Mùa xuân năm Hồng Bàng 121, Lam Tuyệt nhập sơn bế quan.

Năm Hồng Bàng 126, yêu tu hợp lực mở ra thông đạo giữa Yêu Vực và Định Tường, hòng chiếm đoạn tài nguyên linh khí, mưu đồ thống trị tu chân giới.

Năm Hồng Bàng 127, tu chân giới nhanh chóng lan truyền tin đồn rằng Hàn Đàm Tử Liên có thể luyện hoá yêu khí. Là vật duy nhất trên thế gian có khả năng phong bế thông đạo vĩnh viễn.

Năm Hồng Bàng 134, Hàn Đàm Tử Liên không ai khác ngoài Mặc Thương - muội muội của Lam Tuyệt. Đạo tu nhanh chóng tìm ra thân thế của nàng, không nói hai lời liền bắt Mặc Thương nhốt vào Bạo Viêm đỉnh, luyện hoá tám mươi mốt ngày đêm, đến khi chỉ còn lại một viên mệnh hồn, gọi là Tử Tâm Liên.

Năm Hồng Bàng 135, hai vị đạo tu cường đại nhất Định Tường đại lục lúc bấy giờ là Tông chủ Xích Quỷ Môn - Hàn Vưu và trưởng lão Âu Lạc Môn - Cảnh Tuyên cùng nhau hợp lực, phong bế thông đạo. Không ngờ Hàn Vưu âm hiểm xảo trá, giữa chừng ra tay đánh lén Cảnh Tuyên. Cảnh Tuyên trọng thương, không chút do dự liền tự bạo, cùng Hàn Vưu cá chết lưới rách. Thần hồn vỡ nát, Hàn Vưu bị tu chân giả vây bắt, kết cục không mấy tốt đẹp.

Trong lúc hỗn loạn, Tử Tâm Liên biến mất, không tìm được tung tích.

Định Tường đại lục rơi vào hiểm cảnh.

Năm Hồng Bàng 221, Lam Tuyệt đột phá Đế Cảnh.

Đạo tu và yêu tu giằng co gần một trăm năm. Hai bên đánh nhau kịch liệt, máu chảy thành sông, hàng vạn sinh linh bi phẫn kêu gào khắp nơi, thê lương cả một vùng trời.

Lam Tuyệt một lòng bế quan ở Ngũ Hành Sơn, không chút hay biết sự tình của tu chân giới. Sau khi trở về, chứng kiến sinh linh đồ thán, nàng ngày đêm ra sức luyện đan hỗ trợ đạo tu. Trong hai mươi năm đã cứu sống, giúp đỡ mấy vạn người, bất kể bối cảnh thân phận.

Mùa thu năm Hồng Bàng 241, lợi thế dần nghiên về đạo tu, yêu tu tạm thời rút lui, không dám ngạo mạn.

Lam Tuyệt trở thành vị cường giả tối thượng uy nghiêm, vạn người kính nể.

Mùa đông năm Hồng Bàng 241, sau khi biết sự thật về cái chết của Mặc Thương, Lam Tuyệt phẫn nộ, một chưởng đánh nát chín ngọn núi, khiến toàn tu chân giới không rét mà run. Từ đó, nàng trầm mặc ít nói, ngày đêm ôm kiếm canh giữ thông đạo, ai cũng không gặp.

Năm Hồng Bàng 271, trong một lần yêu tu tấn công, Tử Tâm Liên xuất hiện bảo vệ Lam Tuyệt. Hoá ra bấy lâu nay, Tử Tâm Liên đều theo bên người, trợ giúp nàng đột phá tu vi.

Tu chân giả nảy sinh đố kị, lần nữa muốn vây bắt Tử Tâm Liên. Lam Tuyệt cuồng nộ, lần đầu tiên gϊếŧ người.

Để đổi lấy tự do cho Tử Tâm Liên, Lam Tuyệt lập huyết thệ đời đời kiếp kiếp canh giữ thông đạo.

Năm Hồng Bàng 471, Yêu Vương tái thế.

Tu chân giả dồn ép Lam Tuyệt lấy ra Tử Tâm Liên. Bằng hữu, thú sủng vì bảo vệ nàng mà lần lượt ngã xuống. Thời khắc tuyệt vọng, nàng tự tay dung nhập Tử Tâm Liên vào trái tim mình, dùng chính bản thân phong bế thông đạo.

"Nếu như ngươi không thể đi qua luân hồi, vậy ta đành ở lại bầu bạn cùng ngươi."

"Tiếc là chúng ta đều không có kiếp sau, nếu có, thiên hạ này không có bất cứ thứ gì trọng yếu hơn ngươi."

"Ta lương thiện, ta uy phong, ta vĩ đại, vì cái gì, là để bọn hắn khi dễ ngươi sao? Ta thà làm cái ma đầu, gặp thần sát thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ, ai dám tổn thương ngươi, thiên đao vạn trảm."

. . .

Mùa đông, năm Bách Việt 982...

"Tại sao tỷ tỷ vẫn chưa tỉnh?" - Một tiểu cô nương phỏng chừng bảy, tám tuổi, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, giương đôi mắt ẩm ướt tựa hai viên lưu ly chìm trong sương sớm, u uất nhìn đại phu.

"Tam tiểu thư đừng lo lắng, nàng không có việc gì, nhất định sẽ tỉnh." Lý đại phu nổi tiếng là một lão đầu cổ quái, cộc tính. Thế nhưng y vẫn không chống cự nổi sự khả ái của nàng, giọng nói đều mềm mại hơn bảy phần.

"Tốt, ta tin ngài." Tiểu cô nương ra vẻ hiểu chuyện, nhưng chiếc miệng nhỏ nhắn lại không tự chủ méo xệch, khiến Lý đại phu bật cười.

"TIỂU TUYỆTTTT... "

Lam Triết hấp tấp chạy đến, biểu cảm vô cùng khẩn trương, người chưa đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng kêu tê tâm phế liệt của y, thiếu chút nữa doạ rớt tim một già một trẻ bên trong.

Đến khi Lam Triết nhìn thấy vẻ mặt phi-thường-bất-mãn của hai người, trong chớp mắt, y liền thu hồi biểu cảm, chỉnh đốn cước bộ, sau đó điềm đạm bước vào.

Trở mặt thật nhanh a! Trên đầu Lý đại phu và tiểu cô nương rơi xuống mấy vạch hắc tuyến.

"E hèm... Lý đại phu, nữ nhi của ta thế nào rồi?"

"Đại tiểu thư chỉ bị choáng nước, hẳn là mượn cơ hội ngủ thêm một lúc. Hết thảy đều vô sự."

"Phụ thân, là ta không tốt. Tỷ tỷ vì muốn vớt đồ chơi cho ta nên mới.. hức.. ngã xuống hồ.. hức hức." Nói chưa hết câu, nàng liền khóc nấc lên.

"Tiểu Thương ngoan, phụ thân không trách ngươi. Tiểu Tuyệt sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Đợi nàng tỉnh, phụ thân liền tặng các ngươi cái đồ chơi mới có được không?" Lam Triết luống cuống dỗ dành Mặc Thương. Dù nàng không phải nữ nhi thân sinh của hắn nhưng hắn vẫn là thật tâm đối đãi.

Năm xưa, trong một lần đi viếng mộ mẫu thân của Lam Tuyệt, Lam Triết tình cờ bắt gặp một nữ nhân đang cố gắng sinh con. Dù nàng ta bị trọng thương, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp tuyệt trần cùng phong thái lãnh diễm như tiên. Lam Triết không ngại thân phận nam nhân, giúp nàng hạ sinh hài tử. Sau khi sinh xong, nàng cũng chỉ kịp nói một câu:"Nàng gọi Mặc Thương, tất cả nhờ ngươi, kiếp sau báo đáp." Sau đó, sinh mệnh liền chấm dứt.

Lam Triết mang Mặc Thương trở về, Lam gia liền nổi lên một trận sóng gió. Nhị phu nhân một khóc, hai nháo, ba đòi tự vẫn vì cho rằng Mặc Thương là nghiệt chủng do Lam Triết lén lút cùng người phụ nữ khác bên ngoài.

Lam Triết rất đau đầu, hắn đường đường là một đại nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất, thế nào lại đi làm cái chuyện bại hoại kia. Để giảm bớt thiên hạ đàm tiếu và nghi kị trong lòng Nhị phu nhân, Lam Triết không dám quá quan tâm hay thân cận cùng Mặc Thương. Chỉ có thể đối nàng bảy phần chừng mực, ba phần xa cách.

Một bên chữ tình, một bên chữ tín, lựa chọn sao cũng không vẹn toàn, trong lòng Lam Triết khổ không thể nói.

May mắn thay, cái đại nữ nhi hắn yêu thương nhất chính là một tiểu cô nương vô cùng lương thiện. Đại nữ nhi nhà hắn không biết vì sao từ bé đều rất thích chăm sóc Mặc Thương. Lam Triết hết sức hài lòng. Nhờ có nàng, hắn đỡ cảm thấy áy náy với lời hứa năm xưa. Vì thế Lam Triết càng xem Lam Tuyệt như trân bảo, phủng chặt chẽ trong lòng bàn tay, có cái đồ tốt gì Lam gia có thể mua, hắn đều vui vẻ mua nhét vào tay Lam Tuyệt.

Lam Tuyệt là ai? Nàng mới chân chính là kết tinh tình yêu cả đời hắn cùng đại phu nhân. Còn cái nhị phu nhân kia? Thôi thôi, hắn thật không dám nhắc. Nếu không phải vì đại phu nhân sớm qua đời, trong nhà không có nam hài nối dõi, hắn mới không bất đắc dĩ nhận mệnh, cưới Nhị phu nhân vào cửa.

"Tiểu Thương... Tiểu Thương... " Lam Tuyệt đột nhiên mê sảng, tay chân bắt đầu co giật, vẻ mặt rúm ró trắng bệch, như thể vô tận thống khổ đang dày vò nàng.

Lam Triết, Mặc Thương cả kinh, nháy mắt liền bị tình trạng của Lam Tuyệt doạ sợ. Lý đại phu lập tức ngồi xuống bắt mạch.

Lam Triết thấy Lý đạo phu cau mày, tâm như ngồi trên đống lửa, hai tay xoắn quít vào nhau, trong lòng đều là cầu trời khẩn phật.

Lam Tuyệt co giật càng lúc càng kịch liệt. Mạch máu hai bên thái dương trắng trợn phình lên, răng nàng nghiến chặt đến nỗi một dòng máu đỏ tươi đã sớm tràn ra khoé miệng.

Lam Triết hoảng hốt, ra tay kiềm chế khớp hàm của Lam Tuyệt, ngăn không cho nàng cắn trúng lưỡi. Thế nhưng lực cắn quá mạnh, Lam Triết sợ chính mình làm hỏng nữ nhi, liền tự kê tay vào miệng nàng. Lam Tuyệt hoàn toàn không ý thức được, càng dùng lực ra sức đay nghiến.

Lý đại phu nhanh chóng rút châm, chuẩn xác hạ xuống đỉnh đầu Lam Tuyệt. Một châm, hai châm,... mười ba châm. Lý đại phu đổ một thân mồ hôi, nhãn thần chăm chú không dám buông lỏng một khắc.

Sau khi ngân châm thận nhập huyệt đạo, thân thể Lam Tuyệt dần yên tĩnh xuống, chỉ thỉnh thoảng cử động đôi chút, không còn co giật đến doạ người. Sắc mặt cũng an tĩnh lại.

Lý đại phu nhìn cánh tay nhiễm đỏ máu tươi của Lam Triết thì thở dài, sau đó gật đầu ra hiệu cho hắn thu tay về.

Mặc Thương vụng về xoa mặt Lam Tuyệt, đồng thời cũng nhanh khóc rồi. Tám tuổi, nàng không biết thương tâm là gì, nhưng cảm giác này nàng thật chịu không nổi, chỉ có thể phát tiết bằng tiếng khóc.

"Nàng.. nàng. Lý đại phu, nữ nhi bảo bối của ta.. như thế là bị làm sao?" - Lam Triết cũng thiếu chút là khóc đi ra. Nữ nhi này là tiểu sinh mệnh của hắn, nàng có việc gì thì đó chính là huỷ hoại đời hắn.

"Vốn dĩ tình trạng này không có khả năng xảy ra, lão phu cũng không rõ vì sao mạch tượng bỗng dưng hỗn loạn... Hải não giống như trải qua một cơn chấn động quá ngưỡng chịu đựng. Hiện tại nàng đã ổn định, ta sẽ theo dõi kỹ càng hơn." Sau khi Lý đại phu giải thích cùng Lam Triết, hai người trầm mặc hồi lâu.

Qua một đoạn thời gian, đôi hàng mi đen nhánh khẽ lay động. Lam Tuyệt chậm rãi mở mắt.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ đã tỉnh. Phụ thân, tỷ tỷ tỉnh lại." - Mặc Thương mừng rỡ hét.

"Tiểu Tuyệt, con cảm thấy như thế nào?" - Lam Triết cuống quít sà xuống giường, ánh mắt nồng đậm yêu thương nhìn Lam Tuyệt.

Lam Tuyệt chăm chú nhìn Mặc Thương, nhìn đến thật lâu cũng không nói câu nào.

Mặc Thương nín thở, mở to mắt nhìn lại bộ dạng bất động như tượng gỗ của Lam Tuyệt. Lam Triết thực nôn nóng nhưng không dám manh động. Chỉ có thể dồn toàn bộ tinh thần chờ đợi phản ứng của nàng.

Thời gian chậm rãi trôi đi, căn phòng yên tĩnh đến mức mọi âm thânh bên ngoài có thể truyền vào tai rõ mồn một.

Lam Tuyệt đột nhiên cử động, nhào tới ôm chầm Mặc Thương. Ánh mắt lộ ra sợ hãi cùng hoang mang cực độ, trong đó còn có một tia đề phòng lãnh khốc. Giống như thật sợ một lũ cướp sẽ từ đâu thình lình nhảy ra, cướp đi bảo bối trân quý nhất của nàng rồi vĩnh viễn biến mất.

Thân thể bé nhỏ của Mặc Thương bị ôm đến đau. Nàng vẫn không hề hé răng, bàn tay mũm mĩm tận lực vỗ về sau lưng Lam Tuyệt.

"Tỷ tỷ ngoan, Thương nhi ở đây nha~ ..."

"Tiểu Tuyệt ngoan, phụ thân cũng ở đây a~.."

Khục, Lý đại phu cảm thấy trái tim bé nhỏ thật không chịu nổi cảnh tượng này.

"Đại tiểu thư đừng cử động mạnh, trên đầu ngươi còn có ngân châm."

Ánh mắt Lam Tuyệt chợt chuyển, đôi đồng tử sâu thêm mấy tầng, thâm thuý mà linh động.

"Ta đây là như thế nào? Chuyện gì xảy ra? Đây là đâu?" Ngữ khí bình thản, lại giống như nàng đang hỏi đám hậu bối ồn ào. Nếu các ngươi không trả lời thoả đáng, lão nhân sẽ tức giận.

Lam Triết trợn mắt, lần đầu tiên hắn chứng kiến giọng điệu này của Lam Tuyệt. Không phải nàng té đến hỏng đầu rồi chứ? Nàng có quên cái phụ thân đẹp trai là hắn không?

"Tỷ tỷ, muội hư hỏng, tỷ tỷ mắng muội đi. Muội làm rơi đồ chơi xuống hồ, tỷ tỷ muốn vớt cho muội nên mới không cẩn thận ngã xuống. Tỷ tỷ có đau ở đâu không? Muội xoa xoa cho tỷ tỷ." Mặc Thương ôm chặt Lam Tuyệt, hay tay quờ quạng ra sức xoa lưng, cả người dán sát vào nhau, thật sợ một hồi tỷ tỷ chán ghét muốn đẩy mình ra.

Cảm nhận được thân thể mềm mại cùng mùi sữa man mát đang tì sát vào người mình. Lam Tuyệt bỗng thấy quá không chân thật, thứ ảo giác gì có thể lợi hại như vậy? Rốt cuộc ta đã chết hay chưa?

"Tiểu Tuyệt, con nhìn phụ thân đi, con có nhận ra phụ thân không?". Lam Triết hấp tấp thu hút chú ý của Lam Tuyệt.

Lam Tuyệt nhìn Lam Triết, nhìn Lý đại phu rồi lại nhìn Mặc Thương. Nàng nhìn khắp nơi trong phòng, nhìn ra sân, lắng tay nghe âm thanh sinh động bên ngoài. Mũi chậm rãi hít một hơi, đây là mùi của Mặc Thương, đây là mùi của phụ thân, đây là mùi trà Lạc Tích, đây là mùi hoa sữa, có cả mùi của nắng trong mùa đông.

Lam Tuyệt tự cắn môi một cái thật mạnh, màu đỏ chói mắt thi nhau tràn ra. Đau! Ta biết đau! Nàng ngơ ngẩn, hàng trăm ngàn suy nghĩ bắt đầu loạn chuyển. Tim đập nhanh như nổi trống, nàng cố gắng trấn định, nhắm mắt dưỡng thần, lục lọi chân khí trong kinh mạch.

Thân thể này quá yếu ớt, tu vi chỉ mới Luyện Thể tầng ba, không có tâm pháp, không có công lực. Nhưng rõ ràng hồn phách của nàng và thân thể này là một khối hoàn chỉnh, từng tế bào đều sống sờ sờ ra đó.

Lam Tuyệt thừ người trong phút chốc. Nàng bỗng khóc cười như điên, khóc đến thoải mái, cười đến ngây ngô.

Ba quả tim của ba người còn lại đều như treo trên đầu ngọn giáo, không dám quấy rầy Lam Tuyệt.

Sau khi khóc cười thoả mãn, nàng hít một hơi thật sâu, siết chặt Mặc Thương vào lòng, dụi lấy dụi để, tham lam hấp thụ khí tức trên người tiểu cô nương trước mắt.

Vẻ mặt Lam Triết thoáng thất lạc. Vì cái gì nữ nhi của hắn không thèm ôm hắn đây. Bởi vì thân thể hắn đã già cỗi, ôm không thoải mái bằng tiểu cô nương tám tuổi ư? Lam Triết lén lút ăn giấm, sau đó lại lén lút phỉ nhổ chính mình.

"Phụ thân, làm phiền ngài tới ôm chúng ta."

Ách, rõ ràng là muốn ôm ta nhưng không muốn buông ra cái tiểu nữ oa. Cư nhiên còn dùng hai chữ "làm phiền". Tiểu Tuyệt từ lúc nào bá đạo như vậy? Lam Triết làm bộ sờ râu, kiềm chế không để khoé miệng vểnh lên. Hắn nhanh chóng dang rộng vòng tay, ôm trọn hai tiểu nữ nhi vào lòng. Tâm trạng một bụng thoả mãn, suиɠ sướиɠ không thôi.

Ai nói nam nhân không thể ôm hài tử đâu. Ta khinh, nữ nhi của ta, ta muốn ôm ai dám quản.

Lý đại phu chỉ có thể thầm than một câu:"Nữ nhi khống, hết thuốc chữa."

"Đại tiểu thư thấy trong người thế nào? Ngươi cảm thấy bất ổn ở đâu cứ nói với lão phu."

"Đây là năm Bách Việt 982, ta đây vừa tròn mười hai, tiểu Thương năm nay tám tuổi. Có đúng hay không?"

"Tiểu Tuyệt có nhớ tuổi của phụ thân?"

"Bốn mươi mốt."

"Thông minh nhất tiểu Tuyệt." Lam Triết hi hi ha ha, cọ cọ chiếc cầm đầy râu lên đầu Lam Tuyệt.

"Ta rất khoẻ, đa tạ Lý đại phu. Mọi sự không ngại."

"Như vậy thật tốt, đại tiểu thư nằm xuống nghỉ ngơi một lát. Sau khi rút ngân châm, ta sẽ kê vài đơn thuốc bổ cho ngươi."

"Đa tạ Lý đại phu."

Trọng sinh, ta thật đã trọng sinh ư? Mặc Thương, cuối cùng chúng ta cũng có kiếp sau. Lam Tuyệt đời này không để bất luận kẻ nào thương tổn đến một sợi tóc của ngươi.