Bên trong bồn tắm có một đường viền màu trắng, đường viền này giống như hình dáng một người đang ngâm mình vậy, nửa người trêи tựa vào mép bồn tắm, nửa người dưới ngâm trong nước ở bồn tắm.

Đào Lâm dán mắt vào đường viền ở bên trong bồn tắm, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra trạng thái khi chết của người bị hại.

Người phụ nữ trần như nhộng này đang nhắm mắt thư giãn, giống như đang nằm trong bồn tắm hưởng thụ làn nước nóng. Nhưng trêи ngực trái của cô ta lại có một vết rạch của dao hình chữ Y, phần ngực không còn nguyên vẹn, trái tim của người phụ nữ đã bị lấy mất, máu đã nhuốm đỏ cả nước bên trong bồn tắm, biến thành một chiếc nghiên mực chứa đầy mực đỏ.

Không có dấu vết tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ nào trêи người nạn nhân, hung thủ chỉ lấy đi trái tim.

Đào Lâm nhắm mắt lại, tình huống bi thảm của cái chết trong bóng tối dường như đang trở nên sống động, cậu ta hoàn toàn bước vào thế giới của người bị hại, bản thân dường như chính là oan hồn của người phụ nữ đang nằm bên trong bồn tắm.

Đào Lâm quay phắt người lại, mở mắt ra.

Trong phòng khách chứa đầy những ống thép, vị trí của những chiếc ống thép kia vẫn chưa bị dịch chuyển, bên trêи còn có thể nhìn thấy những vệt máu đen. Cảnh tượng kỳ quái này dường như đang làm nghi thức gì đó để tiễn biệt vong linh.

“Những chiếc ống thép này từ đâu mà ra thế?” Đào Lâm trầm tư một lúc lâu sau rồi hỏi.

“Trả lời câu hỏi của cậu ta đi, cứ coi như là tôi đang hỏi.” Dư Tử Giang đứng ở một góc khác bên trong phòng khách nhìn về phía Đào Lâm đang chìm đắm vào trong hiện trường xảy ra vụ án nói.

“Kệ đựng đồ trước đó của nhà cô ta bị hỏng nên mới mua ống thép mới, hẹn thợ tới nhà làm lại một cái mới. Những thứ này chính là nguyên vật liệu.” Viện cảnh sát điều tra lại hiện trường trả lời.

“Thời gian tử vong là khi nào?” Đào Lâm cúi đầu xuống nhìn chằm chằm những chiếc ống thép nói.

“Sáu giờ tối đến bảy giờ tối.” Có người trả lời.

“Đã tính sự ảnh hưởng của hơi ấm và sự ảnh hưởng của nước chưa?” Đào Lâm lại hỏi, giống như không yên tâm với cấp dưới của Dư Tử Giang vậy.



“Đã tính vào rồi.”

“Sao lại tính ra được cụ thể vào sáu giờ tối thế?” Đào Lâm tiếp tục hỏi giống như ở tiểu khu Hoằng Bác vậy, đây là những vấn đề cơ bản nhất mà cậu ta cần phải hỏi. Ngay lúc đó Dư Tử Giang đang cẩn thận bước vào bên trong phòng tắm, bắt đầu quan sát nơi phát hiện xác chết.

“Phán đoán dựa vào xác cứng, dấu hiệu của xác chết và chất có trong dạ dày.” Viện cảnh sát hiện trường trả lời: “Vì thế chúng tôi chỉ có thể làm tròn thời gian theo từng giờ chứ đây không phải là thời gian tử vong chính xác nhất.”

“Có nghĩ là lần này không có bằng chứng trực tiếp về thời gian.” Đào Lâm gật gật đầu.

“Ấy ấy ấy tôi thấy.” Dư Tử Giang vỗ vỗ vào vai của Đào Lâm: “Đủ rồi đấy, cậu là cảnh sát hay tôi là cảnh sát thế, sao cậu lại muốn ra mặt như thế...Những vấn đề còn lại để tôi hỏi là được.”

“Anh chẳng qua là muốn giữ thể diện, các vấn đề đều do tôi hỏi, anh có vẻ không giống như một đội trưởng đang kiểm soát hiện trường mà là tôi mới đúng.” Đào Lâm nghiêng nghiêng đầu, nhưng giọng điệu không có chút cảm xúc nào của cậu ta đã đâm thẳng vào trái tim của Dư Tử Giang.

“Ăn nói cho đàng hoàng...” Dư Tử Giang dùng giọng điệu uy hϊế͙p͙ nói. Giống như là ngay sau đó sẽ đuổi Đào Lâm ra khỏi hiện trường vậy.

“Thế tôi hỏi anh, anh lại hỏi bọn họ nữa, như thế thì trông có vẻ như anh đang kiểm soát hiện trường đấy.” Đào Lâm không quan tâm đến sự uy hϊế͙p͙ của Dư Tử Giang, mặt tiếp tục lạnh lùng nói.

“Cậu...” Dư Tử Giang thở dài một hơi, anh ấy cắn môi tay thì siết chặt nắm đấm ở phía sau lưng.

“Anh có thể bảo bọn họ giúp tôi diễn lại một lần nữa quá trình gây án được không?” Đào Lâm tăng âm lượng lên hỏi.

Dư Tử Giang rõ ràng là đang tức giận với thái độ cao ngạo lạnh lùng của Đào Lâm, vì thế anh ấy lườm một cái: “Cậu không phải thiên tài sao? Tự đi mà diễn đi” Dư Tử Giang tối sầm mặt mày quay đầu đi. Anh ấy rõ ràng là đang giận dỗi.

“Thế thì để tôi tự làm vậy.” Đào Lâm giơ hai tay lên bất lực, sau đó chầm chậm ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc bồn tắm tội ác đó, lấy ra chiếc kính gọng kim loại vàng từ trong túi áo của mình.



“Xem ra cậu ta đúng là một tên cận thị thật, không đeo kính thì không thể nhìn rõ các chi tiết ở hiện trường được.” Dư Tử Giang đang đứng nhìn xuống Đào Lâm đang ngồi xổm trêи mặt đất không hề nhúc nhích: "Nhưng mà chiếc bồn tám này đã bị xử lý sạch sẽ rồi, cho dù cậu ta có đeo kính vào nhìn cho rõ cũng chẳng thể nhìn ra được cái gì.” Dư Tử Giang nghĩ tới đây không khỏi lắc lắc đầu.

Đào Lâm nhìn chằm chằm vào đường viền hình người màu trắng kia, dường như muốn nhìn thấu chiếc bồn tắm sứ kia, sau đó cậu ta cụp ánh mắt xuống trầm tư suy nghĩ một lúc lâu.

“Này. Cậu có làm được không thế.” Dư Tử Giang sốt ruột gọi Đào Lâm một tiếng.

“Miệng vết thương hình chữ Y – đây là phương pháp mổ phẫu thuật thường dùng. Phẫu thuật moi tim cần người bị hại phải nằm thẳng.” Đào Lâm bỗng nhiên đứng dậy nói: “Ở đây không phải là hiện trường gây án đầu tiên, thi thể không có tim đã bị cố tình di chuyển vào bên trong bồn tắm.”

Dư Tử Giang không nói lời nào, quan sát nhất cử nhất động của Đào Lâm.

“Hung thủ đánh ngất người bị hại ở phòng khách trước, sau đó mổ giải phẫu lấy đi trái tim mà trước đó một giây vẫn còn đang đập thình thịch.” Đào Lâm vừa nói vừa bước tới phòng khách, sau đó ngồi xổm xuống chính giữa phòng khách, những chiếc ống thép đó bao vây xung quanh Đào Lâm: “Đây chính là lý do vì sao ống thép ở gần với những vết máu trêи nền nhà – bởi vì vốn dĩ trong phòng khách đã có sẵn vết máu, hung thủ đã rất cố gắng để xử lý vũng máu do việc moi tim để lại rồi...Nhưng ở đây lại không có người máy lau sàn giúp hắn ta, chỉ dựa vào một mình bản thân lau nhà mà còn có nhiều máu như thế, quả thực là rất tốn công sức. Vì vậy hắn ta đã không thể xử lý sạch sẽ toàn bộ vết máu, việc để ống thép lên trêи vết máu có thể khiến công việc điều tra các vết máu còn sót lại của phía cảnh sát càng thêm khó khăn, điều này đúng với tâm lý của một tên hung thủ giết người hàng loạt biến thái – lấy việc chơi đùa với phía cảnh sát ra làm thú vui.”

Sau đó Đào Lâm lại đứng dậy, cậu ta quay người đối diện với căn phòng tắm nối liền với phòng khách: “Sau đó, hung thủ bế người bị hại lên từng bước từng bước đi vào phòng tắm...” Đào Lâm đưa hai tay ra giả bộ như hai tay của mình đang bế một thi thể lạnh ngắt, cậu ta làm theo dáng vẻ của hung thủ bước từng bước vững chãi tiến về phía phòng tắm.

Dư Tử Giang đứng bên cạnh cánh cửa phòng tắm nhìn Đào Lâm đang một mình diễn lại cảnh tượng dưới ánh đèn mờ ảo.

Đào Lâm như một con rối gỗ bị buộc lại bằng dây, một mình lướt qua bên cạnh Dư Tử Giang.

“Sau cùng.” Đào Lâm nói.

“Rầm...” Cậu ta khe khẽ nói ra một từ tượng thanh: “Hung thủ ném thi thể vào bên bồn tắm có chứa nước.” Phần diễn lại quá trình gây án của cậu ta đến đây là kết thúc.

“Tôi nghĩ rằng có hai lý do để hung thủ đặt xác thi thể vào trong bồn tắm tạo ra hiện trường phát hiện thi thể giả.” Đào Lâm không đợi Dư Tử Giang nói lời nào liền tiếp tục bổ sung nói: “Thứ nhất, thi thể ngâm vào trong nước sẽ khiến phía cảnh sát càng thêm phần khó phán đoán thời gian tử vong. Thứ hai là lý do về tâm lý, hung thủ dường như có gì đó kỳ quặc, ở tiểu khu Hoằng Bác hắn ta đã gấp áo sơ mi của nạn nhân rất ngay ngắn, bây giờ hắn ta lại để nạn nhân nằm trong tư thế người phụ nữ ngâm mình ngay ngắn như thường ngày.”

Vừa nói, Đào Lâm không khỏi lắc đầu: “Nói các khác, có lẽ là hắn ta muốn tăng thêm sự thú vị của việc giết người.”