[43] Trời tối rồi, mau nhắm mắt (2)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Tả Ngôn nhìn quanh bốn phía, đây là một hoàn cảnh cực bình thường, nhưng, chạm chạm vào cục u lớn sau đầu, lòng bàn tay lại cảm thấy có chút dính dính, vừa đưa lên nhìn, “Hệ thống, lại đây, chúng ta nói chuyện chút.”

Hệ thống: “Trạng thái hiện tại của ngươi không thích hợp để nói chuyện phiếm.”

Tả Ngôn quay đầu nhìn mặt đất, một bãi chất lỏng màu đỏ vây quanh cậu, “Máu vẫn còn nóng.”

Cơ thể này hình cũng vừa chết chưa lâu.

Hệ thống nói: “Vì tránh việc xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như lần trước, cơ thể lần này tuyệt đối mới.

Tả Ngôn: … Cái từ 'mới' này không phải dùng như vậy.

Hệ thống: “Xin hỏi có muốn tiếp nhận tư liệu của thế giới này không ?”

Tả Ngôn: “Nếu ta nói không muốn nhận thì sao ?”

Hệ thống dùng ngữ khí thân thiết nói: “Được, đang tiếp nhận…”

Tả Ngôn: …

Một vài đoạn ký ức hiện lên trước mặt cậu, Tả Ngôn yên tâm, thân phận lần này của cậu chỉ là một người bình thường.

Hứa Dương, năm nay 23 tuổi.

Gia đình thuộc diện bình thường, thậm chí còn có chút khó khăn.

Cậu là con trai của một ả điếm cùng một tên cờ bạc, mạng lớn. Mẹ cậu đã từng nạo thai rất nhiều lần đều không được, cuối cùng tồn tại chút tình thương của mẹ mà cứu cậu, sinh ra cậu.

Sớm hiểu rõ công việc của mẹ, thậm chí nhà cậu chính là chỗ làm việc của mẹ, tính hướng của Hứu Dương ngay tại chỗ này cả ngày lẫn đêm không một tiếng động mà thay đổi.

Tính cách cậu từ nhỏ đã nội hướng, là loại mà người khác mắng cậu cậu cũng không dám phản bác.

Hơn nữa do đặc điểm thích nam nhân ấy, nên con người cậu có thể nói là cực kỳ không thu hút.

Hai năm trước mẹ cậu nhiễm bệnh qua đời do không có tiền chữa trị, trước khi chết nói với cậu rằng trước đó vài ngày có nhìn thấy ba ruột của cậu, muốn cậu đi tìm ông ta.

Hứa Dương nghe lời, sau khi xử lý xong hậu sự của mẹ liền đi tìm tên nam nhân đó.

Không ngờ rằng, chỉ thấy được một mặt, còn chưa kịp làm quen biết, tên ba ruột này của cậu nửa đêm uống rượu, chết cóng bên đường cái trong một ngày đông.

Hứa Dương vẫn luôn cho rằng mình là tên sao chổi, tính cách càng thêm uống đuối, sau đó bắt đầu sống một cuộc sống cô đơn.

Có thể nói là một người no, cả nhà không đói.

Hiện tại cậu không tiếp tục học hành mà làm công trong một cái siêu thị nhỏ, ngẫu nhiên bớt chút thời gian làm những việc lặt vặt khác, có thể kiếm thêm chút khoản thu nhập.

Buổi sáng hôm nay sau khi ra khỏi nhà, lúc đi được nửa đường, chỉ cảm thấy đột nhiên truyền đến một trận sau đầu, chuyện sau đó, không thấy cũng không biết.

Tả Ngôn vuốt vuốt miệng vết thương sau đầu, lại nhìn nhìn bãi máu trêи đất, “Cậu ta chết ra sao ?”

Theo lý thuyết, Hứa Dương, một người không mang cảm giác tồn tại như vậy, căn bản sẽ không chọc đến ai, trong trí nhớ cũng không hề phát sinh tranh chấp với người khác, nhưng lại đột nhiên chết vô duyên vô cớ, thoạt nhìn, cậu là bị giết.

Hệ thống: “Không biết.”

Tả Ngôn nói: “Ai giết hắn?”

Hệ thống: “Không biết.”

Tả Ngôn thở dài: “Vậy ngươi rốt cuộc biết gì ?”

Hệ thống: “… Ngươi đoán.”

Đoán bà ngươi !

Tạ Hào đứng trước cửa nhà, mặt không đổi sắc nhìn người đang ngồi trong vũng máu mà xuất thần.

Hơn nửa ngày, bước lên trước.

“Nhìn cậu cảm thấy hình như cậu đang cần giúp đỡ.”

Một giọng nam ôn hoà vang lên sau lưng cậu, Tả Ngôn nghiêng đầu, sửng sốt một chút.

Áo sơmi trắng, chân dài, trêи khoé môi mang một ý cười khiến người ta thoải mái, đôi mắt màu nâu đập chớp một cái, mang cho người ta một cảm giác ôn nhu.

Mục tiêu lần này của cậu, Tạ Hào, một hoạ sĩ khá nổi tiếng.

“Cậu bị thương ? Nếu không để ý, vậy vào đây, tôi giúp cậu băng bó một chút.”

Tả Ngôn nhìn bàn tay đang duỗi ra trước mặt cậu, vừa trắng nõn lại có khớp xương rõ ràng, trêи ngón út dính vài vệt đỏ.

Tả Ngôn: “Hệ thống, ngươi xác định rằng tinh thần của người này có vấn đề thật à ?”

Hệ thống: “Ta xác định.”

Tả Ngôn nói, “Ta thấy hắn rất bình thường.”

Hệ thống: “Ngươi có từng gặp qua tên bệnh thần kinh nào thừa nhận bản thân mình bệnh thần kinh chưa ?”

Tả Ngôn nghĩ nghĩ, “Ngươi cũng đúng.”

Người trước mặt vẫn duy trì tư thế cúi người, tựa như được thước đo qua, tuyệt không để ý chuyện cậu xuất thần, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào cậu.

Tả Ngôn cảm thấy dưới thân truyền đến cảm giác lạnh lẽo, nhỏ giọng nói cảm ơn, nắm lấy tay hắn, vốn định nương theo lực đạo của hắn mà đứng lên, ai ngờ trong đầu mang một chút choáng váng, lần nữa ngồi bệch xuống đất.

Máu tươi theo gò má của cậu mà chảy xuống, rơi xuống mặt đất.

Cổ họng của Tạ Hào động một cái, ngón cái tay phải không tự giác vuốt phẳng ngón trỏ tay phải một chút (động tác này anh Cố Tranh cũng từng làm nè), đôi mắt đang hạ xuống chợt hiện lên một tia ám quang.

“Xem ra là do tôi không suy nghĩ chu toàn.”

Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của Tả Ngôn, cúi người, một tay luồng dưới nách của cậu, một tay luồng dưới đầu gối của cậu, không hề do dự mà bế cậu vào.

Tả Ngôn hoảng sợ, mắt thấy sắp bị đặt trêи ghế salông, Tả Ngôn nói: “Tạ tiên sinh, tôi vẫn nên ngồi trêи ghế thường đi, trêи người của tôi toàn là máu.”

Tạ Hào cười khẽ một tiếng, vẫn đặt cậu lên ghế salông, “Máu cũng không khó rửa hơn thuốc màu.”

Nói xong kéo ngăn kéo dưới bàn trà ra, lấy ra một hộp thuốc nhỏ, như vô ý hỏi: “Làm sao cậu biết tôi họ Tạ ?”

Tôi không chỉ biết anh họ Tạ, tôi còn biết anh quen dùng nước giặt quần áo của tên minh tên nào làm đại diện gì đó, thích ăn loại trái cây gì, thích dùng loại kem đánh răng gì…

“Tôi làm nhân viên thu ngân ở siêu thị Nhạc Gia.”

Siêu thị Nhạc Gia ở gần tiểu khu của Tạ Hào, trêи cơ bản cứ cách vài ngày Tạ Hào liền ra đó mua vài thứ.

Mỗi lần Hứa Dương đều đặc biệt chú ý đến Tạ Hào, cũng không phải do thích hắn.

Tên Hứa Dương này tự ti đến tận xương tuỷ, cho nên từ đáy lòng cậu cảm thấy mình không xứng đáng thích người này, cậu chỉ khát khao mơ ước người này.

Cậu hy vọng mình có thể biến thành một người giống như Tạ Hào, cho nên càng ngày cậu càng chú ý đến hắn, thậm chí sẽ không tự giác mà bắt chước hắn.

Ví dụ như, mặc áo sơmi màu trắng, dùng hết số tiền mà mình cắn răng làm ra mua thuốc màu dùng để vẽ tranh.

Tạ Hào có chút kinh ngạc ngẩng đầu, đánh giá cậu, “Ngại quá, vừa nãy nhất thời chưa nhận ra.”

Nói xong dùng khăn mặt lau vết máu trêи mặt cậu.

Tả Ngôn: Đừng nghĩ tôi không biết, dù anh có lau khuôn mặt này sạch sẽ đi nữa, anh căn bản vẫn là không nhớ rõ.

Hứa Dương lớn lên xem như thanh tú, nếu không cũng sẽ không được phân phối được làm nhân viên thu ngân, nhưng chỉ là cậu từ trước đến giờ vẫn chưa từng ngẩng đầu với người trước mặt này.

Một bên bôi thước cho cậu, một bên hỏi: “Vết thương kia của cậu là cùng người khác đánh nhau à ?”

Khối thân thể này của Hứa Dương chỉ mới hai mươi tuổi, hơn nữa trường kỳ không đầy đủ chất dinh dưỡng, nên dáng người khá thấp bé, thoạt nhìn liền càng nhỏ hơn.

Những nam sinh trong giai đoạn tuổi này thường có xúc động đánh nhau dẫn đến chuyện như vầy hay xảy ra.

Tả Ngôn chịu đựng cơn đau đớn trêи đầu, nói: “Không có.”

Tạ Hào nhìn miệng vết thương của cậu, nói: “Miệng vết thương không tính là nghiêm trọng, nhưng chảy máu cũng không ít.”

Tả Ngôn không biết hắn nói lời này là muốn thăm dò hay gì, cho nên hàm hồ nói cậu cũng không biết.

Trêи miệng vết thương được bao bởi một tầng băng gạc, Tạ Hào cuối đầu nhìn cậu, “Có muốn tôi đưa cậu đến bệnh viện không ?”

Tả Ngôn vội vàng nói: “Không cần, tôi về nhà nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.”

Vết thương này của cậu, bác sĩ chắc chắn sẽ bảo chụp CT não, sau đó đưa đơn thuốc, chút tiền của Hứa Dương hiện tại, sau khi trả tiền thuê nhà tháng này liền hết sạch.

Cho nên, đi bệnh viện vẫn nên bỏ đi, cậu khẳng định cậu không sao.

Thấy Tả Ngôn muốn đi, Tạ Hào nhìn vệt đỏ trêи cổ cậu, mâu quang động một cái, đè lại bả vai của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Nhà cậu ở đâu ?”

Tả Ngôn báo địa chỉ nhà cậu, thật ra nhà cậu cùng nhà Tạ Hào cũng không xa mấy.

Tạ Hào cười nói: “Ở chỗ này cũng không dễ bắt xe, cậu định trở về bằng cách nào ?”

Tả Ngôn trở về bằng cách nào, đương nhiên là đi bộ chứ sao, trong túi cậu một đồng cũng không có, nhưng anh hỏi chuyện này là có ý gì, muốn cho tôi mượn tiền à ?

Tạ Hào thấy cậu cúi đầu, tựa như đang ngại ngùng, nói: “Một thân quần áo này của cậu đi ra ngoài có thể sẽ doạ đến người khác.”

Tả Ngôn cúi đầu nhìn quần áo của mình, đều là một thân áo sơmi màu trắng, nhưng ở trêи loang lổ vài vệt màu đỏ, nhìn rất chật vật.

Nếu mặc bộ quần áo này ra ngoài, cơ hồ sẽ gặp phải tiết tấu được người qua đường báo nguy.

Nhưng mà, nói như vậy, không phải muốn cho mượn tiền mà là muốn cho mượn quần áo ?

Cũng được, lần sau có thể lấy cớ trả quần áo mà tìm hắn.

Tả Ngôn giương mắt nhìn hắn, lại nghe Tạ Hào nói: “Cậu lên lầu tắm rửa một cái đi, tôi đi tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho cậu, chút nữa tôi cũng vừa lúc muốn về nhà, nếu cậu không gấp có thể về nhà cùng tôi.”

Tả Ngôn gật đầu ngại ngùng hỏi: “Có phải tôi làm phiền anh lắm không ?”

Tạ Hào thấy cậu đồng ý, một bên kéo cậu lên lầu, một bên nói: “Sao lại nói vậy, cậu dù gì cũng bị thương trước phòng vẽ tranh của tôi, được rồi, cậu bước vào tắm rửa một chút, sau khi thay quần áo dơ ra thì bỏ vào cái giỏ bằng trúc bên trong, tôi đi lấy quần áo sạch cho cậu.”

Tả Ngôn đứng trong phòng tắm, nghe tiếng cước bộ của hắn đã đi xe, mới cởi bỏ quần áo trêи người, nhìn vết mau trêи người.

Tả Ngôn: “Hệ thống, đây là chỗ nào ? Tại sao Tạ Hào lại ở đây ?”

Hệ thống: “Đây là phòng vẽ tranh của Tạ Hào.”

Tả Ngôn trầm mặc một lát, hỏi: “Hứa Dương tại sao lại chết trước cửa phòng vẽ tranh của hắn.”

Hệ thống: “… Không biết.”

Tả Ngôn cũng không trông cậy nó sẽ cho mình biết đáp án, dòng nước đổ lên người của cậu, lạnh đến khiến cả người cậu run lên, tìm nửa ngày cũng không tìm được chỗ có thể đổi độ ấm.

Lúc này, Tạ Hào cầm quần áo gõ cửa, “Tôi quên nói cho cậu biết làm sao để chỉnh độ ấm, nước vẫn lạnh đúng không ?”

Tả Ngôn nói: “Vẫn lạnh.”

Tạ Hào nói: “Tôi có thể vào không ?”

Tả Ngôn vừa định nói có thể, chỉ thấy cửa đã mở ra.

Tả Ngôn cả người trơn bóng đứng bên cạnh, người đã vào, còn hỏi gì nữa.

Tạ Hào đặt quần áo ở móc trêи cửa, sau đó cầm lấy remote trong ngăn kéo, đổi thành nước ấm.

Quay đầu nhìn cậu, chớp mắt một cái, ôn hoà nói: “Tôi ra ngoài đây, có gì cứ bảo tôi.”

Tả Ngôn gật đầu, “Cám ơn.”

Chờ người đi ra ngoài, Tả Ngôn nhìn gương đã bị nhiệt khí phủ kín, cảm thấy việc này không hề đơn giản như vậy.

Nhớ tới vừa nãy từ trong trí nhớ biết được trạng huống của mục tiêu, cả người Tả Ngôn rùng mình một cái.

Tả Ngôn: “Hệ thống.”

Hệ thống: “?”

Tả Ngôn: “Có phải ngươi từng nói mục tiêu có bệnh thần kinh không ?”

Hệ thống nói: “Không sai.”

Tả Ngôn sờ sờ đầu, “Ngươi nói xem, có khả năng là hắn giết Hứa Dương hay không ?”

Hệ thống: “Lý do gì ?”

Tả Ngôn: “Bệnh thần kinh giết người còn cần lý do?”

Hệ thống: … Nói cũng đúng.

.

HLTT: Xin chào anh Tạ biến thái :))))))))))