Tràng cảnh này giống như triều bái, hơn nữa còn là hàng vạn cao cấp ma thú triều bái. Nhìn về phía đám ma thú triều bái, một con giao long thình lình xuất hiện ở đó lúc nào chẳng hay.
Tiêu Viêm vừa mới nhìn về phía con giao long kia một lúc, nội tâm rung động còn hơn so với khi nhìn thấy vô tận cao cấp ma thú đồng loạt gào rú, khiếp sợ hơn nhiều.
Con giao long này chính là một đầu Đế cấp ma thú. Hơn nữa, thực lực của nó dường như mạnh hơn Tiêu Viêm một chút. Hắn cảm nhận được uy hiếp từ trên thân con giao long này. Đây là đầu tiên hắn nhìn thấy Đế cấp ma thú kể từ khi bước chân vào Đấu Đế đến nay.
Đà Xá Cổ Đế tuy là Đấu Đế nhưng lúc Tiêu Viêm tiếp nhận truyền thừa thì người gọi là Đà Xá Cổ Đế kia chẳng biết đã đi đâu, chỉ lưu lại một đạo tàn hồn. Ngoài ra, lúc Dược tộc bị diệt, tên Đấu Đế của Dược tộc cũng chỉ là một đạo tàn hồn mà thôi. Tuy cũng là Đấu Đế nhưng dù sao cũng không phải là nguyên vẹn. Mà hiện tại, lại có một đầu Đế cấp ma thú trọn vẹn xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm.
"Hít hà…" Tiêu Viêm mãnh liệt hít một hơi thật dài nhằm xua tan nỗi khiếp sợ trong lòng.

Cách nơi này ức dặm xa xôi, tại Hoa phủ.
"Thải Lân tỷ, tỷ nói Tiêu Viêm thoát khỏi không gian phong bạo kinh khủng kia rồi phải không? Chàng hiện tại hẳn là không bị sao nhỉ? Không biết chàng đang ở nơi nào?!" Thanh y nữ tử liếc nhìn cung trang nữ tử, lo lắng hỏi.
"Ha ha, Huân Nhi! Muội không nên gấp, linh hồn quang điểm của Tiêu Viêm vẫn còn thì chứng tỏ hắn không có xảy ra việc gì rồi. Muội a, quá mức lo lắng rồi. Chờ cho Khôn Chúc tiền bối cùng Cổ Nguyên bá phụ sau khi khôi phục thực lực đến Đấu Đế, chúng ta sẽ đi tìm hắn."
"Ừm!"
"Ha ha, Khôn Chúc tiền bối và Cổ Nguyên bá phụ muốn khôi phục còn cần thêm nửa năm nữa. Trong thời gian này, chúng ta cũng phải tu luyện thật tốt, không nên cản trở."

Đấu Khí đại lục, Trung Châu, liên minh Thiên Phủ.
"Dược công, phụ thân cùng phụ thân bọn họ đã đi được hơn ba năm rồi, sao còn chưa trở lại kìa!? Phụ thân đã từng nói chờ cho Tiêu Tiêu tấn cấp Đấu Đế thì người sẽ trở lại. Vậy mà hiện tại, Tiêu Tiêu đã là Cửu tinh Đấu Thánh rồi, không qua bao lâu sẽ trở thành Đấu Đế, vậy mà phụ thân người còn chưa có trở lại." Một nữ hài tử ước chừng hơn mười tuổi bỉu môi nói.
"Ha ha, Tiêu Tiêu. Ngươi bây giờ không phải còn chưa tới Đấu Đế sao? Chờ khi ngươi tấn cấp Đấu Đế nếu cha ngươi còn chưa trở lại thì chúng ta sẽ đi tìm hắn, được chứ?" Một lão giả áo trắng mỉm cười vuốt ve đầu Tiêu Tiêu nói.
Lão giả áo trắng này chính là sư phụ của Tiêu Viêm – Dược Trần.
Trong ba năm, thực lực của Dược Trần đột nhiên tăng mạnh. Từ Nhị tinh Đấu Thánh đề thăng đến hiện tại đã là Ngũ tinh Đấu Thánh hậu kỳ đỉnh phong, tùy thời đều có thể bước vào Lục tinh Đấu Thánh.
Đằng sau núi liên minh Thiên Phủ, ở Tinh Vẫn các. Một nữ từ khoảng chừng hai mươi tuổi đang nhìn về phương xa.
"Này…"
"Muội làm ta hết hồn đấy, Mạc sư muội!"
"Hì hì, U Tuyền sư tỷ, tỷ lại nhớ Viêm các chủ sao? Người ta đã đi ba năm rồi, tỷ thật là si tình đó nha!"
"Ngươi…" U Tuyền xấu hổ, đỏ mặt.

Trong Minh U cốc, Tiêu Viêm đang cẩn thận quan sát đám ma thú.
"Chúng ta cung nghênh thú vương!" Đầu Đế cấp ma thú nhanh chóng biến hóa thành một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Ừm, một chút nữa ta sẽ là Vương của Ma thú sâm lâm!"
"Đế cấp ma thú chiếm núi xưng vua?" Khóe miệng Tiêu Viêm khẽ cong.
Có chút im lặng, Tiêu Viêm nghe trong chốc lát liền mất đi hứng thú. Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi thì một cỗ uy áp mạnh mẽ đột nhiên bao phủ Tiêu Viêm.
"Không xong, bị con Đế cấp ma thú kia phát hiện mất rồi!"
"Các hạ dầu gì cũng là Nhất tinh trung kỳ đỉnh phong Đấu Đế cường giả, là danh nhân ở vùng đất này a, sao có thể học cách lén lút nghe người khác nói chuyện được chứ. Đây không giống sự tình của một gã Đấu Đế làm ra chút nào."
Nghe con Đế cấp ma thú kia nói vậy, Tiêu Viêm cũng đành hiện thân.
Người đàn ông trung niên do con Đế cấp ma thú hóa thành kia trầm tư trong chốc lát "Mình sao không biết hắn nhỉ? Chẳng lẽ là huyễn thuật?!"
"Các hạ rốt cuộc là ai? Tại sao lại lẻn vào Minh U cốc ta?"
"Vô danh tiểu tử Viêm Kiêu, ta thấy vô số ma thú bạo động tại Minh U sơn, lòng mang hiếu kỳ nên mới đến đây xem hư thực." Tiêu Viêm trả lời khẳng khái.
"Cảm giác hiếu kỳ? Ha ha, tốt. Cho dù ngươi cảm thấy hiếu kỳ, vốn lấy thực lực của ngươi là Nhất tinh trung kỳ đỉnh phong Đấu Đế hoàn toàn có thể quang minh chính đại đến đây dò xét thì sao ngươi không làm vậy mà lại lén lén lút lút trốn ở đây nghe lén?" Người đàn ông trung chấp vấn liên tiếp khiến cho tâm tình bình tĩnh của Tiêu Viêm dần chuyển sang tức giận.
"Ha ha, ngươi vậy chính là thừa nhận hành vi nghe lén của mình sao?! Ngươi nói nên làm sao giờ?"
"Cái gì làm sao giờ?"
"Ha ha, chỉ cần ngươi giao ra toàn bộ những thứ trên người ngươi thì ta có thể cân nhắc cho ngươi một con đường sống!"
"Ha ha ha…"
"Ngươi cười cái gì?"
"Ngươi ăn cướp như vậy mà còn dám hỏi ta sao, ha ha!" Thanh âm buồn rười rượi vang lên.
"Ăn cướp của ngươi? Chẳng lẽ không thể sao?!" Nói xong, người đàn ông trung niên kia tỏ vẻ, nhún vai.
"Ngươi có thể thử xem!"
Người đàn ông trung niên kia phóng xuất ra khí thế một lần nữa, Tiêu Viêm cũng không cam chịu lùi bước, một cỗ khí thế mạnh mẽ từ trong thân thể hắn tuôn ra giằng co với người đàn ông trung niên.
Ngay lập tức, bầu không khí khẩn trương từ nơi này bắt đầu lan tràn ra.
Chiến đấu hết sức căng thẳng.