Cậu thiếu niên khoác trêи mình chiếc áo khoác màu trắng, đứng ở hành lang không có lò sưởi với cơn gió lạnh thấu xương, cậu bé này đeo một chiếc kính gọng kim loại màu vàng, đứng ở cuối hành lang nhìn về nơi xa xăm.

Cậu thiếu niên quay đầu lại, Dư Tử Giang nhìn thấy một gương mặt anh tú đẹp trai nhưng lại hơi non nớt.

Đối với Dư Tử Giang mà nói gương mặt đó quá quen thuộc, mấy ngày nay, anh ấy luôn dán mắt vào gương mặt của cậu bé trêи video giám sát. Cậu ta là Đào Lâm - người bị tình nghi mà hiện tại Dư Tử Giang đang nhắm tới.

“Cậu ở đây làm gì thế?” Dư Tử Giang trở nên cảnh giác, anh ấy không ngờ tới rằng người bị tình nghi còn có thể tự mình tìm tới đây, trừ khi là có ý đồ xấu.

“Tôi đang đợi anh.” Đào Lâm lạnh lùng nói.

“Đợi tôi ư?” Dư Tử Giang cười khan: “Đợi tôi bắt cậu sao?” Giọng điệu của Dư Tử Giang rất khiêu khích.

“Tôi nghĩ là anh cũng biết rằng, nhân chứng và vật chứng tôi đều có, anh không bắt được tôi đâu.” Đào Lâm nhìn chằm chằm vào Dư Tử Giang nói: “Nếu không anh cũng sẽ không chỉ phái người theo dõi tôi mà thôi đâu.”

“Cậu ta biết rằng tôi đang theo dõi cậu ta?“ Dư Tử Giang khe khẽ trợn tròn mắt, anh ấy cũng hơi ngạc nhiên.

Đôi mắt của Đào Lâm dường như có một tia sáng sắc bén, khiến cho Dư Tử Giang không khỏi rùng mình.

“Chỉ có một mình cậu liên tiếp xuất hiện hai lần ở hiện trường gây án vào khoảng thời gian xảy ra hành hung, tôi không thể không nghi ngờ cậu, không phải sao?” Dư Tử Giang đút tay vào trong túi áo, tiếp tục ung dung nói.

“Tôi không có cách nào để giải thích cho những nghi ngờ của anh.” Gương mặt Đào Lâm không có chút biểu cảm nào trả lời: “Hai hiện trường xảy ra vụ án này đều nằm trêи tuyến đường trạm xe buýt từ nhà tôi đến trường, vì vậy tôi thường xuyên đi qua những chỗ đó.”

Biểu cảm trêи gương mặt của Dư Tử Giang lập tức ngây ra...

“Đây là tuyến đường xe buýt chết chóc, hơn nữa trạm dừng còn chưa tới một nửa, điều này có nghĩa là vẫn sẽ còn có người bị giết.” Đào Lâm nói tiếp.

“Tuyến đường đường xe buýt chết chóc. Đây là thông tin mà phía cảnh sát còn chưa tiết lộ, không ngờ cậu ta lại nhận ra?” Dư Tử Giang hoài nghi nhìn cậu thiếu niên trước mặt không khỏi lạnh sống lưng.

Chính xác mà nói, khi Đào Linh nghe thấy hai địa điểm này liền nhận ra mối liên quan giữa chúng.

Tiểu khu Hoằng Bác và khu bán sách Thiên Duyệt đều nằm trêи cùng một tuyến đường trạm xe buýt.



“Xem ra anh rất ngạc nhiên việc tại sao tôi lại biết được những chi tiết chưa được tiết lộ này.” Đào Lâm nhìn thấy biểu cảm của Dư Tử Giang, trêи gương mặt lộ ra một chút nét cười.

Dư Tử Giang nhất thời không biết nói gì...Cảm giác bị áp chế mạnh mẽ khiến tim của anh ấy loạn nhịp.

“Trêи gương mặt của nạn nhân ở tiểu khu Hoằng Bác có vết trầy xước, phía cảnh sát cho rằng đó là vết tích của việc đánh nhau, thực ra không phải như vậy...” Hai tay của Đào Lâm khoanh lại trước ngực, lời nói của cậu ta càng khiến cho Dư Tử Giang kinh ngạc hơn.

“Anh đã không nhìn nó cẩn thận - đó chỉ là một vết trầy xước đơn giản mà thôi, không có vết thương đe dọa, vì vậy nó không phải là vết tích của việc đánh nhau để lại, mà chỉ là vết thương mà nạn nhân va phải khi ngất đi mà thôi.” Đào Lâm tự nói một mình.

Còn Dư Tử Giang lại đang mím môi không nhịn được mà muốn nghe hết những suy luận của Đào Lâm.

Những suy luận mà cậu ta nói lại không hề giống với kết luận của bản thân.

“Hiện trường còn sót lại một miếng vải có tẩm Ether, phía cảnh sát cho rằng hung thủ đã đánh lén từ phía sau, như vậy nạn nhân sẽ ngất vào trong lòng của hung thủ, trêи mặt đương nhiên sẽ không xuất hiện vết thương trầy xước tự nhiên, vì vậy vết thương trêи mặt rất dễ khiến người ta liên tưởng đến việc giằng co đánh nhau.” Đào Lâm nói.

Dư Tử Giang nghiêng nghiêng đầu, vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên cảm thấy tất cả những gì mà Đào Lâm nói đều rát có lý. Anh ấy cẩn thận hồi tưởng lại - viết thương đó quả thực không giống với vết thương bị đe dọa.

“Nhưng trêи thực tế là vết trầy xước không có ý nghĩa gì hết này vẫn đang tồn tại. Điều này cho thấy nạn nhân đã ăn phải thứ gì đó nên mới đột nhiên ngã xuống.” Đào Lâm tiếp tục nói.

“Ồ?” Dư Tử Giang không khỏi nghi ngờ.

“Có một loại thuốc tên là Lidocaine. Loại thuốc này dùng để điều trị chứng rối loạn nhịp tim, thường dùng để điều trị bệnh tim. Nhưng một khi người bình thường dùng loại thuốc này sẽ làm rối loạn nhịp tim gây ra hiện tượng sốc và co giật đột ngột tạm thời. Liều lượng lớn sẽ khiến tim ngừng đập.” Đào Lâm nói ra kết luận của bản thân mình.

“Hợp chất dimethyl aniline.” Dư Tử Giang bỗng nhiên nhận ra, không khỏi líu ríu. Anh ấy nhớ ra lão Hàn ở khoa pháp y từng nói với anh ấy rằng trong dạ dày của nạn nhân ở tiểu khu Hoằng Bác có xuất hiện: “Hợp chất dimethyl aniline”.

Lúc đó anh ấy không hiểu sao thứ đó không có trọng bụng của nạn nhân, nếu như nạn nhân thực sự đã uống phải Lidocaine, thế thì sự xuất hiện của thứ đó liền trở nên rất hợp tình hợp lý.

“Xem ra trong dạ dày của anh ta đúng là có Lidocaine, hợp chất dimethyl aniline là thành phần cấu tạo nên Lidocaine.” Đào Lâm nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Dư Tử Giang liền nhếch nhếch môi.

“Hợp chất dimethyl aniline cũng là thành phần cấu tạo của rất nhiều loại thuốc giảm đau gây mê, vì thế anh không nghĩ ra là Lidocaine cũng không có gì là kỳ lạ.” Lời nói của Đào Lâm rất lạnh lùng còn có ý mỉa mai.

“Câu rất quan tâm đến chuyện này sao?” Dư Tử Giang giả cười nói.

“Nhược điểm của sự phát triển nhanh chóng của mạng internet là anh khó mà có thể kiểm soát được việc hàng ngàn vạn phương tiện truyền thông đang nói cái gì.” Đào Lâm nhún nhún vai: “Tôi chẳng qua là xem nhiều bản tin hơn nên phát hiện có một vài lỗi bên trong chuyện này.”



“Có một vài hung thủ phạm tội một cách hoàn hảo sẽ thưởng thức kết quả phạm tội của mình như những “kiệt tác”, vì thế bọn họ sẽ rất quan tâm đến sự thảo luận của thế giới bên ngoài về vụ án.” Trong lời nói của Dư Tử Giang còn có ý khác, anh ấy đang ám chỉ Đào Lâm.

“Trước khi tôi biết rằng bản thân mình bị liệt vào dạng đối tượng bị tình nghi, tôi vẫn luôn nghĩ tại sao hung thủ lại rất nhiều lần để lại một miếng vải có Ether.” Đào Lâm không quan tâm đến việc Dư Tử Giang đang có ý gì tiếp tục nói.

“Sau đó tôi phát hiện người của phía cảnh sát đang theo dõi tôi, tôi liền lập tức hiểu ra.” Đào Lâm nuốt nước bọt: “Hắn ta đang hướng tới việc để phái cảnh sát cho rằng nạn nhân trước khi chết đã xảy ra giằng co với hung thủ. Như vậy phía cảnh sát sẽ phán đoán rằng người bước vào căn phòng thực hiện hành vi giết người không hề quen biết gì với nạn nhân.”

Dư Tử Giang lại kinh ngạc tới trợn tròn mắt.

“Nhưng trêи thực tế nạn nhân đã uống phải thuốc Lidocaine trong tình trạng không hề hay biết chuyện, hung thủ muốn che giấu sự thật bản thân mình là người quen của nạn nhân.”

“Những suy luận của cậu ta đã khiến cho những suy luận của tôi hoàn toàn bị lật ngược. Tôi lại hoàn toàn không có chỗ nào để mà bác bỏ.” Dư Tử Giang lo lắng siết chặt nắm tay.

Nhìn người trước mặt vẻ ngoài thì là một cậu thiếu niên non nớt, nhưng bên trong lại không hề đơn giản như thế.

“Nếu như đã là người quen gây án, thì người bị tình nghi càng không thể nào là tôi rồi, dù gì trước khi người bị hại chết, đến tên của anh ta tôi còn chưa từng nghe qua.” Đào Lâm nhấc nhấc gọng kính nói.

“Nhưng một loạt hành động sau khi anh xem tôi là người bị tình nghi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi và hình tượng cá nhân của tôi.” Đào Lâm nói dứt lời liền buông lỏng tay.

“Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?” Dư Tử Giang nhíu chặt hàng chân mày nhìn chằm chằm vào Đào Lâm gào nhỏ một tiếng.

“Hợp tác.” Đào Lâm ném ra hai chữ.

“Ha!” Dư Tử Giang không nhịn được phụt cười: “Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Cậu có đấy người cảnh sát nào lại đi hợp tác với nghi phạm của chính mình không cơ chứ?”

Anh ấy chỉ thấy rằng Đào Lâm đúng là ngang ngược.

“Tôi giúp anh phá án, anh trả lại sự trong sạch cho tôi.” Đào Lâm không quan tâm tới việc Dư Tử Giang đang chê cười mình, nói lớn.

“Không thể nào, thậm chí còn chẳng cần nghĩ.” Dư Tử Giang định giữ một gương mặt nghiêm nghị nhưng không quản lý được biểu cảm phụt cười một cách khinh bỉ.

“Tôi tới tìm anh lúc này là bởi vì biết rằng anh chắc chắn sẽ tới hiện trường xảy ra vụ án để điều tra, tôi hy vọng rằng anh có thể đưa tôi đi cùng.” Đào Lâm tiếp tục tự mình nói khiến Dư Tử Giang cảm thấy lời nói thật vô nghĩa hão huyền.