Tập tành mà cứ phải tiết chế sức mạnh thì chán lắm, đúng. Nhưng đánh người mà kiềm chế một chút, đổi lại biết bao nhiêu sự tra tấn tinh thần đối thủ, kể cũng khá thú vị.


Tâm trạng Vile lúc này đang rất phởn.


Chiều tà không làm hắn buồn ngủ, mà ngay lập tức trên đường về nhà, một cách yêu đời, hắn ghé qua tiệm bánh ngọt để mua một chiếc gato cỡ nhỏ. Hắn chậm rãi dạo bước trong ánh hoàng hôn giữa những ánh mắt tôn sùng và sợ hãi của biết bao nhiêu người trên phố. Họ ám ảnh về một thiếu niên tóc trắng bịt khẩu trang, và giờ họ đóng thêm vào cái hình tượng ấy một chiếc bánh kem nữa.


Reng...Reng...


-Alo?


-Vile hả? Giờ ngươi rảnh không?


-Sao thế? - "Thằng Kaspakov làm gì giờ này chứ?" - Ta rảnh đây.


-Ờ, tốt quá. Dạo này Rosered có nói với ta ngươi trông lúc nào cũng chán chường hả? Vậy qua chỗ ta đi, có công việc này thú vị lắm.


"Thú vị lắm! Chà! Còn là cô ấy đề xuất!"


-Được, tới ngay đây, gửi ta cái địa chỉ nhé.


-Đến luôn được thì càng tốt!


Hắn cúp máy, lập tức có một tin nhắn bay vào. "Xem nào... Má, xa vậy cơ à? Tận bờ biển Sakhalin (giáp biển Nhật Bản), mẹ quả này chạy cũng khiếp. Chả hiểu bố Kas quản lí Lagoona ở cách đấy đến gần nửa lục địa Á - Âu bằng cách nào?"


Vile đút điện thoại vào túi quần, kiếm một góc hẻm, rồi đạp chân xuống đất. Một chùm tơ đen phụt lên, trùm kín người hắn rồi kéo xuống đất. Chùm tơ kén mọc lại ở vị trí một hải cảng, và hắn bơi từ dưới nước lên.


-Sặc! Má, lần sau không chơi trò teleport nữa, căn lệch tọa độ thế này mệt bỏ xừ...


Hắn đã bọc cái điện thoại và hộp bánh trong bóng tối nên không có hề hấn gì, nhưng quần áo thì phiền đấy.


-Alo! Kas, ta đến rồi, ngươi ở đâu? Mà tiện đưa đây luôn một bộ quần áo mới đi!


Do chênh lệch múi giờ, nên ở Lagoona lúc này đang hoàng hôn thì ở chỗ này đã mười giờ tối. 


-Tìm phố Chukchi ấy! Ta đang ở cái nhà to nhất.


Hắn dập máy một lần nữa, rồi gặp người qua đường níu lại hỏi. Nhưng ông ta lập tức liếc qua liếc lại Vile một lượt từ đầu đến chân, sau khi xác nhận vài chuyện trong đầu mới quyết định lên tiếng hỏi:


-Cậu tới Chukchi làm gì?


-Bạn cháu đang chờ, bác có biết phố đó không?


-Thằng đó không phải bạn cậu đâu! Về đi cháu ạ! Trẻ tuổi như cháu còn phải học hành lo cho tương lai, đừng có sa đà vào mấy chỗ như thế!


"Chân Long Giáng Thế?"


-Ơ... Cháu nghĩ là cái việc đấy cũng không quá là... ừm, quan trọng? Cháu chỉ đến đó lấy chút thông tin rồi về thôi, cháu đang viết luận án.


Nhìn hắn so với sinh viên đại học cũng không khác là bao, nên ông khách cũng chỉ đường một cách thận trọng, không quên nhắc theo:


-Nhớ đừng có sa đà vào đấy!


-Vâng!


"Quán game ta không chơi thì thôi, cái phố đi bộ Hồ Gươm ấy sa đà vào làm gì... Rõ lão dở hơi!"


-----------


Thực ra, đó không phải phố đi bộ Hồ Gươm.


Các bạn biết mấy cái phố đèn đỏ là gì chứ? Vậy thì, một trong những cái đó là Chukchi. Kaspakov, dưới cái mác "Tập đoàn kinh doanh vũ khí đa quốc gia" của gia tộc Spike, đã ngấm ngầm rót vốn xây dựng cái trung tâm vui chơi giải trí thác loạn này suốt bao nhiêu năm nay.


Dưới thế giới ngầm, chỗ này mà nói, đối với khách làng chơi là một mỏ vàng vô giá. Hàng hóa nguyên một dàn trai xinh gái đẹp từ đủ mọi quốc gia, Nhật Bản, Pháp, Anh, Trung Quốc, Nga, và cả Việt Nam thì cũng có. Với quy trình tuyển chọn lái buôn nghiêm ngặt, hình thức kinh doanh công khai trong bóng tối, đây là một nơi mà tất cả những ai có ham muốn tình dục cao và tiền đầy ví, không ghé qua một lần trong đời thì cái đời đấy vất đi.


Toàn bộ khu phố này nằm dưới sự bảo kê của một băng xã hội đen, mà cái băng ấy lại do Kaspakov đứng trong bóng tối chỉ đạo. Còn ai nhớ chuyện Rosered từng là sát thủ bậc thầy dưới trướng anh, thì cũng nên biết anh còn vô khối tay chân khác như vậy nữa.


Nhưng ngoài những điều tuyệt vời cho khách ghé chơi, thì nơi này còn thu hút cả người đến buôn bán, bởi vì sao, mọi hành vi gây tổn hại đến "hàng hóa" đều sẽ bị các thế lực bảo kê ngấm ngầm dìm vào chỗ chết chỉ trong một sớm một chiều. Nên những ai kinh doanh người khác hoặc bản thân ở đây thì cũng sẽ vô cùng yên tâm và có thể thoải mái tận hưởng.


Điều buồn cười là, ông chủ thực sự của chỗ này, Kaspakov, thì lại vài tuần mới ghé chơi một lần, và một lần ấy chỉ để uống mấy chai rượu anh cất giấu kĩ như vàng trong kĩ viện. Hàng hóa anh không đụng, nhậu nhẹt anh không nếm, anh chỉ đến, rót vốn, uống rượu, chỉ đạo rồi đi. 


Một ông chủ mẫu mực. *Vỗ tay vỗ tay*


Nhưng mà ông chủ ấy lại có đầu óc kinh doanh khá đáng sợ. Chả thế mà tiền của Spike, ngoài ánh sáng thì ít, trong bóng tối thì nhiều. Chính phủ chẳng dám làm gì anh, vì bản thân anh là một Thất Môn (đã che giấu bớt thực lực), chưa kể đóng góp đến hơn 68% GDP cả nước một năm. Đụng vào tiền của anh, chết đã đành, chết có yên ổn hay không lại còn là chuyện khác. 


Một mình anh thâu tóm cả Lagoona City, thành phố lớn chỉ sau Moscow, lại thêm bốn chữ "kinh doanh vũ khí", mất đi ông chủ mẫu mực này nhiều thằng khóc thét. Nên anh cứ an nhàn thưởng thức cuộc đời vậy thôi, mặc dù anh cũng đang lừa ông chủ của mình vào tròng...


Vile không hề biết những nội tình thâm hậu sâu bên trong như vậy, hắn chỉ đoán thằng Quỷ Vương mình tạo ra đang nghĩ ra trò gì đấy khắm lọ cho hắn giải trí. Hắn tuyệt nhiên chưa từng tưởng tượng đến cảnh ăn chơi trác táng thác loạn mà hắn có khả năng sẽ bị lôi vào.


------------


Nhưng cái đầu đặc sệt của hắn dần dần thông suốt khi thấy trai xinh gái đẹp đứng sóng đôi bên nhau đầy đường, những khách sạn tình yêu và quán bar sáng lè lè lúc nào cũng phát ra những âm thanh kì lạ. Và ngạc nhiên hơn nữa là mỗi khi hắn đi qua góc khuất nào, lại có cảm giác những chiếc máy bay ném bom cỡ lớn đang rình thằng phi công còn zin lang thang giữa phố đèn đỏ.


"Đù, chẳng hiểu sao cái chỗ đô thị phồn vinh này cứ làm ta lành lạnh nơi sống lưng..."


Mãi cũng tìm thấy tòa nhà to nhất, nổi bật nhất khu phố này. Nó cũng như một cái lâu đài cỡ nhỏ vậy.


Theo thói quen hắn định cứ thế xông thẳng vào, nhưng bị hai tên bảo vệ chặn lại:


-Thằng nhóc con này đi đâu?


...


-Đi gặp tổ tiên chúng mày, mấy thằng súc vật.


Vile nhăn trán, khó chịu quất tay một cái, hất văng cả hai gã vào thùng rác. Xong xuôi, hắn nháy máy gọi cho Kaspakov.


Lần này anh không bắt, chắc đang bận việc gì.


Hắn đứng chờ, trong lúc đó đánh nhịp chân và huýt sáo một bài vui tai. Bất chợt "xoảng" một tiếng lớn, cửa kính trên đầu hắn vỡ tung, một cái bóng đen bay vèo ra ngoài. 


"Huh?"


Hắn tiện tay vung vít một đường, bóng tối phóng lên như một luồng sóng khí dọn sạch kính vỡ trên không. Bản thân hắn chậm rãi với tay ra tóm lấy người đang rơi xuống trước khi có thêm chuyện.


-Hử? 


-Vile?! Cậu làm gì ở đây vậy?


Không thể ngờ được, hắn bay hết một nửa lục địa sang đây lại gặp người mình vừa mới quất ra bã ngay chiều nay. Hắn thả cô xuống sàn, nghiêng đầu nhìn lên.


-Cái đó không quan trọng. Chuyện gì vừa xảy ra?


...


-???


Trước khi kịp đáp lời hắn, cô phát hiện mọi vết thương trên cơ thể mình đã biến mất hoàn toàn. 


-Cậu là ai?!


-Thế ngươi là ai? Trước khi hỏi tên người khác thì xưng danh đi.


Vile gãi gãi tai, đúng thật là hắn cũng chẳng biết.


-Tôi là Marina, học cùng khối Thể Thuật với cậu... Mới gần đây thôi, còn chuyện thật ra thì dài lắm...


Hắn có vẻ nghe ngóng, nhưng mắt vẫn hướng lên. "Chà, thằng ranh này nhanh thật." Đến đây, bóng đen thứ hai đã lao ra ngoài theo cùng một chỗ kính vỡ đó, nhưng lần này, thay vì đỡ lại, hắn vung tay bóp nghẹt cổ họng người lạ mặt trước khi để gã tiếp đất.


-Khụ! Ặc, ặc!!! Gah!!


Đang theo quán tính rơi xuống, bất chợt bị một lực đạo cản lại, thanh quản của gã co giật dữ dội. Một cảm giác đau đớn tê dại truyền lên não gã. 


Vile không thèm nhìn mặt, cứ để cho đối phương muốn giãy giụa gì thì giãy.


-Khụ!... Bỏ... ra... Mày có biết tao... Là ai không... Khụ!!


-Tao không biết, mà tao cũng chẳng quan tâm. Mày biết không, tối nay đáng lẽ tao sẽ đi chơi rất vui vẻ, nhưng mày làm tao cụt hết nhã hứng rồi đấy. Và giờ thì việc của mày là...


Hắn trầm giọng, nắm tay càng siết chặt vào. Cái gã vô danh không biết phải làm sao, họng nghẹn cứng, mắt trợn ngược, mồm ngáp ngáp nhưng không thở được.


-Vile! Chậc! Xin lỗi!


Kaspakov mãi mới thấy xông ra, vội tung lửa hất tung và giải thoát cho thanh niên xấu số khỏi tay Vile. Hắn cũng không buồn ngoái lại, lẩm bẩm chửi thề một tiếng, rồi ngẩng mặt lên:


-Ngươi làm cái trò gì mà lâu như vậy? Quần áo đâu?


-Ở bên trong kia! Chán quá, để cho mấy thằng ngu nó lộng hành thế này, buồn chết ta! Thôi, đi vào!


-Gượm đã. Còn thằng oắt kia.


Kaspakov định kéo vai hắn, nhưng hắn còn chỉ thanh niên đang nằm sõng soài trên đất, thở gấp gáp. Anh cười nhạt, vẫy tay cho bốn tay vệ sĩ đứng sau:


-Trói nó lại, thiến rồi gửi về nhà. 


Lúc hai người qua bậc cầu thang, còn thấy Marina đang ngồi chết đơ ở đó, Vile ngứa mắt hỏi:


-Đi không đi đi, vào không vào đi, ngồi đây làm cái gì?


Cô lúc này có hàng loạt câu hỏi cho hắn, nhưng biết thừa Kaspakov là ai, chỉ biết sợ hãi im re. Cô cũng định chuồn phỏng, nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác sờ sợ kiểu gì, bèn im lặng đi theo hai người.


Kaspakov tưởng Marina là do Vile đặc biệt gọi đến, nên anh không phàn nàn gì. Vile lại tưởng cô làm công cho anh, giống kiểu Rosered hồi trước, nên cũng mặc định auto là không ý kiến. Thế là, hai thằng không biết gì nhưng cứ nghĩ mình hiểu ý nhau, rốt cuộc để con bé lạ hoắc lên theo hơn một trăm tầng.


Cuối cùng dừng lại, ba người đi vào một căn phòng mà Kaspakov đã đặt sẵn.