Đường Tam cắn chặt môi, trong chớp mắt hắn thật sự nhịn không được xúc động muốn xông ra ngoài. Mà Vương Duyên Phong lúc này làm cho huyết dịch sôi trào cảu hắn dần lạnh xuống.

Phong Lang lãnh chủ có thể là Ngũ giai cường giả, Đại Tế Ti kia chỉ sợ là Lục giai. Lúc này hắn lao ra, trừ chịu chết cái gì cũng không thể làm được. Nô ɭệ nhân loại ở chỗ này có thể dùng không có linh hồn để hình dung, nhưng đó cũng là đồng tộc với hắn đó!

Lúc Lang Yêu gϊếŧ chết nhân loại quả thực không khác gì gϊếŧ chết súc vật. Trong mắt Lang Yêu, nhân loại thậm chí súc vật cũng không bằng.

"Trình lên tế phẩm!" Thanh âm của Đại Tế Ti lần nữa vang lên.

Đường Tam thoáng động một lát, tránh được Vương Duyên Phong, ánh mắt nhìn ra ngoài. Vương Duyên Phong tựa hồ cảm thấy được, quay đầu nhìn về phía hắn, có hơi nhíu mày.

Mà lúc này, các hài tử thức tỉnh khác cũng đã kinh hãi sợ run, trên mặt Đường Tam cũng là một bộ dạng kinh hãi. Vương Duyên Phong nhìn biểu lộ của Đường Tam thì nhẹ nhàng thở ra, tay phải kéo một cái, để cho hắn đứng phía sau mình.

Đường Tam tuy không biết Vương Duyên Phong trong Phong Lang tộc có thân phận gì, nhưng từ lúc hắn tiến hành khảo hạch với mấy người này và biểu hiện bây giờ của hắn, ít nhất hắn còn có tâm hướng về nhân loại.

Quay lưng về phía sau Vương Duyên Phong, Đường Tam chứng kiến một đám nữ tử nhân loại thân thể trần trụi được đưa lên tế đàn, tổng cộng có mười người. Không hề nghi ngờ, đây chính là tế phẩm trong miệng Đại Tế Ti rồi.

Không cần phải giả vờ, thân thể Đường Tam đang run rẩy. Tuy rằng ở trấn Phong Lang này hắn đã gặp quá nhiều nhân loại tử vong, nhưng gϊếŧ chóc tàn nhẫn như vậy vẫn là lần đầu hắn thấy. Cho dù là cả hai kiếp trước, rất ít khi hắn xuất hiện tâm tình phẫn nộ như bây giờ. Hắn đã từng là một Thần Vương, có thể khống chế tâm tình rất tốt, nhưng giờ khắc này, hắn như thế nào cũng không thể bình tĩnh được!

"Tổ tiên vĩ đại! Hôm nay, tử tôn của ngài dâng lên huyết thực rất ngon, thỉnh ngài thuỷ chung che chở cho tôn tử của ngài, để cho Phong Lang nhất mạch chúng ta khoẻ mạnh phát triển. Dâng lên huyết thực!"

Nương theo tiếng Đại Tế Ti kêu to, mười nữ tử bị đưa lên tế đàn lập tức bị gϊếŧ chết, tiếng sói tru chói tai lần nữa truyền khắp trấn Phong Lang.

Đối với bọn họ, đại điển tế tự chính là thời khắc hưng phấn điên cuồng.

Chết rồi, lại chết rồi.

Đường Tam thống khổ nhắm hai mắt lại. Giờ khắc này, hắn không còn nửa phần do dự. Hắn muốn cải biến thế giới này, cải biến tất cả, hắn muốn nhân loại nơi đây không phải là súc vật, để cho nhân loại thức tỉnh, lật đổ sự thống trị của Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc. Ở bất kì thế giới nào đều là mạnh được yếu thua. Chỉ khi nhân loại chính thức cường đại lên mới có thể cải biên tất cả.

Đại điển tế tự vẫn còn tiếp tục, trọn vẹn giằng co nửa giờ mới kết thúc.

Đường Tam từ đầu tới cuối đều cúi đầu, thân thể một mực lạnh run, hắn cũng không nhìn lại tế đàn, chẳng qua là lặng yên đứng sau lưng Vương Duyên Phong.

Hiện tại nội tâm hắn vô cùng kiên định. Ngoại trừ tìm kiếm thê tử, ở trong Pháp Lam thế giới này, trên Yêu Tinh Đại Lục, hắn lại có nhiều hơn một phần trách nhiệm nặng nề.

Tế tự chấm dứt, đám Lang Yêu tản đi, Vương Duyên Phong tức thì quay người hướng Đường Tam, Lăng Mộc Tuyết nói: "Các ngươi đi theo ta."

Năm người nơm nớp lo sợ đi theo sát Vương Duyên Phong, dưới sự dẫn dắt của hăn, bọn họ được lĩnh một phòng trong toà nhà phía Tây trấn. Phòng ở của bọn họ so với trước đây cách biệt một trời một vực. Toà nhà này dùng gỗ đá kiến tạo thành phòng ở, vẫn là kiểu nhà hai tầng lầu, trước cửa là viện, có cọc gỗ làm thành hàng rào, vòng quanh ước chừng hơn một trăm mét vuông.

Vương Duyên Phong đẩy cửa, đem năm người bọn họ dẫn vào trong sân. Cửa phòng tầng hai mở ra, một vị nữ tử có khuôn mặt mỹ lệ đi ra, nhìn thấy Vương Duyên Phong trở về, nàng vội vàng đi lên trước, nói khẽ; "Đã xong?"

Vương Duyên Phong than nhẹ một tiếng: "Đã xong."

Nữ tử cúi đầu xuống, hốc mắt có chút đỏ lên: "Lần này có năm hài tử sao?"

"Ân. Còn năm người không có thông qua."

Nữ tử hiển nhiên biết không thông qua có kết quả là gì, cúi đầu.

Vương Duyên Phong đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

"Tiến vào đây đi." Nữ tử hạ giọng nói, thanh âm rõ ràng có chút khàn khàn.

Dưới sự dẫn dắt của nàng và Vương Duyên Phong, năm người Đường Tam, Lăng Mộc Tuyết đi vào trong phòng. Trong phòng thật ấm áp, lò sưởi đang được đốt, tản mát ra khí tức ấm áp. Phòng ốc trang trí đều rất đơn giản, nhưng xem như đầy đủ, hai bên có gian phòng, còn có thang đi thông lên lầu.

Cảm giác được trong phòng ấm áp, tuy rằng Đường Tam cùng một chỗ bốn người đều có chút luống cuống, nhưng so với lúc trước cũng buông lỏng vài phần.

Nữ tử kia đi đến một bên, rót mấy chén nước ấm đưa cho bọn họ. Bưng chén nước trong tay, Đường Tam một lần nữa có cảm giác làm người, Lăng Mộc Tuyết càng không nhịn được thấp giọng khóc lên.

Vương Duyên Phong thở dài một tiếng, nói: "Các ngươi may mắn, nhưng cũng bất hạnh. Các ngươi bị tuyển ra liền là tân sinh. Bọn nhỏ, từ hôm nay ta là lão sư của các ngươi. Các ngươi sẽ cùng ta học tập, chỉ có học tập tốt mới làm cho mình có thể tự bảo vệ mình, các ngươi mới có thể chính thức sống sót. Ba năm sau sẽ có một lần khảo hạch nữa, các ngươi cần phải chiến thắng các Lang Yêu cùng tuổi mới có thể chính thức có tư cách phụ thuộc. Bằng không mà nói ... Tình huống của mấy người kia hôm nay các ngươi cũng đều thấy được." Nói tới đây, hắn dừng lại một lát.

"Ta không biết các ngươi có thể nghe hiểu lời nói của ta hay không, ta sẽ cố gắng dạy bảo các ngươi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ ở chỗ này với ta. Đến khi các ngươi thông qua khảo hạch trở thành phụ thuộc, mới có thể có được phòng ốc thuộc về mình."

Hắn chuyển hướng sang nữ tử bên người, nói: "Vị này là sư mẫu của các ngươi, nàng gọi Khâu Tĩnh. Chúng ta trước kia đều giống các ngươi, đều trải qua ngày hôm nay. Chúng ta sở dĩ sống sót là bởi vì trở thành phụ thuộc rồi. Ba năm kế tiếp, các ngươi cũng phải nỗ lực mới có tư cách này, mới không lại là nô ɭệ. Được rồi, đều đi nghỉ ngơi trước, sư mẫu sẽ mang các ngươi tới phòng, bé trai hai người ở một gian, nha đầu kia ở một mình một gian. Ngày mai ta sẽ bắt đầu tiến hành dạy các ngươi. Thẻ bài này các ngươi mang vào, treo trên thân. Khi các ngươi đi ra ngoài nhất định phải mang theo nó, có nó các ngươi mới không bị coi là nô ɭệ."

Nói xong, Vương Duyên Phong cho bọn họ một tấm bảng gỗ. Tấm bảng gỗ có hoa văn điêu khắc, còn khảm nạm một khối giống xương cốt Lang Nha, nhưng không phải là răng nanh.

Gian phòng của bọn họ đều ở lầu một, Đường Tam và một bé trai mười tuổi ở cùng một phòng.

Khâu Tĩnh mạng bọn họ đến phòng, lầu một có nhà vệ sinh dùng chung, Khâu Tĩnh lại để cho bọn họ mỗi người đều đi tẩy trừ thân thể. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mỗi người nhận được một bộ với thô vải bố làm thành y phục. Thô vải bố tuy thô ráp nhưng rất dày, hiệu quả giữ ấm cũng không tệ lắm.

Mọi người rửa sạch thân thể rồi cùng nhau đến lầu ăn cơm. Bọn họ ăn một ít thực vật có dạng rễ cây, đơn giản đun sôi, thêm chút muối, còn có chút thịt. Đối với nô ɭệ mà nói, đây tuyệt đối được xem là phong phú rồi. Uống canh thịt không có mùi vị nhưng rất thơm, tâm tình mọi người xem như là hoà dịu rất nhiều.

Đường Tam chú ý tới, Lăng Mộc Tuyết hai con ngươi sưng đỏ, ánh mắt ngốc trệ, chỉ ăn rất ít đồ ăn. Vương Duyên Phong hỏi thăm tên bọn hắn, trong năm người, trừ Đường Tam và Lăng Mộc Tuyết, ba người khác ngay cả danh tự đều không có, chỉ có danh hiệu đơn giản.