“Tam Nha, hôm nay săn được 3 đầu Hồn thú này cũng đủ bữa chiều cho mọi người rồi.

Còn bạch kiếm một đám Bạch Ngọc Thảo nữa, quay về thôi.” Nữ hài tử dáng người nhỏ nhắn, ngồi trên lưng của một đầu Xích Huyết Viêm Hổ lao nhanh về phía trước.

Nếu có người nhìn thấy, sẽ liên tục dụi mắt và cho rằng mình nhìn lầm!
Ừ thì là Xích Huyết Viêm Hổ, một trong những Hồn Thú cường đại nhất của đại lục, nhưng mà nó bị cưỡi a.

Khi nào thì bá đạo Xích Huyết Viêm Hổ chịu làm tọa kỵ cho con người!
Mà nữ hài tử đó là Phong Lăng, đã gần 7 năm Phong Lăng đến với thế giới này.

Bảy năm nay Phong Lăng được sống dưới sự dạy dỗ của của Phong Hàn, có 3 đầu Tiểu Hổ làm bạn và “vú nuôi” Mẫu Hổ uy nãi dưỡng Phong Lăng suốt một năm đầu.

Cuộc sống mới rất vui vẻ, khoái hoạt.

Nếu không có những buổi huấn luyện ma quỷ của ông già thì có thể nói là hoàn hảo!
Có 3 đầu Tiểu Hổ làm bạn, ngày ngày tung hoành khắp khu rừng, Phong Lăng và bọn nó chính là tiểu bá vương của khu rừng này.

Mỗi sinh vật trong khu rừng này thấy bộ tứ này từ xa là đã chạy trốn tán loạn, không ai muốn làm bao tải cho bọn này đùa giỡn cả.

Đùa à!
Cũng không phải bộ tứ này giá trị vũ lực bạo lều, mà là đùi bọn này ôm to quá! Bọn chúng sợ hãi bị trả thù a.

Hai vị Đại vương Titan Cự Vượn cùng Thiên Thanh Ngưu Mãng còn bị bọn này đùa tới xoay quanh, tép riu như tụi nó sao dám làm gì!
Quả thật chỉ có Vô Thượng Đấu La mới dám dưỡng cháu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Nhờ có gia gia đại lão, Phong Lăng ở trong Tinh Đấu như cá gặp nước.

Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, bộ tứ này trải qua phong phú vô cùng.

Hết trêu ghẹo “thú” này đến trêu ghẹo “thú” khác, đùa giỡn đến cả khu rừng gà bay chó sủa.

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nội khu chưa bao giờ náo nhiệt đến như vậy.

Mà đây cũng là một cách để “thắt chặt tình cảm” với các Hồn Thú trong khu rừng này, ừ thì hãy xem đây là cách “thắt chặt tình cảm” đi!
Phong Lăng tự cho là như vậy.

Nhưng đây cũng là sự thật, bởi bọn Hồn Thú niên đại cao cũng không hề có ác cảm với Phong Lăng mà đã dần xem cô là bạn bè.

“Hắc hắc, ta thật là sáng suốt khi trang bệnh trốn đi săn với mụ mụ a! Nhất Nha với Nhị Nha hôm nay khẳng định thật thảm.


Tiểu Lăng, hồi nãy ngươi cũng thật oách a, đám thảo đó Lão Nham Xà quý như mạng a, ngươi nói lấy là lấy, còn đốt sạch không còn một mầm.

Nhìn lão khóc hết nước mắt nước mũi cười chết ta.

Hahahaha” Tam Nha không nhịn được cười lớn.
“Này cũng không phải sao, bọn thảo đó quý thì quý, nhưng với Xà lại trăm hại nhưng vô lợi, ta làm vậy là muốn tốt cho Lão thôi.” Phong Lăng vui vẻ đáp.

“Nhưng vẫn là ta được lợi nhiều hơn, hắc hắc.”
Lão Nham Xà trong lời của Tam Nha và Phong Lăng chính là Thiên Hỏa Nham Xà, một đầu gần 6000 năm Hồn Thú.

Thiên Hỏa Nham Xà cũng được liệt vào hàng cường đại trong giới Hồn Thú, không chỉ công kích tàn bạo mà còn phòng ngự cực cường.

Không một Hồn Sư nào mong muốn trở thành đối thủ của Thiên Hỏa Nham Xà, bởi vì địa nham trên cơ thể của nó có tác dụng nung chảy mọi vật.

Mà có thể đùa bỡn Thiên Hỏa Nham Xà, lại còn là nhân loại, có lẽ chỉ có cháu của ngài Vô Thượng Đấu La.

Phong Hàn tuy cường, nhưng cũng không có khả năng chống lại rất nhiều Hồn Thú cùng một lúc, còn chưa kể có rất nhiều đầu hơn Vạn năm Hồn Thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Ông có thể sinh sống trong đây, là do tính cách hào sảng, trượng nghĩa cũng như một viên không phân biệt người với Hồn Thú tâm.
Sống quá lâu, ông cũng nhận ra được nhiều điều, không có gì khác biệt giữa con người và Hồn Thú, mọi chủng loại đều chỉ hành động theo bản năng thiên tính để tồn tại, gϊếŧ hại lẫn nhau cũng chỉ để biến cường.

Và biến cường mục đích, chính là để tồn tại.

Không thể trách một bên nào, ai cũng có cái lý của chính mình.

Không phải mọi Hồn Thú đều có suy nghĩ cặn kẽ và tốt bụng, nhân loại lại càng như vậy.

Không phải ai cũng tốt, thậm chí nhân loại còn có người xấu xa, hèn mọn đến Hồn Thú cũng không bằng.

Nên với ông, không có Hồn Thú và con người, chỉ có sinh vật tốt và sinh vật xấu.

Tốt thì có thể kết bạn, xấu thì nên bị diệt trừ, bất kể con người hay Hồn Thú.
Vì vậy, Phong Hàn mới có thể kết bạn và sinh sống cùng Hồn Thú ở khu rừng này.

______________________
Quay lại hai người bạn nhỏ của chúng ta, mọi người cũng đừng hỏi vì sao bọn Tiểu Xích Huyết Viêm Hổ biết nói, bởi vì huyết mạch của bọn chúng cường đại a.

Cho nên dù là tiểu hổ nhưng tu vi đã bằng những Hồn Thú vài ngàn năm khác, có thể khai linh trí rất sớm.


Bọn chúng bầu bạn và chơi đùa cùng Phong Lăng từ nhỏ, và cũng chỉ mới có thể nói thời gian gần đây thôi.
Một đời này sống lại, Phong Lăng cũng tự hỏi bản thân thật nhiều, quả thật sinh tử là vô thường, không ai có thể biết trước được điều gì, dù cô đã làm mọi cách có thể, nhưng vẫn phải đối mặt với tử vong.

Đã từng lăn lộn, tìm mọi cách để tồn tại, dấn thân vào hắc ám để có thể thay đổi số phận của mình, để rồi từ chính mình tồn tại đến đàn em mình cũng tồn tại, rồi đến Hội của mình tồn tại.

Quá trình đó rất mệt mỏi, gian nan; cô cũng không còn thời gian bận tâm đến bản thân mình nên sống như thế nào nữa, mọi việc đã vào guồng quay và cô cứ tất bật chạy theo nó, khiến bản thân mình không còn cảm xúc gì với việc sống nữa.

Hiện tại có cơ hội làm lại từ đầu, Phong Lăng đã có thời gian để nhìn lại, nhìn thấy những điều còn thiếu sót ở đời trước của mình.

Phong Lăng chọn sống cho giây phút hiện tại, không bị ám ảnh với quá khứ, cũng không mơ tưởng đến một tương lai tốt đẹp hơn bây giờ.

Mỗi ngày trôi qua đều đáng quý, cô cứ sống trọn vẹn cho hiện tại, nếu ngày mai có không đến với cô đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không hối hận.

Sống tùy hứng, muốn rèn luyện thì rèn luyện, muốn lười biếng thì trộm chạy đi chơi, muốn trêu ghẹo thì trêu ghẹo.

Đời này Phong Lăng thoải mái hơn trước rất nhiều, cười đùa nhiều hơn, không cần áp lực bản thân, cô hiện tại có gia đình; có gia gia, có Mẫu Hổ, Nhất Nha, Nhị Nha, Tam Nha, có nhà để về.

Bấy nhiêu đã là quá đủ rồi.
À mà không phải muốn rèn luyện thì rèn luyện, mà không muốn cũng phải rèn luyện!
Có gia gia kiêm lão sư là siêu cấp Phong Hào Đấu La thì mọi người nghĩ việc rèn luyện như thế nào? Rất hiệu quả phải không, còn rất đơn giản? Nằm mơ!
Lão Phong đó là siêu cấp quái vật trong quái vật, cho nên tiêu chuẩn bình thường của lão chính là tiêu chuẩn quái vật, còn tiêu chuẩn tiểu quái vật của lão là tiêu chuẩn siêu cấp quái vật của người khác; còn tiêu chuẩn quái vật thì… thôi mọi người tự tưởng tượng…
Từ lúc Phong Lăng biết đi là đã bị Lão Phong đem đi “rèn gân kiện thể” rồi, lúc đó Phong Lăng còn chưa được 2 tuổi a!
Nếu không phải là sống lại một đời Phong Lăng thì không biết ai có thể chịu được Lão Phong.
Mỗi ngày đều phải chạy bộ, hôm sau phải chạy nhiều hơn ngày trước một đoạn, sau lại vác thêm đá trên lưng mà chạy.

Chạy xong thì vung kiếm, mỗi kiểu vung là 100 lần; sau đó là luyện bộ pháp, rồi thiền định để tập cách hít thở.

Theo lời Phong Hàn, muốn tinh tấn và đi được xa trong Kiếm Đạo thì không thể không rèn luyện hơi thở, đây là việc tất yếu.
Chỉ cần một sự thay đổi nhỏ trong cách hít thở, kiếm pháp thi triển đã có sự khác biệt rõ ràng.

Cho nên, để trở thành một Kiếm sĩ kỳ tài, kiểm soát hơi thở của mình là điều quan trọng nhất.

Đến hiện tại Phong Lăng đã phải vác 10kg đá, mỗi ngày chạy khoảng 60km, vung kiếm mỗi kiểu 100 lần, bộ pháp luyện 200 lần, kiếm pháp luyện 2 canh giờ, thiền định một canh giờ; còn thực chiến với Hồn Thú mỗi ngày nữa.

Dù thực chiến cũng không có gì nguy hiểm do có Lão Phong tọa trấn, nhưng vẫn làm tinh thần và cơ bắp căng chặt.


Và quan trọng là rất đau a!
Cũng nhờ những buổi huấn luyện thực chiến mà mối quan hệ với Hồn Thú của Phong Lăng cũng tăng tiến cả về chất lượng lẫn số lượng theo thời gian.

Nhờ vậy mà mới có thể làm “tiểu bá chủ” của khu rừng này a.
Nhưng không biết có phải khi xuyên đến thế giới này, cơ thể của Phong Lăng đã được cải tạo cho phù hợp với nơi đây hay không.

Bởi cường độ luyện tập như vậy là không thể nào đối với một đứa trẻ ở Trái Đất.
Đây là chương trình rèn luyện thân thể của một đứa nhóc 6 tuổi do ngài Vô Thượng Đấu La thiết kế…
Lão Phong đó quả thật không có thường thức, Phong Lăng sau mỗi ngày luyện tập, ngâm mình trong thuốc tắm đều chửi thầm gia gia của mình đến vạn lần!
À, buổi tối còn phải học chữ, kiến thức của đại lục và y lý với ngài Vô Thượng Đấu La nữa.

Lão Phong cũng dốc túi truyền thụ hết những gì lão biết cho Phong Lăng, cho nên là Tiểu Lăng, cố gắng a.

Cũng không trách ngài Vô Thượng Đấu La của chúng ta được, chỉ là mỗi lần Lão Phong yêu cầu, Tiểu Lăng đều có thể hoàn thành được a.

Nên trong mắt Lão Phong, Tiểu Lăng chính là tiểu quái vật và cần được lão dạy dỗ đúng cách để trở thành quái vật!
Lão không thể uổng phí tài năng được, ngọc đã vào trong tay mà còn không mài thì là ngốc tử! Lão muốn cháu mình trở thành Hồn Sư mạnh nhất đại lục, mạnh hơn cả lão, một tồn tại không thể xâm phạm.

Đó cũng là nguyện vọng của lão để đứa cháu yêu quý này không bị người khác tổn hại.

Quả là tình yêu thương bao la của gia gia a, nhưng mà khó để người khác nhận ra “tình thương” này lắm.
________________________
“Tiểu Lăng Lăng! Ngươi lại dạy hư Tam Nha nữa có phải hay không? Còn nhỏ mà đã học cách nói dối trưởng bối, hai ngươi giỏi lắm! Nay còn dám trang bệnh? Còn lừa lấy Bạch Ngọc Thảo từ chỗ Thiên Hỏa Nham Xà?” Phong Hàn lần này là thực tức giận, không khỏi lạnh mặt quát.
Tam Nha và Phong Lăng đều cả kinh trước sự xuất hiện đột ngột của lão, cũng là lần đầu tiên bọn nó thấy ông tức giận đến như vậy.
Trước đó, bọn nhỏ có thể nháo có thể sảo đến gà bay chó sủa cũng là một phần lão một mắt nhắm một mắt mở cho bọn nó, dù sao cũng là hài tử, nghịch ngợm cũng là chuyện thường.

Nhưng có một điều mà Lão Phong tối kỵ, đó chính là gian dối.

Lần này Phong Lăng đã phạm vào điểm này của ông, không những lừa dối trưởng bối trong nhà, còn lừa dối người khác để đoạt được ích lợi mà không phải là sòng phẳng trao đổi.

Vừa nghe được bọn Hồn Thú trong rừng hội báo, ông đã lập tức bay đến đây.
“Phong Lăng, ngươi có lời gì để nói?” Lão Phong nghiêm mặt, gằn giọng hỏi.
Lúc này thì Phong Lăng cũng biết việc mình làm đã chọc giận gia gia đến mức nào, từ nhỏ đến giờ Lão Phong chỉ gọi đầy đủ họ tên của cô 2 lần, một lần là lúc đặt tên, lần thứ hai là lần này, mọi ngày đều là Tiểu Lăng Lăng.

Những lần phạm lỗi thì ông trách phạt, nhưng vẫn gọi là Tiểu Lăng Lăng.

Còn lần này gia gia gọi cô là Phong Lăng.

Nhảy khỏi người Tam Nha, Phong Lăng nhanh chóng quỳ xuống trước mặt gia gia, dập thật mạnh đầu xuống đất.

“Bang” một tiếng, khiến cho Tam Nha bên cạnh giật cả mình, thậm chí Lão Phong cũng hoảng hốt.
“Gia gia, ta xin lỗi! Hôm nay vì ham chơi nên ta đã bảo Tam Nha giả bệnh để qua mặt Mẫu Hổ, sau đó lại đến chỗ Lão Nham Xà lừa gạt lão để lấy Bạch Ngọc Thảo mà lão dưỡng.

Dù sự thật là này đó thảo có hại cho Xà, nhưng Bạch Ngọc Thảo là một loại thảo dược trân quý ta lại không nói cho lão biết, để lão đưa không chúng cho ta.


Ta đã dùng kiến thức gia gia dạy và một chút tiểu thông minh đi lừa gạt người khác, ta có lỗi với gia gia và sự kỳ vọng của ngài, có lỗi với Tam Nha và Mẫu Hổ, có lỗi với Lão Xà!”
“Nay gia gia muốn trách muốn phạt ta như thế nào ta cũng sẵn sàng hoàn thành.

Tam Nha cũng vì nghe lời ta mới làm ra việc như vậy, mong gia gia bỏ qua cho nó.

Ta xin gia gia!” Nói xong, lại một cái “Bang” thật vang dội xuống đất.

“Tiểu Lăng a …” Tam Nha đã rưng rưng nước mắt.
Lão Phong cũng bị những lời nói của Phong Lăng làm cho nguôi giận hơn phân nửa, lại vừa đau lòng vừa vui vẻ vì bản lĩnh của cháu mình, làm sai dám nhận, làm sai dám sửa, còn đứng ra bảo vệ bạn bè của mình.

Nếu Phong Lăng nghe được những lời này từ Lão Phong, cô xấu hổ đến chết mất.

Sống hai đời người, cộng lại đã gần 30 tuổi, vậy mà còn đi lừa già gạt trẻ, còn kiếm lợi bất chính nữa.

Quả là càng sống càng thụt lùi mà!
“Thôi, cũng không thể đánh kẻ biết nhận sai, đặc biệt là vừa xinh đẹp vừa đáng yêu tiểu bằng hữu a.” Lão Phong nói thầm trong lòng.
“Ngươi nhận ra được cái sai của mình là tốt.” Phong Hàn nhanh chóng nghiêm mặt, lấy lại phong thái Phong Hào Đấu La của mình, tiếp tục giáo huấn.

“Nhưng việc ngươi làm cũng đã để lại hậu quả, vẫn cần phải phạt.

Xét thấy lần này phạm lỗi nghiêm trọng, Tiểu Lăng Lăng vì là chủ mưu nên bị cấm túc một tháng, thời gian rèn luyện mỗi ngày tăng thêm hai canh giờ.

Ngươi dám nhận luôn hình phạt của Tam Nha là tốt, có đảm đương.

Nhưng Tam Nha cũng cần phải nhận phạt cho trường trí nhớ, không thế thấy việc sai mà vẫn làm theo.

Tam Nha bị cấm túc 2 tuần, thời gian rèn luyện cũng tăng lên một canh giờ.

Hai ngươi thấy thế nào?”
“Cảm ơn gia gia nhẹ phạt.” Phong Lăng dõng dạc trả lời.

Còn quay sang cho Tam Nha một cái cùi chỏ, ý bảo nó nhanh chóng nhận phạt.
“Cảm ơn Phong gia gia nhẹ phạt!” Tam Nha ngây ngốc lặp lại.
“Hai ngươi đứng lên đi, nhanh chóng về nhà.” Lão Phong hài lòng nhìn hài đứa nhỏ, trong lòng ám đạo, “Trẻ nhỏ dễ dạy a.

Cháu của ta lại càng dễ dạy, thông minh ngoan ngoãn, có bản lĩnh lại đảm đương, tiền đồ vô lượng a.” Trong lòng Lão Phong nhạc đến nở hoa.
“Gia gia, phạt cấm túc của ta có thể dời thêm một ngày được không? Ngày mai ta muốn đến xin lỗi Lão Xà, cũng đem đồ vật ngang giá trị đến đổi với đám Bạch Ngọc Thảo.” Phong Lăng áy náy dò hỏi gia gia.
Nghe được lời này, Lão Phong trên mặt đã không giấu được ý cười “Quả nhiên là cháu gái đáng yêu vô song của lão a!”.

Nhưng ngoài mặt thì vẫn phải có phong độ của một gia gia nghiêm nghị, nói, “Hảo.

Ngày mai ta đưa ngươi đi.”