“Để tôi đưa ra cho anh thêm một điều kiện nữa nhé.” Lời nói của Đào Lâm rất nhẹ nhàng nhưng lại có thể cảm thấy được cậu ấy tràn đầy sự tự tin.

Lời nói của cậu ấy khiến cho Dư Tử Giang trở nên hăng hái hơn.

“Thành phố H” Đào Lâm nói.

“Thành phố H...” Dư Tử Giang nhíu mày, một lần nữa nhắc lại ba chữ mà Đào Lâm vừa mới nói.

“Vụ án thứ nhất, Đường Minh Viễn, ông ta là một tên tội phạm buôn bán trái phép di vật văn hóa, vụ án của ông ta xảy ra ở thành phố H. Vụ án thứ hai, Tào Vân Bạn, cô ta là một gái điếm có liên quan đến vụ án hối lộ, vụ án của cô ta cũng xảy ra ở thành phố H.” Đào Lâm vừa đưa ngón tay ra giơ lên “một, hai”, vừa nói.

Vào đúng lúc cậu ấy chuẩn bị giơ ngón tay thứ ba lên, Dư Tử Giang không nhịn được mà chen vào nói: “Nhưng còn vụ án thứ ba của Thân Thụ Trung, vụ án cướp tiệm vàng của anh ta xảy ra trêи đường Kim Lộ ở thành phố L.”

“Anh nghe tôi nói hết đã.” Đào Lâm giơ ngón tay thứ ba ra.

“Mặc dù vụ án của anh ta xảy ra ở thành phố L, nhưng sau khi sự việc của Thân Thụ Trung bị bại lộ anh ta đã lập tức trốn đến thành phố H ở sát bên cạnh thành phố L, phía cảnh sát cũng đã triển khai một cuộc truy bắt anh ta kịch liệt tại thành phố H.”

“Ba vụ án cũ này đều có mối liên hệ sâu sắc với thành phố H.” Nghe xong Dư Tử Giang nghiêm túc gật gật đầu.

“Anh có thể tiếp tục thu nhỏ phạm vi thêm nữa.” Đào Lâm đắc ý gật gật đầu, cậu ấy cũng không nhìn Dư Tử Giang nên không hề biết rằng lúc này Dư Tử Giang nhanh chóng cúi đầu xuống mấy lần, giống như đang tìm kiếm cái gì vậy. (Nhắc nhở nhỏ: cảnh báo lái xe nguy hiểm, nhất định đừng học theo nhé.)

Vào đúng lúc này, Dư Tử Giang đột nhiên quảng điện thoại của anh ấy về phía Đào Lâm, may mà Đào Lâm nhanh tay nhanh mắt, đã kịp thời bắt lấy điện thoại, nếu không thì một giây sau đó thôi chiếc điện thoại này sẽ đập thẳng vào cửa xe.

“Tôi đã mở khóa màn hình cho cậu rồi đấy, mở wechat của tôi ra, nhóm công việc ở trêи cùng đấy, cậu lấy danh nghĩa của tôi ra mệnh lệnh tìm kiếm theo ý của cậu. Bảo bọn họ thu hẹp phạm vi lại.” Dư Tử Giang vừa chú tâm lái xe vừa nói.

Đào Lâm nhìn Dư Tử Giang một lúc cảm thấy thật không thể ngờ được.

“Anh tin tưởng vào tôi thế sao?” Đào Lâm nhỏ tiếng thì thầm, ngay sau đó liền soạn tin nhắn ở trêи điện thoại.

“Tôi đang bận lái xe, nếu như không phải vì thời gian gấp rút thì tôi sẽ đưa điện thoại cho cậu chắc?” Cuối cùng anh ấy còn bổ sung thêm một câu uy hϊế͙p͙.



“Xong rồi, gửi xong rồi.” Ngay sau đó Đào Lâm cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, nhẹ nhàng đặt điện thoại về lại phía bên cạnh ghế lái xe: “Các trinh thám viên ở trong đội của anh nhanh nhẹn thật đấy, tốc độ trả lời “Đã rõ” của ai nấy cũng đều rất nhanh.” Đào Lâm không nhịn được mà bật cười.

“Tôi thấy cậu cũng nhanh lắm đấy...” Dư Tử Giang cũng bật cười theo: “Ra mệnh lệnh rất nhanh gọn, rất có tiềm năng để vào sở cảnh sát làm việc đấy.” Sau cùng anh ấy cảm thán một tiếng.

“Tôi có thể hỏi cậu tại sao cậu lại không đi học trường cảnh sát được không?” Dư Tử Giang hỏi tiếp.

“Không thi đỗ.” Đào Lâm trả lời ba chữ một cách rất đơn giản.

“Ha. Cậu đùa tôi đấy à.” Dư Tử Giang lập tức bật cười: “Cậu có thể đỗ được học viện hàng không của trường đại học G, ngành học này là ngành học hàng đầu của trường đại học G đấy. Điểm của cậu còn thừa sức để đỗ vào trường cảnh sát ở thành phố R tốt nhất cả nước.” Dư Tử Giang chính là sinh viên tốt nghiệp ra từ trường cảnh sát ở thành phố R, anh ấy biết rất rõ về tình trạng tuyển sinh của trường anh ấy.

“Tôi không đỗ vòng phỏng vấn.” Đào Lâm tiếp tục nói.

“Trời ơi, có phải cái miệng này của cậu lại nói điều gì đắc tội với giám khảo có đúng không?” Dư Tử Giang liếc nhìn Đào Lâm một cái: “Trường cảnh sát rất coi trọng việc tôn sư trọng đạo đấy, điều này có thể trực tiếp phản ánh việc sau này cậu có nghe theo sự chỉ huy của cấp trêи hay không đấy.”

Anh ấy đã nhìn thấu hết dáng vẻ của Đào Lâm, trêи mặt còn không nhịn được mà nở một nụ cười mỉa mai.

“Tôi biết ngày là miệng của cậu sẽ có một ngày hại chính mình mà...” Dư Tử Giang lại bắt đầu một bài luận khuyên bảo tận tình của anh ấy.

“Tôi bỏ lỡ mất vòng phỏng vấn.” Đào Lâm mặc dù không cảm thấy phiền, nhưng lại vẫn để cho Dư Tử Giang nói nốt những lời thao thao bất tuyệt của anh ấy, cuối cùng câu trả lời của Đào Lâm giống như dội cho Dư Tử Giang một gáo nước lạnh vậy – nguyên nhân không vào trường cảnh sát lại hoàn toàn không giống với những gì Dư Tử Giang nghĩ.

“Trời ơi. Không phải đấy chứ.” Cậu trả lời này nằm ngoài sức tưởng tượng của Dư Tử Giang, anh ấy không kiềm chế được mà kinh ngạc đáp lại.

“Tôi không có lừa anh đâu.” Đào Lâm lắc lắc đầu gương mặt tỏ ra vẻ tiếc nuối: “Từ đó về sau tôi đã không bao giờ đến muộn nữa.” Nói xong Đào Lâm mỉm cười nhìn Dư Tử Giang, giống như đang nói: “Thôi bỏ đi bỏ đi, chuyện cũng đã qua rồi...”

Đột nhiên, điện thoại của Đào Lâm rung lên, lúc đó cậu ấy đang cầm điện thoại của mình trong tay nên lòng bàn tay của cậu ấy lập tức trở nên ê ẩm. Đào Lâm cúi đầu xuống, mở khóa màn hình điện thoại ra, vài giây sau cậu ấy nói: “Dư Tử Giang, làm phiền anh chở tôi trở về trường một chuyến.”

“Hả? Sao hôm nay lại muốn trở về trường đi học thế? Trước kia mỗi lần tôi hỏi cậu là đưa cậu về trường hay là về nhà, chưa một lần nào cậu trả lời tôi là cậu muốn về trường cả.” Dư Tử Giang nhếch hàng chân mày.



“Trước khi xảy ra vụ án, tôi và thầy giáo dạy phổ hóa của tôi có hẹn với nhau một buổi ở phòng thí nghiệm. Thầy giáo vẫn luôn rất bận nên chỉ có thể hẹn gặp hôm nay thôi.” Đào Lâm trả lời: “Nếu như không phải tôi đã đặt lời nhắc nhở ở trêи điện thoại thì chắc chắn tôi sẽ quên mất tôi còn có việc này nữa.”

“Kể từ khi xảy ra vụ án cậu gần như không trở về trường nữa, thật không thể ngờ rằng cậu lại cam tâm tình nguyện trở về trường vì một buổi thí nghiệm hóa học, xem ra thí nghiệm này rất quan trọng đối với cậu nhỉ.” Dư Tử Giang chở Đào Lâm về hướng trường đại học G, anh ấy vốn dĩ định chở Đào Lâm về sở cảnh sát rồi tính tiếp, bây giờ thì bắt buộc phải quay đầu xe lại.

“Tôi không phải là sinh viên chuyên ngành kỹ thuật hóa học, các phòng thí nghiệm hóa học tiêu chuẩn cao sẽ không được mở cửa cho sinh viên các chuyên ngành khác. Tôi đã nhờ thầy giáo rất lâu thầy ấy mới chịu đồng ý tối nay giúp tôi mở cửa phòng thí nghiệm, bỏ lỡ tối nay thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu.” Đào Lâm giải thích nói.

“Làm thí nghiệm gì thế?” Dư Tử Giang không kiềm chế được sự tò mò của bàn thân mình, thực ra chính xác để mà nói thì: anh ấy có chút cảnh giác, anh ấy rất muốn biết về tất cả các hành động của Đào Lâm.

“Thí nghiệm ăn mòn hợp kim của máy bay.” Đào Lâm trả lời ngay lập tức: “Đó không phải là bài học của năm hai mà chỉ là tôi muốn tiếp xúc trước với nó mà thôi.”

“Ồ...”

Dư Tử Giang làm theo đúng lời hứa đưa Đào Lâm đến trường đại học G, lúc này tuyết đã ngừng rơi rồi, anh mấy mở hé cửa sổ xe ô tô ra, anh mắt nhìn theo hướng Đào Lâm đang đi vào bên trong khuôn viên trường.

Trời đã dần dần sẩm tối.

Dư Tử Giang quay đầu xe, lái xe trở về sở cảnh sát.

Anh ấy vừa mới trở về phòng làm việc, ngay sau đó trợ lý đã theo sát vào sau. Chỉ thấy anh ta ôm trêи tay chiếc máy tính xách tay...

“Có phát hiện gì sao?” Dư Tử Giang thở dài một hơi, với hơi ấm của lò sưởi anh ấy cởi chiếc áo khoác ngoài ra rồi ngồi xuống chiếc ghế êm ái trước bàn làm việc, cả một ngày bận rộn đã khiến anh ấy rất mệt.

“Tôi đã đến bệnh viện điều tra người rồi.” Trợ lý trả lời.

“Nói.” Dư Tử Giang lập tức ngồi thẳng người dậy, trở nên hứng thú cẩn thận lắng nghe.

“Người bác sĩ Đào ở trong bệnh viện không quá nhiều, tôi đã hỏi từng người một, trong số bọn họ không có ai là người nhà của Đào Lâm cả.” Lời nói của trợ lý làm Dư Tử Giang mất hứng thú.

Dư Tử Giang thất vọng thở dài một hơi.