Chương 321 : Nước quá trong ắt không có cá

Trong thoáng chốc, Lệnh Hồ Thu ẩn ẩn ý thức được ý đồ đến của đối phương, chớp mắt cõi lòng âm thầm sinh lo lắng, có một số chuyện, một khi bị cuốn vào mà nói, thì chính là phiền phức ngập trời, bèn đáp: “Ngụy tiên sinh, cái này ta cũng không biết.”

Ngụy Trừ: “Lệnh Hồ huynh, ngươi là người hiểu chuyện, hẳn phải biết, hôm nay ta đến tra hỏi là đại biểu cho ai, lấy ‘không biết’ ra trả lời qua loa tắc trách, với ta thật sự không có ý nghĩa, mà đối với ngươi, cũng không có chỗ tốt gì.”

Lệnh Hồ Thu cười khổ, hắn đương nhiên biết đối phương là đại biểu ai, nếu không cũng sẽ không lo lắng, người bình thường ai sẽ đi chú ý loại vấn đề này đâu?

“Ngụy tiên sinh, ta không phải là trả lời qua loa tắc trách, mà đúng là thật sự không biết.”

Sắc mặt Ngụy Trừ trầm xuống, “Nếu như ta nhớ không nhầm, ngươi là huynh đệ kết bái với Ngưu Hữu Đạo a?”

Lệnh Hồ Thu bất đắc dĩ nói: “Đúng là như vậy, nhưng ta thật sự không biết bọn hắn nói chuyện gì.”

Ngụy Trừ: “Theo ta được biết, bây giờ bên người Ngưu Hữu Đạo liền chỉ có ba người các ngươi, tiếp khách lui tới tránh không được sự tồn tại của các ngươi, ngươi là huynh đệ kết bái của hắn, hắn còn có thể tránh né ngươi hay sao, ngươi lại có thể không biết nói chuyện gì hay sao?”

Huynh đệ kết bái sao? Lệnh Hồ Thu chân chính là có khổ mà khó giải bày, làm sao có chuyện kết bái lòng dạ hắn biết rõ, nhưng đối ngoại lại không tiện giải thích, chẳng lẽ đi nói chính mình là giả đò kết bái sao?

Cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ tuyên bố qua với bên ngoài chuyện bản thân và Ngưu Hữu Đạo là huynh đệ kết bái, nhưng hắn không thể cản nổi Ngưu Hữu Đạo đắc ý muốn tuyên bố ra ngoài, hiện tại chân chính là náo đến ai ai cũng biết.

Lệnh Hồ Thu thở dài: “Ngụy tiên sinh, không phải như ngươi nghĩ, nói thật với ngươi vậy, lúc ấy ta cũng muốn dự thính, nhưng căn bản là không có cơ hội nghe, Đại tổng quản vừa đến, thủ hạ Đại tổng quản lập tức phong tỏa nơi nói chuyện, bất kỳ ai cũng không được tới gần, chỉ có Đại tổng quản và Ngưu Hữu Đạo ở trong phòng mật đàm. Buổi tối Vương phi đến thăm cũng là như thế, thậm chí càng giữ bí mật hơn nữa, mặc áo trùm đen, ngay cả mặt cũng không có lộ ra, còn đóng cửa, nếu không phải sau đó Ngưu Hữu Đạo nói là phi tử Ngọc Vương, thì ngay cả người đến là ai, ta cũng chẳng biết.”

Ngụy Trừ: “Chẳng lẽ ngươi lại không có hiếu kỳ muốn biết bọn hắn nói chuyện gì, sau đó không có hỏi thăm chút nào ư?”

Lệnh Hồ Thu: “Ngụy tiên sinh dự liệu không sai, ta đích xác là có tới hỏi, nhưng căn bản là Ngưu Hữu Đạo không có nói cho ta biết.”

“Hừ hừ!” Ngụy Trừ chợt cười lạnh, trong mắt nổi lên vẻ lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Thu phía đối diện, nhìn chằm chằm khiến cho Lệnh Hồ Thu cả người không được tự nhiên.


Lệnh Hồ Thu không thể không giải thích, “Tại hạ nói câu nào câu nấy đều là thật, tuyệt không dám giấu diếm.”

Ngụy Trừ: “Chẳng lẽ là ta nghe nhầm? Vừa rồi là ai nói, ‘nếu sau đó Ngưu Hữu Đạo không có nói là phi tử Ngọc Vương, thì ngay cả người đến là ai, ta cũng chẳng biết’. Hiện tại lại nói với ta rằng, căn bản không có nói cái gì cho ngươi. Lệnh Hồ Thu, ngươi là cảm thấy ta ngốc quá, hay là cảm thấy ta dễ trêu chọc nhỉ? Cảm thấy ta ngốc cũng không sao, bất quá, ta khuyên ngươi một câu, có vài chuyện là không đùa được, sẽ chết người đó! Tại Tề kinh này, có ít người nếu muốn cho ngươi không thấy được ánh mặt trời ngày mai, thì chắc chắn ngày mai là ngươi sẽ không thấy được, ngươi không cần phải hoài nghi.”

Trong bụng Lệnh Hồ Thu có chút nổi nóng, chuẩn bị lát nữa hỏi thăm xem, vị này là thứ gì, dám nói chuyện phách lối như vậy, thật sự coi người Hiểu Nguyệt các là ăn chay hay sao?

Nhưng mà chuyện này hắn quả thực là không tiện giải thích, hắn rõ ràng là nói sự thật, nhưng đối phương lại là không chịu tin, hắn có thể làm gì nữa?

Vấn đề là, chuyện này ngay cả chính hắn tự ngẫm lại cũng cảm thấy đầy mâu thuẫn, thế nhưng trên thực tế tên Ngưu Hữu Đạo hỗn đản kia đúng là làm như vậy, chỉ nói mỗi người đến là ai, chân chính mấu chốt của vấn đề lại không có lộ ra nửa chữ, hắn biết phải kêu oan với ai bây giờ?

Hơi suy nghĩ một chút, Lệnh Hồ Thu đáp: “Ngụy tiên sinh, Ngưu Hữu Đạo vỏn vẹn chỉ nói cho ta biết người đến là ai, về phần nói chuyện gì, ta cũng không biết vì sao giữ bí mật, giấu rất kỹ, nửa chữ cũng không lộ ra.”

Nghe hắn nói như vậy, Ngụy Trừ càng muốn biết bí mật này thêm, trầm giọng nói: “Lệnh Hồ Thu, ta nhắc lại một lần, có mấy lời là không thể nói lung tung được, hồi sau nếu để ta biết tình huống không khớp với lời ngươi nói, hậu quả kia là ngươi gánh không nổi đâu!”

Lệnh Hồ Thu: “Ta tuyệt đối không có nói lung tung, thực sự là ta cũng muốn biết bọn hắn đã nói chuyện gì. Ngụy tiên sinh, không bằng như vầy, ta dẫn ngươi đi gặp Ngưu Hữu Đạo, ngươi tự đi hỏi hắn, ta cũng có thể cùng ở đó đối chất, để cho ngươi biết là ta tuyệt đối không nói lung tung, như thế nào?”

Hắn muốn nhanh chóng đem tại họa này ném cho người khác, hắn không có lý do gì giúp Ngưu Hữu Đạo gánh việc này, có chút phân tranh nếu bị cuốn vào cũng không phải là chuyện gì tốt, giống như lời đối phương nói, sẽ chết người đó.

Ngụy Trừ trầm mặc, bưng chén trà lên từ từ hớp mấy ngụp.

Vì sao hắn không trục tiếp đi gặp thẳng Ngưu Hữu Đạo, chính là vì muốn cố gắng tránh tiếp xúc trực tiếp.

Nhưng mà nghĩ tới mối quan hệ của vị kia, còn có tâm tình cấp bách muốn biết rõ của vị kia, do dự đắn đo mãi về sau, mới đặt chén trà xuống, đứng dậy nói: “Đi thôi!”

Lệnh Hồ Thu lập tức đứng dậy theo, đưa tay ra nói: “Mời!”


Hồng Phất lập tức đi tới mở cửa.

Ba người vừa ra đến nội viện chưa được mấy chốc, Quản Phương Nghi vội vàng xuất hiện đi tới, nở nụ cười nói: “Hai vị khách quý đã đàm luận xong rồi sao?”

“Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, cần giữ bí mật. . .  . . .” Ngụy Trừ phân phó một hồi.

Ngay lúc Quản Phương Nghi phân phó người đi an bài, Lệnh Hồ Thu tiến tới đứng ngay sau lưng nàng, hạ giọng nói: “Ngươi dám hại ta?”

Quản Phương Nghi lườm hắn một cái, “Không phải ta hại ngươi, bối cảnh đối phương ngươi cũng biết đó, thế lực sau lưng người ta là không phải ta có thể trêu vào, nếu ta còn muốn tiếp tục lăn lộn ở kinh thành này, không thể không nghe theo. Người ta tìm tới ta, ta không có cách nào cự tuyệt, cũng không có lựa chọn khác. Lại nói, người ta muốn tìm ngươi, ngươi tránh được sao? Ta không dắt mối, tự nhiên sẽ có người khác làm, ngươi cũng không tránh được. Huống chi, không phải đã tốt rồi đó sao? Nói chuyện chút mà thôi, làm sao lại thành ta hại ngươi rồi?”

Lệnh Hồ Thu cười lạnh một tiếng, thế nhưng nội dung buổi nói chuyện hắn không tiện truyền ra ngoài, chỉ có thể nói: “Món nợ này ta sẽ nhớ kỹ!”

Quản Phương Nghi đánh vào tay hắn một cái, “Hẹp hòi keo kiệt, có ý nghĩa sao? Được, ta thừa nhận, ta thu 1000 kim tệ, chia lại ngươi một nửa nè được chưa?”

“Giữ tiền của ngươi lại nuôi nam nhân đi!” Lệnh Hồ Thu khinh thường nói, quay người rời đi.

Chờ một lúc sau, có chiếc xe ngựa đi vào, Ngụy Trừ cộng thêm đám Lệnh Hồ Thu cùng chui vào xe ngựa, nghênh ngang rời đi.

“Ai!” Đưa mắt nhìn theo Quản Phương Nghi buông tiếng thở dài.

Làm chuyện đưa cầu dắt mối này, nàng sợ nhất là đụng tới người có quyền thế bối cảnh cường đại tham gia, không cẩn thận liền có khả năng dẫn lửa thiêu thân, thế nhưng làm loại việc này, một khi có người tìm tới cửa, không thể nào lại đi cự tuyệt.

Xe ngựa vừa rời đi không bao lâu, nàng cũng vừa quay người lại đi được không bao xa, một đứa bé chạy nhanh đến báo, “Hồng tỷ, có sinh ý tới cửa.”


“Các ngươi tự tiếp đãi là được rồi.” Quản Phương Nghi không có tâm tình lắm bèn phất phất tay.

Đứa bé nói: “Khách nhân chỉ đích danh muốn gặp ngươi.”

Vừa đi đến cầu nhỏ Quản Phương Nghi bỗng nhiên dừng bước, than thở nói: “Mời vào phòng khách đi.”

“Vâng!” Đứa bé cấp tốc rời đi.

Đợi đến khi khách đến rồi, Quản Phương Nghi cũng đã đến phòng khách, vẻ mặt đã thay đổi thành khuôn mặt tươi cười cho người ta cảm giác thân cận.

Đôi mắt sáng quét qua ba hán tử ngồi im ru trong phòng khách, Quản Phương Nghi cười nói: “Để ba vị đợi lâu.”

Sau khi ngồi xuống, lại hỏi: “Không biết ba vị khách quý cần ta giúp gì?”

Một hán tử cầm đầu chỉ chỉ những người khác trong phòng, “Mời bọn họ tránh ra một chút đi.”

Quản Phương Nghi mỉm cười nói: “Không cần, lát nữa nếu có chuyện gì vẫn là cần bọn hắn làm chân chạy, đều là người có thể tin được, mấy vị cứ việc yên tâm.”

Hán tử lộ ra một tấm lệnh bài từ trong tay áo, chỉ bày ra cho nàng xem, đồng thời nhắc nhở, “Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi!”

Chỉ gặp trên lệnh bài khắc lấy một cái âm trầm diều hâu, một đôi mắt ưng khiếp người, Quản Phương Nghi con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng hơi hồi hộp một chút, Giáo Sự Đài!

Hán tử để nàng thấy rõ lệnh bài trên tay xong, rồi cấp tốc thu lại, đem lệnh bài giấu vào trong tay áo.

Mặt mày Quản Phương Nghi lộ ra nụ cười gượng gạo, phất phất tay với mấy người phụ việc trong phòng, “Được rồi, nơi này không có chuyện của các ngươi nữa.”

Mấy tên người làm nhìn nhau, rồi cùng quay người đi ra.

Ba tên hán tử đứng lên, Quản Phương Nghi cũng liền bận bịu đứng lên, “Không biết ba vị đại nhân có cái gì phân phó?”


Cầm đầu hán tử rảo bước đến trước mặt nàng, mặt không thay đổi hỏi: “Ngụy Trừ gặp Lệnh Hồ Thu ở trong này, nói về chuyện gì?”

Trong lòng Quản Phương Nghi ai thán, sợ cái gì là gặp ngay cái đó, nhanh như vậy liền có phiền phức tìm tới cửa, cười khổ nói: “Đại nhân, ngài đây quả thực là làm khó ta, bọn hắn nói chuyện trong tĩnh thất riêng với nhau, bên ngoài còn có người của bọn hắn canh chừng, ta căn bản không có cách nào tới gần, sao có thể biết được bọn hắn nói chuyện gì chứ.”

Hán tử nhấn mạnh từng chữ một: “Nghĩ cho thông suốt rồi lại trả lời, suy nghĩ cho thật kỹ vào.”

Quản Phương Nghi ai ôi than thở: “Đại nhân, ta nào có ‘lỗ tai nghe ngàn dặm’, thật sự không biết bọn hắn nói về chuyện gì.”

Hán tử lẳng lặng nói: “Có phải là muốn ta móc hết mấy cái ống đồng mà ngươi chôn ra, để cho những người đã từng tới nơi này mật đàm, đều biết là ngươi đã làm ra chuyện tốt gì, ngươi mới bằng lòng nói ra hử?”

Thoáng cái, sắc mặt Quản Phương Nghi đại biến, trắng bệch ra, hoảng sợ, không biết vì sao đối phương lại biết được bí mật này, chuyện này ngay cả người bên dưới nàng còn không biết nữa mà.

Hán tử tiếp tục nói: “Chúng ta sẽ không vô duyên vô cớ tìm ngươi, ngươi tính tiếp tục giấu diếm hay là trung thực nói ra đây?”

Quản Phương Nghi nuốt một ngụm nước miếng khô khốc, khẩn trương dò hỏi: “Các ngươi làm sao lại biết được?”

Hán tử nói: “Ngươi làm loại mánh khóe này ở kinh thành nhiều năm như vậy, thật sự cho rằng tất cả mọi người đều có thể bỏ mặc không quan tâm hay sao? Phù Phương viên này của người đã sớm bị chúng ta lật tra sạch mấy lần, bên trong có chuyện bí ẩn gì, chúng ta biết rõ mồn một. ‘Nước quá trong ắt không có cá’, không động đến ngươi là có nguyên nhân không động đến ngươi, chúng ta để cho ngươi an tâm làm chuyện mua bán của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn phối hợp với chúng ta chút nào sao?”

Mặt mũi Quản Phương Nghi tràn đầy khổ sở nói: “Ta làm chút mánh khóe này, cũng không có ác ý gì, cũng chưa từng nghĩ tới muốn hại ai, chỉ là không muốn làm thịt cá mặc người xử lý, chỉ muốn phòng bị lỡ như có ngày đó, thì trong tay có nắm chút nhược điểm để có thể tự vệ mà thôi, cầu xin đại nhân minh giám!”

Hán tử nói: “Tự ngươi mua bán, ngươi muốn làm gì thì làm, đó là việc của ngươi, cái này không phải thứ ta quan tâm, ta hiện tại chỉ muốn biết, bọn hắn đã nói về những chuyện gì?”

“Kỳ thật cũng không có chuyện gì, Ngụy Trừ tìm tới ta, thuê ta mời Lệnh Hồ Thu tới, mới đầu ta cũng không biết là vì chuyện gì, nhưng sau khi nghe bọn hắn mật đàm ta mới biết được, Ngụy Trừ là vì muốn biết chuyện Đại tổng quản với phi tử Ngọc Vương hôm qua đi tìm Ngưu Hữu Đạo đã nói những gì. . .  . . .” Quản Phương Nghi thành thà thành thật đem chuyện mình biết được nói ra.

Sau khi tra hỏi rõ ràng tình huống xong, ba tên hán tử cũng không có làm gì, liền quay người rời đi luôn.

Đứng ở cửa ra vào, ngơ ngác sững sờ đưa mắt nhìn người rời đi xong, Quản Phương Nghi mới từ từ lui lại, cuối cùng đặt mông ngã ngồi xuống trên ghế, mặt đầy đau thương, hôm nay nàng mới biết được, chính nàng tự cho là do năng lực của mình mới có thể ở tại kinh thành này phất lên như cá gặp nước, nhưng tất cả lại đều là hiện tượng giả dối, đã sớm có người nắm được ‘mệnh môn*’ của nàng, không động nàng chỉ là vì khinh thường động mà thôi. (*cửa sống)

Nhớ lại một vài chuyện cũ, không khỏi rùng mình, may mắn có một số việc bản thân nàng không có tham dự vào, bằng không, sợ là đã sớm chết không có chỗ chôn rồi. . .  . . .