- Vũ Hạo, sau này... con phải giống như phụ thân của con... trở thành một... anh hùng cái thế. Có điều... mẫu thân... có lẽ... không thể nhìn thấy... ngày ấy. Mẫu thân... sắp... phải đi rồi... Con nhất định... phải tự chăm sóc... bản thân... Đứa con ngoan của ta... đừng khóc... Mẫu thân trên trời sẽ luôn... dõi theo con... Mẫu thân... thật sự... không hận phụ thân của con... nếu nói... ở phủ Công Tước này... người duy nhất... mẫu thân không hận... chính là huynh ấy...
- Mẫu thân... không có may mắn... ở cùng một chỗ... với phụ thân của con... Thật lòng... ta chỉ mong được như ngày xưa... mỗi ngày... đều có thể gặp huynh ấy... đi theo... bên cạnh huynh ấy... Huynh ấy... có lẽ trong lòng huynh ấy... chưa từng có mẫu thân... nhưng... đối với ta... nó không quan trọng. Vũ Hạo à... con giống ta... nên không thể... trở thành một Hồn Sư... thôi thì... con cứ học... một nghề nào đó... rồi sống cuộc sống... bình an... Như vậy... mẫu thân ở cửu tuyền... mới có thể... mỉm cười... nhắm mắt...
- Mẫu thân... mẫu thân...
Hoắc Vũ Hạo gào lên trong lòng, một chấp niệm tưởng như đã tan biến lại một lần nữa bùng cháy, tất cả thống khổ dường như hoàn toàn lu mờ trước chấp niệm và sự bi phẫn trong lòng hắn. Mẫu thân, con sẽ... con sẽ hoàn thành tâm nguyện của người, con sẽ khiến người kia quỳ trước mộ người cầu xin người tha thứ.
Mẫu thân, vì mẫu thân, ta phải kiên cường, ta phải kiên cường, bất kể như thế nào ta cũng phải chịu đựng, ta không phải là người nhu ngược, ta là Hoắc Vũ Hạo, là một người dũng cảm đầu đội trời chân đạp đất. Ta phải trở thành cường giả, ta không muốn ngang hàng với lão Công Tước ấy, ta phải hơn lão ta, phải mạnh hơn lão!
Trong lúc hắn điên cuồng gào thét thì luồng tinh thần lực trong Tinh Thần Hải của hắn bất ngờ bộc phát, tất cả các vết nứt lại một lần nữa khép lại bằng tốc độ kinh người, Tinh Thần Hải nháy mắt ngưng tụ trở lại, tuy rằng ban nãy nó vì Hoắc Vũ Hạo không chịu nổi sự đau đớn hành hạ mà rạn nứt nhưng không ngờ sau khi hàn gắn lại còn cứng cáp hơn trước rất nhiều.
Thiên Mộng Băng Tằm chứng kiến một màn này nhất thời ngây người, ngay cả Băng Đế mà vẫn còn đang khó khăn chống đỡ, thế mà Hoắc Vũ Hạo có thể mạnh mẽ chịu đựng, cái này, phải cần sự chấp niệm lớn đến mức nào mới được đây a! Giờ khắc này, Thiên Mộng Băng Tằm không chỉ khâm phục Hoắc Vũ Hạo mà còn có chút sợ hãi nữa. Vì nó biết, nó tuyển đúng người rồi, có điều, chắc chắn tương lai sau này của Hoắc Vũ Hạo hắn không thể đoán trước được nữa, nó chỉ còn là một Hồn Hoàn trí tuệ mà thôi.
Một canh giờ tra tấn cuối cùng cũng kết thúc, hai màu xanh lá và xanh lục dần dần ổn định lại, cuối cùng trở về một màu xanh lá cây sẫm y hệt với cái đuôi của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, mà cơ thể của Hoắc Vũ Hạo cũng xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Khung xương của hắn sau khi được tu bổ đã thay đổi một cách rõ rệt, bả vai rộng hơn, cơ thể cũng cao hơn, ngay cả gân mạch, da thịt, máu huyết, nội tạng... tất cả đều cứng cáp hơn trước rất nhiều. Ngay cả làn da cũng sáng bóng như ngọc thạch, lúc này hắn so với băng tuyết ở đây cũng không khác nhau là mấy, thậm chí còn toát ra chút khí chất cao quý nữa.
Hai mắt hắn vẫn mở to, đôi mắt màu xanh đậm càng nhìn càng thêm lôi cuốn.
Bộ dạng hắn lúc này dùng hai chữ thay đổi vẫn chưa đủ để miêu tả, chính xác phải là lột xác.
Ngày trước khi hắn rời khỏi phủ Công Tước Bạch Hổ, hắn chỉ là một người có thiên phú cực kỳ bình thường, cũng chả có danh sư chỉ điểm, nói thẳng là chả có tiền đồ gì hết. Mà từ giờ phút này, hắn đã trở thành một thiên tài siêu cấp, không những có một Hồn Cốt thân thể cao cấp nhất, mà ngay lập tức còn trở thành một Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh.
Đau đớn dần qua đi, cơ thể của Hoắc Vũ Hạo cũng từ từ buông lõng, cái đuôi của Băng Bích Đế Hoàng Hạt đâm vào người hắn cũng đã được thu hồi kéo cả cơ thể Hoắc Vũ Hạo lên lưng Băng Bích Đế Hoàng Hạt.
Đôi mắt thâm thúy của Hoắc Vũ Hạo dần lộ vẻ mệt mỏi, từng giai đoạn dung hợp, bước nào cũng hết sức đau đớn, lúc này hắn có cảm giác như mình vừa trải qua một trận tàn sát bừa bãi, cả cơ thể lẫn hồn lực đều đã đến cực hạn, sở dĩ hắn có thể chịu đựng chính là nhờ phần chấp niệm kia. Có điều, sau khi hoàn thành dung hợp Hồn Cốt, sự mệt mõi ùn ùn kéo đến, hắn cũng vô phương chống đỡ nữa đành tựa vào lưng Băng Bích Đế Hoàng Hạt, chìm vào giấc ngủ say.
Chừng nửa canh giờ sau, giọng nói đầy mệt mỏi của Băng Đế mới vang lên:
- Thiên Mộng.
- Ta đây, nàng có sao không?
Thiên Mộng Băng Tằm ân cần hỏi han.
Băng Đế hừ một tiếng.
- Dĩ nhiên là không, ngươi nghĩ ta cũng là một phế vật hay sao, có điều, ngươi cũng tinh mắt lắm.
- Hắn hắn.
Thiên Mộng Băng Tằm đã quen bị Băng Đế mắng rồi nên cũng không để ý lắm.
- Nói thật, ta cũng không ngờ Vũ Hạo lại kiên cường đến thế. Cũng nhờ sự chấp niệm trong lòng hắn chống đỡ nên hắn mới có thể kiên trì đến vậy. Nhưng dù sao cũng được, từ giờ con đường trước mắt hắn đã mở rộng thênh thang, nàng nhanh bắt đầu quá trình dung hợp Vũ Hồn đi. Cái quan trọng nhất là bảo vệ tinh thần căn nguyên của nàng, để càng lâu càng nguy hiểm.
- Ừ, ngươi thủ hộ cho ta đi.
Đối với Hoắc Vũ Hạo, có thể nói thử thách của hắn đã xong rồi, quá trình dung hợp Hồn Cốt chính là quan trọng nhất, cửa ải khó khăn nhất hắn cũng đã vượt qua. Kế tiếp là quá trình dung hợp Vũ Hồn và biến Băng Bích Đế Hoàng Hạt trở thành Hồn Hoàn đầu tiên của Vũ Hồn thứ hai của hắn. Quá trình này chủ yếu là việc của Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế. Cả hai phải phong ấn năng lượng lại rồi mới bắt đầu dung hợp được, đối với Băng Đế mà nói, giai đoạn quan trọng nhất của nàng mới chuẩn bị bắt đầu mà thôi. Trong quá trình dung hợp Vũ Hồn này, nàng phải bảo vệ cho được tinh thần căn nguyên của minh không bị đồng hóa, để giữ lại ý thức và trí tuệ, đấy là một thứ vô cùng quan trọng trong quá trình tạo thần của bọn họ. Trước giờ nó chưa từng biết đến việc này chứ đừng nói chi là thử nghiệm, bây giờ bảo nó không hồi hợp mới là lạ, chỉ cần có một chút sai lầm chính là từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, vĩnh viễn biến mất.
- Yên tâm đi, còn có ta mà. Băng Đế, ta thật sự thích nàng, nàng yên tâm, vì hạnh phúc của mình, ta sẽ toàn lực trợ giúp nàng. Đến đây đi, chúng ta bắt đầu.
Kỳ lạ là lúc này Băng Đế không chút phản bác lại, sau đó một luồng ánh sáng màu trắng đục từ dưới chân Hoắc Vũ Hạo bay lên, từ từ bao bọc lấy cơ thể hắn. Băng Bích Đế Hoàng Hạt trên người hắn như một viên vi tinh thể lặng lẽ hòa tan, hóa thành từng đám khí bay vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo theo từng lỗ chân lông.
Hoắc Vũ Hạo đang chìm sâu vào giấc ngủ, hơn nữa có Thiên Mộng Băng Tằm thủ hộ ở Tinh Thần Hải của hắn nên lúc này hắn vẫn yên lặng ngủ say không hay biết gì. Sau một đợt khảo nghiệm vừa rồi, trách nhiệm của hắn đã xong, cuối cùng chỉ cần Băng Đế hoàn thành nữa là mọi chuyện thành công.
Đoàn sương mù ngưng kết từ luồng hơi băng rất nhanh che giấu hết cơ thể Hoắc Vũ Hạo, mà lúc này Băng Đế cũng đã hoàn toàn hòa tan dung nhập vào cơ thể hắn.
Nếu để người bình thường nhìn thấy một màn này nhất định sẽ nghĩ rằng cơ thể Băng Đế tan chảy, nhưng thật sự, nó không hẳn là hòa tan, mà là thiêu đốt. Chỉ có bản thân tự thiêu đốt căn nguyên của chính mình mới có thể tạo thành hiện tượng như thế. Nếu không với cơ thể cứng rắn của nó, cho dù là vũ khí cường đại nhất trên đại lục cũng khó mà làm nó thương tổn được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ánh sáng màu vàng ánh kim lặng lẽ xuất hiện, rồi nối đuôi theo luồng ánh sáng màu trắng đục ban nãy từ từ rót vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Thiên Mộng Băng Tằm quả thật đã toàn lực trợ giúp Băng Đế, Nó một bên bảo vệ Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo, một bên bảo vệ lực lượng tinh thần căn nguyên của Băng Đế, hơn nữa còn giúp Băng Đế phong ấn năng lượng của mình, có thể nói đồng thời một lúc làm đến ba việc, nhưng nhờ thế mà Băng Đế dễ dàng hoàn thành quá trình dung hợp này hơn. Tuy vậy, vẫn cần một thời gian rất dài... rất dài...
...
Từng cơn gió lạnh thấu xương ào ào thổi đến, từng đống tuyết như từng ngọn núi nhỏ bao phủ khắp nơi.
Đột nhiên, "rắc" một tiếng, trong một đống tuyết xa xa ló ra một cánh tay. Ngay sau đó, một cơ thể bé nhỏ từ từ xuất hiện.
Cơ thể hắn hết sức nhanh nhẹn, tuy không có vẻ cường tráng nhưng cũng không có chỗ nào chê được. Làn da của nắng đứng dưới mặt băng tuyết càng thêm nổi bật.
Hắn từ từ mở mắt, đôi mắt vốn màu xanh đậm đột nhiên biến rồi, biến đổi rồi lại biến đổi, xanh hóa vàng, vàng hóa xanh, cứ luân phiên như thế, cuối cùng mới dừng lại màu trắng như bạch ngọc, hai màu kia không ngờ lại bị một màu trắng này hoàn toàn áp chế.
Sau đó, một chuyện kỳ lạ xuất hiện, băng tuyết từ trên trời vẫn không ngừng thổi đến nhưng lạ là không thể tiến gần đến hắn.
Bất ngờ, tròng mắt màu trắng biến mất, thay vào đó là một màu xanh lục, ba lần thay đổi màu sắc của tròng mắt đều vô cùng thần kỳ.
Hắn nắm chặc hai tay, rồi đột nhiên tung người lên cao đến hai thước, ngửa mặt thét dài.
Từng tiếng thét vang vọng trong không gian, khiến băng tuyết bay tán loạn, khí huyết trong người hắn nháy mắt bị kích thích chuyển động mạnh mẽ, kéo theo hồn lực vận chuyển điên cuồng, có thể thấy rõ ràng, từ xương ngực, xương sườn đến xương cột sống, tất cả đều ánh lên một màu xanh biếc cực kỳ hoàn mỹ.
Một màn này trông hết sức tráng lệ nhưng cũng cực kỳ khủng bố, khung xương của một người có thể tỏa ra ánh sáng kỳ lạ như thế sao? Ngay cả bên ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ ràng được? Cũng trong lúc này, một luồng ánh sáng màu xanh lá cây từ cơ thể hắn không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, lấy hắn làm trung tâm, trong phạm vi mười thước, tất cả những bông tuyết chạm vào đều như được tăng sức nặng, bùm bùm rơi xuống mặt băng như những thanh đao nhỏ bị ném xuống đất vậy.
Bất quá, luồng ánh sáng này nháy mắt thu liễm trở lại, cơ thể hắn cũng theo đó mà nhẹ nhàng tiếp đất.