Dư Tử Giang khẽ thở dài một hơi, xé mở phong thư, từ bên trong tuột ra một chiếc USB nhỏ màu bạc. Sau khi kết nối USB vào máy vi tính, Dư Tử Giang bắt đầu chăm chú xem video .

Anh cau mày, bỏ qua vài bức hình vô dụng, trực tiếp tìm thấy bức hình Thân Thụ Trung đang ngồi trò chuyện với một người nào đó trong quán cà phê, anh muốn tìm được thông tin hữu ích nhất càng nhanh càng tốt...

Buổi tối, Đào Lâm ngồi ở trước máy vi tính đến tận rạng sáng hôm sau, cuối cùng cũng nhận được mail như mong đợi rồi.

“Hôm nay cô gửi mail muộn hơn bình thường. Đào Lâm đã gửi một dòng tin nhắn qua ứng dụng WeChat cho Tần Yêu.

“Có gửi cho anh là đã tốt rồi.” Tần Yêu lập tức trả lời tin nhắn, chứng tỏ hiện tại cô ấy vẫn còn rất tỉnh táo: “Ai bảo mỗi lần có thông tin anh đều sốt ruột như vậy chứ, chỉ có thể nhờ người trong nhà giúp anh đến nửa đêm.”

“Giúp tôi nói xin lỗi với người nhà của cô nhé.” Đào Lâm trả lời.

“Những gì nên nói tôi đều đã nói giúp anh hết rồi.” Vài giây sau Tần Yêu lại trả lời.

“Tôi đi nghỉ ngơi trước đây, anh cứ từ từ nghiền ngẫm.” Ngay sau đó, Tần Yêu lại gửi đến một tin nhắn.

“Ừ!”

“Nhớ là hết đêm nay không được để lại dấu vết gì đấy nhé.” Cuối cùng, Tần Yêu lại thấy không yên tâm nên gửi tiếp một tin nhắn nữa.

Đào Lâm bất lực lắc đầu, một tay điều khiển chuột nhấn mở mail, tay còn lại xóa sạch sẽ khung trò chuyện giữa cậu ta và Tần Yêu...

Cuối cùng, cậu ta ném điện thoại vào góc bàn một cách thản nhiên, lục lọi tìm mắt kính và bắt đầu xem lướt qua những thông tin vụ án đã được sắp xếp lại trong mail mà Tần Yêu vừa gửi qua.

Phần lớn là một số bản tin thời sự cũ, do thời gian trôi qua lâu quá rồi, nên đã không thể lùng tìm tin tức toàn diện và cụ thể hơn được nữa.

Cậu ta nghiền ngẫm hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười, xem ra có chút kết quả rồi...

Cậu ta dùng một tay nắm lấy cây bút ở góc bàn, sau đó lần mò vào đáy của những cuốn sách xếp chồng ở trêи bàn, rồi rút ra một tờ giấy trắng. Nhìn hình ảnh và dòng chữ trêи màn hình máy tính, cậu ta không nhịn được mà lia cây bút trong tay nhanh như bay trêи tờ giấy.



Cậu ta viết ba chữ “Thành phố H” thật to, sau đó vẽ một vòng tròn bao quanh các chữ này, sức lực của cậu ta dường như được tích tụ hết trêи cổ tay. Ngòi bút nhọn hình kim như một lưỡi dao sắc bén, bỗng chốc đâm thủng tờ giấy và phát ra âm thanh như một thứ gì đó bị xé vụn.

Đào Lâm đặt bút xuống, nở một nụ cười lạnh lùng khiến mọi thứ không cần nói cũng rõ…

Sáng hôm sau, Đào Lâm lại một lần nữa thức dậy ở bàn học, đây là lần thứ hai cậu ta ngủ quên trêи máy vi tính, sau đó bị bằng đồng hồ sinh học của chính mình đánh thức vào đúng bảy giờ sáng.

Máy tính lạnh ngắt đã tắt máy từ lâu, cậu ta mơ màng nhớ lại mình thật sự buồn ngủ đến không thể mở mắt nổi, vì vậy trực tiếp dùng một tay ấn nút nguồn của máy tính, tháo mắt kính xuống rồi tiện tay quăng đại trêи bàn, sau đó nằm bò ra trêи bàn và ngủ thϊế͙p͙ đi.

Nhìn vào màn hình máy vi tính cả đêm khiến đôi mắt của Đào Lâm đỏ au.

Cậu ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua khung cửa sổ vẫn chưa kéo rèm lại, cậu ta nhìn thấy một màu trắng toát ở bên ngoài vì vậy chợt đưa tay kéo tấm rèm màu xám tro lại.

“Tuyết rơi rồi.” Đào Lâm nhìn thấy một mảng trắng xóa ở bên ngoài cửa sổ. Những bông hoa tuyết bám vào cửa sổ, hơn nữa vẫn còn những hạt tuyết nhỏ li ti rơi xuống từ bầu trời xám xịt.

Chỉ qua một đêm, thành phố X đã khoác lên mình một màu bàng bạc. Màu trắng tinh khiết đã gột rửa hết màu đỏ của máu trong tâm trí của Đào Lâm, đã lâu rồi cậu ta không được thoải mái như lúc này...

Đào Lâm liếc nhìn điện thoại, bây giờ mới bảy giờ sáng thôi. Sau khi vệ sinh cá nhân một cách nhanh chóng, cậu ta lấy ra một chiếc áo lông vũ dày sụ từ trong tủ quần áo, cùng với đôi tất dày che kín mắt cá chân. Đào Lâm đi ra khỏi nhà, gọi một chiếc taxi thông qua app đặt xe trực tuyến và đi về đến đồn cảnh sát.

Trong phòng ký túc xá đại học G của Tần Yêu.

Bảy giờ sáng, Tần Yêu khẽ vặn chìa khóa, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ của ký túc ra.

Cô ấy vốn nghĩ rằng bạn cùng phòng vẫn đang ngủ, không ngờ vừa bước vào thì đã phải bận bịu đối phó những cặp mắt đang ngơ ngác nhìn mình của các bạn cùng phòng.

"Khục khục, hóa ra các cậu sáng nay có tiết học, tớ lại quên mất.” Tần Yêu vừa nhoẻn miệng cười, vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ấy khép cửa phòng lại: “Tớ còn lo lúc về sẽ làm ồn đến các cậu chứ!”

"Tối hôm qua cậu đã đi đâu vậy? Cả đêm đều không về ký túc xá sao?” Một người bạn tóc dài trong số đó tò mò cất tiếng hỏi.

"Cậu biết không... Tớ cứ tưởng cả đêm qua cậu không về ký túc xá là vì ở cùng với Lâm Quy Vấn đấy! Bởi vậy tớ mới nhắn tin hỏi anh ấy, nhưng anh ấy trả lời là cậu không ở cùng với anh ấy." Một người bạn cùng phòng khác buộc tóc đuôi ngựa nói: “Dọa bọn tớ và bạn trai của cậu một phen rồi đấy... Nhưng mà tớ nghi ngờ Lâm Quy Vấn đang nói dối tớ, chắc chắn anh ấy đã đưa cậu ra ngoài rồi không dám kể cho bọn tớ nghe!”



“Cậu nghĩ sâu xa bậy bạ quá rồi đấy!” Tần Yêu bật cười vài tiếng: “Cả đêm tớ không về thì chỉ có thể ở cùng bạn trai của tớ thôi sao?”

"Nếu không thì còn có khả năng khác à? Chả lẽ cậu ra ngoài thuê phòng ở nhà khách để chơi sudoku sao?" Bạn cùng phòng vừa nói vừa dùng cánh tay chạm nhẹ vào người Tần Yêu, trêи mặt cô ta tràn đầy sự trêu ghẹo.

“Tối hôm qua tớ ở tòa nhà học viện.” Tần Yêu giải thích: “Tớ cũng nhận được tin nhắn của Lâm Quy Vấn rồi, tối qua tớ có nói với anh ấy là tớ ở tòa nhà học viện không về ký túc xá rồi.”

“Cậu ở đó cả đêm à?” Cô bạn tóc ngắn cùng phòng cuối cùng nghe thấy thế thì ngạc nhiên thốt lên.

"Ừ. Tốc độ mạng Internet ở trường đại học nhanh hơn mà.” Tần Yêu vừa trả lời vừa mở khóa cặp sách và lấy ra chiếc máy vi tính xách tay màu trắng bạc.

“Tốc độ mạng Internet nhanh hơn sao?” Cô bạn cùng phòng tóc ngắn cau mày: “Cậu đến tòa nhà đại học để chơi game sao?” Cô bạn này thường lo lắng về “chứng nghiện Internet” của Tần Yêu, nhưng sự thật đã cho thấy Tần Yêu chưa bao giờ nghe theo lời khuyên của cô ta.

"Ừm..." Tần Yêu có chút lúng túng.

“Lúc không giờ game ra mắt một máy chủ close beta mới, tớ sợ test thử game ở ký túc xá thì sẽ làm ồn đến các cậu.” Tần Yêu ngại ngùng gãi gãi đầu.

"Úi trời, cái gì cơ! Hóa ra là chơi game à!" Vẻ hiếu kỳ trêи gương mặt của hai cô bạn cùng phòng kia biến mất ngay lập tức, họ dường như không còn hứng thú với những gì đã xảy ra với Tần Yêu đêm hôm qua, hai người tiếp tục bận rộn làm tiếp chuyện riêng của mình.

Chỉ có người bạn cùng phòng tóc ngắn tiến lại gần Tần Yêu, nhẹ nhàng khoác lấy tay Tần Yêu và nói: "Không phải cậu đã nói với tớ là không nên thức khuya chơi game sao? Thế mà cậu làm ngược lại, chơi game suốt cả đêm luống sao?” Đây là cô bạn cùng phòng thân thiết nhất của Tần Yêu, cô ta lúc nào cũng không yên tâm vì Tần Yêu thường hay bỏ bê sức khỏe bản thân.

"Ây da, thôi mà, thôi mà..." Tần Yêu nũng nịu cầm tay người bạn cùng phòng tóc ngắn lắc qua lắc lại: "Lát nữa học xong tớ mời cậu đi ăn lẩu nhé. Bên ngoài tuyết đang rơi. Trời tuyết mà đi ăn lẩu là nhất rồi đấy! Tối qua tớ đã bán được một bộ trang bị, cũng kiếm được kha khá tiền đấy..." Cô ấy duỗi ngón trỏ và ngón cái ra, xoa xoa chúng trước mắt người bạn cùng phòng vài lần, ánh mắt tràn trề tự hào và thỏa mãn.

“Thôi bỏ đi… Cậu sống sao thì tùy cậu, nhưng mà đừng có gắng sức quá đấy!” Cô bạn cùng phòng tóc ngắn bĩu môi, tuy trong lòng vẫn rất lo lắng nhưng cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.

Hai người bạn cùng phòng khác vừa nhỏ giọng nói qua loa gì đó, vừa ríu rít đi ra khỏi cửa, còn cô bạn cùng phòng tóc ngắn cuối cùng cũng chịu buông cánh tay của Tần Yêu ra: “Sáng nay cậu không có tiết học, ngủ bù nhiều vào nhé, tớ đi học đây."

"Ừ! Hẹn gặp cậu ở cổng trường sau khi tan học nhé!" Tần Yêu xua tay nhìn tất cả bạn cùng phòng đi ra ngoài, khi cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại phát ra một tiếng "rầm", Tần Yêu thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống băng ghế.

Nụ cười trêи mặt của Tần Yêu chợt biến mất, cô ấy suy nghĩ một hồi rồi lập tức mở máy vi tính xách tay ra.