Bọn nhỏ nhìn đến thấy cô lại lấy ra nhiều đậu phộng như vậy, cao hứng hét lên.

Hứa Thanh Thanh thấy bọn họ vui vẻ, lại thấy Thẩm Khang Bình không sợ nóng bắt đầu ăn đậu phộng nướng, trên mặt lộ ra nụ cười.

Bất quá, cao hứng thì cao hứng, có một số việc cô vẫn phải dặn một câu: "Ăn xong về nhà, cũng đừng nói chúng ta nướng nhiều đậu phộng như vậy nha."
Một bọc đậu phộng nhỏ này lột ra có thể xào được một đĩa, tuy rằng Hứa Thanh Thanh không để bụng, nhưng không nghĩ cũng biết, ở trong mắt người lớn, khẳng định là hành vi phá của.

Bọn nhỏ ở đây đương nhiên cũng hiểu, nếu để người trong nhà biết bọn họ nướng nhiều đậu phộng như vậy để ăn chơi, khẳng định bị ăn mắng, một đám đều gật đầu bảo đảm không nói.

"Em gái ăn!" Thẩm Khang Bình ăn một viên đậu phộng nướng thơm giòn đỡ thèm, lại lột ra một hạt đưa đến trước mặt cô.

Đậu phộng nướng xong rất thơm, vỏ ngoài lại đen tuyền.

Hứa Thanh Thanh nhìn ngón tay đen xì của hắn, còn có khóe miệng cũng nhem nhuốc, cười giận một câu: "Ăn xong mặt anh không khác gì con mèo hoa."
Thẩm Khang Bình cũng không để ở trong lòng, còn hướng cô "He he" cười rộ lên, lại đưa tới trước mặt cô.

Ở chỗ này một thời gian, thói ở sạch đều bị giảm bớt không ít, Hứa Thanh Thanh cũng không ghét bỏ, từ trong tay hắn bốc lấy một viên đậu phộng ném vào trong miệng.

Răng rắc ——
Đậu phộng nướng vừa thơm vừa giòn, Hứa Thanh Thanh nhai nuốt, không khỏi duỗi tay ăn theo.

Đống lửa cháy rụi, chỗ đậu phộng đều được nướng chín, thoạt nhìn như mấy cục than nhỏ.

Chờ đợi đã lâu, bọn nhỏ hoan hô một tiếng, gấp không chờ nổi bắt đầu ăn.

Ở đây chỉ có Hứa Thanh Thanh còn chú ý chỉ dùng ngón cái cùng ngón để bốc đậu cẩn thận lột vỏ, sau đó để đậu phộng vào trong lòng bàn tay sạch sẽ mới đưa vào trong miệng, trên cơ bản trừ bỏ bốn ngón tay dính chút than đen, tay với mặt đều sạch sẽ.


Mấy đứa nhỏ khác, trực tiếp dùng cả tay lột vỏ, còn có đứa chờ không kịp trực tiếp lấy miệng cắn, ăn xong mấy viên, đừng nói tay, miệng đều đen một vòng.

Đều dơ, Hứa Thanh Thanh cũng không nói cái gì làm mất hứng, chỉ là nhịn không được nhìn bọn họ bật cười.

Thẩm Khang Bình không biết cô cười cái gì, bất quá hắn từ trước đến nay luôn dễ bị cô lây nhiễm, cũng cười rộ lên theo.

Đã lâu cũng chưa được ăn đậu phộng nướng, bọn nhỏ nghe được bọn họ đang cười, đều vui vẻ cười rộ theo, một vòng than đen quanh miệng làm hàm răng của bọn nhỏ thoạt nhìn càng trắng hơn.

Ngay từ đầu nướng đậu phộng chỉ có năm sáu đứa nhỏ, trong lúc đó bọn nhỏ trong thôn nghe mùi đều mò tới, nhiều trẻ con như vậy, một người được chia mấy viên, rất nhanh đã giải quyết hết một túi đậu phộng.

Chung quanh còn tàn dư, ăn xong bọn nhỏ tiếp tục ngồi xổm tại chỗ, nhớ tới mùi thơm nướng đậu phộng.

"Tiểu Hoa, trở về ăn cơm......"
"Ăn cơm......"
Sau đó không lâu, từ các hộ truyền đến tiếng gọi về nhà ăn cơm.

Nghe được tiếng la, nhớ tới trong nhà hôm nay có lẽ có cá ăn bọn nhỏ sôi nổi nhảy dựng lên, vẫy vẫy tay tạm biệt đám bạn rồi chạy về nhà.

Thời tiết khô ráo, một chút tàn lửa cũng có khả năng gay ra hoả hoạn, Hứa Thanh Thanh xác định đống lửa bọn họ nhóm đã tắt hoàn toàn, mới gọi Thẩm Khang Bình: "Đi thôi mèo hoa, chúng ta cũng về nhà ăn cơm đi."
Trên mặt mang theo hai hệt đen như râu mèo "mèo hoa" đứng lên, lái xe đạp đèo cô về nhà.

Chút đậu phộng mới vừa rồi căn bản không đủ no bụng, ngược lại càng kích thích vị giác làm nguồ ta đói hơn.

Trên đường về nhà, Thẩm Khang Bình nghe mùi cá bay từ nhà khác ra, liếm miệng hỏi: "Em gái, chúng ta ăn cái gì?"
Hứa Thanh Thanh cũng ngửi được mùi cá, bỗng nhiên có chút muốn ăn cá nướng.


Cô tất nhiên không biết làm cá nướng, về đến nhà, dứt khoát đặt một phần cá nướng trên cơm hộp.

Hiện tại cơm hộp, đóng gói đặc biệt tinh xảo, cá nướng tới tay, thế nhưng còn kèm theo cả thạch cồn, nhưng rất thật thích hợp ăn vào thời tiết này.

Mùa đông trời tối sớm, mặt trời xuống núi, sắc trời đã tối xuống.

Nhà chính, Hứa Thanh Thanh mở đèn dầu, đem cửa đóng lại, cùng đã bắt Thẩm Khang Bình đi rửa tay mặt sạch sẽ rồi mới tới ăn cá nướng.

"Thơm quá!" Thẩm Khang Bình nhìn cá nướng trên bàn, yết hầu không ngừng lăn lộn, cảm thấy cá nhà bọn họ còn thơn hơn cá nhà người khác.

Thấy hắn thèm đến mức nuốt nước miếng liên tục, Hứa Thanh Thanh cười nói: "Nhanh ăn đi."
Nở hoa đao cá nướng mặt ngoài nướng đến hơi tô, nội bộ thịt cá tươi mới lại ngon miệng, hai anh em thúc đẩy sau, chiếc đũa liền không đình quá.

Trừ bỏ cá nướng, đồ ăn đi kèm phía dưới cũng rất ngon, khoai tây được chiên sơ ngoài giòn trong mềm......!hành tây thái nhỏ giòn giòn hơi ngọt, Hứa Thanh Thanh đều rất thích.

Cô ăn cá còn chọn chọn, không ăn đầu cá, đuôi cá, không thích ăn thịt cá ở bên sườn, cho nên chờ ăn chút thịt ở bụng cá, cô liền ăn cơm với đồ ăn đi kèm liền buông chiếc đũa.

So sánh với cô, Thẩm Khang Bình một chút cũng không kén ăn, bất kể là đầu cá, đuôi cá hay là ớt đỏ đi kèm, đều không cự tuyệt, ăn đến thơm nức.

Bữa cá nướng này, Hứa Thanh Thanh ăn rất thoải mái, ăn xong lười biếng mà ghé vào trên bàn nhìn hắn ăn.

Thẩm Khang Bình một ngụm cơm một ngụm đồ ăn, không bao lâu liền giải quyết toàn bộ chỗ cá nướng còn lại.


Đặt cơm hộp có chỗ tốt chính là ăn xong không cần rửa chén, chờ hắn ăn xong, Hứa Thanh Thanh đem rác rưởi thu lại, liền có thể rửa mặt đi ngủ.

Cơm nước xong, Hứa Thanh Thanh vốn đang có chút buồn ngủ, ai ngờ chờ tắm rửa xong, cả người ngược lại thanh tỉnh.

Lúc này cũng không có gì tiêu khiển, ngủ không được Hứa Thanh Thanh chỉ có thể lấy ra bài poker phía trước mua ở siêu thị mua cùng Thẩm Khang Bình chơi "Kéo xe đẩy tay".

Cái gọi là "Kéo xe đẩy tay" là một loại bài, chính là đem bộ bài chia mỗi người một nửa, bắt đầu ngươi một lá ta một lá như chơi domino, gặp hai lá bài giống nhau liền có thể thu hết chỗ lá ở giữa hai lá giống nhau, cuối cùng đếm số bài trong tay để phân thắng thua.

Cách chơi này đơn giản, Thẩm Khang Bình vẫn là có thể cùng cô chơi một chút, hơn nữa hắn còn chơi đến rất vui vẻ.

Hứa Thanh Thanh chơi để giết thời gian thuận tiện chơi với hắn, một tay chống cằm một tay chậm rì rì phóng bài, chơi thật sự là không chút để ý.

Chơi mấy vòng, Thẩm Khang Bình càng chơi càng hưng phấn, Hứa Thanh Thanh lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, vì thế đem người dỗ đi ngủ.

Không cần đi học, cuộc sống của Hứa Thanh Thanh thập phần suy sút, mỗi ngày ngủ đến mắt trời lên cao mới rời giường, rời giường sau trực tiếp đặt cơm hộp ăn cơm trưa, ăn xong chơi một hồi, buổi chiều mệt rã rời nói không chừng sẽ ngủ tiếp một hồi, tỉnh lại liền có thể ăn cơm chiều, cứ lặp lại như thế.

Đương nhiên, ngủ nướng thì ngủ nướng, cô cũng sẽ không để Thẩm Khang Bình bị đói, tối hôm trước đều sẽ chuẩn bị tốt bữa sáng cho hắn.

Như thế qua vài ngày, càng ngày càng gần tết, thời tiết càng ngày càng lạnh, người trong thôn hy vọng có trận tuyết lớn nhưng một bông hoa tuyết cũng chưa có.

Năm trước vào thời điểm này, nếu có tuyết đã sớm có, trong lòng mọi người không khỏi thất vọng, chỉ có nhìn đến chỗ cá trong nhà, tâm tình mới có thể tốt một chút.

Ở nhà vài ngày, nghĩ đến phía trước đã đáp ứng bà Phùng ở trấn trên, trước tết lại mang chút đồ tốt giao dịch cùng bà, Hứa Thanh Thanh rốt cuộc cần mẫn hơn.

Đại khái là sắp ăn tết, người ở chợ đen so với ngày thường càng nhiều hơn.

Đồ vật trong tay Hứa Thanh Thanh tốt, lại có mấy khách hàng cố định, không giống những người khác ngồi xổm trong ngõ nhỏ để chờ, mà là đứng ở chỗ cũ, lúc mấy người bà lại đây liền có thể trực tiếp giao dịch.

"Có lạp xưởng không? Bọn nhỏ nhà bà đặc biệt thích ăn lạp xưởng chỗ cháu." Bà Phùng nhìn thấy bọn họ, câu đầu tiên liền hỏi.


Hứa Thanh Thanh gật gật đầu: "Có ạ, bà muốn nhiều không?"
"Cho bà năm, không, sáu cây lạp xưởng." Bên cạnh một bà lão khác nói.

"Có trứng gà không? Cho bà mười quả trứng gà."
Mấy vị khách cố định trên cơ bản đều là mấy bà lão, bởi vì chỉ có các bà cầm tiền trong nhà.

Mọi người mồm năm miệng mười nói đồ vật muốn mua, trong đó một bà lão chờ mọi người đều đi rồi, mới móc ra một cái bông tai hỏi: "Nghe nói chỗ này cũng nhận vàng, cháu xem cái này có thể đổi không?"
Hứa Thanh Thanh tiếp nhận cái bông tai to tầm ngón út ước lượng một chút, phát hiện hình như là rỗng ruột.

Bất quá dù rỗng ruột, hẳn là cũng có thể nạp được chút tiền, quét mắt nhìn quàn áo vá vụn của bà lão cùng đôi giày đơn bạc trên chân, cô gật đầu nói: "Đổi ạ, cái này là đủ rồi, bà trực tiếp cầm đồ vật đi đi."
Bà lão này không phải lần đầu tới đây đổi đồ vật, bất quá phía trước đều là dùng chỗ tiền và phiếu ít đến đáng thương đổi một chút gạo trắng cùng mì sợi.

Hứa Thanh Thanh lúc ấy liền nhìn ra trong nhà bà rất khó khăn, còn tò mò sao bà có chút tiền này sao không đi mua lương thực phụ, như vậy còn có thể mua nhiều hơn chút.

Sau lại nghe người ta nói mới biết được, con trai bà bị bệnh, ăn lương thực tinh để điều dưỡng.

Lần này bà móc ra của cải muốn đổi mười mấy cân gạo cùng một miếng thịt, vốn đang lo lắng đổi không được, thấy cô nói đủ để đổi, kích động đến mức kêu lên: "Thật tốt quá, thật tốt quá......"
Có mấy thứ này, không chỉ thân thể con trai có thể dưỡng tốt, nhà bọn họ còn có thể trải qua một năm mới tốt, nếu nói phía trước đem đồ vật tới đổi bà lão còn có điểm tiếc nuối, hiện tại lại hối hận không sớm lấy ra đổi.

Hứa Thanh Thanh nhìn trong mắt bà lão sắp chảy ra nước mắt, suy nghĩ một chút, cầm lấy giấy dầu bọc một túi đường đỏ cùng lạp xưởng, thịt khô bỏ vào bao tải bên cạnh bà: "Thứ này thủ công tinh xảo, cháu lại đưa bà thêm chút đồ vật."
"Cảm ơn cháu, bà đúng là gặp được người tốt." Bà lão cảm kích khom lưng.

Bà không xác định là đồ vật của mình thật sự tốt, hay là đối phương phát thiện tâm, bất quá mặc kệ là loại nào, đều là người tốt, nếu không thêm đồ vật bà cũng không làm gì được.

Bà lão nói lời cảm ơn mãi, mới mang theo nước mắt vui vẻ ôm đồ vật về trong nhà.

Mười mấy cân gạo thêm những đồ vật cũng không nhẹ, nhưng bà lão ôm lại không cảm thấy mệt chút nào, thậm chí ước gì có thể nặng hơn một ít.

Hứa Thanh Thanh nhìn bóng dáng của bà, không khỏi thở dài..