Chờ đến khi Thẩm Khang Bình trở về, trên mặt Hứa Thanh Thanh đã nhìn không ra dấu vết.

Bất quá, Thẩm Khang Bình rất nhạt cảm vẫn nhận thấy được điểm gì đó, đầu tiên là đưa ngọt căn tùm được trên núi buổi sáng cho cô như hiến vật quý giống, ngay sau đó liền nhìn chằm chằm vào cô.

"Làm sao vậy?" Hứa Thanh Thanh nhận thấy ánh nhìn của hắn, ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại, "Có phải đói bụng hay không?"
Bất quá lúc này, cô không có tinh thần nấu cơm, vì thế thương lượng cùng hắn: "Chúng ta buổi trưa ăn mì gói được không?"
"Được, anh đi nhóm lửa!" Phát hiện em gái hình như có điểm không vui Thẩm Khang Bình gật gật đầu, lập tức định đi vào phòng bếp.

"Không cần." Hứa Thanh Thanh ngăn người lại.

Tuy rằng mì gói nấu sẽ ngon hơn, nhưng lúc này cô cũng không quá để ý, hơn nữa nấu tiền lên thì tốn củi phí nước, ngăn Thẩm Khang Bình lại, đi trong phòng cầm hai bao mì gói ra.

Trên bao bì màu đỏ có hình minh họa một chén mỳ mê người, đúng là khẩu vị được yêu thích nhất —— mỳ bò kho.

Hứa Thanh Thanh bóc vỏ gói mỳ để vào hai cái chén, lấy phích nước nóng trong nhà ra.

Cái phích nước nóng bằng sắt là cha mẹ Hứa khi mua kết hôn, đừng nhìn phích nước nóng không tinh xảo nhẹ nhàng như đồ hiện đại, nhưng lại dùng rất bền, nhiều năm như vậy nhưng giữ nhiệt vẫn rất hiệu quả.

Cô mới vừa đổ nước ấm vào trong chén, gia vị bị hòa tan tỏa ra mùi thơm làm Thẩm Khang Bình nhịn không được hít cái mũi kêu lên: "Thơm quá!"
"Lại chờ một lát liền có thể ăn." Hứa Thanh Thanh đem vỏ túi mỳ đậy lên cái chén, lại dùng chiếc đũa đè ở phía trên.

Thẩm Khang Bình gật gật đầu, hai mắt yên lặng nhìn chén mì gói của mình, chờ tới lúc có thể ăn.

Ước chừng qua ba phút, Hứa Thanh Thanh lấy ra cái vỏ mỳ che trên chén: "Ăn đi."
Thẩm Khang Bình thấy có thể ăn như không sợ nóng bưng chén lên, gắp lên một đũa mỳ đưa vào trong miệng.


Hiện đại rất nhiều người ăn nhiều mì gói muốn nôn, nhưng đối với người mới vừa tiếp xúc với mì gói như Thẩm Khang Bình, mì gói quả thực là mỹ vị nhân gian, không riêng mỳ ăn ngon, canh uống cũng ngon.

Phía trước Hứa Thanh Thanh nấu lẫn mì gói và mì sợi, hắn gắp sợi mì gói trong chén ăn trước rồi mới ăn mì sợi.

Thấy hắn hai miếng mì một ngụm canh, ăn đến cái trán hơi hơi đổ mồ hôi, ăn đến vui sướng, vốn dĩ Hứa Thanh Thanh không muốn ăn lắm cũng duỗi tay cầm lấy chiếc đũa.

Không thể không nói, nhìn dáng vẻ của hắn, làm Hứa Thanh Thanh nhớ tới chính mình khi còn nhỏ, lần đầu tiên ăn mì gói cũng cảm thấy trên thế giới sao lại có món ngon như vậy, thậm chí cảm thấy ăn mỗi ngày cũng không ngán.

Nghĩ đến lúc lớn một chút, có thể ăn mì gói tự do, lại sớm chướng mắt giấc mơ khi còn nhỏ này, Hứa Thanh Thanh nhịn không được khẽ lắc đầu.

"Em không ăn hết, cầm chén lấy lại đây, em chia một chút cho."
Thẩm Khang Bình nghe cô nói, theo bản năng nghe theo, chờ cô lấy canh và mì để vào trong chén mới hỏi: "Em không thích ăn mì gói sao?"
Trong giọng nói của hắn lộ ra tò mò, tựa hồ cảm thấy sao lại có người không thích ăn mì ngon như vậy.

Hứa Thanh Thanh thuận miệng "dạ" một tiếng, chia hơn nửa chén mì cho hắn mới cúi đầu ăn mì.

.

Truyện Quân Sự
Mặc dù trong chén Thẩm Khang Bình nhiều mì hơn nhưng hắn vẫn ăn xong trước, canh trong chén cũng uống sạch banh, hắn chưa đã thèm mà buông chén, cầm lấy ngọt căn trên bàn đi rửa.

Chờ Hứa Thanh Thanh ăn xong, hắn lại cầm ngọt căn đã rửa sạch tới.

Hứa Thanh Thanh nhận lấy, căn hai miếng giảm bớt vị ngấy trong miệng, lại chia mấy cây cho hắn.

Mấy ngày kế tiếp, Hứa Thanh Thanh có niềm vui mới, đó chính là đan cỏ.


Thẩm Khang Bình ngẫu nhiên ở nhà, rất thích ngồi xổm bên cạnh xem cô đan cỏ.

Thậm chí nhìn thấy cô đan lồng đựng cào cào bằng cỏ, còn cố ý lên trên núi bắt vài con cào cào thật về.

Con gái không sợ côn trùng rất ít, mà Hứa Thanh Thanh cũng không ở trong số ít đó.

Mặc dù Thẩm Khang Bình đã nhốt cào cào vào trong lồng cô đan, Hứa Thanh Thanh vẫn sợ chúng nó cắn lồng thoát ra, vì thế thừa dịp Thẩm Khang Bình không ở nhà, liền mang lồng cào cào đưa cho trẻ con trong thôn.

Trong thôn, trên cơ bản con trai chơi cùng con trai, con gái chơi cùng con gái, hai bên ngẫu nhiên mới có thể chơi cùng nhau.

Hứa Thanh Thanh từ trong nhà ra, không đi bao xa liền nhìn thấy mấy cô bé, vì thế trực tiếp xách theo lồng cào cào hỏi các cô có muốn hay không.

Nhìn đến cào cào còn kêu "Quắc quắc," mấy cô bé có chút kinh ngạc, xác định cô thật sự cho mình, đặc biệt vui vẻ trong đó một cô bé gọi là Tiểu Hoacòn nói: "Thanh Thanh cũng ăn cùng chúng tớ đi!"
Ăn? Ăn cái gì?
Hứa Thanh Thanh ngây người, đã bị mấy cô bé lôi đi, trong lòng cô có điểm tò mò, liền đi theo các cô.

Chờ nhìn các cô phân công hợp tác, rất nhanh nhóm lên một đống lửa, dùng gậy gỗ xâu lồng cào cào bắt đầu nướng, Hứa Thanh Thanh mới phản ứng lại, các cô bé nói ăn là ăn cái gì.

"Chờ nướng chính, con lớn nhất sẽ cho cậu." Tiểu Hoa đại khái là đứa bé đứng đầu nhóm này, một bên nướng cào cào một bên nói.

Hứa Thanh Thanh vội cự tuyệt nói: "Không cần, tôi không ăn."
Mặc dù một lát sau, bên ngoài cào cào bị nướng vàng, tản mát ra hương vị thơm ngát, Hứa Thanh Thanh cũng là kiên quyết không chịu ăn.

Dù sao, loại đồ vật này, thơm đến đâu cũng không có khả năng ngon......!
"Là chính cậu không ăn, không phải chúng tớ không chia nha." Cào cào nướng chín, Tiểu Hoa nuốt nước miếng nói xong, liền bắt đầu chia cùng những cô bé khác.


Cào cào không đủ chia mỗi người một con, phí nửa ngày mỗi đứa nhỏ chỉ có thể ăn được nửa con, nhưng mặc dù như vậy, các cô bé đều ăn đến thỏa mãn, còn thi nhau nói "thơm", "Ăn ngon".

Khi Hứa Thanh Thanh học tiểu học, tính cách kỳ thật có điểm âm trầm, chán ghét người nhà trọng nam khinh nữ, hâm mộ các bạn học khác có cha mẹ tốt.

Thẳng đến khi lên cấp hai, ngày nọ cô lại đột nhiên nghĩ thông, mọi người không tốt với tôi, vậy tôi liền đối tốt với chính mình, về sau cũng không để ý duy nghĩ của mấy người, bắt đầu nghiêm túc học tập, tìm việc làm thêm tích cóp tiền.

Nhưng mà lúc này, Hứa Thanh Thanh nhìn những cô bé này ở hiện đại cũng chỉ học tiểu học mà thôi, đột nhiên cảm thấy hồi tiểu học không được người nhà coi trọng cũng không tính là cái gì quá ủy khuất......!
Trong lòng Hứa Thanh Thanh oán hận đối cha mẹ nháy mắt đều tiêu tán rất nhiều, cảm thấy nếu có thể xuyên trở về, dù sao bọn họ tốt xấu cũng không lo áo cơm từ nhỏ đến lớn, chờ bọn họ già rồi, cô vẫn sẽ cung cấp đủ phí phụng dưỡng.

"Thanh Thanh, ngươi bắt được ở đâu nhiều cào cào như vậy?" Ăn xong cào cào, Tiểu Hoa nhịn không được hỏi cô.

Hứa Thanh Thanh hoàn hồn từ trong suy nghĩ, nhấp môi nói: "Không phải tôi bắt, là anh tôi bắt."
"Oa! Anh cậu thật lợi hại."
"Anh tớ đã lâu không bắt được cào cào."
"Đúng vậy, thật sự rất lợi hại......"
Hứa Thanh Thanh nghe các cô khen ngợi lộ ra hâm mộ, lúc này mới nhớ tới, chính mình chỉ lo sợ, lại quên Thẩm Khang Bình bắt chỗ cào cào này có bao nhiêu cực khổ.

Tuy rằng cỗ cào cào này bọn họ giữ lại cũng vô dụng, cô cũng không để Thẩm Khang Bình ăn, bất quá chờ về đến nhà, Hứa Thanh Thanh vẫn xin lỗi Thẩm Khang Bình xin lỗi.

Với Thẩm Khang Bình, đưa cho em gái thì chính là của cô, cũng không để ý cô cầm đi tặng người ta, bất quá nghe được em gái giải thích cô có chút sợ cào cào cắn lồng chạy đi mới tặng người ta, nhanh nói: "Em gái đừng sợ, nếu là chạy anh lại bắt lại."
"Ừ ừ, em tin anh, bất quá lần sau vẫn đừng bắt được không?" Hứa Thanh Thanh nói.

"Được." Thẩm Khang Bình nghe lời mà đồng ý.

Vào ban đêm, Hứa Thanh Thanh lấy ra hai quả trứng gà cuối cùng, chiên cùng chỗ cơm thừa giữa trưa, thêm một chút cải bẹ cùng tương ớt.

Trong lúc chiên cơm, nghĩ đến trong nhà chỉ còn lại có một chút gạo cùng non nửa bình tương ớt, Hứa Thanh Thanh cảm thấy ngày mai nên đi siêu thị mua chút đồ.

Không biết là Thẩm Khang Bình biết cách nhóm lửa, hay là cơm nấu bếp củi lửa bếp nên thơm hơn, cơm chiên xong ngửi rất thơm.

Không chỉ ngửi thơm, ăn vào càng thơm, trứng gà tươi mới, cơm chiên rời rạc, cùng với cải bẹ thanh thúy ngon miệng, cùng với tương ớt hương cay, làm Thẩm Khang Bình ăn liên tục không dừng được.


Hứa Thanh Thanh kỳ thật không phải người rất thích nấu cơm, nếu không lúc ở hiện đại đã không thường xuyên ăn cơm hộp, bất quá mỗi lần cô làm cái gì, Thẩm Khang Bình đều đặc biệt cổ vũ, như ăn được mỹ vị nhân gian, thật ra làm cho cố rất có cảm giác thỏa mãn, cũng không chê bai bao giờ.

Trừ bỏ lúc mới vừa xuyên quá đói, lúc có bàn tay vàng lập tức ăn thêm rất nhiều, về sau Hứa Thanh Thanh liền không lại mặc kệ chính mình, mỗi bữa cơm chỉ ăn cái no phần liền dừng lại.

Đêm nay cũng không ngoại lệ, cô ăn xong một chén cơm liền buông đũa, chờ Thẩm Khang Bình ăn xong.

Cơm chiên ăn rất tiện, chiên xong, bọn họ trực tiếp ăn ở phòng bếp.

Thẩm Khang Bình xác định cô không ăn nữa, nhìn trong nồi còn dư lại hơn phân nửa chén cơm chiên, tốc độ ăn nhanh hơn.

"Ăn từ từ, dư lại đều là của anh." Hứa Thanh Thanh thấy hắn càng ăn càng nhanh, không khỏi nói.

Kỳ thật cô biết, theo lượng cơm của Thẩm Khang Bình, nếu để hắn ăn thỏa thích, hắn còn có thể ăn thêm hai chén cơm chiên nữa.

Nhưng hiện này, mọi người đều đói đến xanh xao vàng vọt, trừ bỏ ban đầu Hứa Thanh Thanh, cô cũng không dám để hắn ăn no căng.

Thẩm Khang Bình ăn ăn, đột nhiên phát hiện trong chén cơm một miếng thịt gà to bằn ngón cái.

Trong tương ớt, không nhiều thịt gà lắm, kinh hỉ qua đi, hắn đưa đến trước mặt cô: "Anh tìm được một miếng thịt heo, em gái ăn thịt!"
Hứa Thanh Thanh xua tay tỏ vẻ mình không ăn, thuận tiện nhắc nhở hắn: "Không thể tùy tiện nói thịt heo."
Bản địa, làm tiệc rượu trong tang lễ cũng gọi là "Thịt heo", cho nên kiêng kị gọi thịt bình thường ăn là "Thịt heo", đây là cô từ trong trí nhớ nhìn thấy mẹ Hứa đã từng nhắc nhở hai đứa nhỏ.

"Anh nhớ ra rồi, mẹ đã nói không thể gọi là thịt heo, anh không nói." Thẩm Khang Bình tựa hồ cũng nhớ ra, vội nói.

Hứa Thanh Thanh bất đắc dĩ mà lắc đầu, bảo hắn nhanh ăn cơm.

Chờ ăn xong bữa tối, Hứa Thanh Thanh trở lại phòng, nhịn không được nằm ở trên giường tính toán.

Cô cũng không tính toán gì khác, mà đang nghĩ nếu hết sức tiết kiệm, cô cùng Thẩm Khang Bình phải dùng bao nhiêu tiền trong ba năm..