Đường Tam nói: "Gần đây ta vẫn đang suy nghĩ về điều đó, ta đã thử nghiệm và nghĩ ra phương pháp. Thời gian tới ta sẽ bế quan và nghiên cứu cẩn thận hơn. Đây là ưu tiên hàng đầu và là tương lai của chúng ta. Người yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Hiện tại tình hình chung đã ổn định, hắn cũng muốn bắt đầu việc này. Lúc trước Đường Tam có một số ý tưởng, nhưng thực hiện cụ thể như thế nào thì cần không ngừng thử nghiệm. Dù sao, đây là tìm kiếm một con đường tu luyện phù hợp cho nhân loại.

Sau nhiều năm cảm nhận về nhân loại trên vị diện này, hắn đã xác định Huyền Thiên Công không thích hợp để nhân loại tu luyện. Bởi vì linh khí trên vị diện này không giống với ở Đấu La Đại Lục. Tương đối mà nói, năng lượng của các loại nguyên tố nơi đây mạnh hơn nhiều so với Đấu La Đại Lục, nhưng độ tinh khiết của linh khí lại không bằng.


Nếu cưỡng ép tu luyện Huyền Thiên Công thì vừa không có lực khống chế như hắn vừa dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Vì vậy, không phải là không thể tu luyện Huyền Thiên Công, nhưng khi tu luyện khả năng xảy ra vấn đề quá lớn. Hơn nữa, tu luyện Huyền Thiên Công cần thôn phệ các huyết mạch khác nên càng thêm nguy hiểm. Vì thế sau nhiều lần suy nghĩ, Đường Tam kết luận Huyền Thiên Công không thích hợp để nhân loại tu luyện.

"Được, vậy nhờ ngươi."

Mọi người trò chuyện đến khuya, thảo luận rất nhiều phương án quản lý nhà nước sau khi lập nước. Sau đó, Trương Hạo Hiên và đồng bạn lần lượt rời đi, để lại nhà gỗ cho Đường Tam và Mỹ công tử.

Tuy rằng bọn họ chưa chính thức ở cùng một chỗ, nhưng từ lâu ai cũng hiểu bọn họ là một đôi.

"Chàng chuẩn bị ở đây bế quan sao?" Mỹ công tử dựa sát vào ngực Đường Tam, hỏi.


Đường Tam nhẹ gật đầu, nói: "Trên Vô Tận Lam Hải, tín ngưỡng lực sẽ không ngừng ôn dưỡng Thần Thức của ta, suy nghĩ của ta cũng rõ ràng hơn nên bế quan ở đây là thích hợp nhất. Nàng ở đây với ta, Thần Thức của ta tăng lên cũng sẽ phản hồi cho nàng thông qua Tu La Kiếm."

"Được, nhưng thỉnh thoảng ta phải quay về thành Gia Lý xem một chút, không thì Thành chủ ta đây quá vô trách nhiệm rồi." Mỹ công tử nhịn không được cười nói.

Đường Tam cũng không khỏi nở nụ cười, "Không phải đâu. Đừng quá lo lắng, tiện thể hãy mời Tiêu Hà đến đây. Nói đến quản lý quốc gia và thành thị, kỳ thật tổ chức Cứu Thục không giỏi chuyện này, dù sao họ chỉ âm thầm cố gắng phản kháng thôi. Quản lý trong thời bình không phải là thế mạnh của bọn họ, ở phương diện này, trên Yêu Tinh Đại Lục có thể so với Khổng Tước Đại Yêu Vương cũng chẳng có mấy người."


Mỹ công tử tức giận: "Lúc trước chàng dùng thân thể phục sinh cha ta là vì mục đích này đi."

Đường Tam không hề né tránh, gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là một phần rất quan trọng, nhưng đúng là thân thể nhân loại dễ tiếp nhận Thần Thức hơn nên phục sinh càng chắc chắn hơn."

Mỹ công tử nói: "Vậy ngày mai ta sẽ trở về và dẫn cha đến đây. Chỉ là không biết mẹ nuôi có bằng lòng hay không."

Đường Tam khẽ cười nói: "Không có chuyện gì, hiện tại có truyền tống trận, với tu vi của Vương Phi, muốn tới đảo Nguyệt Nha chỉ là chuyện trong chốc lát. Tiêu Hà là một quản lý đại tài, có hắn thì xác suất quốc gia nhân loại phát triển lớn hơn nhiều. Chúng ta cũng có thể rảnh tay để làm mình cường đại hơn, do đó thủ hộ nhân loại tốt hơn."

Mỹ công tử ngẩng đầu nhìn hướng hắn, nói: "Không phải chàng nói sau này khi chúng ta thực sự cường đại thì sẽ rời khỏi thế giới này, quay về vị diện cũ sao? Lúc đó bên này phải làm như thế nào?"
Đường Tam nói: "Yên tâm đi, nếu thật sự phải rời đi thì trước đó, ta nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt cho nhân loại. Hơn nữa, sau khi chúng ta rời đi, tương lai không phải không thể trở lại."

Mỹ công tử gật đầu, nói: "Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi." Nói rồi, nàng định ngồi dậy từ vòng tay Đường Tam.

Đối với bọn họ, minh tưởng chính là nghỉ ngơi tốt nhất, còn có thể tăng lên tu vi.

Đường Tam ôm chặt lấy nàng, nhắm mắt nói: "Hôm nay ta không muốn minh tưởng, nàng giúp ta được không?"

Mỹ công tử sửng sốt, sau đó khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thấp giọng nói: "Không được, không được đâu. Chúng ta còn chưa kết hôn, chàng ..."

Nói đến đây, nàng lại phát hiện hô hấp của Đường Tam trở nên đều đều, hắn dựa vào tường gỗ, rõ ràng là đã ngủ rồi. Chỉ có vòng tay ôm nàng vẫn chặt như cũ, không thả lỏng chút nào.
Mỹ công tử ngẩn ngơ, hắn cứ như vậy ngủ rồi sao? Hắn là cường giả Thập Nhất giai đó!

Nhưng ngay sau đó, nàng cảm thấy lòng có chút quặn đau. Quá mệt mỏi, hắn bởi vì quá mệt mỏi.

Lúc trước bọn họ cùng nhau tới Tổ đình, nàng đi báo cáo công tác, còn hắn thì đi độ kiếp. Từ lúc đó, hắn luôn trong trạng thái căng như dây đàn. Về sau, khi nàng báo cáo công tác, hắn nghênh đón Cửu Thiên Thập Địa Đại Phá Diệt Yên Thần Kiếp, dùng sức một mình đùa giỡn hơn mười vị Hoàng Giả Tổ đình trong lòng bàn tay, cuối cùng đã độ kiếp thành công, chính thức trở thành Thần Cách.

Sau đó, hắn vẫn luôn bồi nàng tu luyện, cùng nàng trưởng thành, đồng thời còn chiếu cố chuyện bên hải ngoại. Hơn nữa còn chịu áp lực và trùng kích tinh thần thật lớn vì chuyện tộc nhân bị diệt sát.
Thật vất vả mới từ Tổ đình trở về, trước tiên hắn đã đến Vô Tận Lam Hải, dung hợp Thần Vị của mình với biển rộng, đồng thời uy chấn Lam Hải. Hôm nay lại đối mặt với sáu vị Hải Vương, dưới sự bức bách của bọn họ, hắn lại lần nữa thi triển thần uy, hơn nữa tu vi còn tăng lên Thập Nhất giai.

Trong quá trình này, hắn thể hiện ra thực lực và trí tuệ của mình, mang đến cho nàng cảm giác không gì không làm được. Nhưng, hắn thật sự vô sở bất năng sao?

Mặc dù đã là Thần Cách, sẽ không còn cảm giác thân thể mệt mỏi như trước nữa, nhưng tinh thần vẫn sẽ mỏi mệt. Dù vậy hắn vẫn chống đỡ lấy tất cả. Mà những điều này phần lớn đều là vì nàng.

Hiện tại cơ bản đã ổn định, hắn mệt mỏi, hắn thật sự mỏi mệt rồi. Đây là sự kiệt quệ về tinh thần.
Trở tay ôm lấy hắn, lòng nàng đau nhói, đây là cảm giác đau lòng.

Dẫn động không gian chi lực, kéo lấy thân thể hắn, lặng yên truyền tống đến giường, vẫn để hắn ôm lấy nàng, cẩn thận điều chỉnh tư thế để hắn ngủ thoải mái hơn một chút.

Nàng không giãy giụa thoát khỏi vòng tay hắn, bởi vì nàng biết chỉ khi ôm mình, hắn mới có thể ngủ ngon hơn và nghỉ ngơi tốt hơn. Cũng giống như khi ở trong vòng tay hắn, nàng luôn cảm nhận được an toàn tuyệt đối.

Sáng sớm.

Khi Đường Tam mơ màng tỉnh lại thì chỉ thấy ấm áp, thoải mái không nói nên lời. Đó là cảm giác dễ chịu về cả thể xác và tinh thần. Chóp mũi cũng được bao bọc bởi mùi thơm thoang thoảng.

Cúi đầu nhìn xuống thì thấy một mái tóc dài như thác nước, hắn hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, để nàng gối lên cánh tay mình thoải mái hơn, tay kia thì vờn quanh hông nàng.

Y phục của bọn họ vẫn giống hôm qua, trên người đang đắp chăn. Mặc dù sự ấm áp do chăn mang lại không có ý nghĩ gì với bọn họ khi đến tu vi này, nhưng cảm giác hai người trong một cái chăn vẫn khiến người ta mê say. Cảm giác ấm áp thoải mái đó khiến Đường Tam hoàn toàn thả lỏng.

Đã trở về, thê tử của mình, đã trở về rồi.

Hắn cứ như vậy nhìn nàng, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn nhẹ lên tóc nàng, chờ nàng tỉnh lại.

Mà Mỹ công tử ở trong lòng hắn ngủ đặc biệt say, bầu trời bên ngoài đã dần hửng sáng, nhưng nàng chưa có ý muốn thức giấc.

Cảm giác này thật sự rất tuyệt! Cái gì Thần Vương, cái gì Thần giới, trước mỹ cảnh này dường như chẳng là gì. Bây giờ Đường Tam chỉ muốn ở bên cạnh người yêu, tận hưởng sự yên tĩnh này. Đó đã là ấm áp tốt nhất.