Editor: @ThenhBengg.

Beta-er: Heo🐷 

10 giờ rưỡi. Ban đêm, office building tầng 22 tập đoàn Vio, ánh đèn văn phòng tổng giám đốc rốt cuộc cũng tắt.

Từ khe hở của cửa phòng khép hờ, bên trong một nam một nữ cùng nhau đi ra. Tần Lâu đi phía trước, Tống Thư theo sau. Sát bên là khu làm việc của tiểu tổ trợ lý bí thư, ngoại trừ An Hành Vân ra, mí mắt bốn người trợ lý còn lại nhìn chằm chằm cánh cửa văn phòng tổng giám đốc hận không thể lấy một que diêm, đốt cháy tất cả.

Không biết người nào phát hiện ra trước, thấy Tần Lâu đi ra, liền ho khẽ một tiếng, sau đó bốn người nhìn nhau phóng tia điện ngầm hiểu ý, sống lưng duỗi thẳng tắp.

Lúc Tần Lâu đi ngang qua khu làm việc của bọn họ, chợt dừng lại.

"Hôm nay vất vả rồi, mọi người dọn dẹp rồi tan ca đi."

"Cảm ơn Tần tổng."

"Không vất vả, không vất vả."

"Đây là việc chúng tôi nên làm."

"Tần tổng đi thong thả."

"..."

Ánh mắt Tống Thư đảo qua mấy người trong khu làm việc, đối mắt với An Hành Vân vài giây, Tống Thư đọc ra trong ánh mắt của trưởng bối có chút không hài lòng

Đương nhiên là vì chuyện cô đã bị nhắm vào mà vẫn đi theo sau người nào đó.

Khó có được lúc trong lòng Tống Thư cảm thấy ngượng ngùng, cô hơi rũ mi mắt, an tĩnh từ từ mở miệng: "Tần tổng, em cũng tan ca đây."

Nói xong, Tống Thư xoay người.

Tay mắt Tần Lâu lanh lẹ, nhanh chóng kéo tay tiểu vỏ trai lại.

Tần Lâu: "Em không được đi."

Tống Thư: "?"

Tần Lâu: "Công việc của em còn chưa làm xong."

Tống Thư: "...Tần tổng, em còn có công việc gì chưa làm xong chứ?"

Tần Lâu: "Đưa anh lên lầu, làm bữa ăn khuya cho anh."

Tống Thư: "..."

Tần Lâu: "Không được nhíu mày."

Tống Thư: "?"

Tần Lâu: "Em mà nhíu mày trông sẽ không giống cô ấy."

Tống Thư: "..."

Cái bệnh này có phải không chữa được nữa rồi không?

Trong lòng Tống Thư thở dài, bên kia còn có năm người đang đứng nhìn, ánh mắt họ pha lẫn cảm xúc phức tạp, cô chỉ có thể tiếp tục duy trì nụ cười của mình, khắc chế cảm giác xúc động muốn đánh cẩu nam nhân này lại.

"Tần tổng, thời gian đã khuya rồi, hơn nữa tay nghề em không tốt—cho nên, hay là em giúp ngài đi mua cơm hộp được không?"

"Không được." Tần Lâu mặt không đổi sắc, cự tuyệt, "Quy định trong khế ước của chúng ta em quên mất rồi sao? Làm một thế thân, em cần phải nhất nhất giống cô ấy, đi bên cạnh anh, anh nói gì nghe nấy. Cho dù là mệnh lệnh gì của anh em cũng không được phản kháng, đó mới là thái độ nên có của em."

Tống Thư: "..."

Tạm thời bỏ qua cái chuyện hắn nói gì cô nghe nấy ra, chuyện cần để ý là "Khế ước"—dạo gần đây Tần Lâu đang xem tiểu thuyết lung tung gì vậy?

Trong nội tâm cô không có biểu tình gì, nhưng mặt nạ nụ cười đã hơi nhạt dần.

Mặt cô treo nụ cười, trầm mặc hai giây.

"Em hiểu rồi, mời Tần tổng đi trước."

"Được."

Tần Lâu hài lòng bước đi.

Bỏ qua ánh mắt phức tạp của năm người phía sau, Tống Thư theo bước Tần Lâu ra ngoài.

Mãi cho đến khi bóng dáng hai người biến mất trong thang máy bên cạnh cánh cửa, mấy người trong khu làm việc khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, hai mặt nhìn nhau.

"Loại tiểu thuyết này tên là gì nhỉ?"

"《Tổng tài bá đạo và khế ước tình nhân》?"

"Không, rõ ràng phải là 《Tổng tài bá đạo và khế ước tình nhân thế thân》"

"Tần Tình cũng đáng thương thật, không có tôn nghiêm chút nào, vốn dĩ tôi còn hâm mộ cô ta, nhưng thấy tình huống lúc nãy, tôi thấy bằng bản lĩnh của tôi vẫn nên dùng để kiếm chút tiền lương nhỏ thôi."

"..."

Quá trình thang máy từ tầng 22 đến tầng 23, thời gian ngắn ngủi chỉ có vài giây mà Tần Lâu đã liếc Tống Thư đến hai ba lần.

Chờ hai người từ thang máy riêng đi ra, bước vào tầng khu vực riêng của tầng 23, cảm xúc trong mắt Tống Thư lúc này mới thu lại. Cô nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông, đối mắt với Tần Lâu: "... Sao vậy?"

"Em tức giận?"

"?" Tống Thư khó hiểu hỏi, "Tại sao lại nghĩ em tức giận."

"Anh cho rằng em không thích kịch bản của anh."

Tống Thư dừng lại, mỉm cười nhàn nhạt: "Đừng làm quá mức là được." Trong lúc nói chuyện, Tống Thư đã buông ba lô để đổi giày, sau đó cô đi theo hướng đến tủ rượu pha lê trong suốt, vì nó ngăn cách ở trước phòng bếp.

Tần Lâu ngẩn ra, "Em làm gì vậy?"

"Tuân theo khế ước, Tần tổng không phải vừa hạ lệnh muốn em làm bữa khuya cho ngài sao?"

Tống Thư vui đùa nói. Cô vén tay áo lên, một bên đi đến bồn rửa tay, bắt đầu rửa sạch tay mình, tẩy sạch xong mới rút khăn giấy từ trong góc ra, lau khô nước trên tay.

Nhìn bóng dáng cô gái dịu dàng đứng bên tủ lạnh góc bếp, Tần Lâu rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, "Em thật sự muốn làm cho anh bữa khuya?"

"Vâng."

"..."

Ngay lập tức, hai mắt Tần Lâu sáng lên.

Ba bước gộp thành hai bước, Tần Lâu nhanh chóng đi lên phía trước, từ phía sau đem cô gái đứng trước tủ lạnh suy tư ôm trọn vào lòng. Đầu tóc xù xù ở bên cổ Tống Thư cọ cọ.

Tống Thư bị hắn cọ đến bên tai phát ngứa, không khỏi buồn cười cười lên, "Anh làm sao vậy?"

"Tiểu vỏ trai nhà chúng ta sẽ nấu ăn, anh có chút kích động, còn có chút khẩn trương."

Tự động bật công tắc lượt bỏ xưng hô quái gở của người nào đó, vừa vặn khiến Tống Thư hạ quyết tâm, lấy mấy món trong tủ lạnh ra, sau đó tránh ra khỏi lồng ngực người nọ, đi đến một bên rửa rau.

"Kích động thì không nói, sao lại khẩn trương? Sợ em hạ độc trong đồ ăn à?"

Tần Lâu cũng đi theo, có ý muốn giúp đỡ, lại bị cô đánh vào tay một cái.

"Đừng quấy rối."

"..." Nghe thấy hai từ quấy rối này, Tần Lâu đơn giản "nghe lời" mà thò mặt lại gần Tống Thư, trên khóe môi cô hôn xuống, sau đó hắn cau mày ngồi dậy, "Đương nhiên phải khẩn trương—lỡ như tiểu vỏ trai rớt vào trong nồi, lúc vớt lên sẽ chỉ còn một cái xác."

Tống Thư: "..."

Cô đúng là không nên nói nhiều cùng người này.

Từ tủ lạnh lấy ra số lượng vừa phải nguyên liệu thanh đạm, cô bỏ chúng vào trong nồi, nguyên liệu đã được rửa sạch, bỏ thêm mì sợi vào nồi nước bên trái. Nấu đến khi sợi mì không còn cứng nữa.

Tống Thư đứng ở trong phòng bếp, động tác thành thạo nhẹ nhàng, Tần Lâu chỉ đứng im dựa vào trên tủ rửa chén thấp, an an tĩnh tĩnh mà rũ mắt nhìn.

Gương mặt tuấn mỹ được ánh đèn phòng bếp chiếu lên, ánh sáng vàng nhạt mô tả đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan đẹp đẽ lấn át người khác. Con ngươi đen nhánh không có một tia gợn sóng, cứ yên lặng đứng như vậy chăm chăm nhìn một bóng hình không nói một lời.

—Không có một chút nào giống với kẻ điên ban ngày ở công ty tùy hứng bạo phát cơn thịnh nộ của mình.

Tống Thư vừa làm xong mì, quay người lại, đập vào mắt chính là cảnh đẹp mỹ nam an tĩnh dưới ánh đèn tựa như tranh vẽ.

Kẻ điên hoàn mỹ.

Trong lòng Tống Thư nghĩ, đem một chén mì sợi đến đặt trước mặt Tần Lâu, "Đây, mời Tần tổng ăn bữa khuya, phải ăn nhanh một chút, bằng không mì sẽ bị trương."

Tần Lâu hoàn hồn, khóe mắt giật giật.

"Em không ăn hả?"

"Trước lúc em đi lên tầng 22 đã ăn cơm chiều rồi."

"..." Dựa ở bên tủ Tần Lâu khom dậy, nâng chân thon dài, đi đến ghế nhỏ cao cao bên cạnh, ngồi vào quầy bar.

Hắn rũ mắt, cầm lấy chiếc đũa, đảo đảo sợi mì trong chén.

Tống Thư vẫn luôn nhìn hắn, thấy như vậy chần chừ hỏi: "Không thích sao? Lúc trước ở nhà em nhớ rõ anh rất thích dì làm món này mà—"

"Là ai ép em phải rời đi."

"..."

Tống Thư sửng sốt.

Cách chuyển đề tài này thật nhanh quá, đúng là có phong cách của kẻ điên, làm cho Tống Thư chưa kịp phản ứng lại.

Chờ lấy lại tinh thần, Tống Thư rũ mắt: "Không ai cả, mau ăn đi. Đột nhiên chuyển đề tài làm anh không muốn ăn?"

Tần Lâu nói: "Anh muốn biết."

"..."

"Tiểu vỏ trai, em thay đổi thật nhiều. Trước kia em không thích cười, không thích nói chuyện, không thích cùng người xa lạ nói chuyện với nhau, không thích chạm vào dụng cụ phòng bếp, bàn ăn... Trước kia em không thích những việc này, không ai dám ép em đi học, đi làm, chính vì như vậy mới hình thành thói quen của em.

"..." đầu ngón tay của Tống Thư run nhẹ, sau đó cô cười cười, "Tần tổng, thời điểm ăn bữa khuya nói việc này có chút không thích hợp—"

"Bộp!"

Đôi đũa không biết làm từ chất liệu gì, đập mạnh lên mặt đá cẩm thạch quầy bar, phát lên thanh âm thanh thúy, cũng làm tan nát ý cười trên mặt Tống Thư.

Tần Lâu xoay đầu ngước mắt lên, khóe mắt hắn không biết từ khi nào nổi lên một màu đỏ tươi, ánh mắt hận thù như mưa núi ập xuống—

"Thấy em ép buộc chính mình phải làm chuyện bản thân không thích, anh liền muốn biết người đó là ai... Anh muốn giết hắn, anh muốn đem búp bê Tây Dương trước kia trở lại. Anh nhớ búp bê Tây Dương không muốn cười sẽ không cười, không muốn nói lời nào sẽ không nói lời nào, muốn làm cái gì sẽ làm cái đó... Anh đã từng hứa sẽ bảo vệ em, anh không nghĩ rằng mình đã—nuốt lời."

Nói xong, thanh âm của người đàn ông thật trầm, hắn rùng mình, cảm giác đè nặng bao trùm lấy cả người hắn.

Cánh môi Tống Thư run run, vành mắt cũng hồng, chỉ là những cảm xúc đó thật nhanh đã bị cô đè nén trở lại. Cô cười cười, "Tần Lâu... mọi chuyện đều đã qua rồi, Tần Lâu."

"Không qua, anh biết là sẽ không qua đi. Em nói cho anh biết chuyện em muốn làm, để anh giúp em, được không?"

Hắn duỗi tay cầm lấy tay cô, ánh mắt gần như cầu xin nhìn cô.

Tống Thư suýt chút nữa đã gật đầu.

Nhưng suy nghĩ lại.

Trước một giây khi cô gật đầu, bên tai cô như truyền đến lần nữa, lặp lại tiếng đánh ầm ầm cùng với trời đất quay cuồng đảo lộn, máu tươi ấm áp, nóng bỏng từ toàn thân cô chảy ra, vẫn luôn bao trùm cả người cô khiến cô hít thở không thông. Trước mắt như bị một tấm màn màu đỏ giăng lên, đỏ tươi tràn ra tứ phía...

"—!"

Cả người Tống Thư đột nhiên run lên.

Trong mắt cô một lần nữa hiện lên sự kiên định, sắc mặt tái nhợt, "Không, không được."

"Anh—"

"Không được!" Giọng nói Tống Thư gần như hét lên, cô gắt gao nhìn chằm chằm Tần Lâu, mắt hạnh phiếm hồng: "Em đã nói là không được, tuyệt đối không được, Tần Lâu."

Cả người Tần Lâu cứng đờ, vài giây sau chậm rãi gật đầu.

"Được, anh nghe em."

Tống Thư còn muốn nói cái gì đó, chỉ là điện thoại đặt trên sô pha vang lên hồi chuông.

Cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt cô, bị Tống Thư kiềm chế trở lại, cô xoay người đi đến sô pha lấy điện thoại, thấy rõ tên hiển thị, Tống Thư do dự một chút mới quyết định nghe điện thoại.

"Khởi Sanh?"

"Đêm nay em có rảnh không?"

"Trễ thế này rồi, còn có chuyện gì sao?"

"Ừ, nếu em có thời gian, anh cùng em đi đến ba chỗ đó một chuyến, anh ta nói muốn tìm em nói chuyện."

"--!" Hô hấp Tống Thư căng thẳng, "Anh ta phát hiện ra cái gì trong hồ sơ kia rồi sao?"

"Có lẽ vậy, nhưng cụ thể thế nào thì anh không biết, anh ta không chịu nói trong điện thoại."

"...Tôi liền đi qua đó! Anh hiện tại đang ở đâu?"

"Anh đã chạy đến dưới lầu nhà em, bảo vệ nói em còn chưa về, anh lại gọi cho đồng nghiệp bộ phận của em, bọn họ nói em tăng ca—cho nên bây giờ anh đang chạy đến công ty em, đại khái ba phút sau sẽ đến dưới lầu."

"Được, bây giờ em sẽ xuống lầu."

Không kịp nhiều lời, Tống Thư nhanh chóng ngắt điện thoại, xách áo khoác trên sô pha lên.

Xoay người cô chần chờ nhìn về phía Tần Lâu.

Bước ra ngoài có chút ngoài dự kiến của cô, lúc này Tần Lâu đồng ý thật dễ dàng không chút chướng ngại.

Chuyện hồ sơ thật sự liên lụy rất nhiều, bất chấp không thèm nghĩ lại phản ứng của Tần Lâu, Tống Thư nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tầng lầu to như vậy lại an tĩnh một lần nữa, chỉ còn có âm thanh giọt nước mơ hồ nhỏ xuống.

Tần Lâu rũ mắt ngồi vài giây, từ trên ghế cao bước xuống, hắn lấy điện thoại của mình ra, bấm một dãy số không có tên hiện.

Vài giây sau, điện thoại đã kết nối đến đầu dây bên kia.

Mí mắt Tần Lâu nâng lên, "Chuyện tôi bảo điều tra người kia, thế nào?"

"Lâu gia, chuyện này có chút mơ hồ."

"Nói."

"Anh ta tên Dư Khởi Sanh, lý lịch thoạt nhìn có hơi kỳ quái. Tôi nghi ngờ rằng không phải tên thật của anh ta—quốc tịch của anh ta là sửa lại sau khi đi nước ngoài, chỗ đó tất cả đều bình thường, nhưng ở trong nước dựa theo cái tên này điều tra, tìm không thấy manh mối hay dấu vết gì trước kia của anh ta, càng đừng nói đến người quen, quan hệ gia đình linh tinh. Nếu một con người có giá trị năng lực như vậy, không giống như là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vì vậy không thể nào không có dấu vết gì lưu lại."

"Còn có phương pháp nào khác không?"

"Có phương pháp tương đối đơn giản, nhưng mà cần Lâu gia ngài ở bên kia giúp."

"Gấp cái gì?"

"Ngài xem, ngài có thể tìm được DNA của anh ta không, làm như vậy điều tra sẽ nhanh hơn một chút, gốc rễ linh tinh gì cũng có thể."

"...Được."

Sau khi nói xong Tần Lâu chuẩn bị ngắt điện thoại, chỉ là trước khi kết thúc hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt hơi khẩn trương.

"Anh nói chỉ cần đưa DNA cho anh là có thể tìm ra thân phận thật sự trong quá khứ của anh ta?"

"Nếu anh ta thật sự che giấu thân phận của mình, đương nhiên là có thể."

"Vậy không phải vào thời điểm nào em ấy cũng rất nguy hiểm?"

"...A? Ý ngài nói chắc là Tần tiểu thư rồi." Đối phương trầm mặc hai giây, "Trước không nói có phải Tần tiểu thư tuyệt đối không thể bại lộ thân phận hay không, cứ cho là cô ấy không thể bại lộ, cũng sẽ không vì phương diện DNA này mà gặp nguy hiểm được."

"Tại sao? Anh không phải nói chỉ cần có DNA sao?"

"Tình huống của bọn họ không giống nhau."

"Nếu có người bắt được em ấy, chỉ cần cùng quá khứ của Tống Thư đối chứng—"

"À, cái này, chắc là ngài đã quên một chuyện."

"?"

"Tần tổng, người tên Tống Thư này, ở phương diện pháp luật đã được chứng thực chết—tin tức số liệu của cô ấy, lý lịch, tất cả đều... đã bị tiêu hủy."

"..."

Tần Lâu sửng sốt.

Qua thời gian thật lâu, hắn mới chậm rãi buông điện thoại, đi trở về quầy bar.

Ngồi trên ghế nhỏ cao cao, Tần Lâu bưng chén mì đã lạnh đến sợi mì trương lên, từ từ dùng đũa đảo đảo. Miệng có hương vị sáp sáp, rõ ràng là lần đầu tiểu vỏ trai vì hắn làm thức ăn, hắn lại không nếm ra được cái hương vị gì.

Ăn ăn, Tần Lâu chậm rãi cuối đầu.

Rất thấp, rất thấp, cơ hồ muốn vùi mặt vào trong chén mì.

【 Tần tổng, người tên Tống Thư này, ở phương diện pháp luật đã được chứng thực chết. 】

"..."

"Lạch cạch." Một tiếng.

Đôi đũa đã bị hắn bẽ gãy làm đôi, nước từ trong tô bắn ra tung tóe, vung đến trên mặt đá cẩm thạch trông thật chói mắt.