Vô số hồn sư chạy về phía căn phòng Diệp Phi Linh đang tạm nấp. Đương nhiên cũng không thiếu hồn sư trực tiếp nhảy lên về phía này.

Diệp Phi Linh giật rèm cửa sổ trùm lên người, đem Chư Cát Thần Nỏ ở trong tay đối với đám hồn sư nhảy từ phía cửa sổ tiến vào trực tiếp bắn thành thịt xiên.

Bên phía nàng cửa đang điên cuồng đập. Diệp Phi Linh quả quyết tung mình nhảy ra khỏi cửa sổ, hướng tới bệ cửa nhảy lên phía trên.

Chéo về góc hướng mười giờ có một cái ban công, Diệp Phi Linh hết sức lấy hơi, phóng mình qua đó.

Má nó, chút nữa thì ngã dập mặt.

Lại một hơi bật thêm hai ba bước, Diệp phi Linh thành công trèo lên nóc nhà. Vừa vặn lúc này đám hồn sư kia mới kịp thời đạp bay cánh cửa.

- Người đâu?

Ở bên dưới là một vũng máu lênh láng. Đám hồn sư trúng tiễn căn bản đều không có khả năng bò dậy, chỉ có thể hấp hối nằm chờ chết.

Bởi vì trong tiễn có độc.

Diệp Phi Linh trong đêm tối nhẹ bước trên nóc nhà, trốn đến cột ống khói nấp tạm.

- Ở dưới không có, vậy thì ở trên!

Một tên hồn sư khác lập tức đưa ra phán đoán.

Ngay lập tức, bên phía đối diện ánh mắt chúng, một mảnh gạch vỡ thật lớn liền quất tới.

Diệp Phi Linh kinh ngạc mở to mắt, rón rén như trộm, một đường bò qua cột ống khói, đối với góc khuất dự định nhảy xuống. Vừa liếc mắt đến, nàng liền biết, chính mình phạm phải một cái sai lầm cực lớn.

Mẹ nó, cao vãi.

Tòa nhà này ít nhất cũng đến hai mươi mét có hơn chứ không chơi.

Phi Thiên Thần Trảo dây kéo độ dài không đủ, hơn nữa xung quanh cây cối cách đến quá thấp.

Hay là tiến vào không gian trốn?

Diệp Phi Linh trong lòng chuyển động, nhưng lại nhìn sắc trời đã chuẩn bị biến sắc, trong lòng gấp đến nảy lửa.

Ở phía căn phòng vừa rồi, gạch vỡ lực đạo không nhẹ, trực tiếp xuyên thủng hai tầng tường gạch.

Diệp Phi Linh căn bản không muốn để lộ dấu vết, cũng không dám để lộ võ hồn, cuối cùng lựa chọn nhảy xuống.

- Ngu ngốc!

Bị một cái nam nhân ôm vào trong ngực, Diệp Phi Linh sợ đến đứng hình.

Độc Cô Bác đem người bay đi, trong nháy mắt tiến về đám cây cối gần đó, di chuyển cực nhanh liền tiêu thất.

*************

Tiễn Thủy Băng Nhi một đoạn, hộ vệ của Diệp Linh Linh cũng vừa vặn trên đường tìm kiếm, Mã Hồng Tuấn mới quay ngược đường trở lại.

Mã Hồng Tuấn đưa Giáng Châu trở về phủ của hắn, Tần Minh đương nhiên đi cùng.

- Học muội đâu?

- Tần học trưởng, huynh yên tâm, bản lĩnh của Cửu muội tuyệt đối có thể thoát khỏi đó!

Mã Hồng Tuấn cõng Giáng Châu trên vai, chính hắn tự tin đáp. Diệp Phi Linh đã quá bốn mươi cấp, hơn nữa nàng còn mang theo ám khí, tuyệt đối có thể chỉnh chết đám người đó.

- Ngươi cứ vậy tin tưởng nàng không có vấn đề gì? - Tần Minh trong lòng lo lắng nói. Giáng Châu một cái nữ hài ở đó đã đủ khiến hắn lo đến cháy lòng, thêm một cái học muội rơi vào hố lửa, quả thực không có cách nào yên tâm.

- Không bằng ta trở lại đốt nơi đó? - Mã Hồng Tuấn có chút hoang mang.

- Cũng không được!

Tần Minh cau mày nói. Diệp Phi Linh vị học muội này không muốn khuấy động lên, hẳn nàng đã nhận ra cái gì. Giáng Châu mất tích, Hoàng Cung phong tỏa tin tức, Lâm Đạt Minh năng lực đằng sau là ai.

Một cái cũng không thăm dò được, hơn nữa chỉ cần sơ sót, liền là dẫn tới điên cuồng đuổi giết.

Không đúng, nàng ám chỉ ta mua văn kiện nô lệ và khế đất. Những thứ đó đều có ở đây..

Không lẽ...

Tần Minh ánh mắt suy tư, đem rèm cửa sổ mở ra, bầu trời đêm lung linh ánh sao giống như lan tỏa một bức màn bí ẩn.

*************

Diệp Phi Linh bị Độc Cô Bác quăng xuống suối nước nóng, chính mình ngã dúi dụi, sặc nước một trận.

TMD lão già chơi ác, quăng thẳng nàng xuống nước, chưa kịp định thần liền ục ục một bụng nước.

Độc Cô Bác ngồi ở bên bờ, nhàn nhạt nói:

- Đem bản thân ngươi tẩy sạch sẽ chút, cái mùi ở nơi bẩn thỉu đó mà cũng dám dây vào!?

Diệp Phi Linh rầu rĩ muốn chết. Cái cảm giác ngu ngục lan tỏa toàn thân khiến nàng thập phần khó chịu.

Thế đách nào mỗi lần nàng chật vật đến cùng cực lão già này đều có mặt?

Thiên hạ oan gia à?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng chính nàng cũng cảm thấy ghê tởm. Bà nó, hôm nay không giết được sáu tên Thương Huy học viện kia, là do nàng chuẩn bị chưa kỹ.

Diệp Phi Linh đem bản thân tẩy sạch, quấn rèm trùm quanh người, tính toán tìm chỗ khô ráo bước lên đổi lại váy cũ.

- Xong chưa? Đến đây!

Âm thanh Độc Cô Bác giống như bùa đòi mạng gọi giật lại. Diệp Phi Linh quay đầu lại nhìn, hơi nước nóng che khuất mặt người, nhưng cơ ngực các thứ thì đập vào muốn bỏng mắt.

TMD lão già này xuống nước từ lúc nào!!!!!

Diệp Phi Linh khóe môi co rút một trận. Không phải hắn không nhận ra nàng, cũng đem nàng nghĩ thành đám tính nô kia một dạng ấy chứ?

- Tiền bối, có việc gì a?

Độc Cô Bác nhíu mày, bôi bẩn hết lên người hắn, còn không tới xử lý đám quần áo này đi?

- Tới xử lý y phục cho bản tọa! Toàn mùi huyết tinh, ngươi bò từ bể máu chạy ra à?

Thì ra là vậy.

Diệp Phi Linh mừng thầm trong lòng, rút cục cũng là làm lao công miễn phí, bảo giặt thì nàng giặt, không giặt cũng phải giặt.

Hết hồn chim én.

Diệp Phi Linh rón rén bơi đến cách Độc Cô Bác một đoạn, cẩn thận bò lên bờ. Độc Cô Bác nghiêng đầu liếc nhìn, trông cái bộ dạng của nàng thập phần tội nghiệp, phì một tiếng, cười.

- Đứng xa như vậy, không phải là sợ bản tọa làm gì ngươi đấy chứ?

- Ha ha, nào có, tiền bối ngâm suối nước nóng... ừ ừ, cường thân kiện thể...

Diệp Phi Linh cười trừ, cuống quýt nghĩ ra vài câu chống chế.

- Lắp ba lắp bắp, không có tý thành ý nào cả!

Độc Cô Bác nghiêng người chống cằm, đem góc nghiêng chính hắn phô bày, lẩm bẩm hừ nhẹ.

A, mù mắt ta mất rồi!

Diệp Phi Linh muốn chọc mù mắt mình. Kẻ nào bảo trời tối không nhìn thấy gì? Ai nói? Là ai nói? Nàng nhất định một tay chém hắn.

Diệp Phi Linh ôm đám quần áo chạy trối chết, hy vọng cách Độc Cô Bác càng xa càng tốt...

Độc Cô Bác nhìn bóng nàng chạy đi, nhất thời nhíu mày.

Trên người đậm mùi huyết tinh đến vậy, xem ra hôm nay nàng giết không ít người đâu.

Đã sớm xem một cái phụ trợ hệ lòi ra năng lực công kích là nàng tồn tại, hẳn Diệp Tát Khắc phải đem nàng đối đãi như cung phụng, nhưng ngược lại hắn nửa điểm cũng không chú ý đến? Để nàng chạy tới Lâm Đạt Minh nháo chuyện thành như vậy?

Nếu không phải chính hắn chạy tới, cái đồ ngu ngốc này có khả năng nhảy xuống ngã gãy chân?

Hơn nữa hắn cũng không có nghe thấy tiếng đàn, hẳn là nàng không sử dụng võ hồn.

A, giết người không cần võ hồn?

Hơn nữa bóng người bay ra khỏi phòng đó, cánh phượng hoàng là thằng nhóc mập ở học viện. Cái còn lại có lẽ là hậu duệ Thủy gia đi?

Độc Cô Bác trong lòng có rất nhiều điều nghi vấn, cuối cùng tìm đến Diệp Phi Linh đang giặt đồ.

Bởi vì đã từng ở nơi này một đoạn thời gian, cho nên Diệp Phi Linh thập phần quen thuộc mà tiến đến suối nước lạnh ở cách suối nước nóng một đoạn.

Quần áo dính máu tuyệt đối phải giặt bằng nước lạnh, bằng không máu sẽ vón cục, ám lên vải khiến nơi đó trở nên khô cứng.

Đương nhiên chuyện chính vẫn là nàng muốn cách Độc Cô Bác xa một chút. TMD ông đổi một bộ quần áo khác là được rồi, làm cái đách gì khoe ngực?

Bộ có ngực đẹp thì khoe hả? Nàng biến ra cũng giống như vậy được!

Diệp Phi Linh lầm bầm trong miệng, quên béng mất chính mình nhanh chóng giặt cho xong, vừa mới vặn nước, cái mặt Độc Cô Bác chình ình kế bên, nàng sợ đến mức hét cả lên, trượt chân lần nữa ngã xuống nước.

Suối nước lạnh không sâu như suối nước nóng, Diệp Phi Linh sau vài giây sợ hãi cũng tự mình đứng lên.

- Ha ha...

Độc Cô Bác phá lên cười. Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của nàng xem, bị hắn dọa đến mức sợ ngã xuống nước.

- Ông cười cái gì mà cười!?

Diệp Phi Linh trán nổi gân xanh. Trong đầu niệm một ngàn lần giặt quần áo giặt quần áo, thật không muốn để ý Độc Cô Bác, bằng không nàng thật muốn bóp cổ lão già này một trận.

- Nhìn mặt bản tọa trượt ngã thành như vậy, lúc ra tay giết người thì không có run như vậy chứ?

Diệp Phi Linh chớp mắt, khi không hắn hỏi cái này làm gì.

- Cũng là... đem người chặt thành từng miếng thôi!

- Can đảm đấy, vậy hôm nay các ngươi đem Minh Châu công chúa đi đâu rồi?

Độc Cô Bác cuối cùng cũng hỏi đến chuyện chính. Diệp Phi Linh toát mồ hôi hột.

- Ông biết ư? Vậy mà lại không ra tay cứu nàng luôn? À. Không được!

Độc Cô Bác nhìn Diệp Phi Linh trong lời nói có phần trách móc, chậm rãi nói:

- Bản tọa không ra tay, đó là bởi vì Phong Hào Đấu La không cho phép nhúng tay vào chuyện của đám tiểu bối các ngươi. Trừ phi Tuyết Dạ bị bắt cóc, còn mấy cái hoàng tử công chúa số phận là tùy bọn họ!

- Nga!

Diệp Phi Linh coi như đã hiểu. Hơn nữa nếu Độc Cô Bác thật sự ra tay, nhất định sẽ gây ra kinh động không nhỏ.

- Ngươi cũng gan lắm đấy, cùng thằng nhóc phượng hoàng kia xông vào trong ổ hồn sư như vậy, muốn chết hay gì?

Diệp Phi Linh bò lên khỏi mặt nước, đem hồn lực hong khô quần áo, cẩn thận đưa trả Độc Cô Bác, sau đó mới bình tĩnh nói.

- Ta cùng Tứ ca chỉ đơn thuần là muốn cứu Giáng Châu mà thôi!

- Nàng có cái gì đáng để ngươi liều mình như vậy?

Độc Cô Bác cảm thấy phiền chán. Thế giới của hắn luôn là một mình, chưa từng phải liều mình đi cứu ngoại nhân.

- Chúng ta là bạn! Hơn nữa, chuyện này liên quan đến danh tiết của nàng, để ta đi nhất định sẽ khiến nàng yên tâm hơn một chút!

- Danh tiết? Ngươi vì danh tiết của người khác liền không cần để ý bản thân mình? Nếu hôm nay bản tọa không đến, ngươi liền trở thành cái thứ gì ở dưới hầm ngầm rồi?

Diệp Phi Linh trong mắt hiện lên tinh quang. Hầm ngầm? Lâm Đạt Minh còn có hầm ngầm?

Lại nhìn biểu tình Độc Cô Bác nghiêm mặt, Diệp Phi Linh thở dài.

- Có lẽ ông không biết, nữ tử chúng ta rất coi trọng danh tiết. Ta chỉ nói ví dụ, nếu hôm nay người cứu được Giáng Châu tỷ là một nam nhân khác, cho dù Giáng Châu đang có hôn ước với Đằng Khải công tước, Tuyết Dạ Đại Đế chắc chắn vì mặt mũi sẽ đem nàng gả cho người đó! Giáng Châu là thuần phụ trợ hệ trị liệu, nàng một cái cô nương không được yêu thích, cũng không được gả cho người mình thương, bị thiên hạ đồn đại rơi vào một cái nơi sa đọa như vậy, liệu nàng có treo cổ tự tử hay không?

- Cũng đúng!

Độc Cô Bác nghe Diệp Phi Linh phân tích, nhất thời cảm thấy cũng có lý. Nếu đổi lại cháu gái mình rơi vào trường hợp như vậy, nếu Ngọc Thiên Hằng không đến, hắn nhất định cũng phải đem nàng gả cho người khác.

- Vậy còn ngươi thì sao? Nếu chuyện ngày hôm nay lộ ra, thanh danh của ngươi chẳng phải là hỏng bét rồi ư?

Diệp Phi Linh trong lòng có chút cảm động. Cũng là nhờ ơn ông ta tới đưa nàng đi, nàng mới có thể lông tóc vô thương rời khỏi đó.

- Thanh danh của tôi sớm đã hỏng bét rồi! Mẹ kế đối với tôi không ám chỉ thì là ám muội, đem tôi bôi tro trát trấu còn chưa đủ, điểm này tính là gì!

Diệp Phi Linh buồn bực nói. Hôm nay nếu không phải bà ta cứ khăng khăng yêu cầu Diệp Linh Linh đi chung xe với nàng, đám phu xe nửa điểm cũng không dám đối nàng coi thành không khí. Xe ngựa phương Tây không có thấp như phương Đông, hơn nữa nàng còn đi giày cao gót, xuống xe nhất định phải có người đỡ. Thế nhưng một tên hộ vệ cũng không có ý tứ giúp đỡ, ngược lại làm nàng nhảy một cái xuống đất.

May mắn chính mình có một điểm công phu, bằng không cũng có thể ngã trẹo chân, buổi tối liền xảy ra vài vấn đề không đáng có.

Diệp Phi Linh không ý thức được, bản thân đã đem Độc Cô Bác thành kính trọng đối đãi, một điểm liền thân thuộc như người nhà, vô thức mà thản nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng.

Mẹ kế? Diệp Tát Khắc có hai người vợ. Người kia... hẳn là Ngân Ngọc Ngân gia?

Độc Cô Bác bỗng dưng nhớ tới chút chuyện cũ, trong lòng liền cảm thấy không vui.

- Được rồi, bản tọa đem ngươi trở về! Lần sau muốn hành động, ít nhất nên báo qua sư phụ ngươi một tiếng. Hắn là người chu toàn, không như ngươi ngu xuẩn đần độn một mình xông vào hố lửa!

Diệp Phi Linh dạ vâng nghe Độc Cô Bác giáo huấn, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, trong lòng lại mắng Độc Cô Bác tám đời.

Không rõ nguyên nhân vì sao Tuyết Dạ Đại Đế đối với Tần học trưởng phong sát, mặt trước khiến Giáng Châu chia tay hắn, mặt sau lại tìm người gả nàng đi, nếu Tần Minh cứu Giáng Châu, nàng cảm thấy tuyệt đối hắn không có quả ngon để ăn. Hơn nữa gần đây Hoàng Cung dị trạng xuất hiện, Diệp Tát Khắc thường bận rộn vắng nhà.

Diệp Phi Linh đối với suy nghĩ của chính mình thập phần tin tưởng. Diệp Tát Khắc là đệ nhất trị liệu hệ hồn sư, muốn hắn xuất thủ, phẩm bậc của người đó hẳn là không thấp. Hoặc đó là người tồn tại đặc biệt.

Về căn bản, nếu Giáng Châu không phải do nàng lừa tên quản lý mới giữ lại được, hẳn là biến thành cống phẩm cho nam nhân khác. Tuyết Dạ Đại Đế cũng không có tìm kiếm, này hẳn nói, ý tứ của ông ta là đang bỏ mặc không quan tâm, hoặc là đối với Giáng Châu thờ ơ bảo vệ *.

*************

Thờ ơ bảo vệ: Đế vương thường tỏ thái độ không quan tâm để tránh sự chú ý đối với một thứ gì đó mà bọn họ ưa thích, ngẫu nhiên là hậu duệ, ngẫu nhiên là mỹ nhân, cũng như ngẫu nhiên là kỷ vật.

P.s::3 Valungtung nên chương hôm nay cũng có tí lung tung:3