Màn đêm buông xuống.

Phủ Nhã Phi....

Cơ Huyền đang trong trạng thái nhập định tu luyện mở trừng mắt ra. Cảm thấy linh hồn lực sảng khoái, xem ra tu bổ lại linh hồn lực đã tiêu hao rồi. Cậu tiến tới cửa sổ phòng mở bừng nó ra, Huyễn Ảnh Phi dực xuất hiện sau lưng, Cơ Huyền bay khỏi phòng... Địa điểm hướng tới nơi ở của thiếu niên áo xám mặt nhợt nhạt hôm nay. Từ trong giới chỉ lấy ra chiếc mặt nạ vô diện đeo lên, hướng phía khách sạn xa hoa phía nam thành thị lướt đi.

- Mỹ Khôi.

Tiến đến nơi ở của thiếu niên đó, Cơ Huyền thấp giọng gọi tên. Từ trong không gian một bóng người yểu điệu mềm mại bước ra, trên mặt cũng đeo chiếc mặt nạ vô diện. Mỹ Khôi là tên mà Cơ Huyền đặt cho khôi lỗi này, vì dáng vẻ nó thực mĩ nhưng là khôi lỗi nên lấy đại một cái tên.

- Ở đây, nếu có cường giả xâm nhập tới thì ngăn họ lại.

Mỹ Khôi nhân được lệnh liền gật đầu, cả người dung nhập vào bóng đêm rồi biến mất. Cơ Huyền nhìn về phía nơi ở của thiếu niên đó liền nở nụ cười quái dị.

......

Thiếu niên áo bào xám sau khi vào nhà, cũng không có cử động gì quái dị, sau khi đóng thật kĩ cửa phòng, tùy ý rửa mặt một chút, rồi xếp bằng ngồi trên giường điều tức.

Một canh giờ sau, lúc này đã là đêm dài yên tĩnh, thiếu niên áo bào xám trong lúc điều tức bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt âm lãnh chậm rãi quét quanh căn phòng, tiếp theo bước xuống giường, nhẹ nhàng đóng chặt hết cửa sổ, cuối cùng hai tay chắp lại đưa ra phía sau, lắc lắc đầu, ánh mắt lần nữa cẩn thận quét một lượt quanh căn phòng.

- Hừ, đại hội chó má, chờ ta lần này giành được quán quân, nhìn xem Gia Mã đế quốc luyện dược công hội có còn chút danh dự nào hay không, một công hội mất đi tín nhiệm của luyện dược sư, vậy cũng nên chấm dứt đi!

Xoay xoay cổ, thiếu niên áo bào xám bỗng nhiên cười lạnh nói.

Bàn tay vuốt khuôn mặt, thiếu niên áo bào xám cau mày, thấp giọng nói thầm vài câu, bàn tay vừa lật, một hoàn đan dược màu đỏ nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay.

- Phục Dung đan đáng chết, mặc dù có thể làm cho người ta khuôn mặt trở lại thiếu niên, nhưng vẻn vẹn chỉ là bề ngoài, ai, nếu không phải muốn làm cho danh dự của Gia Mã đế quốc luyện dược sư công hội ở trong quốc gia bọn họ giảm đi, công hội chúng ta cũng không đến nỗi tổn hao đại lượng tinh lực như vậy, lại đi làm chuyện luyện chế không công này, hơn nữa muốn khôi phục dung mạo trước kia, còn phải ăn đan dược chỉ định đặc biệt, loại tiêu hao này, thật là khổng lồ a.

Thấp giọng lẩm bẩm, thiếu niên áo bào xám đem đan dược màu đỏ nhạt trong tay nhét vào miệng, nhẹ nhàng nhai, cuối cùng nuốt xuống bụng.

Trong phòng, sau khi ăn vào đan dược đỏ nhạt không lâu, thiếu niên áo bào xám khuôn mặt non nớt, bỗng nhiên run rẩy khủng bố, hơn nữa cùng lúc đó, thân hình cũng cao lên không ít, vẻn vẹn chỉ trong chốc lát thời gian, thiếu niên khuôn mặt non nớt mười bảy tuổi biến thành một trung niên đại hán với sắc mặt âm lãnh.

- Vậy đây chính là khuôn mặt của ngươi.

Trong phòng bỗng vang lên giọng nói. Trung niên đại hán nghe thấy giọng nói đó liền rùng mình, vội vàng quay về hướng phát ra âm thanh đôi mắt gập sát khí, đấu khí cũng lưu động mạnh mẽ. Lọt vào tầm mắt của hắn là một thân ảnh gẩy gò đeo chiếc mặt nạ vô diện quỷ dị.

- Ngươi là ai? Sao lại đột nhập vào đây được.

- Đường đường là phó hội trưởng của dược sư công hội lại vứt hết mặt mũi tham gia tranh tài với dược sư của Gia Mã đế quốc. Chậc chậc, quả là gừng càng già càng cay. Phải không Viêm Lợi đại nhân.

Vô diện thiếu niên lười biếng, giọng nói có chút trào phúng hướng Viêm Lợi trào nói.

Khi vô diện thiếu niên vừa dứt lời. Viêm Lợi trong mắt co rút lại, thân thể khẽ động hỏa diễm màu vàng sẫm, từ trong lòng bàn tay bốc ra, tay phải hơi nghiêng. Chỉ là vừa định động thủ thì cảm giác tử vong bỗng ập tới khiến cà người hắn căng cứng lại, trán đổ dừng giọt mồ hôi.

Bên ngoài một đôi mắt tím yêu dị nhìn vào căn phòng, sau đó thân thể khổng lồ tiến chầm chậm tiến, đứng ngay cạnh phía Cơ Huyền.

Viêm Lợi nhìn đầu ma thú xuất hiện trong phòng cả người run lên sợ hãi, hắn cảm nhận được đầu ma thú này mạng mẽ hơn hắn không biết bao lần. Chỉ cần hắn có vọng động gì lập tức tử vong.

- Viêm Lợi đại nhân yên tâm ta đến đây không phải để giết ngươi đâu. Mà đến bàn chuyện với ngươi thôi.

Cơ Huyền tiến tới một chiếc ghế lớn trong phòng tuỳ tiện ngồi lên nói với Viêm Lợi.

Viêm Lợi cả người đầy đề phòng hướng tới phía Cơ Huyền hỏi:

- Ngươi muốn gì ở ta. Không phải đám lão già Pháp Mã cử ngươi đến đây chứ? Muốn đem ta giết đi sao? Nói cho ngươi biết vô dụng, chỉ cần các ngươi động thủ giết ta, ngày mai, Gia Mã đế quốc luyện dược sư công hội vì thao túng giải quán quân đại hội, tin tức tùy ý sát hại người tham gia thi đấu, nhanh chóng sẽ khuếch tán ra các đế quốc xung quanh, đến lúc đó, ta xem công hội này của ngươi, còn có thể duy trì bao lâu?

- Ta bảo ta không hứng thú với mạng của ngươi. Chỉ là ta có việc muốn nhờ ngươi.

Cơ Huyền không vòng vo trực tiếp nói vào trọng điểm:

- Ta muốn ngươi rút lui khỏi cuộc đấu ngày mai, trở về Xuất Vân đế quốc thay ta tìm một người và bảo vệ nàng.

- Mơ tưởng. Quả nhiên là đúng như ta nghĩ Gia Mã đế quốc toàn là một lũ tiểu nhân, biết không thể chiến thắng nên dùng thủ đoạn bì ổi.

Viêm Lợi gằn giọng trào phúng nói.

- Đó không phải là trưng cầu mà là yêu cầu.

Cơ Huyền lắc đầu nói. Cánh tay kết lại thành một thủ ấn kì dị, tử hoả bùng cháy lên trên cơ thể rồi áp xúc liên tục lại hình thành tử sắc quang trụ khoảng một bàn tay.

Viêm Lợi nhìn tử sắc quang trụ đó cảm thấy không ổn, là một đấu linh đỉnh phong cường giả sao không có chút nhãn lực, tử sắc quang trụ kì dị đó khiến hắn cảm thấy quỷ dị. Đấu khí bành trướng, bùng phát ra cả thân hình hoá thành một đạo lưu quang chạy trốn hướng cửa sổ. Chỉ là chưa chạy được thì Tử Tinh Dực sư vương thoắt hiện tới chỗ hắn, cự trảo khổng lồ đập xuống.

Bị cự trảo đánh trúng thì hắn không chết cũng đừng mong vẹn toàn, thậm chí có thể biến thành phế nhân. Viêm Lợi cảm thấy tử vong ập tới, trong khoảng khắc cánh tay thúc dục đấu khí mạnh mẽ đập vào đất, mượn xung chấn đẩy mạnh thân thể lùi lại phía sau.

- Rầm.

Viêm Lợi may mắn thoát khỏi tử vong, thân thể bật lùi lại hướng tới Cơ Huyền lao tới. Hắn đổi ý muốn bắt lấy Cơ Huyền làm con tim, chỉ có vậy hắn mới có thể sống sót. Đấu khí mênh mông đùng phát ra, kim sắc hoả diễm ngưng tụ quanh bàn tay hình thành một lưỡi đao bén nhọn chém xuống.

Cơ Huyền nở nụ cười quỷ dị dưới lớp mặt nạ, tử sắc quang trụ đàn ngư tụ trên tay cậu bỗng nổ tung cả căn phòng bao trùm lên một màu tím.

Viêm Lợi đang lao tới trong khoảng khắc cũng bị sững lại, hắn không biết rằng trong khoảng khắc đó có đạo tử quang đánh thẳng vào cơ thể hắn. Khi tử sắc tan đi căn phòng như không có việc gì xảy ra, không có gì bị tổn hại. Chỉ có điều Viêm Lợi lúc này cảm thấy đấu khí trong cơ thể bỗng đột ngột giảm mạnh, cảnh giới liên tục thụt lùi cuối cùng chỉ vẻn vẹn còn cửu đoạn đấu khí. Hắn cảm thấy không ổn, thì một luồng uy áp kinh thiên ép tới Viêm Lợp không tự chủ được quỳ đập trên đất, hắn quỳ mạnh đến nỗi mặt đất cũng nứt vỡ, xương cốt không ngừng kêu lên.

- Sao hả, cảm thấy thực lực trong cơ thể giảm mạnh đúng không?

Cơ Huyền hai tay chắp sau lưng nhìn Viêm Lợi đang quỳ rạp dưới mặt đất nói. Chỉ là nếu để ý thì sẽ phá hiện ra khuôn mặt dưới lớp mặt nạ trắng bệch, cánh tay trắp sau lưng không ngừng run lên. Xem ra chiêu " tử tinh phong ấn thuật " này tiêu tốn khá nhiều đấu khí, nhưng hiệu quả không tệ cũng có thể sánh với địa cấp đấu kĩ.

- Ngươi... muốn... sao?

Viêm Lợi bị ép tới mức không thở nổi, giọng nói ngập ngừng, thậm chí còn phun ra ngụm máu tơi.

- Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không nắm bắt, hiện giờ thì....

Cơ Huyền cười lạnh hướng tới Viêm Lợi sách cổ lên, nhiếp hồn thuật xuất động đem Viêm Lợi luyện hoá thành khôi lỗi. Chỉ trong thoáng chốc, Cơ Huyền đã hoàn toàn khống chế được Viêm lợi. Cơ Huyền thả hắn ra nói:

- Đưa cho ta dược phương tứ phẩm của ngươi. Hôm sau ngươi hãy quay về Xuất Vân đế quốc tìm kiếm một nữ tử tên là Tiểu Y Tiên tìm người ở trong tối bảo vệ nàng. Sau đó thông tri tới cho ta.

- Đã rõ.

Viêm Lợi sau khi bị Cơ Huyền dùng nhiếp hồn thuật hầu như không có gì khác biệt, vẫn giống như người bình thường nhưng có điều tâm thần bị Cơ Huyền thao túng, suy nghĩ bị Cơ Huyền nắm bắt, đối với cậu thuần phục trong suy nghĩ. Hắn lấy từ trong giới chỉ ra đan phương cung kính đưa cho Cơ Huyền

Cơ Huyền nhìn kết quả này khá hài lòng, hiện tại thì cậu tương đương nắm được thế lực dược sư và độc sư của Xuất Vân đế quốc rồi. Cơ Huyền không khách khí thu hồi cả giới chỉ của Viêm Lợi, tứ phẩm dược sư chắc chắn có đồ tốt. Sau đó leo lên lưng Tử Tinh Dực sư vương, đồng thời sử dụng phong ấn thuật và nhiếp hồn thuật làm Cơ Huyền có chút không chịu được.

Đi ra bên ngoài Cơ Huyền bỗng cảm nhận được một vài khí tức ẩn dấu thật sâu, dù đấu linh thậm chí đấu vương nếu không có cảnh giác cũng khó nhận thấy khác lạ. Cơ Huyền mỉm cười, đúng là có món bánh từ trên trời rơi xuống, thúc dụ Tử Tinh Dự sư vương hướng tới phía đó...

.....

Bên ngoài thì không khí thập phần căng thẳng. Có năm bóng hình lăng không trên trời chia làm hai phe, một nhóm gồm bốn người, hai luồng khí tức cường đại một cương mãnh và một băng lãnh còn hai người khí tức thập phần huyền bí. Phía còn lại là một thiếu nữ yểu điệu đeo chiếc mặt nạ quỷ dị.

Nhóm người này là Gia Lão và Băng Hoàng với Tiêu Viêm, xem ra mục đích của họ cũng giống Cơ Huyền là tiến tới xem Viêm Lợi. Có điều tiến tới nơi bị nữ nhân quỷ dị này ngăn lại, hai bên rơi vào thế giằng co không dứt.

Tử Tinh Dực sư vương phi hành tiến tới, khí tức cường đại tiến tới khiến đám người Tiêu Viêm thoạt biến sắc vì khí tức này tuyệt đối không yếu hơn Gia Lão.

- Lại có luồng khí tức cường đại tiến tới, xem ra nàng có đồng bọn. Làm thế nào đây.

Gia Lão khẽ lẩm bẩm hỏi Băng Hoàng.

- Xem xét tình hình đã.

Cơ Huyền tiến tới phía khôi lỗi thì nhìn thấy tình trạng dương cung bạt kiếm liền hiểu ngay. Ngồi trên lưng Tử Tinh Dực sư vương tâm niệm khẽ động khiến sư vương dừng cách nhóm người một đoạn xa, Cơ Huyền nói to:

- Khôi Mỹ ở đây đã xong rồi, rút lui thôi.

Nữ nhân nghe tiếng gọi, thân thể mềm mại như được ẩn vào hư không biến mất.

- Đứng lại.

Băng Hoàng thấy nữ nhân biến mất liền động thủ, đấu khí băng lãnh phóng thích, nhiệt độ xung quanh lão giảm xuống sau lưng Băng Hoàng xuất hiện khối rất nhiều khối băng mỏng có kích thước không lớn, nhưng tốc độ cực nhau hướng tới phía nữ nhân mang mặt nạ vô diện đang biến mất lao tới.

Băng kết chưa kịp chạm tới thì trong không gian bỗng bừng sáng lên một hoả diễm cường đại kết hành một vòng tròng bao bọc nhóm Tiêu Viêm vào bên trong, băng kết hoàn toàn bị thiêu đốt không còn gì. Giữa bầu trời đêm tối thì tử hoả như tiểu mặt trời chiếu sáng một phương.

- Các ngươi không cần thiết phải tìm đến Viêm Lợi nữa đâu, ngày hôm sau hắn sẽ trở về Xuất Vân đế quốc.

Cơ Huyền nhìn nhóm người bị vây quanh trong vòng tròn lửa lên tiếng nói. Vừa dứt lời thì thân hình khổng lồ của Tử Tinh Dực sư vương bạo phát tốc độ không thể tin nổi xé không rời đi.

Tử Tinh Dực sư vương rời khỏi thì vòng tròn lửa cũng dập tắt, nhóm Tiêu Viêm nhìn về phía bọn Cơ Huyền rời đi trong lòng suy ngẫm nhiều điều. Gia Lão cũng nhíu mày:

- Xuất Vân đế quốc từ khi nào có nhiều cường giả đấu hoàng như vậy?

- Hắn có lẽ không phải người của Xuất Vân đế quốc. Xuất Vân đế quốc sẽ không vì một đại hội dược sư mà xuất động cả hai đấu hoàng ra đâu. Hơn nữa, ta cũng không nghĩ ra được thế lực nào của Xuất Vân chịu hạ thủ bút như vậy.

Pháp Mã nhìn hướng Cơ Huyền rời đi trên khuôn mặt thoáng hiện lên nét trầm ngâm rồi nói.

- Có điều xem xét vẫn hơn, có lẽ có mờ ám.

Bọn họ vẫn quyết định thăm dò thiếu niên mặc xám bào, xem lời Cơ Huyền nói có thật không. Họ không bỏ qua trường hợp nếu đấu hoàng của Xuất Vân đế quốc đến đây hẳn có gian trá. Nên cẩn thận vẫn hơn.