“Chú em à, cậu làm ơn ngồi ngay ngắn yên lặng ở vị trí của mình, có được không hả?” Dư Tử Giang nghiêm nghị nói.

"Cậu đó…" Dư Tử Giang đặt ngón tay lên mặt Đào Lâm: " Đào Lâm à... cậu là người đang bị tình nghi phạm tội. Tôi có thể nói cho cậu biết chi tiết vừa rồi đã thể hiện lòng từ bi rất lớn rồi. Cho dù cậu có theo tôi trở về đồn cảnh sát hay không, tôi cũng chỉ có thể nói với cậu bấy nhiêu đó thôi. Nếu tôi kể hết chi tiết vụ này cho cậu nghe, liệu tôi có còn muốn giữ cái chức đội trưởng này nữa không?”

Đào Lâm quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời của cậu ta bắt gặp ánh mắt rực lửa của Dư Tử Giang, ánh mắt của cậu thiếu niên trong trẻo đến mức khiến Dư Tử Giang có hơi động lòng trắc ẩn. Đào Lâm im lặng một lúc, Dư Tử Giang lúng túng nhìn dáng vẻ của Đào Lâm như đang cúi đầu suy nghĩ, anh không biết bây giờ nên nói gì cho đúng.

“Vậy anh đưa tôi đến ga tàu điện ngầm gần đây đi, tôi sẽ không đến đồn cảnh sát.” Đào Lâm nhẹ nhàng nói.

“Anh lại đồng ý thỏa hiệp sao?” Dư Tử Giang cảm thấy có chút khó tin.

“Anh nói cũng không sai, anh có quy tắc làm việc của mình.” Đào Lâm nói: “Nhưng tôi cũng có phương pháp phá án của mình, chỉ là tìm kiếm manh mối thì không được dễ dàng như anh.” Đào Lâm không có biểu hiện gì, vì vậy Dư Tử Giang không cũng không nhìn ra sự hụt hẫng của cậu ta.

Dư Tử Giang đột nhiên muốn giúp cậu bé này, nhưng anh lại thở dài một tiếng xua đi những ý nghĩa viễn vông hão huyền ở trong đầu. Hai người không nói chuyện nữa, cho đến khi Dư Tử Giang đưa Đào Lâm đến lối vào của ga tàu điện ngầm, lúc đó bọn họ mới nói một câu "Tạm biệt!" với nhau.

Dư Tử Giang không hỏi Đào Lâm sẽ đi đâu, dù sao thì ngoài trường học và nhà ra, anh cũng không nghĩ ra Đào Lâm có thể đi đến chỗ nào khác nữa.

Đào Lâm băng qua đám đông và lách vào tàu điện ngầm trong giờ cao điểm buổi trưa. Vốn dĩ cậu ta không biết mình xuống xe của Dư Tử Giang rồi thì nên đi đâu. Cậu ta chỉ cảm thấy tức ngực và không thở được vì đám đông chen chúc ở tàu điện ngầm.

Đám mây nghi vấn lộn xộn khó hiểu cùng với không khí hỗn độn khiến Đào Lâm vô cùng đau đầu, trong chốc lát, cậu như có ảo giác những người không quen không biết trong trường học đang nhìn cậu với ánh mắt kỳ thị và sợ hãi. Còn có cảnh tượng cậu ta đang ở trong phòng thẩm vấn của cảnh sát, dưới ánh đèn trắng sáng choang là khuôn mặt của từng người cảnh sát đang nghiêm nghị ép cung cậu ta.

Cuộc sống cuộc Đào Lâm bị kéo chệch ra khỏi quỹ đạo bình thường một cách phũ phàng kể từ sau khi có hai con người xa lạ bị giết hại dã man.



Đào Lâm khẽ thở dài, hơi ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào bản đồ lộ trình nhấp nháy xanh đỏ trêи tàu điện ngầm, đầu óc rối bời khiến cậu ta tùy tiện chọn đại một trạm xuống…

Cuối cùng, Đào Lâm đã đến bệnh viện Trung ương thành phố X giữa buổi trưa nắng ấm vào một ngày mùa đông. Nếu Dư Tử Giang biết Đào Lâm đã đến nơi này, ngàn vạn lần anh cũng sẽ không hiểu vì sao Đào Lâm lại đến đây.

Đó là bệnh viện có quy mô lớn nhất ở thành phố X, và những tòa nhà cao vút được sơn màu trắng tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong nắng chiều. Nơi này là bệnh viện bận rộn nhất ở thành phố X. Mỗi khi Đào Lâm bước tới cổng chính của bệnh viện, cậu ta đều có thể nghe thấy kêu gào dồn dập, tiếng va chạm của giường bệnh bị đẩy mạnh và nhanh, âm thanh khẩn trương của các máy móc thiết bị cấp cứu…

Thỉnh thoảng có chiếc xe cấp cứu chở bệnh nhân lao vút qua, một nhóm thiên thần áo trắng vội vã nhảy ra khỏi xe...

Đào Lâm bước vào cổng chính và tiến thẳng đến khoa cấp cứu, cậu ta rất quen thuộc với nơi này, cậu ta quẹo cua, đi thẳng, rồi lại quẹo cua… Cuối cùng cậu ta chui vào một phòng làm việc nhỏ, trực tiếp ngồi trêи ghế sô pha trong phòng làm việc. Đào Lâm hơi ngẩng đầu lên, để phần ót tựa nhẹ vào mép ghế sô pha mềm mại. Trước mặt cậu ta là bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nhưng chủ nhân của bàn làm việc không có ở đó, trêи chiếc đèn đọc phim màu trắng đầy những tấm phim CT.

Đào Lâm chăm chú quan sát bàn làm việc và nghĩ thầm: “Cà phê vẫn còn bốc khói, nhất định bây giờ ông ta đang trực.” Đào Lâm dụi dụi sống mũi ở giữa hai mắt.

Rõ ràng là Đào Lâm đang đợi ai đó. Cậu ta nửa nằm nửa ngồi trêи sô pha, nhíu mày thật chặt, không cẩn thận lại bắt đầu chìm đắm vào những suy nghĩ miên man…Từng manh mối của vụ án xẹt qua trong đầu cậu ta, giống như những mảnh kiếng thủy tinh không thể chắp vá lại. Đào Lâm đã cố gắng hết sức để mô tả hình dáng khi chắp vá lại những mảnh kiếng thủy tinh kia, nhưng mà những suy đoán của cậu ta cứ dậm chân tại chỗ.

Cậu ta không phải là cảnh sát hình sự, ngay từ đầu đã không có manh mối, cũng không có được những tài liệu chi tiết mà mình muốn. Vụ án đang bày ra trước mặt cậu ta đã trở thành một trò chơi ghép hình khổng lồ không hề có một gợi ý nào cả.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân, ngay lập tức Đào Lâm định thần lại, cậu ta nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi vào văn phòng này.

Người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặc chiếc áo blouse màu trắng, hai bên thái dương hơi trắng nhợt, nhưng lại sãi bước rất mạnh mẽ, tỏ ra vô cùng có sức sống và nhanh nhẹn.

Người đàn ông nhìn thấy Đào Lâm đang ngồi trêи ghế sofa và cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì cả. Chỉ nghe thấy ông ta đóng cửa một cái “rầm”, rồi ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc. Người đàn ông nhấp một ngụm cà phê và bắt đầu lật xem hồ sơ bệnh án trong tay.

Ở góc bàn làm việc của người đàn ông đó là bảng tên của ông ta “Trưởng khoa cấp cứu: Ngụy Thần Phong”.



"Hôm nay cậu không phải đi học sao? Sao lại đến đây vào ban ngày?" Người đàn ông uống cạn tách cà phê, nhíu mày nhìn Đào Lâm đang nằm trêи sô pha. Cậu ta im lặng không nói lời nào, cho nên người đàn ông đó đã mở miệng trước.

“Cháu không ở đó nổi.” Đào Lâm thở dài đáp lại: “Cháu ra ngoài đi lang thang một vòng, sau đó thì gặp Dư Tử Giang.”

"Cái người đội trưởng…” Bác sĩ Ngụy liếc nhìn khuôn mặt buồn bã của Đào Lâm, rồi hỏi tiếp: "Cháu ăn cơm trưa chưa? Hay là bác đặt đồ ăn bên ngoài cho cháu?"

“Chưa ăn, nhưng mà cháu không muốn ăn lắm.” Đào Lâm trả lời thẳng.

“Vì vụ án giết người hàng loại mà rầu rĩ à?” Bác sĩ Ngụy đặt tập hồ sơ bệnh án xuống, nghiêm túc nhìn Đào Lâm và nói: “Giảng viên hướng dẫn của cháu đã nói chuyện này với bác, anh ta nói bây giờ cháu đang là đối tượng bị tình nghi.”

“Giảng viên hướng dẫn đều đã tìm đến tận cửa rồi à.” Đào Lâm lắc đầu: “Cháu còn tưởng Dư Tử Giang làm việc kín đáo và biết cách bảo vệ cho một đứa trẻ còn đang ngồi trêи ghế nhà trường như cháu chứ…” Cậu ta vẫn không quên nói đùa một câu.

“Cháu đã mười chín tuổi rồi, cháu còn trông chờ người khác sẽ bảo vệ mình sao?” Bác sĩ Ngụy bật cười, nụ cười lạnh lùng của ông ta có phần giống với Đào Lâm: “Hơn nữa, bác cũng được tính là một nửa người giám hộ cho cháu mà, bác cần biết cháu đang dính vào phiền toái chứ.”

Từ nhỏ, bố mẹ của Đào Lâm đã rát bận rộn với công việc, cho đến khi bố mẹ qua đời, số lần Đào Lâm sống cùng bố mẹ chỉ đếm trêи đầu ngón tay mà thôi. Phần nhiều thời gian là Đào Lâm được bạn thân của bố mẹ cậu ta chăm nom, người bạn thân đó là bác sĩ Ngụy Thần Phong có địa vị đáng nể trong công việc lẫn cuộc sống.

“Cháu muốn biết bác và giảng viên hướng dẫn của cháu đã nói những gì?” Đào Lâm ngẩng đầu lên và hỏi. Cậu ta khẽ nhếch khóe miệng, trong đáy mắt hiện lên một chút lo lắng xen lẫn chút tò mò, nhưng lại còn có chút tự tin. Đôi mắt của con người luôn là nơi chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp mà.

"Đào Lâm sẽ không giết người, thằng bé sẽ chỉ phá án mà thôi. Nếu thằng bé thật sự phạm tội, thì bây giờ cảnh sát sẽ không thể tìm ra nó đâu, thậm chí căn bản là không bắt được thằng bé ấy đâu." Bác sĩ Ngụy nói: “Đây là những gì bác đã nói.”

“Cháu nghĩ bác đang nói xạo cháu.” Đào Lâm liếc mắt một cái và nở nụ cười gượng gạo: “Vả lại bác sẽ làm cho giảng viên hướng dẫn cảm thấy bác thật là lập dị.”