Nói chuyện một lúc, Đường Tam lúc này đã ăn xong rồi, Đới Mộc Bạch đã ăn xong được một lúc, nhìn thấy Đường Tam đã ăn xong liền nói :"Tiểu Tam, đại sư thật là nhẫn tâm, so với viện trưởng còn muốn hơn, xem ý tứ hắn nhắn lại, sợ rằng cuộc sống của chúng ta sau này cũng không dễ chịu lắm, trước đây đại sư cũng dạy ngươi như vậy hả?"

Đường Tam nghe vậy lắc nhẹ đầu :"sư phụ trước kia dạy ta đều là kiến thức lý luận, huấn luyện như vậy ta mới lần đầu tiên gặp phải. Bất quá, sư phụ trước đó có nói với ta, thân thể của một hồn sư chính là trụ cột. Ta có thể thừa nhận siêu việt cực hạn do hồn hoàn của nhân diện ma chu đánh vào, không thể không liên quan tới trạng thái thân thể được. Chỉ có thân thể càng mạnh mẽ mới có thể chứa đựng càng nhiều hồn lực. Có thể là bởi vì lý do này, sư phụ mới quyết định tăng cường huấn luyện thân thể chúng ta làm trụ cột"

Sakura nghe hắn nói xong, bắt đầu nêu ra ý kiến chính mình :"đó chỉ là một cách nói khác, tăng cường thân thể đương nhiên quan trọng, tăng cường thân thể đối với hấp thu hồn hoàn đương nhiên là có lợi, nhưng, tinh thần cũng đóng một vai trò quan trọng không kém, đừng quên, lúc đó ngươi chủ yếu là dựa vào ý chí đi cứu Tiểu Vũ cho nên mới hấp thu hồn hoàn vượt cấp thành công"

Đường Tam cùng với Đới Mộc Bạch sửng sốt một chút, Đới Mộc Bạch quay sang nhìn Đường Tam hỏi :"A, là như vậy sao?"

Đường Tam nhớ lại một chút, lúc đó đúng là hắn một lòng mặc niệm đi cứu Tiểu Vũ cho nên mới càng thêm cố gắng, lúc đó hấp thu hồn hoàn có mấy lần đều đã đến cực hạn, suýt nữa là bỏ cuộc rồi, này......cho nên nói, lần đó thành công chủ yếu là dựa vào ý chí sao?

Nghĩ như vậy, Đường Tam do dự hướng Đới Mộc Bạch gật đầu.

Do dự là bởi vì, hắn còn không có chắc chắn có phải như vậy hay không, nhưng nếu Anh nhi đã nói như vậy, hẳn là.....đúng đi?

Đới Mộc Bạch thấy hắn gật đầu, ngạc nhiên chồng chất.


Dừng một chút, Đới Mộc Bạch mới nói :"tuy nói vậy, chuyện này hẳn là sẽ không ngừng lại, tiếp theo huấn luyện gian khổ, đại sư hoàn toàn là dựa vào cực hạn của chúng ta mà tiến hành, nếu tố chất thân thể chúng ta không tốt, e rằng nằm vài ngày nữa cũng không dậy nổi. Bất quá, chất lỏng kỳ quái kia tựa hồ cũng có tác dụng nhất định"

"chết đói rồi, thức ăn ở đâu vậy?"

Thân ảnh nhanh như gió từ bên ngoài lao vào, là Tiểu Vũ. Tiểu Vũ cũng không có chào mọi người một câu, trực tiếp lao về phía đồ ăn trên bàn.

Nhìn khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của nàng, mọi người đồng thời phát ra một tia mỉm cười, hiển nhiên, sau khi bị cực độ tiêu hao đã khôi phục hoàn toàn.

Sakura nhìn nàng một chút, biết nàng là hồn thú, khôi phục nhanh như vậy cũng không có gì là lạ.

Tiểu Vũ vừa ăn vừa nhìn tờ giấy trên bàn, đồng thời hướng mọi người ra hiệu ăn xong rồi mới nói.

Sakura chống cằm, nhìn Tiểu Vũ miệng nhỏ vì ăn liền một miếng to mà phồng phồng, nhìn cực kì dễ thương, đồng thời cũng hiểu, nàng là đang rất đói rồi.

Đường Tam sau khi ăn xong, lúc này mới cảm giác được toàn thân uể oải vô lực, cơ bắp đau nhói, Sakura nhìn hắn, biết được bây giờ cơ bắp hắn mới bắt đầu phát sinh ra vấn đề.

Sakura lấy từ trong không gian thêm một bình dược thuỷ, nhẹ nhàng ném sang cho Đường Tam.

Đường Tam hướng tới Sakura nói cảm ơn, sau đó không chút do dự uống vào.

Người thứ tư tới thực đường là Chu Trúc Thanh, khuôn mặt nàng vẫn luôn bình tĩnh, lúc nhìn thấy Đới Mộc Bạch khuôn mặt rõ ràng có hơi biến đổi, nhưng Sakura cũng không nhìn ra tâm tình bài xích nào.

Chu Trúc Thanh đi tới nơi mình hay ngồi ăn, ngồi xuống ngay cạnh Sakura, ưu nhã mà ăn, nhai kỹ càng, mỗi động tác càng nhìn càng thấy đẹp, mà sau mỗi động tác ưu nhã đó, ẩn dấu đằng sau chính là tốc độ.

"thoải mái thật, ăn no rồi" Tiểu Vũ không chút khách khí tựa vào vai Đường Tam :"Đường Tam, Anh nhi, các ngươi lúc sau có chạy thêm hai vòng không?"


Đường Tam cười khổ lắc đầu :"không, sau khi ngươi ngất xỉu, ta cùng Đới Mộc Bạch cũng hôn mê bất tỉnh, tỉnh dậy thì đã thấy đang nằm trong thùng gỗ có chứa dược thuỷ"

Sakura mím môi nhìn nàng, ánh mắt màu đen nhánh như phát sáng, mãi lúc sau mới cười nói :"hì hì, ta cũng không nhớ rõ, chắc là không? Lúc đó đầu óc khá là mơ hồ rồi"

Đới Mộc Bạch nói :"Áo Tư Tạp ba người bọn họ còn chưa có dậy, xem ra có vẻ rất mệt. Chúng ta trở về tu luyện đi, không biết đại sư ngày mai còn cho chúng ta huấn luyện ma quỷ như thế nào nữa đây"

Đường Tam gật đầu, liền thu dọn bát đũa của mình, nhưng bị Tiểu Vũ ngăn cản :"đi đi, việc rửa chén bát này không thể để nam nhân các ngươi làm được, giao cho bọn ta được rồi"

Đường Tam mỉm cười, xoa xoa đầu Tiểu Vũ rồi bước ra ngoài.

Ánh mắt Đới Mộc Bạch rơi trên người Chu Trúc Thanh, Trúc Thanh vẫn chưa ăn xong, nhưng một tay đem bát đũa của Đới Mộc Bạch để vào một bên, miệng không nói ra, nhưng hành động đã chứng tỏ ý kiến của mình.

Đới Mộc Bạch mừng rỡ, hắn tự nhiên biết da mặt Chu Trúc Thanh mỏng, nên cũng không lên tiếng, vội vàng đuổi theo Đường Tam.

Lúc hai người vừa bước ra tới cửa thực đường, sau lưng truyền đến âm thanh của Tiểu Vũ :"việc rửa chén bát không phải việc mà nam nhân các ngươi nên làm, bất quá, thùng nước thuốc lưu lại cho các ngươi, sáng mai thức dậy sớm giúp chúng ta nhé"

Sakura chống cằm mỉm cười, nhìn Đường Tam sau khi nghe Tiểu Vũ nói thì bước chân lảo đảo, suýt chút nữa bước hụt ngưỡng cửa.


Tiểu Vũ thật là thông minh~

Công việc rửa chén bát của nàng coi như nhẹ, rửa một chút là xong rồi, thế nhưng thùng nước thuốc trong phòng là cần dùng đến sức lực a, coi như không đáng kể, nhưng mà ai biết, ngày mai đại sư lại cho cái huấn luyện ma quỷ nào liên quan đến việc rèn luyện cơ thể chứ?

Mà, dù sao bọn họ cũng là nam nhi, coi như có như vậy, cũng không thể từ chối bọn họ a.

Sakura nhìn Tiểu Vũ cười giảo hoạt vẫy tay với Đường Tam, đợi hai người kia đi xa được một đoạn rồi mới nói :"Tiểu Vũ, Trúc Thanh, ta để năm lọ bình dược thuỷ trên bàn, lát nữa các ngươi nếu cảm thấy cơ thể bất thường, mỗi người uống một bình, có thể giảm nhẹ cơn đau của cơ bắp mang lại. Đã chạy lâu như vậy, coi như bây giờ không sao, ăn no rồi, cảm giác đau đến từ cơ bắp sẽ xuất hiện"

Dừng một chút, Sakura mỉm cười nói tiếp :"lát nữa nhớ nhắc nhở Vinh Vinh, Tiểu Áo, Mập Mạp ba người bọn họ. Nhất là Vinh Vinh cùng Tiểu Áo, bọn họ là phụ trợ hệ, không hồi phục nhanh như chúng ta. Ta hiện tại đi tìm Tạp Tạp Tây sư phụ có chút chuyện"

Tiểu Vũ cùng Chu Trúc Thanh đồng thời đáp ứng nàng, Sakura mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt, hướng tới phòng của Kakashi mà đi.

Cô, hiện tại cần cùng sensei bàn chút chuyện.