Chương 330: Về sau ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới sàn.

Edit: Luna Huang

Mây đen che khuất trăng già, nửa lấp ló nửa e thẹn. Góc tường có tiếng côn trùng kêu, chợt mạnh chợt yếu.

Quản Phương Nghi về lại trong viện, cửa sổ phòng ánh đèn còn sáng tỏ.

Ngưu Hữu Đạo đạp ánh trăng đi đến, tại cửa viện thì bị chặn lại, Ngưu Hữu Đạo cười hỏi người cản, “Có phải còn chưa biết chủ nhân hiện tại của Phù Phương viên này là ai đúng không? Hay là muốn ta bảo Hồng Nương đá bọn ngươi ra khỏi Phù Phương viên?”

Thủ vệ cửa ra vào nhìn nhau, một người tiếp tục ở lại thủ, một người cấp tốc tiến vào bên trong thông báo.

Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, bước xông vào, người kia cản cũng không phải, không cản cũng không phải, bối rối.

Ngưu Hữu Đạo không để ý đến tâm tình của người nọ, lúc này có rất nhiều rất nhiều người tâm tình không đồng nhất, hắn cũng không chu toàn xuể.

Người thông báo trở về,  bước sượt qua Ngưu Hữu Đạo, quay đầu lại mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng Ngưu Hữu Đạo.

Trong cửa phòng đóng chặt, một nha hoàn đi ra, lại cấp tốc đóng cửa lại, rồi đứng chắn ở cửa ra vào, vội vã cuống cuồng nói: “Tiên sinh, đông gia đang tắm, nhờ bảo ngươi chờ một lát.”

Ngưu Hữu Đạo nở mũi hít hít, quả nhiên có mùi tắm rửa thơm ngát, hẳn là không phải gạt người, chỉ là không biết nữ nhân khí chưa thuận này sẽ cho hắn hóng gió bao lâu, bèn lớn tiếng hô lên: “Hồng Nương, cho ngươi thời gian một khắc, một khắc sau ta sẽ xông vào.”

Bên trong lập tức truyền ra tiếng Quản Phương Nghi chửi rủa, “Lão nương vừa mới ngâm, thời gian một khắc không đủ, chờ đi!”

“Ngươi nói không tính!” Ngưu Hữu Đạo đáp lại một câu, rồi quay người trở về đình trong viện, ngẩng đầu thưởng thức mặt trăng lấp ló sau mây đen kia.

“Tên khốn nạn. . .” Trong phòng lại truyền đến một trận chửi mắng khe khẽ, cũng không có gọi tên chỉ thẳng mặt mắng ai, nhưng người mắng và người bị mắng đều biết là đang còn mắng ai.

Nha hoàn canh cửa nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo đang quay lưng về phía bên này.

Quản Phương Nghi vẫn là đúng giờ, thời gian chưa tới một khắc sau, liền mở cửa đi ra, hai cái nha hoàn khiêng 1 cái thùng tắm lớn đi ra.

Tóc dài thả ra sau lưng, Quản Phương Nghi đi đến đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, nhìn xem dung mạo mặt bên đang ngẩng đầu nhìn trăng không nhúc nhích của hắn, hỏi: “Có chuyện gì?”

Ngưu Hữu Đạo hơi ngửa người sang, đưa đầu đến sát  lại gần nàng hít hà, “Thật là thơm, ngửi mùi hương biết mỹ nhân, dùng cái gì làm hương liệu thế?”


Một câu ‘ngửi mùi hương biết mỹ nhân’ chọc cho Quản Phương Nghi vui vẻ, cười ha ha nói: “Tự ngươi đoán đi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Thanh Sơn quận bên kia đã có sẵn nguyên liệu, chờ trở về Thanh Sơn quận, ta làm phần nước hoa cho ngươi, bôi lên người là thơm ngào ngạt, bảo đảm ngươi sẽ thích.”

Quản Phương Nghi tựa hồ không tin, mặt đầy khinh bỉ nói: “Chờ ngươi còn sống trở về rồi hẵng nói.”

Ngưu Hữu Đạo quay người, kéo nàng cánh tay lôi đi, thuận tay xoa lưng nàng, kéo nàng trở về phòng, “Vào trong phòng nói chuyện.”

“Đừng động tay động chân!” Quản Phương Nghi lúc lắc thân mình, đẩy tay của hắn ra.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm làm gậy, mỉm cười bước đi vào trước, vào trong gian phòng của nàng, ngó trái xem phải, trong phòng còn có mùi hương nhàn nhạt khi tắm.

Quản Phương Nghi cùng vào theo, “Ngươi nhọc lòng như này, không phải là muốn ngủ với ta đó chứ?”

Ngưu Hữu Đạo đi dạo ở trong phòng của nàng một vòng , cười nói: “Đẹp đẽ thanh nhã, bày biện giản lược, rất có phong cách, không hợp với thanh danh của ngươi nha.”

Quản Phương Nghi chìa khóe miệng ra, “Đừng có quanh co lòng vòng, nói rõ đi, vì sao nhằm vào ta không thả?”

Ngưu Hữu Đạo đi đến trước mặt nàng, chống kiếm trước người, trêu chọc nói: “Không có phức tạp như vậy đâu, chỉ là muốn ngủ cùng ngươi mà thôi.”

Quản Phương Nghi xùy một tiếng nói: “Muốn ngủ với ta cũng được, nhưng phải theo quy củ của ta.”

Ngưu Hữu Đạo tăng hứng thú nói: “Quy củ gì, nói nghe thử một chút?”

Quản Phương Nghi: “Có bản lãnh thì ta ngủ cùng.”

Ngưu Hữu Đạo: “Bản lãnh gì?”

Quản Phương Nghi: “Ngươi nếu có thể khiến cho ta không cách nào cự tuyệt, cũng có thể dùng sức ép ta ngủ chung, đó cũng là bản lãnh của ngươi. Nếu như ngươi không có khả năng đó, thì dù sao cũng phải có tài gì đó, ta thích nam nhân có tài hoa, thí dụ như là biết cầm kỳ thư họa, có thể làm ta hài lòng, ta liền chiều ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Tiêu chuẩn để cho ngươi hài lòng là gì?”

Quản Phương Nghi đi đến cạnh giường, quay người hất mái tóc dài ra sau, ngồi xuống, nhấc chân bắt chéo, “Tiêu chuẩn của ta phân ra thượng, trung, hạ tam đẳng, thượng đẳng tự nhiên là sẽ cùng ngươi ngủ, trung đẳng chỉ có thể ngủ dưới sàn, hạ đẳng thì lăn ra ngoài.”


Ngưu Hữu Đạo giống như cười mà không phải cười nói: “Xem ra tiêu chuẩn tốt xấu thế nào đều do ngươi nói tính, nếu ngươi không muốn cho người ta chiếm tiện nghi, lại không muốn đắc tội người, đoán chừng đa số người chỉ có thể ngủ dưới sàn, song ngoại nhân không ai minh bạch điều này, ngươi thấy ta nói có đúng hay không?”

Quản Phương Nghi bỗng nhiên nhìn hắn chằm chằm.

Ngưu Hữu Đạo quay người, đi tới cửa, trước tiên là đóng cửa lại, xong trở về, tới bên cạnh giường, ngồi xuống bên cạnh nàng, hạ thấp giọng hỏi, “Chỗ này của ngươi nói chuyện bên ngoài có nghe được không vậy?”

“Ta không hô lên tự nhiên là không ai nghe được.” Quản Phương Nghi đáp, lại nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi lén lén lút lút như vậy làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo lấy từ trong tay áo ra một trang giấy, tung ra, chính là văn tự bán thân của nàng, cho nàng nhìn, sau đó xoa nắn vo thành một cục, rồi trực tiếp bóp nát bấy.

Quản Phương Nghi có chút ngoài ý muốn, chợt lại nhíu mày nói: “Đừng tưởng rằng làm như vậy liền có thể khiến ta biết ơn, bây giờ người bên ngoài đều biết cả, có tờ giấy này hay không đã không còn ý nghĩa gì.”

“Chí ít không thể tùy tiện bán ngươi ra ngoài đi, nếu tâm không ở chỗ ta, lưu lại tờ giấy này đích thực là không có ý nghĩa.” Ngưu Hữu Đạo nhìn thẳng nàng, chân thành nói: “Trước khi trở lại Thanh Sơn quận, ngủ chung với ta, ngươi đừng hiểu lầm, không phải ‘ngủ’ ngươi, ta không có hứng thú với ngươi, ta có thể ngủ trên sàn.”

Một câu không hứng thú với nàng, khiến cho khóe miệng Quản Phương Nghi giẩu lên một chút, “Còn nhớ thương trở về Thanh Sơn quận a, ngươi về được sao?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nếu như ta xử lý Ngụy Trừ rồi, có thể thuận lợi thoát thân hay không?”

Quản Phương Nghi giật mình, “Ngươi điên à, tên đó dễ động như vậy sao? Không nói hắn là tâm phúc của Kim vương, hắn có thể sống đến hiện tại, nếu dễ bị giết như vậy mà nói, đối thủ của Kim vương đã sớm động thủ, không tới lượt ngươi đi làm. Ta cho ngươi biết, ngươi đừng có mà làm loạn, lôi ta xuống nước.”

Ngưu Hữu Đạo bỏ qua cái này không đề cập tới, hỏi: “Bà chủ Bạch Vân gian Tô Chiếu, ngươi biết sao?”

Quản Phương Nghi run lên, “Ngươi đừng nói sang chuyện khác, ngươi không thể làm loạn, ta còn muốn sống thêm mấy năm.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi có biết Tô Chiếu hay không?”

Quản Phương Nghi: “Đương nhiên nhận biết, gặp qua không ít lần, ngươi hỏi nàng làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi có thể nhớ rõ dung mạo của nàng sao?”

Quản Phương Nghi: “Nói nhảm, ta cũng không bị mù lòa.”


Ngưu Hữu Đạo lập tức đứng dậy, đi đến trước một cái bàn, lại lấy từ trong tay áo ra một quyển giấy trắng, mở ra đặt trên bàn, tùy tiện cầm một đồ trên bàn đè lên cạnh góc.

Quản Phương Nghi hiếu kỳ, đến gần nhìn một chút, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo đã lấy ra một cây bút than đã chuẩn bị trước đó, hỏi “Nàng có khuôn mặt hình gì?”

“Mặt trứng ngỗng đi!”

Quản Phương Nghi vừa mới nói xong, Ngưu Hữu Đạo đã ‘vù vù’ đặt bút vẽ, nhanh chóng vẽ ra hình dáng mặt trứng ngỗng đại khái trên trang giấy.

Quản Phương Nghi kinh ngạc, hay là lần đầu gặp kiểu vẽ như vậy, lại nghe Ngưu Hữu Đạo tiếp tục hỏi: “Nàng bối dạng kiểu tóc gì?”

Đã biết đại khái ý tứ của hắn, Quản Phương Nghi đáp: “Liền búi theo kiểu tóc đoan trang như bao nữ nhân khác, không có gì đặc thù.”

Nàng nói, hắn vẽ, một hỏi một đáp.

Càng xem càng thấy mới lạ, sau đó đã không cần lại hỏi nữa, thỉnh thoảng nàng ta ở bên liền lên tiếng nhắc nhở, “Lông mày lại dài thêm một chút. . .  . . .Mắt to chút nữa. . .  . . .Gương mặt lại mượt mà thêm chút. . .  . . .”

Một hồi lâu về sau, sau khi không ngừng bôi xóa sửa chữa, chân dung nữ tử hình thành, chỉ là có mấy chỗ bôi lui bôi tới bị đen sì, nhìn không ra dáng.

Ngưu Hữu Đạo kéo bỏ trang giấy phía trên, lần nữa vẽ lại ở trang bên dưới, bút pháp vù vù nhanh chóng, rất nhanh liền lại vẽ ra một tấm chân dung sạch sẽ.

Vẽ xong về sau, Ngưu Hữu Đạo tránh ra chút, mời nàng nhìn lại, “Nhìn thử xem, thế nào, có giống hay không, không có khác biệt gì quá lớn chứ?”

Quản Phương Nghi khẽ gật đầu, “Có chín phần giống, đại khái liền hình dạng này, kém chút thần vận. Ta nói ngươi này, đây là họa pháp gì vậy?” Hai mắt nàng có chút sáng lên.

Giống là tốt rồi! Ngưu Hữu Đạo cầm trên tay nhìn một chút, trong lòng cảm khái, vốn là muốn gặp Viên Cương rồi lại vẽ, nhưng mà hai người không có cách nào gặp mặt, cũng không dám gặp mặt.

Kỳ thật, coi như không muốn vẽ chân dung, hắn cũng muốn gặp mặt Viên Cương, hắn tin tưởng Viên Cương cũng muốn gặp hắn, nhưng mà kinh nghiệm xương máu kiếp trước nói cho bọn hắn, loại tình huống này không thể gặp được!

“Nếu là vẽ ngươi í, nhất định có thể bổ sung phần thần vận kia vào, có muốn ta vẽ cho ngươi một bức không?” Ngưu Hữu Đạo rũ rũ trang giấy trong tay lên tiếng hỏi dụ dỗ.

“Muốn!” Hai mắt Quản Phương Nghi sáng lên gật gật đầu, bỗng cảnh giác nói: “Không có điều kiện gì chứ?”

“Thật thông minh, có hai cái điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Về sau ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới sàn.”


“Ngươi có còn là nam nhân hay không? Điều kiện thứ hai đâu?”

“Sai người đi gọi Thẩm Thu đến đây.”

“Đây là điều kiện thứ hai?”

“Ngươi có đáp ứng hay không? Không đáp ứng ta không vẽ, một bức họa của ta thế nhưng trị giá 10 vạn kim tệ đó!”

“Có quỷ mới tin!” Quản Phương Nghi lườm hắn trắng mắt, bất quá vẫn bước nhanh đi ra mở cửa, sai người đi gọi Thẩm Thu tới.

Chưa đầy một lát sau, Thẩm Thu tới, Ngưu Hữu Đạo gọi hắn sang một bên, xếp bức vẽ kia lại đưa cho hắn, nhỏ giọng rỉ tai nói: “Lập tức đưa thứ này về lại trong nhà, bảo trong nhà phát cho Bắc Châu. . . . . .”

Một phen căn dặn, Thẩm Thu lặng yên gật đầu, cuối cùng đáp ứng, cầm đồ vật nhanh chóng rời đi.

Quản Phương Nghi khinh bỉ nói: “Lén lén lút lút, vừa nhìn liền biết là không phải làm chuyện tốt, ngươi để mắt tới Tô Chiếu là có ý gì? Ta nói cho ngươi, sau lưng nàng này là Tây Viện đại vương, vị vương gia đó chính là người trông coi dòng họ hoàng thất, lực ảnh hưởng cũng không nhỏ.”

Ngưu Hữu Đạo đóng cửa lại, quay đầu lại hỏi: “Ngươi còn muốn vẽ hay không đây?”

Quản Phương Nghi lập tức bước tới trước bàn trang điểm, ngồi xuống bàn trang điểm, cầm lược lên, “Ngươi chờ một chút, ta chỉnh trang lại một chút, tóc tai bù xù nhìn giống như con mụ điên.”

“Không cần, cứ để như vậy vẽ.”

“Như vậy sao được, khó coi chết đi được.”

“Ta nói được là được, ngươi già thì cũng đã già, dung mạo ngươi không bằng cái phong tình vận vị của ngươi, tin tưởng ánh mắt ta, nhìn là không có sai.”

“Ngưu Hữu Đạo!” Quản Phương Nghi nổi giận, quay đầu lại nhìn hắn hằm hằm.

“Ngươi còn muốn vẽ không hay không hử? Ở trên giường đi, nằm nghiêng. . .  . . .”

Cuối cùng, Quản Phương Nghi vẫn là bị hắn lừa cho đến trên giường, nằm nghiêng.

Dưới sự chỉ đạo của Ngưu Hữu Đạo, loay hoay một hồi, một cánh tay chống đỡ cái đầu, gấp cái chân, bày ra phong tình mời gọi người ta, trêu đến nữ nhân này mặt mũi khẽ nổi giận, rõ ràng có bất mãn, nhưng vẫn nghe lời tùy ý bài bố.

Ngưu Hữu Đạo lại lấy lư hương nhỏ trong phòng, đốt lên, bày ra ở trước mặt của nàng, làm một bộ đang nằm nghiêng ngửi hương vậy.

Sau đó thì đem bàn vẽ dời đến trước giường, rồi cứ như vậy đặt bút bắt đầu vù vù vẽ.

(Luna: Haha lại đi trêu anh thịt kho nhà ta, sau đó ổng lại tức giận ói máu, lại già thêm vài tuổi)