Chuyển ngữ ♥ Bảo Trân

Beta ♥ Nhã Vy

Một buổi sáng yên tĩnh, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống, trong một con ngõ nhỏ, một hồi gào khóc thảm thiết truyền đến.

Trên phố xá, người người vốn vây quanh Cửu Tiêu xem náo nhiệt, sau tường rào lấp kín, bốn người bị đánh bỗng nhiên bay lên trời rồi rớt xuống mặt đất, rồi lại văng lên trời, sau đó lại rớt xuống mặt đất. Cảnh tượng oai phong tráng lệ, làm người ta sợ hãi thán phục không thôi.

Độ khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ sau, trong ngõ nhỏ, bốn người kia nằm trên mặt đất đã bị đánh cho nhìn không ra hình người.

Con khỉ gầy che phần thân dưới của mình, đau đến mức nước mắt rơi như mưa. Thật hèn hạ, lại đánh vào chỗ yếu nhất trên người hắn. Con khỉ gầy trước sau đều không thể hiểu nổi: “Tại sao, tại sao lại đối đãi với chúng ta như thế?”

Đào Yêu nhàn nhạt trả lời: “Bởi vì các ngươi đả thương bằng hữu của ta.”

Vết Sẹo Lớn càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng “Òa” một tiếng khóc lên: “Ta không cố ý chém hắn, ai biết hắn lại không tránh chớ? Thật là quá đáng, chúng ta do thiếu tiền nên mới cầm năm trăm lượng thôi mà, có cần thiết đánh đau như vậy không?”

Đào Yêu nghi ngờ: “Cái gì năm trăm lượng?”

Sợ bị lộ tẩy, Mộ Dung Dật Phong vội nói: “Đào Yêu, được rồi, ta không có chuyện gì, mấy người các ngươi đi nhanh đi!”

Nghe vậy, bốn kẻ xui xẻo kia liền vội vàng dìu nhau khập khễnh rời đi.

“Mộ Dung, không sao chứ?” Đào Yêu hỏi: “Võ công của huynh sao lại tuột dốc vậy, ngay cả tên kia cũng đánh không lại?”

Mộ Dung Dật Phong nhúc nhích thân thể, khuất phục nén nước mắt vào trong, nói: “Có thể là tại buổi sáng ta ăn nhầm đồ không tốt.”

Đúng là không nên ăn nhầm Nhuyễn Công Tán, nhưng rốt cuộc làm sao lại ăn trúng, hắn quả thật không hiểu nổi.

“Buổi sáng?” Đào Yêu bỗng nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi, buổi sáng hôm nay nha hoàn bê đồ ăn cho ta, trong cháo có quá nhiều hành thái, ta không thích nên liền lặng lẽ đổi chén với huynh … Mộ Dung, huynh bị tiêu chảy rồi hả?”

Giữa võ công kém với bị tiêu chảy, Mộ Dung Dật Phong đấu tranh tư tưởng kịch liệt rồi cuối cùng cũng đành nén nỗi đau đớn mà nhận cái sau.

Một chiêu Anh hùng cứu mỹ nhân này thất bại nhưng Hách Liên Phong từng một thời là công tử trăng hoa vẫn còn vô số tuyệt chiêu khác.

“Nữ nhân đều ưa thích những thứ thần bí, thích nam nhân hư hỏng một chút, thế nên cháu cứ như vậy làm…” Buổi trưa, Hách Liên Phong nói nhỏ bên tai Mộ Dung Dật Phong, truyền thụ cho hắn vô số chiêu lừa gạt phụ nữ của mình.

Ban đêm, mọi âm thanh đều yên lặng, cả Hầu gia phủ đắm chìm trong không gian an tĩnh.

Đào Yêu đang chuẩn bị cởi áo ra nghỉ ngơi, cửa bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy ra.

Nàng ngẩng đầu lên đã phát hiện Mộ Dung Dật Phong chậm rãi đi đến.

Đào Yêu hỏi: “Mộ Dung, có chuyện gì sao?”

Ấy…: “Nàng chính là chuyện của ta.”

Đào Yêu nghi ngờ: “Mộ Dung, huynh hôm nay. . . Thật kỳ lạ.”

“Thật ra thì ta vẫn luôn là như vậy.” Mộ Dung Dật Phong đứng lại trước mặt nàng, sau đó chậm rãi cúi đầu nói bên tai nàng: “Chẳng qua là nàng không phát hiện ra mà thôi.”

Trong phòng ánh nến chập chờn, từng làn khói trắng lượn lờ bay lên.

“Đào Yêu,” Mộ Dung Dật Phong lấy ra một đóa Mẫu Đơn, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, nói “Đóa hoa tươi đẹp nhất trong viện tối nay vừa nở, hoa tươi tặng mỹ nhân, đây, tặng cho nàng.”

Đào Yêu khẽ nhíu mày: “Cái này là huynh vừa mới hái trong sân à ?”

Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên nghẹn lời nói nhẹ nhàng lại trong miệng, sau đó ôm lấy eo Đào Yêu, kéo nàng tới gần. Mà hắn thì cúi người xuống, nhìn nàng.

Ánh mắt của hắn chăm chú, nóng rực mà nguy hiểm.

Đào Yêu nói: “Mộ Dung. . .”

Mộ Dung Dật Phong dùng ngón tay đặt trên môi của nàng, ý bảo nàng đừng nói nữa.

Nhưng Đào Yêu không có ý buông tha, tiếp tục cố gắng: “Mộ Dung, ta muốn nói. . .”

“Suỵt.” Mộ Dung Dật Phong che miệng Đào Yêu, dùng ánh mắt bảo nàng không nên phá hỏng giờ khắc này.

Đào Yêu tránh trái tránh phải, cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay của hắn, nói: “Mộ Dung, nhanh lên, đem đóa hoa. . .”

Mộ Dung Dật Phong hơi cau mày, đứa nhỏ Đào Yêu này, sao lại không hiểu cái gì là lãng mạng như vậy?

Xem ra là muốn hắn phải dùng tới vũ lực rồi!

Mộ Dung Dật Phong hạ quyết tâm, thả đóa Mẫu Đơn trong miệng ra, buông bàn tay đang che miệng Đào Yêu xuống rồi hít sâu một hơi, nhắm thẳng môi nàng mà hôn.

Nhưng đang lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, một bàn tay dịu dàng ngăn lại.

Trái tim Mộ Dung Dật Phong nhất thời ngừng đập.

Chẳng lẽ Đào Yêu từ chối mình!

Nhất thời, không khí như đọng lại, mũi hương trong lò hun phảng phất cũng ngưng cháy.

Đào Yêu nhìn hắn, mở miệng: “Mộ Dung, vì phòng ngừa có người đánh lén, vừa rồi ta đã hạ độc trên hoa cỏ trong vườn.”

Mộ Dung Dật Phong đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó trên trán tụ thành một giọt mồ hôi lạnh, từ từ trượt xuống dưới: “Ý của nàng là. . . Đóa hoa này, có độc?”

Đào Yêu rất nhẹ rất nhẹ gật đầu: “Không sai.”

Giọt mồ hôi kia đã từ trán chảy cằm Mộ Dung Dật Phong: “Loại độc này nếu trúng phải sẽ như thế nào?”

“Chỗ bị dính độc sẽ ngứa vô cùng, như bị kim chích.” Đào Yêu chậm rãi nói: ” Độ khoảng nửa chén trà sau, độc sẽ phát tán.”

Khóe miệng Mộ Dung Dật Phong từ từ nhếch lên, khẽ run rẩy: “Đào Yêu, nàng nhất định có giải dược đúng không?”

Đào Yêu lắc đầu: “Lúc ra ngoài đồ nhiều quá, vác không nổi, thế nên giữa đường ta đã liệng thuốc giải đi hết rồi.”

“A!!!” Trong phủ Hầu gia bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu cực kỳ bi thảm, hơn nữa, còn kéo dài suốt một đêm. . .

Chiêu đêm khuya nguy hiểm, nam nhân hấp dẫn hoàn toàn thất bại.

Bị đao chém, còn bị trúng độc cùng một loạt hành hạ chờ phía sau, Mộ Dung Dật Phong quyết định bỏ cuộc.

Hách Liên Phong liền chọc tức hắn: “Mới chỉ thất bại vài lần thôi mà, có gì mà như đưa đám vậy chứo.”

Mộ Dung Dật Phong vô lực phất tay một cái: “Hầu gia, cứ tiếp tục như vậy, mạng nhỏ của cháu chỉ sợ khó giữ.”

Hách Liên Phong trầm ngâm chốc lát, nói: “Thôi được rồi, cháu thật sự không thích hợp với những chiêu hái hoa này, cứ dứt khoát đàng hoàng biểu lộ tâm ý với Đào Yêu là tốt nhất. Tối mai trăng tròn, trấn trên sẽ cử hành hoa đăng, các cháu ra ngoài đi dạo một chút, chờ cơ hội mà xuống tay.”

“Có được hay không vậy?” Mộ Dung Dật Phong do dự.

“Cháu còn muốn cưới vợ hay không?” Hách Liên Phong giáo huấn: “Chút đau khổ đã chịu không nổi, sau này làn sao tồn tại trong giang hồ được?”

Ý chí chiến đấu của Mộ Dung Dật Phong lại một lần nữa bị kích thích, trong mắt của hắn lóe lên tia kiên quyết: “Được! Lần này không thành công cũng thành nhân!”

Buổi tối ngày thứ hai, trăng sáng sao thưa, gió đêm vi hòa, trên phố xá người đến người đi, chung quanh đeo đầy hoa đăng năm màu sắc sảo. Từng chiếc hoa đăng chiếu sáng mọi tâm tình.

Những thanh niên nam nữ kia xuân tình nảy mầm, trước hoa đăng xinh đẹp, ánh mắt của bọn họ lưu luyến trên từng khuôn mặt, tìm kiếm một nửa định mệnh của đời mình.

Phàm là chuyện gì cũng tất có ngoại lệ, tỷ như giữa đường Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong, mặc dù đã ở cùng nhau nhìn khắp bốn phía, nhưng thứ mà bọn tìm kiếm lại không hề giống nhau…

Mắt của Đào Yêu chỉ toàn đảo quanh những gánh hàng rong với thức ăn thơm ngon ngào ngạt.

Mà Mộ Dung Dật Phong thì trái phải trước sau trên dưới sáu mặt đều là nhìn chăm chăm bóng dáng Cửu Tiêu.

Lại nói tiếp, hôm nay thật đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một, Bích Lạc cho là trên đường quá chen chúc, không muốn đi ra ngoài, vì vậy Mộ Dung Dật Phong không cần tốn nhiều sức đã loại được một chướng ngại vật.

Chướng ngại còn lại chính là Cửu Tiêu, vẫn giống y như thường ngày, kiên trì theo đuôi bọn họ, phá hư không khí tâm tình. Vì thế Mộ Dung Dật Phong chỉ có thể xuất tuyệt chiêu, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Đại ca, vị thai phụ kia đoán chừng đang ở quanh đây, huynh cứ đi cùng chúng ta như vậy, biết đâu nàng ta sẽ lại xuất hiện đấy.”

Nghĩ đến đống nước mắt nước mũi bầy nhầy, còn có mấy ngón tay dơ bẩn cấu xé trên người mình kia, lông mi Cửu Tiêu khẽ rung, lần đầu tiên hắn nhận thua trước mặt Mộ Dung Dật Phong, tự động lui về phía sau.

Mộ Dung Dật Phong nhìn quanh một lần, phát hiện chướng ngại duy nhất đã tiêu trừ, nhất thời tâm tình rất tốt, quyết định lót đường tỏ tình .

Hắn hắng giọng, nói: “Đào Yêu, nàng biết hôm nay là ngày mấy không?”

Đào Yêu tính một chút rồi đáp: “Mười lăm tháng năm.”

Mộ Dung Dật Phong lắc đầu: “Ý của ta là trên trấn tối nay có điều đặc biệt, nàng đã nhìn ra chưa?”

Đào Yêu gật đầu: “Người bán thức hắn hay bán hàng rong cũng nhiều hơn mọi hôm.”

Cơ thể Mộ dung Dật Phong lảo đảo, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững lại : “Ý của ta là biết tại sao hôm nay người ta lại thắp nhiều hoa đăng như vậy không?”

Đào Yêu trầm tư chốc lát, đáp: “Đoán chừng là vì chiếu sáng, để người ta thấy đẹp mắt thì bán hàng rong cũng bán được nhiều hơn.”

Mộ Dung Dật Phong như bị vật thể nặng nào đó liệng qua, nhưng vẫn nỗ lực trấn định thân thể, tiếp tục dẫn dắt từng bước: “Nàng nhìn lại xem, trên đường đi đâu cũng là thanh niên nam nữ, hơn nữa phong cảnh xung quanh lại đẹp như vậy . . Chẳng lẽ nàng còn nhìn không ra những người này hôm nay muốn làm gì sao?”

Đào Yêu tỉnh ngộ: “Hiểu, bọn họ muốn đi tìm đối tượng mình ngưỡng mộ trong lòng”.

Cuối cùng cũng thông suốt cái đầu gỗ này được rồi, Mộ Dung Dật Phong đang cảm độc đến văng cả nước mũi lại nghe thấy Đào Yêu tiếp tục nói: “Sau khi tìm được thì cùng nhau kết bạn đi ăn khuya.”

“Ầm” một tiếng, Mộ Dung Dật Phong cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, ngã lăn trên mặt đất.

Tại sao, tại sao, tại sao trong đầu nữ nhân này chỉ toàn chuyện ăn uống vậy?

“Đào Yêu”, Mộ Dung Dật Phong giận dữ: “Chẳng lẽ cơm tối nàng ăn chưa no sao?”

“Ăn no.” Đào Yêu bình tĩnh nói: “Chỉ là bây giờ lại hơi đói bụng. . . Mộ Dung, bên kia đường có quán ăn kìa, chúng ta đến ngồi một chút đi.”

Nói xong Đào Yêu liền lôi kéo Mộ Dung Dật Phong đang ủ rũ đi tới quán ăn nhỏ ở phía trước, gọi ra hai phần rồi bắt đầu say sưa ăn.

Khó khăn lắm mới ăn được hai miếng, Mộ Dung Dật Phong chợt tỉnh lại, vò đầu bứt tóc tìm cơ hội để hoàn thành mục tiêu tỏ tình.

Đang cố suy nghĩ lại nghe thấy nam tử ngồi ở bàn bên kia lên tiếng hỏi nữ tử ngồi cùng: “Tiểu Diêu, ăn có ngon không?”

Nàng kia nhỏ giọng nói: “Dạ, ăn ngon lắm.”

Nam tử từ ngữ mang chút ngượng ngùng: “Vậy mỗi ngày ta đều dẫn nàng đến đây ăn, được không?”

Cô gái buông đôi tay như cánh bướm xuống, giọng nói nhỏ đến sắp nghe không được: “Ta, ta nghe không hiểu ý chàng.”

Nam tử bỗng nhiên nắm chặt đôi tay mềm mại như hoa cỏ trên bàn, hai mắt ẩn ý đưa tình: “Tiểu Diêu, gả cho ta đi, ta sẽ nuôi nàng cả đời, yêu nàng cả đời.”

Cô gái cắn môi dưới, hai gò má ửng hồng như hoa đào tháng ba: “Lưu Lang, chàng, chàng nghiêm túc sao?”

Nam tử giơ tay thề: “Nếu ta đối tệ với nàng, sau này thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được!”

Cô gái thẹn thùng lao vào trong ngực của hắn: “Lưu Lang.”

Nam tử ôm chặt lấy nữ tử: “Tiểu Diêu.”

“Lưu Lang.”

“Tiểu Diêu.”

Vì thế hai người tình chàng ý thiếp, bốn phía đều tỏa ra sắc hồng.

Quả nhiên là phương pháp tốt, Mộ Dung Dật Phong không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Sau đó hắn quyết định nhìn gáo vẽ muôi, cũng sử dụng chiêu này với Đào Yêu: “Đào Yêu à, ăn có ngon không?”

Đào Yêu liền ngẩng đầu lên từ giữa tô mì thịt bò, khóe miệng dính nước tương màu nâu, ngơ ngác nói: “Ăn ngon. . . Tiểu nhị, phiền ngươi bê ra thêm một tô nữa.”

Mộ Dung Dật Phong nắm chặt nắm đấm, nhẫn nại, nhẫn nại, cho dù Đào Yêu có sát phong cảnh thì hắn cũng sẽ xây dựng lại từ đầu.

Vì thế Mộ Dung Dật Phong hít sâu một hơi, nói: “Vậy sau này mỗi ngày ta đều dẫn nàng đến đây ăn, được không?”

Đào Yêu lắc đầu: “Không cần, mỗi ngày đều ăn sẽ mau ngán, mà không lâu sau chúng ta phải rời khỏi nơi đây rồi.”

Mộ Dung Dật Phong ói ngụm máu đang muốn nuốt xuống ra, cố nén đau thương tiếp tục ý chí sắt đá của mình: “Ta đây có thể dẫn nàng đi ăn chỗ khác.”

“Được.” Đào Yêu xoa một chút miệng, hỏi: “Ăn cái gì?”

“Bánh hoa quế, cá nheo hấp, gà trân châu hạt sen, vịt nước tương, cái gì ăn ngon, ta liền mua cho nàng có được không?” Mộ Dung Dật Phong tiếp tục dùng thức ăn hấp dẫn.

“Được.” Có ăn Đào Yêu đương nhiên gật đầu.

“Vậy,” Mộ Dung Dật Phong mắt rũ xuống, giật nhẹ vạt áo của mình, nhăn nhó nói: “Ý của ta chính là, ta sẽ nuôi nàng cả đời, chuyện này. . . Nàng dứt khoát gả cho ta được không?”

Đào Yêu ngẩng đầu lên, roẹt một cái hút sợi mì vào miệng, sau đó nhìn hắn: “Ý huynh là nếu ta gả cho huynh huynh sẽ nuôi ta cả đời sao?”

Mộ Dung Dật Phong cảm giác được trái tim như ngừng đập, khóe miệng cứng ngắc, thân thể rét run, tay chân không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, kinh hồn táng đảm tự hỏi nên đối phó với các loại phản ứng của Đào Yêu như thế nào.

Nếu Đào Yêu thẹn thùng cúi đầu không lên tiếng, như vậy chính là tỏ vẻ chàng có lòng thiếp có ý, hắn sẽ lập tức kéo nàng tới chỗ không người, thừa này cơ nấu gạo sống thành cơm chín. . . Nhưng loại khả năng này có hơi tiểu nhân một chút.

Nếu Đào Yêu tức giận đập bàn rồi chửi mình có dụng ý khác, vậy hắn đem chuyện nàng dùng độc giết mình lúc trước, cợt nhả nói cho nàng biết thật ra thì người mình yêu chính là Cửu Tiêu, cưới nàng làm vợ chỉ để phụng dưỡng cha mẹ già. . . Nhưng một chiêu này tương đối hiểm, nói không chừng còn có khả năng bị Cửu Tiêu xuất quỷ nhập thần đâm luôn một kiếm.

Nếu Đào Yêu kinh ngạc nhìn mình, khuôn mặt nguội lạnh, đám người tản đi, hoa đăng tắt hết, chủ tiệm tới đuổi bọn họ đi nàng mới như không có việc gì nói một tiếng đêm đã khuya, ta đi đây, huynh cũng trở về Mộ Dung sơn trang đi, chúng ta cũng đừng liên lạc nữa. . . Đây là phản ứng kinh khủng nhất, báo hiệu ngày tàn của đời hắn.

Trán Mộ Dung Dật Phong đầy mồ hôi lạnh, từ từ lăn trên da hắn, lăng trì lục phủ ngũ tạng của hắn.

Cuối cùng thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Hắn đang đợi.

Hoa đăng chậm rãi lay động, động tác của mọi người trở nên chậm chạp khác thường, thế giới xung quanh trong nháy mắt đột nhiên yên tĩnh lạ.

Mộ Dung Dật Phong nín thở, thử dò xét hỏi: “Chẳng lẽ, nàng. . . Không muốn sao?”

“Cũng không phải nguyên nhân này, chẳng qua là,” Đào Yêu nhẹ chau đôi mày đen: “Cho dù ta không gả cho huynh thì bây giờ không phải huynh vẫn đang nuôi ta sao, đã như vậy thì cần gì làm điều dư thừa. . . Đúng rồi, tính tiền đi.”

Thế giới chung quanh bắt đầu chuyển động một lần nữa.

Mộ Dung Dật Phong á khẩu không trả lời được nhưng trong lòng rất hận, rất hối hận, tại sao trước kia lại nuông chiều Đào Yêu, nàng muốn ăn cái gì liền vội vàng mua đem đến. Nếu không như vậy không phải bây giờ một món ăn cũng có thể thu nàng vào tay sao? Thất sách thất sách, thật là đại thất sách!

Mộ Dung Dật Phong nhăn nhó, ủ rũ theo sát Đào Yêu đi về phía trước.

Ở phía đông trấn có một cái hồ, trên mặt hồ đầy những chiếc thuyền nhỏ trang trí hoa lệ. Ánh trăng trong vắt, cả mặt hồ lóe sáng lăn tăn, khung cảnh u tĩnh. Trong không khí đêm hè thanh tĩnh ở nơi này tràn ngập huân hương, khiến lòng người lay động.

Hai người thuê một cái thuyền nhỏ, ngồi bên trong ngắm trăng.

Người chèo thuyền ở phía sau an tĩnh vung tay, mái chèo nhập vào hồ nước trong suốt, nổi lên một gợn nước bóng loáng, tiếng vang ào ào phảng phất tiếng trời.

Đào Yêu ngồi ở trước khoang thuyền, ngửa đầu, chỉ vào bầu trời đêm nói: “Mộ Dung, nhìn thấy ngôi sao kia không?”

Mộ Dung Dật Phong gật đầu: “Sao vậy?”

Đào Yêu ôm gối, chậm rãi nói: “Từ nhỏ, ta vẫn xem ngôi sao đó là cha ta.”

“Vậy nàng và mẹ nàng là hai ngôi sao ở bên cạnh sao?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

“Không,” Đào Yêu nhàn nhạt nói: “Bọn ta và ông ấy không ở chung một chỗ.”

Nghe vậy, Mộ Dung Dật Phong trầm mặc, một lúc lâu hắn hỏi: “Đào Yêu, khi nàng nhìn thấy cha nàng nàng có trách ông ấy không?”

Đào Yêu không nói, chỉ yên lặng nhìn trời, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Không, ta sẽ không trách ông, ta chỉ là muốn gặp ông. . . Chỉ là muốn nhìn thấy ông.”

“Vậy mẹ nàng có trách ông ấy không?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

“Ta không biết,” Đào Yêu chậm rãi nói: “Bà ấy chỉ bảo ta đi tìm ông ấy thôi.”

“Vậy mẹ nàng có đưa nàng vật gì của cha không?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

Đào Yêu từ bên hông lấy ra một túi thơm, chậm rãi nói: “Cái này, bà đưa cái này cho ta, ta nghĩ. . . Bà muốn ta giao cho cha.”

Mộ Dung Dật Phong cầm lấy, tinh tế quan sát, chỉ thấy túi thơm kia làm bằng sợi tổng hợp thượng đẳng, kỹ thuật thêu tinh xảo, hoa văn hoa hải đường trông rất sống động. Mà để sát vào mũi khẽ ngửi thì phát hiện hương thơm nồng đậm thanh tĩnh, phảng phất mùi hoa U lan.

“Ta đoán chừng cái này hẳn là vật đính ước của cha mẹ nàng.” Mộ Dung Dật Phong đoán.

Đào Yêu không nói gì, nhưng ánh mắt cũng đồng tình.

Lúc này một chiếc thuyền trang trí diễm lệ ghé vào cạnh bọn họ, phía trên thuyền oanh thanh yến ngữ, mùi thơm quanh quẩn, lệ ảnh mông lung.

Mộ Dung Dật Phong tò mò: “Nhà đò, đấy là thuyền ai vậy?”

Nhà đò mở to mắt, nhỏ giọng nói: “Công tử, đó là các cô nương thẻ đỏ của kỹ viện Ôn Tình lớn nhất ở đây, nhưng các nàng ấy đều rất đánh đá, hay hai người trở vào khoang thuyền ngồi đi, sẽ an toàn hơn”.

Mộ Dung Dật Phong đang chuẩn bị đứng dậy vào khoang thuyền, lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: “Các tỷ muội, mau nhìn kìa, trên chiếc thuyền nhỏ kia có một công tử tuấn tú đang ngồi.”

“Để ta nhìn xem, hừm, quả thật không tệ.”

“Đâu chỉ không tệ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người anh tuấn như vậy, xem ra tối nay đi ra ngoài là đúng rồi.”

Nghe vậy, khóe miệng, lông mày, trái tim của Mộ Dung Dật Phong đều hếch lên trời, trong lòng dương dương đắc ý.

Ngay cả các vị tỷ tỷ thanh lâu kiến thức rộng rãi cũng khen mình tuấn tú, lần này ở Đào Yêu trước mặt có thể coi như là có chút mặt mũi.

Hắn thanh hắng giọng, nói: “Nhà đò, khoan hãy chèo tới, chờ các cô nương kia một chút.”

Nhà đò không còn cách nào, chỉ có thể theo lời dừng lại.

Tiếp theo, con thuyền kia từ từ nhích tới gần bọn họ.

Đào Yêu tò mò: “Các nàng ta sao lại tới đây?”

Mộ Dung Dật Phong vuốt vuốt đầu tóc, đắc ý cười một tiếng: “Hẳn là thấy ta thiếu niên anh tuấn, muốn đến bên cạnh ta đó mà. . . Đào Yêu nàng cứ yên tâm, có nàng ở đây, ta sẽ không nhìn các nàng kia nhiều đâu. Dĩ nhiên khi nàng không ở cạnh, ta cũng sẽ không nhìn.”

Nói xong, Mộ Dung Dật Phong đứng dậy, chỉnh trang y phục, chuẩn bị nghênh đón người hâm mộ của mình.

Ai ngờ, sau khi hai thuyền nhích tới gần, đầu lĩnh của đám người kia mặc sa y màu vàng nhạt cũng không có ý nói chuyện với hắn mà lớn giọng gọi Đào Yêu: “Cô nương, cô nương.”

Đào Yêu hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

Nữ tử thanh lâu kia liếc nhìn Mộ Dung Dật Phong, nhìn lại Đào Yêu, quyến rũ cười một tiếng: “Cô nương, vị tiểu quan này cô nương tìm thấy ở Gian Nam Phong quán nào vậy? Chất lượng không tệ. Đúng rồi, bao trọn một đêm hết bao nhiêu bạc, đắt hay không? Ai, thôi được rồi, nhan sắc này cũng coi như hàng thượng đẳng, hẳn là rất đắt tiền. Ôi chao, nàng chỉ bao một đêm thôi đúng không, đêm mai ta sẽ bỏ tiền ra bao hắn, nếm thử chút mùi vị.”

Mộ Dung Dật Phong: “. . .”

Sau khi thấy người nào đó bị đùa giỡn, nhà đò hảo tâm dời thuyền ra xa đám người kia để tránh Mộ Dung Dật Phong thấy cảnh thương tâm.

Nhưng tim Mộ Dung Dật Phong thật sự đã bị tổn thương quá nặng, hắn đi tới đuôi thuyền, lấy ra một thỏi vàng, đưa cho nhà đò nói: “Đại thúc, phiền thúc rời đi trước.”

Nhà đò thấy vàng mắt sáng long lanh, vội nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, công tử cô nương các người chậm rãi hàn huyên nha, ta về trước .”

Nói xong, nhà đò cầm lấy vàng, tung mình một cái, nhảy vào trong hồ.

Mộ Dung Dật Phong trở lại mũi thuyền, ấm ức ngồi xuống.

Chung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh rầm rĩ của đám người từ nơi xa truyền đến, từng đợt loáng thoáng, nửa thật nửa ảo.

Đào Yêu vẫn ngồi ngắm sao, nhẹ giọng hỏi: “Mộ Dung, cuộc sống lúc còn bé của huynh thế nào?”

Mộ Dung Dật Phong suy nghĩ một chút, nhớ lại nói: “Lúc ta còn bé đặc biệt không nghe lời, vốn thích trốn giờ luyện võ, núp ở phía sau núi câu cá, bắt chim, cứ như vậy trốn hết một ngày, đến buổi tối đói bụng rồi liền chạy về nhà. Sau khi cơm nước xong, cha ta sẽ phạt ta quỳ trước bài vị tổ tông hai canh giờ. Mỗi lần đang quỳ, mẹ ta sẽ phái Vân thúc tới đưa thức ăn khuya cho ta. Thỉnh thoảng, cha mẹ ta cũng vì chuyện của ta mà cãi vã, nhưng cuối cùng vẫn giải quyết xong trên giường hết, cẩn thận nghĩ lại, cuộc sống khi đó thật vui sướng.”

Đào Yêu nhìn ánh trăng, mỉm cười: “Ta cảm thấy được huynh vẫn luôn là một người rất vui vẻ.”

“Thật sao?” Mộ Dung Dật Phong đắc chí: “Đào Yêu nàng cuối cùng cũng phát hiện được ưu điểm của ta.”

“Huynh có rất nhiều ưu điểm, rất đẹp trai, tốt bụng, đối với bạn bè cũng nghĩa khí, còn rất lạc quan, thế nên,” Đào Yêu nhìn ánh trăng, ánh trăng vàng phủ mờ đôi mắt nàng: “Thế nên Mộ Dung, huynh đi đi.”