Đột nhiên điện thoại lại rung lên, cậu ta nghĩ lại còn rùng mình mở khóa màn hình điện thoại, quả nhiên là tin nhắn trả lời của Tần Yêu gửi đến.

“Cố lên Đào Lâm! Hiểu được đối thủ thì cậu mới có thể thắng được.”

Đào Lâm cũng không trả lời lại, mà còn tiện tay xóa hết tin nhắn đã nhận được đi, khi xóa tới câu “Cố lên”, không biết tại vì sao cậu ta lại do dự một lát. Sau cùng Đào Lâm đã giữ lại tin nhắn cuối cùng mà Tần Yêu gửi đến không vì bất kỳ lý do nào cả. Có lẽ là bởi vì bản thân đã từ rất lâu rồi không còn nhận được tin nhắn cổ vũ giống như thế, chỉ vài chữ vội vàng qua quýt lại khiến cậu ta đột nhiên cảm thấy cảm động sâu sắc...

Đào Lâm lại ném điện thoại sang một bên rồi tiếp tục công việc tìm hiểu của cậu ta. Từng chữ từng chữ trêи trang giấy đập vào mắt của cậu ta.

Hai túi tài liệu lần lượt là tài liệu về hai nạn nhân tử vong, Đào Lâm bắt tay vào vụ án thi thể người đàn ông ở tiểu khu Hoằng Bác trước.

Trong tài liệu viết: “Đường Viễn Minh, nam, bốn mươi tám tuổi, nghề nghiệp tự do, trong tay có cửa hàng đang cho thuê, thu nhập hàng tháng trêи chục nghìn tệ”.

“Xem ra là một ông chủ cho thuê nhà.” Đào Lâm tự lẩm bẩm một mình.

“Nhưng một người không có nghề nghiệp đàng hoàng như ông ta tại sao lại có nhiều bất động sản như thế?” Giọng nói tự hỏi tự trả lời ở tận sâu trong lòng lại xuất hiện, Đào Lâm nhất thời hơi ngẩn ngơ, bỗng dưng cảm thấy như thực sự có một người khác đang nói chuyện với chính mình.

Cậu ta đẩy gọng kính lên, biết rõ rằng giọng nói đó đến từ trong đầu của chính mình. Giọng nói đó như một loại tế bào biến đổi bệnh lý, kϊƈɦ thích mọi dây thần kinh phức tạp trêи cả cơ thể cậu ta.

“Thừa hưởng tài sản của gia tộc hoặc là nhà giàu mới nổi.” Đào Lâm trả lời cho câu hỏi của giọng nói ở bên trong đầu mình, sau đó mau chóng tiếp tục xem tài liệu.

“Phía cảnh sát đã tìm thấy được rất nhiều giấy chứng minh thư nhân dân giả ở trong nhà của Đường Viễn Minh, ông ta cũng không phải người tốt đẹp gì.” Giọng nói đó nhắc nhở nói.



“Tiền bẩn.” Đào Lâm chắc chắn nhả ra hai chữ.

Khi cậu ta đọc đến dòng cuối cùng của trang thứ hai, Đào Lâm trước tiên là ngây người ra, sau đó tự hào mỉm cười: “Ông ta không có công việc nhưng lại vô cớ có mấy cửa hàng cho thuê, nguyên nhân nằm ở đây...” Đào Lâm mỉm cười nguy hiểm, nhìn những chữ ở trêи trang giấy tự nói với mình.

Chỉ nhìn thấy ở trong tài liệu viết – kẻ tình nghi trốn tội trong vụ án buôn bán trái phép di vật văn hóa ở thành phố H 10 năm trước.

Đào Lâm so sánh tài liệu giấy chứng nhận bất động sản của Đường Viễn Minh (nạn nhân), phát hiện đúng là ông ta đã sửa lại việc mua lại mấy cửa hàng nằm ở những địa điểm sầm uất từ mười năm trước. Giá nhà năm đó không cao bằng bây giờ, nhưng cũng nhất định là phải có một nguồn vốn rất lớn.

“Tội phạm buôn bán trái phép di vật văn hóa – chẳng trách lại cần phải có nhiều giấy chứng minh thư nhân dân giả như thế, còn bán những tang vật có trong tay rồi mua được một vài cửa hàng có giá cho thuê đắt đỏ, tưởng rằng sẽ có thể sống tốt nửa đời còn lại chẳng cần lo nghĩ.” Đào Lâm mỉa mai nói: “Vụ án buôn bán đầu cơ trục lợi năm đó đã nhận được sự quan tâm không hề nhỏ, hầu hết những kẻ phạm tội đều đã phải đền tội, không ngờ rằng lại có cá lọt lưới… Cuối cùng phải nhận cái kết còn bi thảm hơn cả việc phải ngồi tù chung thân.”

“Xem ra báo ứng là điều vẫn có thể tin được.” Giọng nói ở trong đầu của Đào Lâm không nhịn được mà phàn nàn một câu.

“Tôi không tin điều đó.” Đào Lâm ngây người ra cắt ngang suy nghĩ mê tín của chính mình: “Chết vì bị giết báo thù hoặc xảy ra tranh chấp với đồng bọn ngày xưa… Những trường hợp này đều rất có khả năng.” Lúc này ánh mắt của cậu ta không còn tiếp tục xem tài liệu về Đường Viễn Minh nữa, nếu như đã biết được thân phận thực sự của thi thể thứ nhất, cũng đã phân tích ra được hai trường hợp động cơ ra tay giết người, thì sẽ rất dễ dàng có suy nghĩ như thế này – nạn nhân thứ hai liệu có cùng liên quan đến vụ án buôn bán đầu cơ trục lợi này không?

Đào Lâm cần xác thực mối quan hệ giữa hai nạn nhân này ngay.

Nếu như hai người này đúng là nghi phạm trốn thoát của vụ án buôn bán đầu cơ trục lợi này, vậy thì bắt buộc phải mau chóng tìm ra những con cá lọt lưới còn lại, bởi vì mục tiêu tiếp theo của tội phạm giết người moi tim chắc chắn sẽ nằm trong số những kẻ đã trốn thoát.

Đào Lâm không thể chờ đợi được nữa mà lật mở tài liệu của thi thể nữ, kết quả lại rất thất vọng – cô ta không hề liên quan gì tới vụ án buôn bán đầu cơ trục lợi này cả. Hơn nữa bởi vì không có đủ thời gian, phía cảnh sát đã không điều tra chính xác được người phụ nữ tên Tào Vân Bạn này làm công việc gì, chỉ thu thập được ghi chép hành tung của người phụ nữ này một tuần trước khi chết.

Đào Lâm thở dài, bực bội nắm tài liệu sang một bên, lại xem lại tài liệu của vụ án ở tiểu khu Hoằng Bác – cậu ta không ngờ rằng manh mối còn khó tìm được hơn cậu ta nghĩ. Ánh sáng le lói vừa mới nhìn thấy rất nhanh đã bị dập tắt.

Trang tiếp theo viết về tình trạng của chiếc máy tính đặt trêи bàn, phía cảnh sát đã khôi phục lại hết những nhật ký đã bị xóa ở trong máy tính, khối lượng công việc rất lớn đã tốn không ít thời gian. Nhưng trong tập tài liệu này lại không hề có tình trạng cụ thể của những thông tin được khôi phục lại đó, có lẽ là được sắp xếp thành một tập tài liệu khác và được lưu trữ riêng biệt với tập tài liệu cơ bản này.



“Xem ra tôi vẫn phải đi hỏi Dư Tử Giang rồi...” Đào Lâm lắc lắc đầu.

Sau một khoảng thời gian dài, xem xong tài liệu về vụ án thứ nhất, Đào Lâm lại không ngừng nghỉ bắt đầu nghiên cứu tài liệu về nữ thi thể ở vụ án thứ hai. Cậu ta không chờ đợi được nên đã xem qua mấy trang đầu rồi, vì vậy cậu ta bắt đầu xem từ ghi chép hành động một tuần trước khi chết của Tào Vân Bạn (nạn nhân).

Người phụ nữ này thực sự rất thích đi mua sắm, không để lọt bất cứ một trung tâm thương mại nào, Đào Lâm đã đọc nó một cách nhanh chóng, sau cùng không khó để phát hiện ra có một cửa hàng làm tóc là địa điểm mà ngày nào Tào Vân Bạn cũng phải lui tới, cho dù là cuối tuần cũng không bỏ sót. Cửa hàng làm tóc này không phải là chuỗi của hàng nổi tiếng gì, vị trí của nó còn nằm ở cuối con phó, trông có vẻ rất vắt vẻ.

“Một người không thể ngày nào cũng đến cửa hàng làm tóc để làm tóc được, rất có thể là cô ta làm việc ở đây.” Đào Lâm lập tức đưa ra kết luận.

“Thế đồ trang sức và đồ trang điểm ở trong phòng của cô ta thì cậu định giải thích thế nào.” Đầu của Đào Lâm lại ong ong, sau khi biến mất một khoảng thời gian, giọng nói bao trùm lấy cậu ta từ bốn phía lại vang lên.

“Một cửa hàng làm tóc hạng ba, một đống đồ trang điểm diêm dúa lòe loẹt cùng với một số món đồ trang sức nguồn gốc bí ẩn, một người phụ nữ có vẻ ngoài quyến rũ... Tôi có thể liên tưởng đến rất nhiều thứ... Nhưng mà ngày mai tôi vẫn cần phải đi kiểm chứng phán đoán của bản thân mình.” Đào Lâm chậm rãi nói. Xem ra Đào Lâm đã có được một chút thu hoạch rồi, cậu ta nở một cười rồi lật sang trang tiếp theo...

Đào Lâm xem đống tài liệu này đến tận đêm khuya, cậu ta cũng không biết chính xác là mấy giờ nữa, chỉ biết rằng ngày hôm sau bản thân bị tiếng chuông báo thức như động đất sấm sét của điện thoại đánh thức.

Cậu ta bị dọa sợ hết hồn vía, hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy khỏi bàn – hóa ra bản thân đã nằm bò ra mặt bàn học ngủ cả một đêm ư? Vội vàng tắt chuông báo thức của điện thoại, Đào Lâm tiện thể xem luôn thời gian ở trong điện thoại – bảy giờ ba mươi phút, đây là thời gian tỉnh dậy thường ngày để đi học lớp học buổi sáng của Đào Lâm. Tối qua quên hết trời tất cắm đầu xem tài liệu, quên mất không chỉnh báo thức muộn hơn...

Trong đầu Đào Lâm cứ mơ mơ màng màng, không nhớ rõ là mình đã thϊế͙p͙ đi như thế nào. Kính của Đào Lâm bị cậu ta đặt ở góc bàn, đèn bàn còn chưa tắt. Đào Lâm dụi dụi mắt, theo thói quen mở wechat trêи điện thoại ra xem xem có tin nhắn gì không.

Wechat vẫn còn ở nguyên trạng thái tối ngày hôm qua, không có bất cứ ai gửi tin nhắn cho Đào Lâm. Phần trò chuyện với Tần Yêu vẫn nằm ở trêи cùng trong wechat, chỉ cần mở ra thì vẫn là câu “Cố lên Đào Lâm! Hiểu được đối thủ thì anh mới có thể thắng được.”

Đào Lâm lắc lắc đầu, dùng tay nắn bóp phần xương cổ đau nhức của mình, cái cảm giác đau nhức đó giống như bị sái cổ khi ngủ vậy, đau nhức suốt từ dây thần kinh sống lưng nhói lên tận não.