Ngày thứ hai, anh ấy đến cục cảnh sát sớm hơn nửa tiếng.

Mở kẹp tài liệu ra, trêи tài liệu bản sao được anh ấy dùng bút ghi nhớ đánh dấu rất nhiều chỗ, đặc biệt là những trang báo cáo xét nghiệm tử thi, trêи đó được vẽ chằng chịt đầy những đường ngang dọc.

Những đường ngang dọc này là dấu hiệu cho việc Dư Tử Giang chưa tìm ra được bất cứ thông tin gì.

Anh thậm chí còn quên mất bây giờ vẫn chưa đến giờ vào làm, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía phòng pháp y.

Dư Tử Giang vốn định tự mình đi hỏi bên phía pháp ý có những ý kiến cụ thể gì về những bảo báo cáo này. Biết đâu anh lại có thể có được hướng suy nghĩ mới từ những ý kiến đó...

Đi dọc hành lang, anh dừng lại trước cửa phòng pháp y. Cửa văn phòng là cửa kính trong suốt, nên Dư Tử Giang nhìn lướt qua là có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.

Bên trong văn phòng rất vắng vẻ, chỉ có một nhân viên pháp y đứng tuổi đang ủ trà. Dư Tử Giang mới nhớ ra bây giờ vẫn còn sớm.

Thật ra trong văn phòng không chỉ có mỗi chiếc bàn của lão pháp y, chỉ là vẫn còn quá sớm nên những nhân viên pháp y trẻ tuổi khác vẫn chưa đến cục cảnh sát.

Lão pháp y đó tóc bạc trắng, nhìn bề ngoài chắc cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu, hoặc không thì cũng là người đã nghỉ hưu đi làm.

“Cũng kỳ lạ thật, người lớn tuổi có vẻ đều thích dậy sớm.” Dư Tử Giang nhún vai.

“Cộc cộc cộc....” Anh lễ phép gõ cửa.

“Mời vào.” Lão pháp y mặc áo trắng gật đầu, giơ tay chào và ra hiệu cho Dư Tử Giang vào văn phòng.

“Chào chú, cháu là đội trưởng mới được bổ nhiệm, tên là Dư Tử Giang…” Dư Tử Giang đi đến trước mặt lão pháp y, đưa tay về phía ông.

“Chào cậu, tôi tên là Hàn Kình, trong cục mọi người đều gọi tôi là lão Hàn.” Lão pháp y đứng dậy, thuận thế đưa tay ra bắt tay Dư Tử Giang.

Tay của lão Hàn hơi lạnh, làn da trêи mu bàn tay nhăn nheo hơn người bình thường, dường như ông ấy đã có kinh nghiệm khám nghiệm tử thi nhiều năm.

“Cháu có một vài vấn đề muốn được thỉnh giáo về những báo cáo liên quan đến khám nghiệm tử thi này.” Dư Tử Giang nói.

“Mời cậu nói.” Lão Hàn chỉ tay vào chiếc ghế phía sau Dư Tử Giang, ý ám chỉ anh ngồi xuống đó nói chuyện: “Tôi sẽ không rót trà cho cậu đâu, tôi sợ cậu không uống nổi mất.” Lão Hàn nhún vai nói, ánh mắt ông ấy sâu thẳm, vô thức nhìn về phía sau lưng của Dư Tử Giang, sau đó nhíu mày, cố làm ra vẻ tự nhiên đưa tay sắp xếp lại những giấy tờ trêи mặt bàn.



Dư Tử Giang để ý thấy ánh mắt lão Hàn vô tình nhìn lướt qua, ngay sau đó liền nhẹ quay đầu lại.

Chỉ nhìn thấy phía sau lưng có một cánh cửa màu bạc đã được đóng lại, nó dẫn đến một căn phòng khác. Dư Tử Giang lập tức nhận ra trong đó chính là nơi để lão Hàn tiến hành giải phẫu thi thể, mùi thi thể dường như đang tỏa ra từ phía cánh cửa, tràn ngập khắp căn phòng đang đóng kín cửa sổ.

Dư Tử Giang ôm lấy trán, không nói câu nào…

Im lặng mất một lúc, Dư Tử Giang mở báo cáo khám nghiệm tử thi trong tay anh: “Trong báo cáo có ghi, trong dạ dày của người chết được phát hiện ở tiểu khu Hoằng Bác có một hợp chất là Dimethyl aniline…Như vậy là sao?”

“Chắc là dư lượng của thuốc.” Lão Hàn lập tức trả lời.

“Thuốc gì cơ?”

“Thuốc gì thì tôi cũng không thể khẳng định, thành phần này thực ra rất phổ biến.” Lão Hàn lắc đầu: "Thuốc gây mê, thuốc giảm đau thường có thành phần này… Trong thuốc độc thật ra cũng có thành phần này. Hơn nữa… tuy rằng nó và thành phần chủ yếu của thuốc độc chỉ khác nhau một chút, còn về bản chất thì vẫn có sự khác biệt.”

“Vậy là ông ta đã uống thuốc trước khi chết.” Dư Tử Giang chau mày.

“Dư lượng thuốc trong dạ dày người chết là tám gam, điều này chứng tỏ sau bữa trưa ông ta không hề ăn gì cả, nhưng vì thí nghiệm cho thấy trong dạ dày của ông ta vẫn còn một lượng lớn hợp chất Dimethyl aniline, cho nên ông ta mới quyết định uống thuốc trước khi chết không lâu.” Lão Hàn gật đầu.

“Đây là một điểm đáng nghi ngờ! Cháu không hiểu tại sao ông ta lại uống thuốc.” Dư Tử Ginag chìm vào trong những suy nghĩ.

“Tôi nói rồi, thành phần này thường thấy trong thuốc gây mê hoặc thuốc giảm đau, cho nên có lẽ ông ta cảm thấy không thoải mái nên mới nhanh chóng uống thuốc.” Lão Hàn nói.

“Tạm thời tôi chỉ có thể phán đoán như vậy…” Lão Hàn không dám nói nhiều, nên chỉ bổ sung thêm một câu.

Dư Tử Giang nhìn những dấu hỏi màu đỏ do chính anh viết ra trêи báo cáo khám nghiệm tử thim chỉ có thể từ từ gật đầu…

“Vậy xin chú hãy nói cho cháu biết chi tiết về tình trạng vết thương hình chữ Y trêи thi thể của người chết đi ạ!” Dư Tử Giang ngẩng đầu hỏi.

“Tâm nhĩ phải bị cắt bỏ hoàn toàn, tâm nhĩ trái thì có vết đứt ở ngoài thành, huyết quản cũng có nhiều vết đứt liên tiếp… Trong báo cáo của chú cũng có ghi như vậy…” Dư Tử Giang nhìn bản báo cáo, đọc từng câu từng chữ.

“Vết thương trêи thi thể thế nào thì tôi sẽ viết như thế.” Lão Hàn buông thõng tay: "Nhưng phương pháp giải phẫu này chỉ thường hay được ứng dụng trong các thủ thuật y học, vì vậy cho nên nhất định hung thủ phải có một lượng kiến thức nhất định về y học.”

“Giải phẫu tương đối cẩu thả?” Dư Tử Giang nhìn bản báo cáo, hơi nghiêng đầu khó hiểu.



“Đúng, vết mổ không liên tục, lúc mổ rất do dự.” Lão Hàn gật đầu: "Có vẻ như hắn ta định mổ đứt đoạn để tạo thành một hình thù nào đó, nhưng tay nghề cẩu thả, tôi cũng không nhìn ra hắn ta rốt cuộc định mổ theo hình dạng gì.”

“Ồ…” Dư Tử Giang nhìn lão Hàn, trịnh trọng gật đầu, sau đó cúi đầu đọc báo cáo, hai chân run lẩy bẩy.

“Cậu còn có gì muốn hỏi nữa không?” Lão Hàn nhìn Dư Tử Giang không nói gì đã được lúc lâu, không chịu được nên đã lên tiếng hỏi trước, nói xong liền uống một ngụm trà nóng ở trong cốc.

Dư Tử Giang định thận lại: “Không ạ, cảm ơn chú đã trả lời cháu.” Nói xong, anh gấp kẹp báo cáo trêи tay lại, đứng dậy đi ra khởi văn phòng của lão Hàn.

“Tôi già tôi, đầu óc không còn đủ linh hoạt như những người trẻ các cậu nữa, có một vài vấn đề nên để cho các cậu suy nghĩ nhiều hơn.” Lão Hàn vừa nói vừa đứng dậy tiến Dư Tử Giang ra cửa.

Dư Tử Giang thở dài, sau đó mỉm cười: “Bản báo cáo của chú rất chi tiết, chỉ là vụ án này nguy hiểm quá.” Anh đưa tay vỗ lấy vai của lão Hàn, cảm ơn ông ấy lần nữa rồi sai đó quay người đi ra khỏi phòng pháp y.

Không biết có phải là do tâm lý hay không, Dư Tử Giang đột nhiên cảm thấy không khí bên ngoài còn trong lành hơn không khí ở bên trong phòng pháp y… Nghĩ đến đây, Dư Tử Giang lập tức lắc đầu, ép bản thân phải loại bỏ ngay những điẹnh kiến đó.

“Pháp y và cảnh sát hình sự, đều là những ngành nghề phải đổ máu để tìm ra sự thật, mình và lão Hàn có gì khác nhau cơ chứ?”

Dư Tử Giang đi đến máy nước ở cuối hành lang, tiện rót cho bản thân một ly nước ấm. Sau đó anh ấy quay lại văn phòng của mình.

Mới đi được vài bước, anh nhìn thấy trợ lý của mình đang vội vã chạy đến. Cậu ấy nhìn thấy Dư Tử Giang từ xa liền mừng rỡ chạy tới… Xem ra cậu ta tìm được Dư Tử Giang cũng không dễ dàng gì.

“Lão đại, bên ngoài có một người đến tố giác, chỉ đích danh muốn gặp anh.” Trợ lý vừa thở hổn hển vừa nói với Dư Tử Giang.

“Chỉ đích danh tôi?” Dư Tử Giang cười bất lực.

“Là một cô gái” Trợ lý nói tiếp: “Cô ấy rất vội vàng đi vào và nói muốn gặp anh.”

“Nói với cô ấy bây giờ tôi rất bận, giúp tôi tìm một cảnh sát khác tiếp cô ấy!” Dư Tử Giang bây giờ không có tâm trí nào mà làm chuyện khác, trong đầu anh ấy bây giờ đều là những vụ an moi tim giết người hàng loạt.

Mây ngày nay anh ấy đã không được nghỉ ngơi tử tế, nên đầu lại càng đau hơn.

“Cô ấy nói muốn tố giác việc liên quan đến vụ án moi tim giết người hàng loạt, cho nên nhất định phải gặp anh!” Trợ lý cuỗi cùng cũng nói xong.

“Sao cơ?!” Dư Tử Giang lập tức giật mình, anh ấy ngạc nhiên hét lên, sau đó nhanh chân đi vào văn phòng.