- Cái thành chết tiệt này có cần xây rộng vậy không? Thừa tiền hay thừa người mà xây đến lớn vậy trời? Có nghĩ đến cảm thụ của người khác không?

- Tinh. Kí chủ, thực quá mất mặt rồi. Cái chứng lộ si này của ngài phải chữa.

Cơ Huyền bất đắc dĩ bóp bóp trán, hiện tại thì cậu đã bị lạc đường. Cơ Huyền dựa theo lộ tuyến mà thành viên chấp pháp đội kia đã chỉ dẫn đi tới, sau khi đi dạo ở trong thành thị hơn nửa canh giờ, rốt cuộc nhìn trước mặt vẫn là đường phố nhìn không thấy điểm kết thúc,

Thở dài một hơi Cơ Huyền bất đắc dĩ phải đi bộ tìm đường chứ không còn cách nào cả. Đang chậm đi xung quanh thì ở không xa phía trước bỗng truyền tới một tiếng quát, ở ngã tư đường trước mặt bỗng xôn xao hẳn lên, một đám người nhanh chóng vây lại chỉ trỏ, bàn luận trận ẩu đả ở bên trong. Đối với nó Cơ Huyền làm như không thấy tiếp tục tìm đường.

Một gã nam tử thình hình hung hăng đá một cước vào bụng lam y thiếu niên, thiếu niên bị cú đá chấn bay,… vừa vặn đúng vào vị trí Cơ Huyền đang rời đi.

Cảm nhận có luồng khí tức lao tới phía mình, Cơ Huyền thân thể linh động xoa người thuận chiều kim đồng hồ, tay trái huy động đấu khí giữ lấy lưng của lam y thiếu niên, thuận tiện đánh tan kình lực trên người hắn.

Lam y thiếu niên nhận được một đòn của Cơ Huyền, kình khí trong người bị đánh tan hết, hắn gục xuống phum ra ngụm máu tơi. Lam y thiếu niên ôm bụng gian nan đứng dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, hướng hắc y thanh niên đang quay lưng về phía hắn chắp tay:

- Vị tiên sinh này, xin đa tạ.

- Không có gì?

Cơ Huyền nhún vai tính rời đi. Có điều bốn tên kia thấy có người phá hoại việc của bọn chúng thì gầm lên:

- Tiểu bạch kiềm muốn chết.

Bốn kẻ đó vận chuyển đấu khí lao đến phía Cơ Huyền hạ thủ.

- Phanh, phanh, phanh…

Một loạt thanh âm va chạm vang lên, Cơ Huyền xoay người lại tay trái nắm chặt thành quyền, dùng tốc độ cực nhanh đánh lên ngực của bốn tên đó, đem bố tên đó chấn bay tới vài trượng, lồng ngực lõm xuống, phụt máu bất tỉnh.

Nhóm người xem náo nhiệt cũng bị cảnh đó làm chấn động không thôi, họ hoàn toàn không nhìn thấy Cơ Huyền ra tay như nào, chỉ thoáng chốc bốn tên kia bị chấn bay. Dù gì bốn tên đó cũng là đấu sư, thực lực tùy tiện đánh bốn tên đấu sư thành tàn phế là khái niệm gì?

- Ngươi… ngươi… ngươi là Tiêu Huyền.

Lam y thiếu niên nhìn khuôn mặt Cơ Huyền bỗng lên tiếng.

- Ngươi biết ta?

“ Tiêu Huyền ”, đã bao lâu rồi không nghe thấy danh tự này. Cơ Huyền thân hình đình trệ lại, ánh mắt sắt bén đâm tới lam y thanh niên.

- Ta là Tiêu Ninh đây, là người của Tiêu gia, ngươi không nhớ sao? Không ngờ ngươi cũng có thể gia nhập Già Nam học viện. Quả nhiên là tam tú của Tiêu gia mà.

Tiêu Ninh bị ánh mắt của Cơ Huyền nhìn giống như bị một đầu ma thú hung lệ nhìn vậy, cảm thấy lạnh lẽo. Hắn nuốt ngụm ngước bọt giải thích.

Nhíu mày quang sát, Cơ Huyền trong đầu xuất hiện một hình ảnh mờ nhạt không nhớ ra nổi. Nhưng biết được danh tự cũ của cậu cũng chỉ có người của Tiêu gia mà thôi.

- Biết rồi, nhưng ta đã rời Tiêu gia rồi, hiện tại ta tên Cơ Huyền đừng gọi danh tự cũ của ta nữa.

Cơ Huyền không muốn có dính gì tới Tiêu gia kia, cậu muốn bảo trì khoảng cách hết mức có thể. Bước đi được vài bước bỗng cậu nhớ ra, mình mù đường có Tiêu Ninh ở đây giúp được ít nhiều. Cuối cùng đành mặt dày quay đầu, hẵng giọng tìm cớ:

- Tiêu Ninh phải không, nếu ta nhớ không nhầm ngươi là học sinh của Nhược Lâm đ*o sư phải không? Vừa hay ngươi dẫn ta tìm nàng.

- Được được..

Tiêu Ninh nhận ơn của Cơ Huyền nên thuận tiện đáp ứng trả ơn. Rồi chợt như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt Tiêu Ninh bỗng nhiên biến đổi, nắm chặt tay Cơ Huyền, hướng đại môn của học viện chạy tới:

- Chết tiệt, ta quên mất, hôm nay là ngày nội viện tuyển bạt tái, Nhược Lâm đ*o sư lại nhịn không được Huân Nhi làm nũng, đã mạo hiểm đem tên của Tiêu Viêm báo danh tham dự, nếu như hắn lại một lần nữa vắng mặt như năm ngoái, thì Nhược Lâm đ*o sư ba năm tới đừng nghĩ đến có cơ hội tấn giai lên huyền giai đạo sư…. Nhưng nếu ngươi ở đây thì có thể thay hắn tạm thời ứng chiến, có lẽ sẽ miễn cưỡng lấp liếm được.

Cơ Huyền còn chưa hiểu cái đầu cua tai heo gì bị Tiêu Ninh kéo mạnh tới hướng một quảng trường khổng lồ nào đó.

……

Là sự kiện hàng năm lớn nhất của Già Nam học viện, cái gọi là tuyển bạt tái kia, hiển nhiên là được mọi người cực kỳ chú ý, hơn nữa, ở trong các lần tuyển bạt tái này, các nhân vật phong vân trong học viện, đều sẽ lộ diện, những người này hầu hết là những thần tượng ở trong lòng của các nam nữ học viên, dẫn đến tuyển bạt tái có một lực hấp dẫn cực lớn.

Bởi vậy, tuy rằng học viện đã sớm chuẩn bị một cái quảng trường lớn nhất trong học viện để sử dụng, nhưng trên khán đài vẫn đầy ắp khán giả, vô số học viên của Già Nam học viện, đang ngồi trên ghế của khán đài, từ trên đài liếc mắt một cái có thể thấy, toàn bộ đều là đầu người đông nghìn nghịt cùng với tiếng ồn ào vang đến tận trời.

Quảng trường khổng lồ này có dạng hình tròn, ở xung quanh quảng trường là những dãy khán đài dày đặc, ở giữa quảng trường nổi lên một giác đấu tràng, biển khán giả ở trên khán đài xung quang giác đấu trường, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ ràng toàn bộ quảng trường.

- Trận này Huân Nhi chiến thắng….

- Huyền giai tam ban Tiếu Băng, đấu với Hoàng giai nhị ban Tiêu Viêm.

Theo thanh âm trọng tài hô lên, nhất thời, quảng trường đang huyên náo đột nhiên im lặng, vô số ánh mắt, đều hướng về phương vị của Hoàng giai ban hai, trong hai năm này, cái tên Tiêu Viêm này, sớm đã bị đệ tử, thậm chí cả đạo sư của Già Nam học viện ghi nhớ rất kỹ, dù sao, từ khi Già Nam học viện được sáng lập tới nay, lần đầu tiên mới gặp cái loại đệ tử trực tiếp xin nghỉ học hai năm như hắn.

Đối mặt với vô số đạo ánh mắt đang bắn tới kia, chiếc chán trơn bóng của Nhược Lâm đ*o sư nhịn không được xuất ra một chút mồ hôi lạnh, hai bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt quét nhìn xung quanh, chờ đợi thân ảnh mà hai năm trước nàng cực kỳ coi trọng có thể giống như cứu thế chủ đột ngột xuất hiện.

Quảng trường an tĩnh lại, cũng làm cho Huân Nhi và Tiêu Ngọc khẩn trương hẳn lên, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương hiện ra một chút lo âu.

….

- Đây chính là nam nhân làm cho Huân Nhi thường xuyên nhắc tới ư? Hắn là họ nhà rùa à? Đi theo cái loại nam nhân này, còn không bằng đi theo ta đây, cáo loại xú nam nhân này thì có cái gì tốt chứ? Toàn bộ là cái bọn đực rựa chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi.

Ở một chỗ trên khán đài, một hồng y thiếu nữ, hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào một ống sắt, những đường cong xinh đẹp của nàng, do dựa lưng vào ống sắt thẳng tắp mà hiển lộ ra cực kỳ mê người, lúc này nàng đang nhìn vào quyết đấu tràng ở trên quảng trường, không khỏi bĩu môi, khinh thường cười lạnh nói.

- Tiểu nữ, ngồi xuống cho ta, trước mặt mọi người, làm càn như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Ở bên cạnh hồng y thiếu nữ, một lão giả râu tóc bạc trắng thấy tư thế đặc biệt và những lời nói của nàng, không khỏi tức giận nói.

Hồng y thiếu nữ này rõ ràng là ở Già Nam học viện có địa vị không thấp, không chút khách khí với lão nhân bên cạnh, hừ lạnh nói:

- Uổng cho ngươi là phó viện trưởng ngoại viện, nếu đổi lại là ta, đã sớm đem cái tên Tiêu Viêm kia đá ra khỏi học viện rồi, nghỉ học hai năm, hừ, thực là quá cao ngạo.

- Không có biện pháp, tại vì Huân Nhi có tình bao che cho tiểu tử kia mà.

Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu, chợt trầm ngâm nói:

- Bất quá nếu như lúc này, hắn vẫn tiếp tục vắng mặt, vậy thì cũng không có biện pháp nào khác a, quy củ của Già Nam học viện không thể bị phá hủy được.

…..

- Ài, cái tên hỗn đản này đúng là cái loại không biết giữ chứ tín.

Nhìn khuôn mặt thất vọng của Nhược Lâm đ*o sư ở bên cạnh, Tiêu Ngọc thở dài một hơi, thấp giọng mắng.

Huân Nhi cụp đầu xuống, kéo kéo tay áo của Nhược Lâm đ*o sư, nhẹ giọng nói:

- Thực xin lỗi, đạo sư.

- Ha ha, không cần tự trách mình, việc này đâu có liên quan đến ngươi.

Nhược Lâm đ*o sư vỗ vỗ bàn tay Huân Nhi, làm ra vẻ mạnh mẽ an ủi:

- Không sao đâu, cùng lắm thì ta đợi thêm ba năm nữa là được.

- Đi thôi.

Nhược Lâm đ*o sư đứng lên, nhìn Tiêu Ngọc và Huân Nhi nói, có thể thấy mắt của nàng đã hơi ửng đỏ, xem ra thực sự không có bình tĩnh như những lời nói của nàng. Một đám nam nữ trong ban cũng thất vọng thở dài đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi quảng trường.

Đúng lúc này một thân ảnh mặc hắc bào thản nhiên đáp xuống đấu trường, khuôn mặt bình dị có chút non trẻ nổi bật lên làn da trắng như tuyết xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Người thanh niên này nhìn đánh mắt mình xung quang quảng trường này như nhận ra điều gì đó, khóe miệng cậu giật giật, tức giận…

- Là ai?

Nhìn thấy bóng đen kia bắn xuống trên đài, tên thanh niên cầm thương tên là Tiết Băng kia, không khỏi quát lạnh hỏi.

Nhược Lâm đ*o sư cùng với đám người Tiêu Ngọc thân thể mềm mại đều run lên, ánh mắt vội vàng hướng về phía giữa sân.

Hắc bào thanh niên chưa trả lời thì một tiếng hét từ trên khán đài vang lên:

- Hắc là Hoàng giai nhị ban, Tiêu Viêm!