Kinh thành, trong đại viện của một gia đình giàu có, bên cạnh vườn hoa, Vương Hoành giơ một cái chậu lớn lên cao, rầm một tiếng, giận dữ nện xuống, đập đến chia năm xẻ bảy, bùn đất bay tán loạn, gốc kỳ hoa trồng trong chậu bị ông ta liên tục chà đạp thành bùn hoa.

Giận không kiềm chế được! Truyền tin tức đến quận Quảng Nghĩa cho Phượng Lăng Ba, chờ đợi Phượng Lăng Ba hồi âm, kết quả đợi không thấy hồi âm còn nhận được tin tức Phượng Lăng Ba thành thông gia với Thương Triều Tông. Ban đầu còn chưa dám tin, Phượng Lăng Ba làm sao có thể gả con gái cho Thương Triều Tông, đầu óc có vấn đề rồi hả? Đợi đến khi tin tức tiếp tục truyền về, ngay cả hôn kỳ cũng định cả rồi, tin vui lan truyền khắp nơi trong quận thành Quảng Nghĩa, độ chính xác chắc chắn không sai, Phượng Lăng Ba thật sự đã thành thông gia với Thương Triều Tông!

Điều này là sao chứ? Có phải ý Phượng Lăng Ba không nể mặt ông ta, không thể giao người của Thương Triều Tông, đây chính là lý do mà Phượng Lăng Ba không hồi âm không!

Con gái còn đang ở nhà, chưa quay về nhà chồng, tin Tống Diễn Thanh đã chết vẫn giấu diếm con gái không nói. Không phải là không muốn nói mà là không biết phải dùng cách gì để thông báo tin dữ này cho con gái biết. Tâm tư của con gái đôi khi ông ta thật sự không hiểu nổi, mắng Tống Diễn Thanh không có lương tâm đối xử với nó không tốt, về nhà mẹ đẻ cáo trạng chính là nó, hiện giờ lẩm bẩm nói nhớ Tống Diễn Thanh rồi muốn về nhà chồng cũng là nó, nếu dứt khoát thật sự hận Tống Diễn Thanh thì cũng được đi, ông ta đã dễ mở miệng hơn!

Giận dữ trút một bụng lửa giận, sau khi nỗi lòng hơi bình tĩnh trở lại, đống chậu trong vườn hoa đã tan tành đầy đất. Vương Hoành thở hồng hộc nhìn chằm chằm đống đổ nát dưới đất quát lên, "Lục Thánh Trung!"

Dưới mái hiên cách đó không xa, một nam tử mặc quần áo lộng lẫy đi tới, trong tay cầm một cây quạt vải đen, thoạt nhìn khá phóng khoáng, chỉ là gương mặt lộ ra luồng sức lực âm nhu rõ ràng, hắn ta tiến lại gần, khẽ cười nói: "Đại thống lĩnh trút giận đủ rồi?"

Người này đúng là Lục Thánh Trung mà Vương Hoành gọi, cũng là một trong số pháp sư tùy tùng của lão.

Vương Hoành xoay người nhìn gã ta. "Việc này ngươi đích thân đi giải quyết một chuyến đi."

Lục Thánh Trung nhíu mày, đương nhiên gã ta biết Vương Hoành ám chỉ cái gì, chần chờ nói: "Phượng Lăng Ba đã nhúng tay vào việc này, người của Thiên Ngọc môn đương nhiên sẽ ở bên cạnh quan sát, chỉ sợ không tiện ra tay."

Vẻ mặt Vương Hoành vặn vẹo, gằn từng chữ: "Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, lấy đầu của tên Ngưu Hữu Đạo kia về cho ta!"

Lục Thánh Trung thấy hơi bất đắc dĩ, cười khổ gật đầu đáp: "Ta sẽ cố gắng!"

Đồng ý thì đồng ý, cụ thể nên làm thế nào gã ta còn phải suy xét cẩn thận đã, Ngưu Hữu Đạo không đáng để lo, chủ yếu là Thiên Ngọc môn. Đạo lý rất đơn giản, coi như thuận lợi, một khi để Thiên Ngọc môn biết là gã ta làm, dám đến địa bàn của Thiên Ngọc môn giết người được Thiên Ngọc môn bảo vệ, như vậy chính là đánh vào mặt Thiên Ngọc.Thiên Ngọc môn há có thể chấp nhận được chuyện này, tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đương nhiên sẽ phái ra cao thủ truy sát, không giết chết gã ta sẽ không dừng tay!



Tống phủ.

Lâm Viên âm u yên tĩnh, trong nhà thủy tạ, Tống Cửu Minh chắp tay nhìn chằm chằm tàn cuộc trên bàn cờ suy nghĩ.

Qumleuṛản gia tóc muối tiêu Lưu Lộc của Tống phủ từ trong hành lang gấp khúc đi tới, đến bên cạnh thấp giọng bẩm báo: "Có tin tức theo dõi, Lục Thánh Trung ra kinh, Vương Hoành tám chín phần mười là phái gã ta ra tay giải quyết."

Tống Cửu Minh không có phản ứng gì, vẫn nhìn chằm chằm ván cờ suy nghĩ như cũ, một hồi lâu sau đặt xuống một quân cờ, mới thản nhiên nói: "Nghe nói Tử Ngư ở Lưu Tiên tông quan hệ với đồng môn cũng không tệ lắm, rất được sư trưởng tông môn yêu thích?"

Tử Ngư chính là con trai của quản gia Lưu Lộc, Lưu Lộc cười đáp: "Lưu Tiên tông quan tâm tới Tử Ngư còn không phải do nể mặt lão gia sao."

Hình như Tống Cửu Minh cảm thấy đặt quân cờ xuống không đúng chỗ, lại nhặt trở về. "Bối cảnh của sư môn Lục Thánh Trung hơi yếu kém, chỉ sợ không đủ lực lượng để đối đầu với Thiên Ngọc môn, kêu Tử Ngư mời một số đồng môn bên trên đi một chuyến nhìn tình huống xem sao đi."

Lưu Lộc hơi sửng sốt, chợt gật đầu đáp: "Dạ!"

Lúc này ở hành lang gấp khúc bên kia Tống Toàn lại nhanh chóng chạy qua, gật đầu ra hiệu với Lưu Lộc một cái, mới bẩm báo với Tống Cửu Minh: "Phụ thân, người của phủ Tư Không tới, mời phụ thân qua đó một chuyến nhưng không nói là chuyện gì.”

Hình như Tống Cửu Minh lập tức rút suy nghĩ của mình từ trên ván cờ về, buông quân cờ trong tay xuống, xoay người rời đi, dáng vẻ không dám chậm trễ. Đi ra ngoài leo lên xe ngựa, có hộ vệ cùng đi theo, một đường thẳng tới điểm đến.

Chỗ ở của quyền quý kinh thành phần lớn đều có khu vực, đa số đều cư ngụ ở khu vực tốt thích hợp, người như Đại Tư Không Đồng Mạch này có khác biệt với quan viên bình thường, một ngày trăm công ngàn việc chạy tới chạy lui là lãng phí thời gian, bình thường đều làm việc ở ngay tại nơi cư trú. Phủ Tư Không cách hoàng cung không xa, cũng là vì thuận kiện yết kiến, quy mô cố định cũng không nhỏ.

Xe ngựa dừng dưới bậc thang cao cao, Tống Cửu Minh chui ra khỏi xe ngựa bước nhanh trên mười bậc đi lên, pháp sư tùy tùng dừng bước, không dám tự tiện xông vào, đưa mắt nhìn Tống Cửu Minh một mình đi vào.

Trong chính đường nghị sự có thể chứa không ít người rất im lặng, một ông lão mặc áo tơ trắng ngồi ngay ngắn ở ghế trên, cầm bút xử lý một phần công văn. Người ra vào tiếp nhận công văn chỉ thị đã được phê chuẩn đều tỏ vẻ cẩn thận từng li từng tí, không dám phát ra tiếng động quá lớn quấy rầy.

"Đại Tư Không!" Tống Cửu Minh cung cung kính kính chắp tay bái kiến trước bàn dài, khom lưng rất thấp.

Đồng Mạch khẽ nâng mắt, ánh mắt cay nghiệt có thần, bên trong giấu sự uy nghi không để lộ, nhàn nhạt vung cây bút trong tay, lại tiếp tục viết. Tống Cửu Minh bèn từ từ lùi qua một bên, hai tay khoanh ở phần bụng, cúi đầu lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu, bên ngoài lại có người tiến vào, là một hán tử gầy gò, mặt trắng không râu, tóc mai pha sương, trên tóc cài trâm ngọc, mũi ưng, ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng, mặc áo choàng đen đi vào, chính là hoạn quan Ca Miểu Thủy trong cung. Ca Miểu Thủy chắp tay hành lễ với Đồng Mạch sau bàn dài, sau đó không lên tiếng, yên lặng đứng ở một bên khác chờ đợi, ánh mắt chăm chú vào gương mặt của Tống Cửu Minh, nhìn chằm chằm đến mức Tống Cửu Minh thấy toàn thân như không còn nữa.

Một lúc lâu sau, Đồng Mạch viết xong mới để bút xuống, ngẩng đầu nhìn Ca Miểu Thủy và Tống Cửu Minh, giật công văn đã viết xong đưa cho tiểu lại chờ lấy ở bên cạnh, sau đó phất phất tay. Đám tiểu lại chờ lấy khác trong phòng rối rít lui ra, để lại không gian cho ba người Đồng Mạch.

"Chuyện Phượng Lăng Ba và Thương Triều Tông trở thành thông gia, biết chưa?" Đồng Mạch nhìn chằm chằm Tống Cửu Minh trầm giọng đặt câu hỏi.

Tống Cửu Minh cung kính đáp: "Ti chức biết rồi ạ."

Đồng Mạch lại giơ cằm lên với Ca Miểu Thủy, Ca Miểu Thủy từ từ dời bước đến chính giữa, hờ hững nói: "Bệ hạ tức giận!"

Đồng Mạch lại hỏi Tống Cửu Minh: "Việc này ngươi thấy thế nào?"

Tống Cửu Minh chần chờ đáp: "Theo lý thuyết, Phượng Lăng Ba không có lá gan lớn như vậy, trừ phi có thứ gì đủ để cảm thấy tình nguyện gánh chịu nguy hiểm cũng không tiếc, chỉ sợ Thương Triều Tông đã báo cho Phượng Lăng Ba biết về đồ vật còn sót lại của Ninh Vương, trừ điều này ra, ti chức không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào khác."

Nội đường im lặng một lúc, ai nấy đều đăm chiêu, hiển nhiên cũng tán đồng cách giải thích này, ai cũng biết việc này xử lý không tốt, Phượng Lăng Ba không có lo ngại gì!

Tống Cửu Minh bỗng buông tiếng thở dài: "Ti chức vẫn cho rằng không nên thả Thương Triều Tông ra kinh, lo lắng thả hổ về rừng, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy."

Ca Miểu Thủy lặng lẽ nói: "Tống đại nhân cảm thấy quyết định của bệ hạ là sai?"

"Không dám!" Tống Cửu Minh khom người.

Ca Miểu Thủy hờ hững hỏi: "Nhà họ Tống ngươi mà còn không dám ư? Không phải nói Thượng Thanh tông nằm trong sự khống chế của nhà họ Tống à? Vì sao Thượng Thanh tông còn phái pháp sư tùy tùng cho Thương Triều Tông? Con cháu của ngươi ở nửa đường chạy tới cướp người xảy ra chuyện gì?"