốc làm củ khối gỗ nhỏ điêu khắc kia, về phương diện này hắn vô cùng kinh nghiệm, cực kỳ thuần thục.

Cuối cùng, một khối gỗ điêu khắc được chỉnh khắc xong, Ngưu Hữu Đạo lại giao cho Hắc Mẫu Đơn, cũng căn dặn: “Đưa đến cho quầy đậu hũ đang bán bên ngoài, đừng để cho người khác phát hiện.”

Hắc Mẫu Đơn nhìn khối gỗ điêu khắc xinh đẹp trên tay một chút, có chút nghi ngờ hỏi: “Đạo gia, đây là?”


Ngưu Hữu Đạo: “Không nên hỏi nhiều như vậy, lập tức chấp hành!”

“Vâng! Ta sẽ theo an bài làm ngay.” Hắc Mẫu Đơn dạ, cầm đồ vật trong tay bước nhanh rời đi. . .

Trong màn đêm, Đậu Hũ quán, có một người về tới hậu viện, tìm được Viên Cương, dâng lên một khối gỗ điêu khắc, nói “Lão đại, đồ Đạo gia bên kia gửi đến.”

Dưới đèn, Viên Cương cầm khối gố điêu khắc lật qua lật lại nhìn xem, nhận ra là tay nghề của Đạo gia, trầm giọng nói: “Giấy, than củi!”

Ngữ khí có chút ngưng trọng, hắn hiểu rất rõ Ngưu Hữu Đạo, nếu không phải gặp phiền toái thật sự, Đạo gia sẽ không sử dụng thủ pháp ẩn dấu như vậy để liên hệ hắn.

Bọn thủ hạ cũng không biết hắn muốn giấy với than củi làm gì, bất quá vẫn nhanh chóng đi lấy đưa tới.

Để khối gỗ điêu khắc ở trên bàn, lấy giấy trắng phủ lên xong, Viên Cương cầm cục than củi, cấp tốc bôi bôi chà chà lên trên tờ giấy trắng, dần dần trên tờ giấy trắng hiện hiện lên hoa văn trên khối gỗ.

Sau khi hoa văn trên khối gỗ điêu khác hoàn toàn in ra trên giấy xong, Viên Cương cầm trang giấy lên, lật ngửa lại, rọi đèn xem xét, thì nhìn thấy trong hóa văn có ẩn giấu mấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ viết chỉ có hắn với Đạo gia biết: Đêm mai, đèn hiệu, hỏa thiêu thành, mở cửa thành, chế hỗn loạn, trợ thoát thân!

Thần sắc Viên Cương ngưng trọng, có thể để Đạo gia nói ra ba chữ ‘hỏa thiêu thành’ này, đã nói lên hiện tại Đạo gia đã gặp phải phiền phức lớn, cần hắn chế tạo ra hỗn loạn lớn ở kinh thành Tề quốc, Đạo gia mới có thể thoát thân được!

Xé nát trang giấy trên tay, cầm khối gỗ điêu khắc lên, ‘c rốp’ một tiếng, trực tiếp bóp nát, đồng thời trầm giọng nói: “Địa đồ!”

Rất nhanh, một tấm bản đồ chi tiết kinh thành Tề quốc do chính bọn hắn chế được bày ra trên bàn, dưới ánh đèn Viên Cương tại nhìn chằm chằm địa đồ, cẩn thận quan sát

Một lúc lâu sau, Viên Cương quay đầu, ngoắc Viên Phong ở gần bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò: “Bảo các huynh đệ đi tới tất cả các hiệu thuốc mua  diêm tiêu(KNO3) với lưu huỳnh(S) số lượng lớn, chú ý bí mật. . . . . .”

Trong màn đêm, trên một cây đại thụ, Hắc Mẫu Đơn đang đứng trên ngọn cây, nhìn ra xa một hồi lâu, mới từ trên cây nhảy xuống, đi thẳng vào đình viện của Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo đang chắp tay sau lưng đứng trong viện ngẩng đầu ngắm trăng, Hắc Mẫu Đơn đến gần nhỏ giọng nói: ” Quầy đậu hũ ở góc đường bên ngoài đã dọn, trên gánh hàng còn treo một chiếc đèn lồng trắng.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, điều này biểu thị Viên Cương đã nhận được tin tức của hắn, cũng đang biểu thị cho hắn biết là không thành vấn đề.

Hỏa thiêu Tề kinh sẽ khiến cho rất nhiều người không có nhà để về, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn làm như vậy, nhưng nếu thật sự bị Hạo Vân Đồ ép cho hắn không có đường lui, hắn cũng chỉ là có thể chế tạo ra hỗn loạn to lớn tại kinh thành, chỉ có khiến cho rất nhiều người trong kinh thành chạy trốn tránh nạn, hắn mới có thể trà trộn vào trong đám người đó thoát đi.


Chỉ có rất nhiều người chạy đi, mới có thể tránh cho người khác phát hiện ra hướng đi của hắn, nhiều người chạy loạn bốn phía như, ai có thể biết được hắn đi đâu? Chỉ có như thế, mới có thể thuận lợi thoát khỏi kinh thành, nếu không, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, căn bản là không có cách nào thoát thân.

Về phần Hạo Vân Đồ có thể đoán ra được có phải là chuyện tốt do hắn đã làm hay không, sau đó có thể trừng trị hắn hay không, hắn đã không còn để ý tới, nếu ngay cả trước mắt đều không thế qua được, không thể bảo toàn mạng sống được mà nói, còn tính cái gì về sau nữa!

Trước tiên phải qua được cái trước mắt, chuyện về sau về sau hẵng tính!

Hắn cũng không muốn làm như vậy, thế nhưng, nếu Hạo Vân Đồ không cho hắn con đường sống mà nói, hắn cũng chỉ có thể là ‘cắn’ ngược lại Hạo Vân Đồ một phát.

Đưa hắn vào tuyệt lộ, khiến hắn ‘chó cùng rứt giậu’, còn không cho phép hắn chơi lại Hạo Vân Đồ chắc?

“Đi sang tiểu viện của Thiên Ngọc môn bên xem thử đến đâu rồi.” Ngưu Hữu Đạo nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nhàn nhạt lên tiếng.

Hắc Mẫu Đơn lập tức rời đi, một lát sau lại trở về, nhỏ giọng bẩm báo: “Vẫn đang còn đào, tiến độ rất nhanh, Phong Ân Thái đã chọn lối ra nằm ở phía bên trái một gian phòng chứa đồ lặt vặt.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, “Nếu đêm nay Bùi nương tử không đến, có khả năng là không đàm luận được, ngày mai các ngươi rút lui cùng với người Thiên Ngọc môn luôn đi.”

Hắc Mẫu Đơn lập tức hỏi: “Đạo gia, vậy còn ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta ở đây làm mồi nhử, hấp dẫn chú ý của bên ngoài.”

Hắc Mẫu Đơn vội nói, “Như vậy sao được! Lỡ như có việc, bên cạnh ngươi, ngay cả một người trợ giúp cũng không có.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu ta không lưu lại, các ngươi căn bản đi không được. Chỉ có ta ở lại chỗ này, để bọn hắn biết, đồ vật còn ở trên tay ta, các ngươi mới có thể thoát thân. Ngoại nhân sẽ không cho là ta cao thượng như vậy, ở lại đây làm mồi nhử, người ngoài nghĩ đám các ngươi rời khỏi ta là vì muốn tránh họa, ta sẽ tận lực tranh thủ thời gian cho các ngươi rời đi. Nhớ kỹ, sau khi rời khỏi nơi này, các ngươi lập tức tách ra khỏi đám người Thiên Ngọc môn, đi càng xa càng tốt, về hải vực phía tây, tụ họp lại với đám Công Tôn Bố ở bên kia, đằng sau ta sẽ tới chỗ các ngươi gặp mặt. Nếu như kế hoạch có thay đổi gì, ta sẽ sai người thông báo cho các ngươi.”

Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, không được, ta. . .”

Ngưu Hữu Đạo đưa tay cắt ngang, “Đừng nói nữa, ý ta đã quyết! Bảo các ngươi đi, không đơn thuần là vì các ngươi, cũng là vì chính ta, một đám chúng ta tập trung một chỗ, quá bắt mắt, rất khó thoát thân, các ngươi lưu lại cũng chỉ có thể là gánh nặng của ta thôi, ta đi một mình ngược lại dễ dàng chạy thoát hơn, trình độ nào đó, các ngươi rời đi cũng là đang thu hút sự chú ý vào ta. Ngươi yên tâm, ta đã bố trí xong xuôi, muốn tóm được ta không dễ như vậy đâu. Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, ta cũng đã trải qua không ít mưa gió, ta có thể lăn lộn cho tới hôm nay, cũng không phải là ăn chay!”

Mặt Hắc Mẫu Đơn đầy lo nghĩ nói: “Đạo gia, dù sao bên cạnh ngươi cũng cần lưu lại người làm chân chạy đưa tin a!”

“Có Hầu tử ở đây rồi, việc này ngươi không cần quan tâm, ở một số phương diện, hắn càng chuyên nghiệp, càng mạnh hơn so với các ngươi! Huống chi. . .” Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo lộ ra nụ cười quỷ quyệt, “Không phải còn có Lệnh Hồ Thu đó sao!”

Nhắc đến Lệnh Hồ Thu, Lệnh Hồ Thu liền đến, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.