Đào Lâm từ từ đứng dậy. Cậu ta nhìn xuống cái xác, suy nghĩ vài giây rồi nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

Dư Tử Giang không hề đoán được Đào Lâm sẽ đi. Chàng trai trẻ giữ vững nét mặt lạnh lùng như tượng của mình rồi bước ra khỏi dây phân cách của cảnh sát. Đào Lâm đi ngang qua Dư Tử Giang, vì mải suy nghĩ nên đến nhìn Dư Tử Giang còn không có, huống chi là giao tiếp với anh.

“Này! Đào Lâm! Cậu đi đâu vậy!” Dư Tử Giang chạy theo: “Cậu đột nhiên bỏ đi như thế là thế nào?”

“Tìm một nơi có thể đọc báo.” Câu trả lời của Đào Lâm khiến Dư Tử Giang ngạc nhiên.

“Đọc báo?” Dư Tử Giang ngơ ngác, anh không hiểu gì nên đành ở bên cạnh Đào Lâm.

“Tôi với cậu sẽ đi tìm chỗ đó. Trước tiên, tôi yêu cầu... giấy xác nhận của cậu.” Đào Lâm không trả lời, cậu đi một mạch về phía trước. Dư Tử Giang đi cùng cậu ta, nhưng dù muốn anh cũng không thể xin được nó.

“Nếu anh cần, vậy nói cho tôi biết anh muốn làm gì!” Nghe vậy, Dư Tử Giang dừng lại.

Đào Lâm cũng dừng lại.

Đào Lâm giải thích với Dư Tử Giang: “Phần da còn lại của ngón trỏ trái của người đã khuất có dấu vết của một loại bột lì màu xám đậm. Tôi dám chắc đó là mực in.”

Đào Lâm nói tiếp: “Loại mực này thường đến từ báo chí hoặc trong những cuốn sách mới in. Điều này cho thấy, trước khi chết, rất có thể nạn nhân đã đọc báo. Nhưng câu hỏi đặt ra là anh ta đọc báo ở đâu? Anh ta là người vô gia cư, gần đây cũng chẳng có sạp bán báo nào. Nhưng quanh đây lại có rất nhiều cửa hàng, có thể trong số những cửa hàng này có bán báo.” Nói xong, Đào Lâm bước thêm một bước, Dư Tử Giang cũng theo sau.

“Quanh đây tuy không có sạp bán báo, nhưng nếu cậu đi xa hơn chắc chắn sẽ có! Có thể anh ta mua báo ở một sạp báo nào đó, sau đó vừa đi vừa xem trêи đoạn đường đến công viên Cảnh Sơn.” Dư Tử Giang chất vấn.

“Tất nhiên những gì anh nói đều có thể xảy ra, nhưng đó là lại là một trường hợp rất xấu.” Đào Lâm quay đầu lại nói với Dư Tử Giang: “Điều này có nghĩa dù người người của anh phải tập trung vào công viên Cảnh Sơn, và đi hỏi từng sạp báo trêи con đường đến đây.”

“Chết tiệt!” Dư Tử Giang đau khổ lắc đầu, nói: “Tôi mong hắn sẽ rơi vào khả năng mà cậu nói.”

“Những nơi nào có báo?” Đào Lâm vừa đi vừa hỏi.

“Có ngân...”



“Có ngân hàng, quán cà phê, cửa hàng bánh ngọt...” Đào Lâm tự trả lời câu hỏi của mình trước khi Dư Tử Giang đáp lại, dù gì câu hỏi của cậu ta vốn dành cho bản thân cậu ta, không phải cho Dư Tử Giang.

“Nhưng có lẽ anh ta không đến ngân hàng để rút tiền, anh ta không dám, khả năng cao anh ta lén đến cây ATM.” Dư Tử Giang nói thêm.

“Anh nói đúng.” Đào Lâm gật đầu “Quanh đây có rất nhiều cửa hàng, chúng ta cần đi hỏi từng tiệm một.”

Dư Tử Giang không nói gì, nhưng anh đi nhanh hơn để theo kịp Đào Lâm, ddiefu này đồng nghĩa anh ngầm đồng ý với suy luận của Đào Lâm.

Đào Lâm và Dư Tử Giang đã đến một số quán cà phê và cửa hàng bánh ngọt, thoáng cái hơn nửa giờ trôi qua nhưng họ không thu được gì.

“Việc này khó hơn tôi nghĩ rất nhiều!” Dư Tử Giang vừa đi vừa than thở.

“Ngày nay, hầu hết mọi người đều đọc tin tức bằng thiết bị nhỏ gọn trong lòng bàn tay, nên rất ít cửa hàng phục vụ báo giấy cho khách hàng.” Đào Lâm cau mày và nói.

“Đúng thế! Nếu muốn đọc tin tức, anh ta có thể dùng điện thoại! Giờ còn ai lại đọc báo giấy như một ông già nữa.” Dư Tử Giang phàn nàn nhiều hơn: “Đào Lâm, cậu sai rồi...”

“Anh có biết tại sao anh ta không đọc qua mạng không?” Đào Lâm vừa đi vừa hỏi. Mặt cậu ta sưng lên như thể bị đập mặt vào tường cả nửa tiếng đồng hồ, tự tin ban nãy cũng bay đi mất.

Đào Lâm luôn tin rằng mình đúng.

“Tại sao?”

“Bởi vì sau khi có người bắt được wifi, thiết bị đầu cuối sẽ ghi lại địa chỉ người bắt được. Với một tên tội phạm bỏ trốn như anh ta, điều đấy chẳng an toàn chút nào.”

Đào Lâm giải thích: “Khác với hai lần bỏ trốn trước, Thân Thụ Trung Trung đã cẩn thận hơn. Dù anh ta thay điện thoại mới, anh ta vẫn cảm thấy không ổn. Hơn thế, tôi có thể nói thế này: Anh ta vì quá cẩn thận nên trở nên quá nhát gan và nhạy cảm.” “Cậu chỉ đang đoán mò thôi.” Dư Tử Giang liếc Đào Lâm.

“Người ta gọi cái này là suy luận.” Đào Lâm lạnh lùng đáp, sau đó xoay người bước vào quán cà phê tiếp theo ở ngã tư.



“Kính chào quý khách!” Đào Lâm mở cửa bước vào, hơi ấm của cửa hàng xua tan cái lạnh lẽo đeo bám cả người. Lúc này, quán cà phê hơi buồn tẻ, trêи ghế ngồi hầu như không có khách, còn nhân viên bán hàng đang bận chuẩn bị các đơn hàng mang về.

Nóng, lạnh giao thoa khiến chiếc kính dày cộp mà Đào Lâm đang đeo bị mờ đi, anh đành tháo kính và nhét vào túi quần. Đào Lâm đứng ở cửa và nhìn quanh quán cà phê.

“Tìm được rồi.” Khóe miệng Đào Lâm khẽ nhếch lên, cậu nhìn thấy một cái kệ với những cuốn sách, báo được xếp ngay ngắn và được đặt ở góc quán cà phê. Sau đó cậu quay đầu rồi nhắc nhở Dư Tử Giang: “Đến lượt anh đấy.”

“Được.” Dư Tử Giang đáp, anh bước một cách chậm rãi tới quầy cà phê phía trước. Đào Lâm quay người và đi đến giá sách trong góc.

“Xin chào, xin hỏi anh muốn uống gì?” Nhân viên bán hàng lau tay, ngẩng đầu, rồi mỉm cười thân thiện và hỏi Dư Tử Giang.

“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát hình sự. Hy vọng cô có thể hỗ trợ cho công tác điều tra của chúng tôi.” Không nói năng dài dòng, trong chốc lát Dư Tử Giang lấy giấy tờ tùy thân trong túi áo ra và mở cho nhân viên xem.

Nhân viên bán hàng sững sờ, nụ cười trêи mặt lập tức tắt ngúm. Cô hoảng sợ tay huơ lung tung, và người cô run lên. Ai gặp chuyện bị cảnh sát ghé thăm bất ngờ cũng sẽ sợ hãi.

“À, được… được…” Cô ấy lắp bắp: “Tôi có thể... tôi có thể giúp gì cho các anh?”

“Đừng sợ, tôi chỉ hỏi vài câu thôi.” Dư Tử Giang an ủi: “Cô cứ thoải mái…” Lúc này Đào Lâm đang nhìn những chồng báo giấy đặt trước giá sách.

Cô nhân viên lúng túng mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi, cô từng gặp người này chưa?” Dư Tử Giang mở một bức ảnh từ điện thoại di động của mình ra, đó là bức ảnh truy nã của Thân Thụ Trung Trung.

Cô nhân viên cầm điện thoại, cau mày nhìn kỹ rồi cố gắng nhớ lại.

Cô nghĩ một lúc lâu, rồi gật đầu, đáp: “Tôi từng gặp anh ta, tôi nhớ gần đây anh ta thường đến cửa hàng của chúng tôi.”

“Ngày nào cũng có rất nhiều khách ra vào cửa hàng, sao cô có thể nhớ hắn?” Dư Tử Giang hỏi lại.

“Người này ăn mặc trông rất nghèo nàn, rất khác với những khách hàng ăn mặc đẹp đẽ và gọn gàng như bình thường.” Người bán hàng nhớ lại: “Vả lại mỗi khi anh ta đến, anh ta đều ngồi đến tối, đến khi chúng tôi đóng cửa, anh ta mới đi. Vì thế tôi nhớ rất rõ anh ta.”