Trương Tịch Nhan ở khách sạn ngủ thẳng một giấc đến tự nhiên tỉnh, chờ thêm một thời gian nhưng vẫn chưa thấy giáo sư Mã chuyển tiền hoặc gọi điện thoại lại cho nàng, vì vậy không ở lại thêm nữa, trực tiếp cùng Lão Lỗ quay trở về Côn Minh. Nàng và Lão Lỗ đi đến văn phòng của Trương Hi Minh, dựa theo cách vay tiền và trả lãi của người bình thường vay một khoản tiền từ bà nội ba, lấy danh nghĩa của nàng mượn cho văn phòng. Số tiền lúc trước nàng ứng ra và số tiền vay hiện tại đều được ghi vào sổ sách rõ ràng, chờ sau này văn phòng có tiền sẽ trả lại sau. Nàng nói với Lão Lỗ: "Kết khoản cho nhóm tiểu nhị số tiền công còn lại, bên giáo sư Mã cứ dựa theo nợ khó đòi mà tính."

Dựa theo nợ khó đòi tính, đó chính là không cần tiền nữa. Trương gia bị mất đôi chân, đại sư Trương Trường Thọ công lực hoàn toàn bị phế, tình huống như vậy tên họ Mã kia không chỉ muốn quỵt nợ mà còn đòi bồi thường ngược lại, thậm chí còn tìm nhân viên nhà nước tới đối phó bọn họ, nửa điểm đường sống và đường lui cũng không thèm lưu. Cô chủ nếu không giở ra một chút thủ đoạn, sau này ai cũng sẽ nghĩ nàng dễ khi dễ, chuyện làm ăn không làm được, thủ hạ cũng không quản được.

Giáo sư Mã thấy Trương Hi Minh tàn tật, Trương Trường Thọ phế đi, hiện giờ người đứng ra chủ sự là một nha đầu miệng còn hôi sữa như Trương Tịch Nhan, ông ta thật sự không đem nàng để vào mắt. Nha đầu đó thì có thể gánh vác được chuyện gì, lãnh đám người ông ta vào núi, Liễu Vũ chỉ dùng mấy cái bẫy thú là có thể bắt đi mất, nếu không phải Liễu Vũ tha cho nàng một ngựa thì tình huống hiện tại như thế nào còn khó mà nói. Trong lúc ông ta nằm viện, nha đầu kia hào phóng tiêu tiền như vậy còn không phải là muốn bỏ tiền ra cầu bình an hay sao, muốn dùng đôi câu vài lời là có thể hù dọa được ông ta chắc, vui đùa cái gì vậy. Ông ta tùy tay cử báo một cái, để cho nha đầu Trương Tịch Nhan kia thức thời một chút, đây là thủ đô a, không phải núi sâu rừng già hoang sơn dã lĩnh, không phải là nơi đám người các nàng có thể xằng bậy.

Ông ta nằm ở nhà chống hai mắt lên, chờ xem nha đầu kia còn có thể chơi ra được cái gì đa dạng, kết quả chờ đến qua luôn kỳ hạn mà nha đầu kia đưa ra vẫn như cũ một mảnh gió êm sóng lặng. Ông ta gọi điện thoại cho Dân Tông Hiệp thử thăm dò tình huống, bên kia đáp lại rằng: "Mâu thuẫn tiền bạc nợ nần gì đó thì hai bên tự đi thỏa thuận giải quyết, thỏa thuận không được thì tìm tòa án." Nói xong liền ngắt điện thoại. Nói ngắn gọn chính là Dân Tông Hiệp mặc kệ việc này.

Buổi chiều, giáo sư Trình gọi điện thoại cho ông ta, hỏi ông ta đã trả khoản tiền còn lại cho Trương Tịch Nhan hay chưa.

Giáo sư Mã đáp: "Lão Trình à, không phải tôi không muốn trả, mà là nhà tài trợ mất tích liên lạc không được, không có tiền." Ông ta ra vẻ khó xử nói: "Hiện tại người trẻ tuổi a, tìm tới cửa rồi đưa ra tối hậu thư cho tôi, đe dọa tôi, cậu nói xem đây là chuyện gì chứ."

Trình Côn Minh trầm mặc hai giây, hỏi: "Trương Tịch Nhan đến tận nhà của anh tìm anh sao?"

Giáo sư Mã đáp: "Đúng rồi, chưa thấy qua ai giống như con bé đó hết, mang theo người tìm tới nhà tôi, thái độ kiêu ngạo ghê gớm, gia hạn cho tôi trước hai giờ chiều nay phải thanh toán phần tiền còn lại, con bé đó không chỉ muốn kết khoản còn lại mà còn muốn tôi trả thêm tiền phạt vi phạm hợp đồng và tiền viện phí nữa chứ, tới phần của cậu cũng tính luôn trên đầu tôi, cậu xem có phải quá đáng hay không."

Giáo sư Trình lại hỏi: "Anh không trả? Một phân tiền cũng chưa đưa?"

Giáo sư Mã nói: "Tiền đâu mà đưa."

Giáo sư Trình lập tức ngắt điện thoại, hai phút sau ông gọi lại nói với giáo sư Mã: "Lão Mã, hiện tại anh lập tức mang theo tiền tới Côn Minh tìm Trương Tịch Nhan nhận lỗi đi, con bé nói trả bao nhiêu thì anh cứ trả bấy nhiêu, con bé nói như thế nào liền như thế đó, anh đừng giở trò chơi đa dạng với nàng."

Giáo sư Mã đáp: "Giáo sư Trình, tôi thật sự không có tiền, một cắc cũng không có."

Trình Côn Minh nói: "Con bé tính tình quật cường cố chấp, chưa bao giờ mạnh miệng nói giỡn, nàng nói đó là tối hậu thư, thì đó chính là." Ông ngừng một chút rồi nói tiếp: "Vì nhận vụ này của anh, mà anh hai của con bé tàn tật, ba của con bé cũng bị phế đi, nàng đã đích thân tìm đến nhà của anh, chính anh tự suy ngẫm lại cho kỹ đi." Ông nói xong, không đợi giáo sư Mã nói thêm câu nào liền ngắt điện thoại.

Giáo sư Mã hừ cười một tiếng: Đây là đòi nợ giúp cho nha đầu kia chứ gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, giáo sư Mã đã bị tiếng hét bén nhọn của bà vợ làm cho giật mình tỉnh giấc.

Ông ta từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy mắt kính chống quải trượng đi ra khỏi phòng, hỏi: "Làm sao vậy?" Vừa dứt lời thì nhìn thấy trong nhà chỗ nào cũng có rắn, rết, gián chuột nằm chết la liệt, từ phòng khách lầu một cho đến cầu thang, rồi nguyên hành lang lầu hai nơi nơi đều là. Ông ta cẩn thận tránh đi những con vật nằm chết trên sàn nhà, nhìn đến lũ cá ông ta nuôi trong hồ nước đều đã ngửa bụng chết queo, cây cỏ trong chậu rụng sạch lá, cả căn nhà bốc mùi tanh tưởi.

Bà vợ của ông ta hô to: "Lão Mã, Lão Mã, đây là... Ở đâu ra lắm vật chết thế này?" Bà ta sợ tới nỗi nói chuyện lạc cả giọng.

Giáo sư Mã từ kẽ răng phun ra mấy chữ: "Trương Tịch Nhan." Ông ta lập tức gọi điện thoại cho Dân Tông Hiệp.

Dân Tông Hiệp nói với ông ta: "Chúng tôi không quan tâm chuyện con chuột con gián gì chết, ông và Trương Tịch Nhan tự thương lượng giải quyết, không được thì tìm tòa án." Sau đó ngắt điện thoại.

Giáo sư Mã: "..." Ông ta chuyển qua chiêu trò báo cảnh sát.

Sau khi cảnh sát tới thì hỏi ông ta: "Có phải nhà ông bỏ thuốc để diệt chuột, gián không?"

Giáo sư Mã: Thuốc diệt chuột, diệt gián có thể diệt được nhiều thứ như vậy sao? Ông ta nói: "Trương Tịch Nhan, là Trương Tịch Nhan giở trò quỷ, nha đầu đó là đạo sĩ."

Hai vị cảnh sát nhân dân có chút cạn lời nhìn ông ta, một người trong đó lên tiếng hỏi: "À, ý của ông là đạo sĩ kia làm pháp sự dẫn những thứ này tới hả?"

Giáo sư Mã vội vàng gật đầu, đáp: "Đúng đúng đúng, chính là, chính là."

Hai vị cảnh sát nhân dân nhìn nhau, trong mắt toát ra vẻ bất đắc dĩ: Ông này là một vị giáo sư đó nhen!

Một vị cảnh sát nhân dân hỏi: "Pháp đàn ở đâu, đưa chúng tôi đến xem thử."

Giáo sư Mã nói: "Tôi không biết nha đầu đó lập pháp đàn ở đâu, nhưng hôm qua nàng có tới nhà tôi, khẳng định là đã để lại đồ vật gì đó. Các người phải tin tưởng tôi, này đúng thật là do nàng làm, nha đầu đó xảo trá muốn làm tiền tôi nhưng không được, vì thế mới giở chiêu trò này để đe dọa tôi."

Hai vị cảnh sát nhân dân ngồi xuống, hướng giáo sư Mã hỏi thăm rõ ràng tỉ mỉ tình huống, căn cứ theo tin tức mà ông ta cung cấp, cũng tra xét thông tin về Trương Tịch Nhan. Buổi chiều hôm qua nàng đã lên máy bay trở về Côn Minh. Em gái kia là sinh viên giỏi tốt nghiệp trường đại học danh giá, là mỹ nữ học bá có tiếng, hồ sơ lý lịch sạch sẽ tới nỗi không có cả một biên lai phạt vi phạm giao thông nào. Trường học mà nàng theo học đều có tiếng tăm, điểm số mà nàng đạt được từ cấp một cho tới đại học đều là tiêu chuẩn của học bá thiên tài chính hiệu, thành tích vô cùng ưu tú, con nhà người ta giỏi giang là thế, nhưng giỏi cỡ nào thì chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt lại có bản lĩnh từ Côn Minh đến Bắc Kinh thả chuột chết vô nhà giáo sư Mã hay sao, nếu không phải đang trong lúc làm việc nghiêm túc, hai vị cảnh sát nhân dân thật sự rất muốn hỏi một câu: Giáo sư Mã, ngài là xem tiểu thuyết tu tiên xem tới nỗi tẩu hỏa nhập ma đi?

Bọn họ trích xuất camera giám sát, cái gì cũng không phát hiện được.

Đến nỗi giáo sư Mã kiên trì muốn tố cáo Trương Tịch Nhan, cảnh sát nhân dân chỉ có thể bất đắc dĩ nói với ông ta: "Chúng tôi không có chứng cứ, không thể tùy tiện bắt người."

Giáo sư Mã lại nói ông ta đã từng vì mâu thuẫn với Trương Tịch Nhan mà đi tìm Dân Tông Hiệp, kêu cảnh sát tìm Dân Tông Hiệp xác minh.

Dân Tông Hiệp đem chuyện ngày hôm qua giáo sư Mã cử báo Trương Tịch Nhan, cùng với việc bọn họ đi tìm Trương Tịch Nhan tra xét tình huống, kỹ càng tỉ mỉ nói cho cảnh sát nghe rồi hỏi: "Như thế nào? Giáo sư Mã tìm Dân Tông Hiệp không được, nên giờ tìm tới đồn cảnh sát à?"

Cảnh sát nhân dân nói chuyện xong với bên phía Dân Tông Hiệp, thiệt tình vô lực mắng chửi. Bọn họ kêu giáo sư Mã tự đi quét dọn xác chuột, gián, rắn, rết trong nhà, chuẩn bị bỏ chạy lấy người.

Giáo sư Mã kêu cảnh sát nhân dân khoan đi vội, ông ta hiện tại sẽ điện thoại cho Trương Tịch Nhan, còn mở ra loa ngoài, để cho cảnh sát ghi âm lấy bằng chứng. Thực nhanh Trương Tịch Nhan liền tiếp điện thoại.

Giáo sư Mã hùng hổ chất vấn: "Trương Tịch Nhan, cô thả đầy xác chuột, gián, rắn, rết vô nhà tôi như vậy là muốn làm gì?"

Trương Tịch Nhan cười lạnh: "Sao ông không nói là tôi làm hình nộm viết tên ông rồi đâm kim lên đó luôn đi."

Hai vị cảnh sát nhân dân thực bất đắc dĩ nhìn nhau: Vừa già vừa vô lại, đâm kim lên hình nhân thì tính cái gì, mỹ nữ học bá không chừng còn ngồi xổm trên mặt đất vẽ xoắn ốc nguyền rủa ông ta đâu.

Giáo sư Mã nói: "Cô không sợ tôi báo cảnh sát bắt cô sao?"

Trương Tịch Nhan hỏi: "Điều luật nào quy định không được đâm hình nhân vậy?"

Giáo sư Mã lại nói: "Cô dám thừa nhận cô là người thả xác chuột, gián, rắn, rết vô nhà tôi không?"

Trương Tịch Nhan nghiêm trang nói: "Ừm, tôi là từ Côn Minh cách thủ đô 2000km ném một ổ chuột, gián, rắn, rết vô nhà ông đe dọa ông đó. Giáo sư Mã, rắn và chuột có thể ăn được đó nha, hy vọng ngài ăn đến vui vẻ, dùng cơm ngon miệng." Nàng nói xong ngắt điện thoại.

Giáo sư Mã hỏi cảnh sát nhân dân: "Các người không tin sao?"

Hai cảnh sát nhân dân nhìn ông ta, dùng ánh mắt tỏ vẻ: Ngài nói xem chúng tôi nên tin chỗ nào? Ngài cứ làm việc của ngài, đừng lăn lộn chúng tôi nữa có được hay không?

Giáo sư Mã lại kêu cảnh sát nhân dân chờ một chút, ông ta gọi điện thoại cho giáo sư Trình, nói rằng Trương Tịch Nhan ném chuột, gián, rắn, rết vô nhà ông ta.

Giáo sư Trình trầm mặc vài giây mới đáp lại: "Lão Mã, sử dụng rắn, rết là bản lĩnh của Vu giáo, Trương Tịch Nhan là Đạo gia."

Giáo sư Mã lập tức bừng tỉnh, kêu lên: "Là Liễu Vũ."

Giáo sư Trình nói: "Liễu Vũ đang ở trong núi sâu giúp đỡ người nghèo, số tiền ông thiếu Trương Hi Minh còn không bằng số lẻ mà Liễu Vũ quyên góp cho miền núi nữa là, cô ấy mới lười phản ứng anh." Ông nói xong lập tức ngắt điện thoại.

Hai vị cảnh sát nhân dân trực tiếp chạy lấy người.

Giáo sư Mã đành đi mời mấy người đạo trưởng và đại sư về xem.

Những đạo trưởng và đại sư đến xem, có chút người vừa tới nhìn thấy cổng lớn đã quay đầu bỏ đi, có chút người thì vào trong nhà, vừa nhìn thấy đám chuột, gián, rắn, rết chết trên sàn nhà thì xoay người bỏ chạy.

Giáo sư Mã tiếp đón ba nhóm người đến xem, mắt thấy trời đã tối, vội vàng giữ chặt lấy vị đạo trưởng cuối cùng, nhét một bao lì xì dày cho đạo trưởng rồi hỏi: "Tại sao vừa nhìn cổng lớn một cái thì đã quay người đi rồi? Cầu xin đạo trưởng chỉ điểm cho một vài."

Lão đạo sĩ đáp: "Cởi chuông cần tìm người buộc chuông."

Người nào được mời đến cũng nói một câu y như vậy. Giáo sư Mã khẩn cầu lão đạo trưởng giúp đỡ, ông ta nguyện ý trả thù lao gấp đôi.

Lão đạo sĩ nhìn ông ta một cái thật sâu, khẽ thở dài, tiến lên hai bước đi đến trước cổng lớn, dùng phất trần phất qua cánh cổng. Trên cửa lập tức hiện lên một cái đồ án bát quái, ở vị hai mắt cá âm và dương hiện lên chữ "Trương" được viết bằng cổ tự. Lão đạo sĩ nói: "Ai dám giúp ông giải quyết, người đó sẽ kết thù với bọn họ." Lão đạo sĩ nói xong, ấn ký cũng dần dần biến mất.

Giáo sư Mã hỏi: "Đạo trưởng, cái này tìm Dân Tông Hiệp, bọn họ sẽ quản sao?"

Lão đạo sĩ liếc mắt nhìn giáo sư Mã: "Vậy thì phải xem ông đã chọc đến chuyện gì. Người ta nếu đã dám đánh lên ấn ký này, thì sẽ không sợ ông tìm người đến. Ông a, đây là đem người đắc tội đã chết." Lão đạo sĩ nói xong, vung lên phất trần, đẩy tay giáo sư Mã ra rồi bỏ đi.

Giáo sư Mã chạy theo vài bước nhưng không đuổi kịp, phổi lại không tốt nên mới chạy vài bước đã thở hết nổi, bước thêm mấy bước nữa thì ho sặc sụa, đột nhiên phun ra một cục máu đông, bên trong còn có vô số sâu nhỏ vặn vẹo. Mặt mũi giáo sư Mã tức khắc trở nên trắng bệch, thân mình mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

+

Lão đạo sĩ quay lại nhìn nhìn, lắc đầu bỏ đi. Ấn ký trên cổng lớn là mới vừa hạ, cổ thì đã trúng hơn hai tháng trước, người ta tới cửa tìm ông ta là đã cho cơ hội, ông ta lại đi kết thành tử thù. Hiện tại đi cầu xin người khác tới giúp ông ta hóa giải, ai dám giúp, giúp ông ta chính là kết thù với người kia. Nếu không phải họ Mã làm ra chuyện gì quá đáng, chọc cho người kia nóng nảy, thì người kia cũng sẽ không làm như vậy.