Chương 398: Mù lòa đã tới

Edit: Luna Huang

Tiếng vó ngựa chậm dần, đám nhân mã đang vây quanh nhường ra một con đường, trăm kỵ bịnh giảm dần tốc độ, chạy vào trong vòng vây.

Đoàn người mới tới tự nhiên khiến Viên Cương và Tô Chiếu tập trung chú ý, sau khi thấy rõ người tới là ai, chân mày Viên Cương hơi nhíu lại, không nghĩ tới tên này lại đến.

Dưới ánh sáng của mấy con Nguyệt Điệp chiếu rọi, dung mạo của người lĩnh đội kỵ mã này cũng không khó để phân biệt, chính là một mặt đầy râu quai nón Hô Diên Uy, sau lưng có khoác thêm một bộ áo choàng, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, có thể thấy được, đoạn đường này hắn bôn ba đuổi theo vất vả như thế nào.

Hô Diên Uy đối mắt với Viên Cương, khống chế tọa kỵ chậm rãi bước lên trước, dưới loại khí thế vạn quân này mà vẫn thong dong như thường, xem đại quân chung quanh như không. (*bốp – câu nè.! lính của hắn thì hắn sợ cái gì! ‘bốp’.. câu chữ nữa nè! bốp)

Chính vì vậy, giờ này khắc này trông Hô Diên Uy đã không giống như lúc xưa, rất có phong phạm của một đại tướng!

Đây chính là nội tình gia truyền, bình thường công tử kinh thành quyền quý mà chưa thấy qua tràng diện đại quân túc sát như thế này, khẳng định sẽ có chút bị ‘cóng’, không thích ứng kịp, nhưng với tên này thì không như thế, từ nhỏ hắn đã thường thấy qua tràng diện như vậy, nhìn xem ngôn hành cử chỉ của cha và huynh riết rồi quen, bất tri bất giác cũng bị lây nhiễm, tự nhiên tâm cảnh cũng thay đổi theo.

Nhà có tàng thư*(* nơi lưu trữ sách), đám con cái dù gì cũng sẽ lật đọc mấy cuốn, ít nhiều cũng sẽ nhiễm chút thư hương*. (* mùi sách vở)

Nhà có đao thương, đám con cái dù gì cũng sẽ múa may mấy phát, ít nhiều gì cũng sẽ nhiễm chút võ vận*. (* hây.. hây… vù.. keng vù.. keng – tuổi thơ nhiễm kiếm hiệp điểm danh)

Đó chính là gia phong*.

Hô Diên gia mang đến cho Hô Diên Uy không chỉ mỗi cái này, người bình thường khi gia nhập Kiêu Kỵ quân sẽ có quá trình tiếp nhận và trưởng thành, nhưng do hắn lại là nhi tử của Hô Diên Vô Hận, vừa sinh ra đã được Kiêu Kỵ quân coi là người một nhà sẵn, chỉ cần gia nhập vào liền sẽ được coi là trung tâm, vừa ra đời liền đã định sẵn được bỏ qua một số ngăn trở.(* ầy.. con cha cháu ông.)

Hô Diên Uy siết dây cương, dừng ngựa lại, đứng ở đối diện Viên Cương, ngựa chạy bôn ba đoạn đường dài, thở hào hển kịch liệt.

“Cớ sao ra đi không từ giã?” Hô Diên Uy nghiêm mặt lên tiếng hỏi, đã không còn bộ dạng lười nhác cười đùa tí tửng của ngày xưa, chuyện phát sinh trước đó, với lại ở trường hợp trước mắt, rất khó để người ta cười đùa được.

Viên Cương: “Hỏi cái này có ý nghĩa sao?”


Giọng Hô Diên Uy tăng lớn thêm mấy phần, có chút như giận dữ mắng mỏ, “Ta nên xưng hô ngươi là An huynh, hay là Viên huynh đây?”

Viên Cương: “Có quan trọng không?”

Hô Diên Uy: “Hô Diên gia đối xử với ngươi không bạc, ta cũng coi ngươi như là huynh đệ, ngươi báo đáp lại giống như thế này sao? Phụ thân ta cũng rất coi trọng ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý triệt để thay đổi, cùng ta trở về, tự nhiên sẽ có một tiền đồ tốt đẹp đón chờ ngươi.”

Viên Cương: “Không trở về được.”

Hô Diên Uy: “Vì cái gì? Ta ở ngay trước mặt các huynh đệ Kiêu Kỵ quân cam đoan, hết thảy chuyện cũ đều có thể bỏ qua, có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu có bất cứ vấn đề gì, Hô Diên gia ta đều sẽ gánh lấy, cùng ta trở về đi!”

Tô Chiếu dù sao cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, thật sự là có chút không nghĩ tới, nàng có nghe nói qua Hô Diên gia coi trọng Viên Cương, nhưng cũng không nghĩ tới lại coi trọng đến mức như thế này.

Viên Cương: “Nếu như ta đến mà không có mang theo mục đích khác, ta có thể tiếp nhận hảo ý của Thượng tướng quân. Ngươi đã biết thân phận thật của ta, ngươi nên minh bạch, ngay từ ngày đầu tiên ta đến Tề kinh, ta liền đã có sự lựa chọn rồi.”

Hô Diên Uy quát: “Dù là thịt nát xương tan sao?”

“Chỉ cần không thẹn với lương tâm!” Viên Cương rất bình tĩnh đáp trả lại một câu, lại đưa tay ra chỉ Tô Chiếu, “Mặc kệ ta có thể đào thoát được hay không, nàng ấy không liên quan gì đến chuyện này, là bị ta liên lụy, xin hãy buông tha nàng.”

Tô Chiếu gấp, “Viên Cương. . .”

Viên Cương đưa tay cắt ngang, “Cố gắng sống cho thật tốt, nói với Đạo gia, ta với Hô Diên gia không cừu không oán, đây là lựa chọn của cá nhân ta, Đạo gia sẽ rõ.”

“Ngươi quá không biết phân biệt tốt xấu mà!” Hô Diên Uy chỉ vào mặt Viên Cương giận dữ mắng mỏ.

Viên Cương nhìn hắn, chờ hắn cho câu trả lời chắc chắn.

Song phương lâm vào giằng co, lặng im một lúc, Hô Diên Uy đưa tay sang bên hông, tháo xuống một tấm lệnh bài, ném tới.


Viên Cương chụp lấy, nhìn qua chút, không rõ có ý gì.

Hô Diên Uy cho cái giải thích: “Trước khi ngươi rời khỏi Tề quốc, nếu như gặp phải người của triều đình ngăn cản, có thể dùng lệnh bài này để thoát thân, nếu như gặp phải phiền phức, cũng có thể dùng lệnh bài này xin nhân mã triều đình trợ giúp.”

Nói xong thúc tọa kỵ xoay lại, hai cước cùng gõ một cái hung ác vào bụng ngựa, hét lớn một tiếng, “Đi!”

Hắn xoay ngựa chạy dẫn đầu, xông ra vòng vây, áo choàng tung bay phần phật.

Nhân mã đi theo hộ vệ cũng đuổi theo rời đi.

Theo một tiếng ra lệnh, kỵ binh vây quanh cũng xoay chuyển tọa kỵ, chạy theo chủ tướng Hô Diên Uy rời đi.

Tiếng vó ngựa như sấm ‘rầm rập’ đi xa, nhân mã vây quanh lui tới như cơn gió, trong nháy mắt đã rút hết toàn bộ.

Tô Chiếu ngạc nhiên, nhìn xem bốn phía trống rỗng, có chút bị làm cho hồ đồ mất rồi, Kiêu Kỵ quân tốn bao công sức, kết quả chỉ như vậy thôi sao?

Có một số việc, đối với tu sĩ như nàng mà nói, không cách nào lý giải nổi.

Viên Cương đưa mắt nhìn đại đội nhân mã rời đi, thẳng đến không còn thấy được bóng dáng, thẳng đến khi tiếng vó ngựa đã hoàn toàn biến mất, bậm môi một chút, dùng sức nắm chặt lệnh bài trong tay một chút, sau cùng cũng thúc ngựa, nói: “Đi!”

Một nam một nữ tiếp tục rong ruổi dưới ánh trăng . . .  . . .

Hoàng cung đại nội, lại thêm một ngày mới.

Sáng sớm, Hạo Vân Đồ mở cửa đi ra, đứng ở dưới mái hiên hoạt động gân cốt, Bộ Tầm chờ sẵn ở cửa ra vào đưa tay mời hắn đi dùng bữa.

Trên đường đi, Bộ Tầm bẩm báo: “Tên An Thái Bình kia, cũng chính là Viên Cương, tối hôm qua bị nhân mã của Thượng tướng quân cản lại, bất quá lại được tam tướng quân thả đi. . .” Hắn đem tin tức quá trình chặn đường đêm qua tỉ mĩ thuật lại.


Về phần tam tướng quân, là tôn xưng mới của Hô Diên Uy. Hô Diên Uy không phải vào cung làm phò mã, mà là đường đường chính chính cưới Hạo Thanh Thanh, Hạo Thanh Thanh là được gả, bước vào cửa nhà Hô Diên gia. Ở trong chuyện này là có khác biệt rất lớn, người trở thành phò mã thì có tiền đồ rất hạn chế, ngay cả chuyện nạp thiếp đại loại cũng bị hạn chế nữa, Hạo Thanh Thanh được gả thì sẽ không tồn tại vấn đề này.

“Điều động thiên quân vạn mã, làm ra động tĩnh lớn như vậy lại thả đi?” Hạo Vân Đồ có chút kinh ngạc, dừng bước trước một cây cột đình to, suy tư một hồi, rồi từ từ nói: “Tình huống của Viên Cương này như thế nào, vì sao Thượng tướng quân coi trọng như thế?”

Bộ Tầm: “Giáo Sự Đài cũng không rõ ràng, chỉ biết người này là thủ hạ tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo, ngoài ra không biết được cái gì khác, không hiển hách hay có gì đặc thù để tiến hành phán đoán. Có điều có thể nhìn ra được, Thượng tướng quân náo ra động tĩnh lớn như thế lại không có ý muốn giết hắn, chỉ đưa cho lệnh bài rồi thả đi, tựa hồ như muốn nói cho Viên Cương biết một điều, rằng Thượng tướng quân hoàn toàn có năng lực giết hắn, chỉ là không muốn giết mà thôi! Chắc Thượng tướng quân muốn tam tướng quân bán nhân tình cho Viên Cương.”

Hạo Vân Đồ hỏi: “Lão đại với lão nhị Hô Diên gia không có đi theo sao?”

Bộ Tầm: “Không có.”

Hạo Vân Đồ cười, “Xem ra Thượng tướng quân đã có quyết định, muốn hạ quyết tâm đến đỡ con rể này của quả nhân rồi, tốt lắm!”

Bộ Tầm khẽ gật đầu, từ chuyện xét Bạch Vân gian tối hôm qua, liền đã có thể nhìn ra, Hô Diên Vô Hận đã chính thức xác định rõ ràng lập trường.

“Kinh thành vọng động can qua* đính xác là có chút không hợp quy củ, buổi triều hội hôm nay, lão ngũ sợ là sẽ muốn làm khó dễ Thượng tướng quân đây, Thượng tướng quân thành tâm nhập đội, quả nhân không thể chỉ ngồi xem không để ý tới được, phía lão ngũ bên kia, ngươi đi xử lý đi.” Hạo Vân Đồ phất ống tay áo cái, nói xong bước nhanh rời đi, mang theo tâm tình rất tốt đi dùng bữa.

Như lời hắn nhắn nhủ, trước buổi triều hội, Bộ Tầm ra đứng chờ trước cửa cung.

Hạo Vân Thắng khập khễnh bước tới cửa cung, liền được Bộ Tầm mời sang một bên, hỏi tới chuyện tối ngày hôm qua, Hạo Vân Thắng tự nhiên lòng đầy căm phẫn tố mắng.

“Vương gia bớt giận, chuyện Bạch Vân gian vẫn là không nên truy cứu mới tốt a.”

“Không nên truy cứu? Trong kinh thành này mọi thứ đều có quy định, nếu Bạch Vân gian có sai lầm gì, nên bắt, nên giết hay nên xử phạt sẽ tự có quan phủ đi xử trí, loạn điều động đại quân tính là chuyện gì? Còn chưa trải qua thẩm vấn liền đã trực tiếp lạm sát kẻ vô tội ở ngay trước mặt bản vương, binh mã trong kinh thành này nếu không được tiết chế, một khi có người nổi lên lòng xấu xa, muốn tạo phản thì sẽ còn loạn đến đâu nữa? Ngươi tuyệt đối đừng nói bệ hạ chỉ vì một tòa thanh lâu mà điều động Kiêu Kỵ quân đó, vậy tất cả phủ nha còn muốn làm gì nữa?”

“Vương gia, chút thời gian trước, có người vụng trộm chở một nhóm chiến mã xuất cảnh, ý đồ vận chuyển cho Thiệu Đăng Vân Bắc Châu. Trải qua điều tra, người phía sau màn làm chuyện này chính là lão bản Bạch Vân gian Tô Chiếu, mà Tô Chiếu này lại có cái thân phận không thể lộ ra ngoài ánh sáng khác, không để cho quan phủ thẩm vấn, là bởi vì bệ hạ cảm thấy, có một số chuyện vẫn là không nên nháo ra cho tất cả mọi người đều biết thì tốt hơn. Lão nô chỉ nói đến thế thôi, xin phép được cáo lui trước!” Bộ Tầm cung cung kính kính chắp tay, nói xong quay người rời đi.

Chớp mắt Hạo Vân Thắng ngẩn người ngay tại chỗ, cả người dần dần có loại cảm giác không rét mà run, lúc này mới phát hiện, hết thảy đều đã nằm trong sự khống chế của người nào đó.

Hắn nguyên bản ngay trong đêm đã đi xui khiến một số đại quan trong triều, muốn hôm nay thượng triều liên thủ ‘chơi’ Hô Diên Vô Hận.

Vì để trút cơn giận, cũng vì loại cơ hội này rất khó có được, thật sự là Hô Diên Vô Hận làm việc này có chút quá, khiến cho không ít đại quan triều đình cảm thấy bất an, quay đầu nếu Hô Diên Vô Hận lại ra tay với đại quan triều đình như vậy mà nói, loại người tay cầm binh quyền này thật là đáng sợ.


Trên thực tế, coi như hắn không đi xui khiến, những đại quan triều đình kia cũng sẽ đi gây, việc quan hệ đến an nguy với lợi ích của mình, những người kia ai có thể ngồi nhìn được chớ?

Mà hiện tại, có người phát ra cảnh cáo cho hắn, nếu hắn không nghĩ biện pháp bãi bình những đại quan triều đình kia mà nói, toàn bộ sổ sách có thể sẽ tính đến trên đầu hắn, đến lúc đó Hô Diên Vô Hận không có chuyện gì, người có chuyện là bản thân hắn, tùy thời có thể danh chính ngôn thuận bắt hắn lại.

Hiện tại hắn mới hiểu được, hắn hao tốn tâm sức đi tranh thủ đại quyền Tây Viện cũng là không thuộc về hắn, mà một mực được nắm giữ ở trong tay người khác, chức Tây Viện đại vương này của hắn chỉ là một con cờ trên tay người nào đó mà thôi, một khi có cần, bảo hắn đi hướng Đông, hắn là không dám đi hướng Tây. . .  . . .

Trong một nhánh sông chảy xiết, Tô Chiếu ngoi đầu lên trước, Viên Cương ngoi đầu lên sau.

Phiền phức phải gặp cuối cùng vẫn là tới, người Hiểu Nguyệt các đã đuổi tới, thua thiệt Viên Cương cực khổ cảnh giác, lúc hai người vào một thành quách mua đồ, liền phát hiện có chút không đúng, bèn kịp thời bỏ rơi người theo dõi.

Nhưng mà từ lần bại lộ hành tung kia về sau, hai người tựa hồ không có cách nào chạy thoát khỏi truy tung được nữa, sau đó hắn kéo Tô Chiếu nhảy vào một con sông, mới một đường chạy trốn được tới nơi này.

Ngâm mình ở trong nước, Tô Chiếu nằm nhoài lên bờ, vùi đầu khóc.

Viên Cương hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Tô Chiếu lắc đầu: “Chúng ta chạy không thoát được.”

Viên Cương nhìn dòng nước chảy xiết phía dưới: “Đi đường thủy này chắc là được mà, trước mắt thấy vẫn có hiệu quả.”

Tô Chiếu lắc đầu: “Vô dụng, hẳn là mù lòa đã tới, mù lòa không phát hiện được hướng đi của chúng ta, bọn hắn chắc đã phản ứng lại, hẳn là đã phái người đi tới trước chặn đường, lại tiếp tục đi xuống, khẳng định sẽ đụng bọn hắn ở trên sông.”

Viên Cương hỏi: “Mù lòa là ai?”

Tô Chiếu: “Tên thật của hắn là gì, có lai lịch gì, ta cũng không biết, chỉ biết hắn trời sinh có khứu giác linh mẫn, có thể lần theo mùi tìm kiếm được hết thảy mục tiêu. Mù lòa quen thuộc mùi của ta, dọc theo con đường này, hắn chắc cũng đã ngửi thấy được mùi của huynh và ta, chúng ta chạy không thoát, là ta hại huynh.”

Nàng cũng không biết Ngưu Hữu Đạo đã đạt thành ước định với Hiểu Nguyệt các, bằng không nàng đã để Viên Cương rời đi một mình.

Viên Cương lập tức hỏi: “Không phải ngươi nói Đạo gia thoát khỏi được Hiểu Nguyệt các truy sát đó sao? Sao Đạo gia  làm được? Chẳng lẽ các ngươi quyết tâm truy sát như vậy, mà lại không đi dùng tên mù lòa ngươi nói đó sao?”

Lúc Thiệu Bình Ba giết mẫu tử Nguyễn Thị, đoạn thời gian đó hắn đang còn say mê huấn luyện đám thủ hạ, bỏ qua một số tin nào đó, nếu không hắn tất nhiên sẽ biết nguyên nhân.

Tô Chiếu lắc đầu: “Ta cũng không biết, theo lý thuyết là có vận dụng, cũng có thể là do vị Đạo gia kia của ngươi quá ma quỷ, căn bản không có lưu lại thứ gì có thể cung cấp mùi cho mù lòa phân biệt. Nghe nói hắn ở lại một cái nông trường nào đó, lúc rời đi liền một mồi lửa đốt trụi nơi mình vừa ở, cẩn thận như thế, e rằng mù lòa cũng không có chỗ để ra tay.”