Chương 308: Không dám tìm đường chết
Edit : Luna Huang

Tay đang cầm xấp kim phiếu đếm đếm Bùi tam nương ngẩng đầu lên một chút, chứng kiến một Ngưu Hữu Đạo không có tôn nghiêm bị kêu đến hét đi như vậy, trong lòng không biết có phải là có đồng cảm hay không, nhớ mang máng lúc ngẫu nhiên gặp phải trên đường đi Đại Tuyết sơn, thì vị này khi đó rất là thoải mái, cho dù là bị Sở An Lâu nhục nhã, cũng không có biểu hiện hèn mọn như vậy qua lần nào, thật đúng là trước khác nay khác.

Lúc ấy nàng cũng đích thật là nhận qua nhân tình của Ngưu Hữu Đạo, cho dù có tâm muốn giúp một chút, nhưng tình huống hiện tại, nàng cũng không tiện ra mặt nói cái gì.

Lui một bước mà nói, có thể giữ được mạng đã coi như là không tệ rồi, cũng không cần lại đi nói cái gì, nếu là ngay cả chút khuất nhục ấy đều nhịn không nổi, có thể sống qua trước mắt cũng khó sống qua sau này.

Ngưu Hữu Đạo chắp tay về phía đám người trong đình, sau đó quay người liếc mắt ra hiệu cho Lệnh Hồ Thu một cái, người sau hiểu ý, lập tức cùng hắn rời khỏi đình.

Hai người vừa đi xuống bậc tam cấp, chợt trong đám người vây xem đối diện có một người bước ra, đưa tay lên mặt gỡ mặt nạ xuống, mỉm cười với hai người.

Trong đình, Côn Lâm Thụ đang muốn nói gì thì thấy một màn này, tạm thời nhịn xuống, thờ ơ lạnh nhạt.

Ngưu Hữu Đạo với Lệnh Hồ Thu cùng quay mặt nhìn nhau, người xuất hiện không phải ai khác, chính là Phong Ân Thái!

Không phải vị này đã đi rồi sao? Tại sao lại trở lại? Hai người nhìn nhau im lặng, đồng thời tâm tình cơ hồ vô thức trầm xuống, nếu nói là vì tình nghĩa huynh đệ gì đó, hai người là không tin tưởng lắm, hai người hoài nghi, vị này là vẫn chưa có từ bỏ những tấm công văn xuất cảnh kia, muốn dùng một loại phương thức khác lấy tới tay.

Nhất là Ngưu Hữu Đạo, hắn có thể hiểu được tâm tình vị này, bị Thiên Ngọc môn phái tới làm việc, không lập được công trạng không nói, trái lại còn chọc tới phiền phức, sợ rằng hắn sẽ vội vàng muốn lấy công chuộc tội.

Hắn đúng là không có đoán sai thật,  cái người cổ động đấu giá đầu tiên, dùng 1 vạn kim tệ mua đi phần công văn xuất cảnh 3 vạn chiến mã, chính là đệ tử Thiên Ngọc môn, lời to rồi!

Kỳ thật Phong Ân Thái cũng không nghĩ tới chỉ 1 vạn kim tệ là có thể mua được, bởi vì thấy chủ trì đấu giá là Ngưu Hữu Đạo, biết Ngưu Hữu Đạo là muốn nhân cơ hội này thoát khỏi nguy hiểm, hắn tốt xấu gì cũng là đại ca kết bái, muốn mở đợt đầu, sau có gặp lại Ngưu Hữu Đạo cũng dễ nói, liền giúp Ngưu Hữu Đạo hâm nóng tràng đấu giá, mới sai đệ tử trong môn giơ tay hưởng ứng trước.


Tuyệt đối không nghĩ tới, Ngưu Hữu Đạo liền ngay cả cơ hội cho những người khác kêu giá cũng không cho, liền trực tiếp ép bán, ép buộc đệ tử Thiên Ngọc môn mua vào, cái này là chuyện gì đây.

Hiện tại xuất hiện cũng là lo nếu để hai người trốn vào trong nước rồi thì sẽ rất khó tìm, hắn muốn hỏi cho rõ trận đấu giá này là sao, để dễ bề làm ra quyết định, huống chi ngay cả Lệnh Hồ Thu cũng có thể cuốn vào, vậy nên hắn cho rằng sẽ không có chuyện gì.

Hai người khẩn trương đi tới nghênh đón, Ngưu Hữu Đạo trầm giọng hỏi: “Đại ca, sao đại ca lại tới đây?”

“Tí nữa nói.” Phong Ân Thái nghiêng đầu ra hiệu một chút, tính gọi hai người cùng rời đi.

Hai người dù có nghi vấn cũng không tiện hỏi ở trong này hỏi, cũng đang muốn cùng hắn rời đi, ai ngờ đột nhiên có tiếng gọi nhàn nhạt từ trong đình truyền tới, “Ngưu Hữu Đạo!”

Ngưu Hữu Đạo dừng bước, quay người, nhìn về phía người lên tiếng, là Côn Lâm Thụ, “Côn huynh, có gì phân phó sao?”

“Sư huynh!” Hỏa Phượng Hoàng lại kéo tay áo Côn Lâm Thụ một cái, vẫn ra hiệu cho hắn đừng làm loạn như nãy.

Côn Lâm Thụ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay của nàng, khẽ nói : “Hắn đã làm xong việc hắn nên làm, chuyện của hắn chẳng phải cũng đã qua rồi sao.”

Ngụ ý là, lúc nãy hắn không có can dự cái gì, chính là không muốn làm hỏng việc, Ngưu Hữu Đạo hiện tại, đối với hoàng đế và ba phái mà nói, đã không có giá trị lợi dụng.

Nói xong thuận tay gỡ tay của Hỏa Phượng Hoàng đẩy ra.

Hỏa Phượng Hoàng muốn nói lại thôi, nàng lo lắng Côn Lâm Thụ xảy ra chuyện, tuy nói Thiên Hỏa giáo không coi Trác Siêu ra gì, nhưng dù sao Trác Siêu cũng là cao thủ hàng nhất lưu trên Đan Bảng, sư huynh chưa chắc là đối thủ của Trác Siêu, mà Ngưu Hữu Đạo lại là người có thể giết Trác Siêu, trước khi giết Trác Siêu cũng đã là rất nổi danh, dưới thanh danh vang dội cũng không phải ai cũng là hạng người lừa gạt, sợ là không có đơn giản như vậy.

Nàng cho rằng, Ngưu Hữu Đạo bây giờ tỏ ra thấp hèn như vậy, rất có thể là do tình thế trước mắt bức bách, không dám tìm đường chết!

Thế nhưng lúc ở trước mặt mọi người, nàng không tiện tranh luận cái gì với sư huynh, nếu hai người vỏn vẹn chỉ là sư huynh muội thôi thì đã dễ nói, song hai người về sau là sẽ trở thành phu thê, trước mắt bao người làm cho nam nhân của mình mất mặt, phu vi thê cương*, sau này để người ta nhìn vào thấy thế nào? 


*: trong “Tam cương ngũ thường” của Nho giáo: quân vi thần cương, phu vi thê cương, phu vi tử cương. Ý nghĩa là người trên (quân, phu, phu) phải chăm sóc, bảo vệ, bao dung người dưới (thần, thê, tử), còn người dưới phải kính nhường, yêu thương, phục tùng và biết ơn người trên.

Luna: Nói thật ta chả thích loại tư tưởng giáo dục phong kiến này chút nào. Mọi người là bình đẳng, ok?

Côn Lâm Thụ rảo bước đi tới đứng trước bậc tam cấp, ở trên cao nhìn xuống Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Nghe nói là ngươi giết Trác Siêu phải không?”

Người trong đình, người ngoài đình, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía hắn.

Một trận gió thổi đến, thổi một thân áo bào đỏ của Côn Lâm Thụ bồng bềnh, thêm bộ dáng ngọc thụ lâm phong của hắn, trông khá là phong độ.

Cái phong độ này làm cho không ít người ở ngoài đình thầm khen, không hổ là con cháu đại gia.

Chẳng lẽ vị này là bà con họ hàng gì với Trác Siêu sao? Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, vô ý thức muốn phủ nhận, nhưng mà đây là kết luận đổi mới Đan Bảng của Băng Tuyết các, hắn không thể đi nói trước mặt mọi người là Băng Tuyết các làm bừa được, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Ta làm sao có thể giết Trác Siêu được, thật sự Trác Siêu đã bị người nào đó đánh cho trọng thương trước rồi, để cho ta nhặt được tiện nghi mà thôi!”

Lệnh Hồ Thu nghe vậy thì nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, vị này nói với mình hình như không phải là như vậy.

Côn Lâm Thụ thầm nghĩ, thì ra là thế, liền biết mà, vị này làm sao có thể giết được Trác Siêu chứ. Mặt ngoài lại lạnh nhạt nói: “Khiêm tốn rồi, chẳng lẽ giết Yến sứ dưới vòng vây như vậy cũng là nhặt được tiện nghi à?”

Ngưu Hữu Đạo không rõ vị này đến tột cùng là có ý gì, đáp: “Côn huynh anh minh, quả thực là nhặt được tiện nghi, kỳ thật, Yến sứ coi như là ta giết, nhưng thật ra là chết ở trên tay các sứ thần của quốc gia khác, có một vài sứ thần quốc gia khác muốn phân cao thấp với Yến sứ, cố ý giữ lại pháp sư tùy tùng của Yến sứ, mới để cho ta nhặt được phần tiện nghi này.”

Hắn nói cũng là sự thật, nếu không phải được một vài người tương trợ, tình huống lúc đó, hắn căn bản là không giết được Tống Long.


Mà nghe hắn nói kiểu này, không chỉ là Côn Lâm Thụ, bao quát những người khác, ngẫm lại cũng cảm thấy rất có khả năng như vậy, giữa sứ thần chư quốc đều muốn phân cao thấp, lừa này hố kia lẫn nhau là quá bình thường, mấy sứ thần chư quốc ở tại kinh thành Tề quốc chẳng phải cũng là như thế đó sao.

Nhưng mà Côn Lâm Thụ lại không nghe dạng thuyết sáo này, hôm nay hắn đến, là cố ý muốn cho Tề Hoàng minh bạch chút gì, “Ngưu Hữu Đạo, khiêm tốn thái quá chính là dối trá.”

Ngưu Hữu Đạo vội nói: “Không phải khiêm tốn, mà thực sự là không có cái năng lực đó.”

Côn Lâm Thụ: “Là khiêm tốn hay là dối trá, so tài xem thật giả, nghe nói tu vi của ngươi là Trúc Cơ kỳ, ta cũng là tu vi Trúc Cơ kỳ, ngươi có nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến của ta không?”

Đám người kinh ngạc, bao quát cả Ngưu Hữu Đạo trong đó, đều không có nghĩ đến, đột nhiên toát ra cái vấn đề này.

Người Đại Khâu môn với người Huyền Binh tông đưa mắt nhìn nhau, không biết Côn Lâm Thụ muốn làm cái quỷ gì, đường đường đại phái danh môn, trước mặt mọi người nói kiểu này, có hiềm nghi phải chẳng là đang ỷ thế hiếp người? Lại nói, coi như ngươi đánh thắng Ngưu Hữu Đạo, thì có ý nghĩa gì, người bên ngoài xem ra, đệ tử Thiên Hỏa giáo đánh thắng Ngưu Hữu Đạo, không phải là chuyện tất nhiên hay sao? Thắng cũng không có vẻ vang gì, làm gì đi làm cái chuyện tốn công phí sức không có kết quả gì tốt kia.

Bất quá nói đi thì nói lại, Côn Lâm Thụ là người Thiên Hỏa giáo, cũng không tới lượt người hai phải bọn hắn để ý đến.

Bùi tam nương âm thầm vì Ngưu Hữu Đạo kêu hỏng bét rồi, Côn Lâm Thụ là ai nàng rất rõ, nhân tài kiệt xuất trong lứa đệ tử đời này của Thiên Hỏa giáo, tâm khí cao ngạo, đó là người dám động thủ giáo huấn hoàng tử, vị này mở miệng mà nói, sợ là không cho phép Ngưu Hữu Đạo cự tuyệt, cự tuyệt là vị này xem như ngươi đang làm hắn mất mặt.

Mới vừa rồi nàng còn tưởng Ngưu Hữu Đạo chịu ủy khuất cầu toàn, đã tránh được một kiếp, không ngờ rằng lại chui ra cái vấn đề này.

Nàng dù sao cũng có chút giao tình với Ngưu Hữu Đạo, cho nên nội tâm trái lại muốn nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo đồng ý đi, ứng chiến đi, đụng phải vị này không ứng chiến là không được, rồi sau đó thống khoái thua trận là được, có thể đánh thắng cũng không thể thắng, nếu làm mất hết mặt mũi Thiên Hỏa giáo, Thiên Hỏa giáo cũng sẽ không bỏ qua, tất nhiên là muốn giết hắn để vãn hồi mặt mũi.

Nhưng mà nàng lại không tiện nhắc nhở hắn trước mặt mọi người, cộng thêm Ngưu Hữu Đạo đang đứng đối mặt với Côn Lâm Thụ, cũng không có nhìn nàng, nàng liên tiếp nháy mắt đều không có thấy được.

Cùng đối mặt với Côn Lâm Thụ, trong chớp mắt, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo có thần sắc sắc bén hiện lên, bất quá lại cấp tốc hạ xuống, chắp tay nói: “Không dám không dám, tại hạ sao là đối thủ của Côn huynh được!”

Côn Lâm Thụ: “Mở miệng ngậm miệng ‘Côn huynh’ Côn huynh’ cái gì, không dám ứng chiến thì nói, ngươi là cái thá gì, có tư cách gì xưng huynh gọi đệ với ta. Một câu thôi, có dám chấp nhận khiêu chiến của ta hay không?”

Lời này là nhục nhã trần trụi, Ngưu Hữu Đạo lại không tỏ vẻ gì, chắp tay nói: “Tại hạ thật sự không phải là đối thủ của Côn tiên sinh, tại hạ nguyện nhận thua ở trước mặt tất cả mọi người .” Dứt lời quay người, lớn tiếng nói với đám người trước mặt: “Tại hạ Ngưu Hữu Đạo, thừa nhận thực lực không bằng Côn Lâm Thụ, Côn tiên sinh của Thiên Hỏa giáo, ngay tại đây, trước mặt tất cả mọi người xin nhận thua!”

Tiếp sau đó lại quay người, chắp tay cúi đầu với Côn Lâm Thụ, dáng vẻ vui lòng phục tùng nhận thua vậy.


Hiện trường có không biết bao nhiêu người âm thầm thổn thức, cũng có thể lý giải hành vi vì giữ mạng của Ngưu Hữu Đạo.

Nói đi thì nói lại, thừa nhận không bằng người Thiên Hỏa giáo, theo mọi người thấy, cũng không tính là chuyện gì mất mặt.

Côn Lâm Thụ lạnh nhạt nói: “Là thật tâm nhận thua sao?”

Ngưu Hữu Đạo lần nữa cúi đầu, “Hoàn toàn chính xác là phát ra từ đáy lòng, thành tâm nhận thua.”

Côn Lâm Thụ: “Lòng người khó dò, ngoài miệng nói thật tâm cũng vô ích, lấy ra chút thành ý đi! Thế này, ngươi tự chặt đứt một cái cánh tay, ta xem như ngươi là thật tâm.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt không ít người thay đổi, đám người Đại Khâu môn Tần Dung cùng đám Huyền Binh tông nhìn nhau, đều cảm thấy hôm nay Côn Lâm Thụ làm có chút quá, Ngưu Hữu Đạo người ta cũng đã nói như vậy rồi, ngươi cứ hùng hổ dọa người kiểu này, khó tránh khỏi có chút khinh người quá đáng, Thiên Hỏa giáo dù sao cũng là danh môn chánh phái, làm sao lại đến mức này!

Bên này đã mơ hồ có chút hoài nghi, phải chăng Côn Lâm Thụ có gút mắc hay cừu hận gì đó với Ngưu Hữu Đạo mà không ai biết?

“Sư huynh, nếu người ta đã nhận thua rồi, thì coi như xong đi.” Hỏa Phượng Hoàng tiến lên, nhỏ giọng khuyên nhủ Côn Lâm Thụ.

Côn Lâm Thụ bỗng quay đầu lại nhìn nàng, hai người bốn mắt đối nhau, cuối cùng vẫn Hỏa Phượng Hoàng chịu thư phục, răng ngà hơi cắn cắn môi, lui xuống!

Tâm tình nàng có chút phức tạp, trước kia thời điểm hai người còn chưa có đính hôn, nàng thấy ngứa mắt còn có thể tùy tiện chỉ trích sư huynh đôi ba câu, sư huynh cũng có thể vui vẻ nhận, chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn chính mình!

Trong khi đang cúi đầu, thân hình Ngưu Hữu Đạo chợt cứng đờ, từ từ đứng thẳng lưng lên, ánh mắt cùng giao nhau với Côn Lâm Thụ, trầm mặc một hồi lâu, mới từ từ nói: “Thân thể da tóc là của cha mẹ, không dám tùy tiện gây tổn hại, huống chi là cả một cái cánh tay, còn xin Côn tiên sinh giơ cao đánh khẽ, tha ta một mạng!”

Côn Lâm Thụ cứng rắn nói, “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có chặt tay hay không ?”

Ánh mắt hai người giằng co nhau, mặt Ngưu Hữu Đạo dần dần lộ ra vẻ tươi cười , nói: “Xem ra hôm nay ta không ứng chiến là không được rồi!”

Luna: Đúng là không sợ quân địch như hổ báo, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Làm việc không có bàn bạc trước dẫn đến anh Phong không hiểu ý của nam chủ làm làm linh tinh, dẫn hỏa thiêu thân rồi.