Ngoại trừ bồi Mặc Thương dùng bữa, hầu hết thời gian còn lại Lam Tuyệt đều dành để tu luyện Hư Di Thuật.

Sau mười lăm ngày, Lam Tuyệt đột phá Luyện Thể tầng bốn. Sau ba tháng, Lam Tuyệt bước vào tầng bốn đỉnh phong, chuẩn bị đột phá tầng năm.

Tốc độ tu luyện này cũng quá mức kinh người, khiến Lam Triết vừa mừng vừa lo.

Cuối cùng, thời điểm tham gia thí luyện cũng đến. Các tu sĩ trẻ tuổi mặt mày hưng phấn, cùng nhau hướng về cổng thành. Lam Tuyệt cũng không ngoại lệ.

Sau khi mọi người tập trung đông đủ, thành chủ Quách Chương đứng trên cao phát biểu:

"Năm nay, Lăng Không thành có một trăm hai mươi thiếu niên tham gia thí luyện ở Ma Thiên Lãnh chi địa. Ta rất vui mừng vì thế hệ trẻ ngày càng gan dạ, nhiệt huyết. Ta ở đây chỉ để nhắc nhở ba điều, sẽ không làm chậm trễ thời gian của các ngươi.

Thứ nhất, không cho phép sát hại lẫn nhau. Các ngươi đều là tinh hoa, là hi vọng tương lai của Lăng Không thành, chớ vì chút hiềm khích mà làm chuyện sai trái. Nếu phát hiện ai cố tình vi phạm, lập tức phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi thành, vĩnh viễn không được trở về.

Thứ hai, Ma Thiên Lãnh là một khối bảo địa, các ngươi cũng biết nơi đó tài nguyên phong phú, linh khí dày đặc nhưng đồng thời nguy hiểm vô cùng. Chớ vì nhất thời háo thắng mà đánh rớt tính mạng. Mỗi người sẽ được phát ba tấm phù triện khẩn cấp, nếu gặp nguy hiểm liền đốt phù triện thông báo, sẽ có thủ vệ thành đến giúp đỡ. Xin lưu ý, mỗi người chỉ có ba tấm.

Thứ ba, mỗi người sẽ được phát một tấm linh bài. Sau khi nhận được, các ngươi vui lòng rót linh lực của mình vào để nhận diện danh tính. Tài nguyên thu thập được, các ngươi hãy dùng linh bài quét qua. Ngoại trừ nộp lại hai phần cống hiến cho Lăng Không thành, số còn lại các ngươi có thể giữ lấy. Thông qua linh bài, ba người có số lượng cống hiến nhiều nhất sẽ được nhận một trong ba phần thưởng: một quyển công pháp Huyền giai, một kiện huyền khí, một bình luyện cốt đan."

Nghe xong phần thưởng, toàn thể tu sĩ chấn động, không khỏi phấn khích gào lên.

"THÀNH CHỦ MUÔN NĂM!!! THÀNH CHỦ MUÔN NĂM!!!"

Tiếng hô vang dậy như sấm rền. Chỉ bằng đó phản ứng, tiểu cẩu chạy ngang cũng biết ba phần thưởng kia là cỡ nào dụ hoặc.

Không thể trách đám người phấn khích như thế. Có trách thì trách Quách Chương ra tay quá rộng rãi. Công pháp Huyền giai đối với Luyện Thể cảnh chỉ có thể cầu, không thể mua, cầm được một bộ thích hợp, tu vi sẽ tăng lên rất nhanh. Một bình luyện cốt đan ít nhất tám trăm linh thạch, có thứ này bổ trợ, đột phá linh cảnh chỉ là chuyện sớm muộn. Một kiện huyền khí càng thêm đắt đỏ, ít nhất không dưới một ngàn linh thạch, binh khí thông thường mơ tưởng so sánh.

Một linh thạch bằng bao nhiêu, chính là bằng một ngàn lượng hoàng kim không hơn không kém. Muốn kiếm một cái linh thạch tương đương chém gϊếŧ một con ma thú. Ma thú nào dễ xơi như thế, cho dù là Luyện Thể tầng bảy, mỗi ngày cũng chỉ tối đa săn được vài con cấp thấp. Vậy mới biết, thành chủ Quách Chương hào phóng cỡ nào.

Có lẽ người duy nhất không chút động tâm là Lam Tuyệt. Ai bảo kiếp trước nàng được xưng là Đan Đế, thực lực cường, tài lực cường, tất nhiên sẽ không đem chút vặt vãnh này để vào trong mắt.

Thành chủ điềm đạm cười, khoát tay ra hiệu mọi người bình tĩnh. Toàn thể lập tức đình chỉ hưng phấn, im lặng chờ y lên tiếng, trong mắt không giấu được nhiệt khí.

Vừa lúc đó, sau khi ước đoán sơ khả năng của mình, Lam Tuyệt nhận thấy hai phần cống hiến cũng quá nhiều đi. Mà ba phần thưởng kia, cái nào cũng không dùng được. Từ sau khi biết Mặc Thương ngày đêm gom góp tài vật, chuẩn bị tinh thần ra riêng thì Lam Tuyệt bắt đầu tính toán chi li, một hào cũng không để lọt. Nàng bây giờ so với Đan Đế rộng lòng dang tay cứu vớt bá tánh của kiếp trước như hai người hoàn toàn khác biệt

Lam Tuyệt buồn bực, lẩm bẩm một câu:"Không có thứ gì tốt hơn sao?"

Thanh âm của nàng trong trẻo, không mặn không nhạt vang lên, trở nên rõ mồn một giữa một rừng tu sĩ đang tập trung dỏng tai chờ thành chủ phát biểu.

Một cơn gió thổi qua...

Tĩnh lặng càng thêm tĩnh lặng. Gương mặt Quách Chương có chút cứng đờ.

Tiểu cô nương này là đang chê phần thưởng của hắn?

Sau khi kịp phản ứng, một số người bắt đầu hướng về nơi phát ra âm thanh, ném tới ánh mắt khó chịu. Nhận thấy Lam Tuyệt chỉ là một tiểu cô nương non nớt, tu vi chỉ đến Luyện Thể tầng bốn thì tỏ ra khinh thường, không thèm chấp nàng. Thế nhưng cũng có không ít tiếng chế nhạo vang lên:

"Thiên kim nhà ai mà phách lối như thế. Phụ mẫu nàng không biết dạy con hay sao mà để chạy loạn đến đây."

"Nhóc con, về nhà tập vắt mũi cho sạch đi, vài năm nữa lại tới."

"Không hi vọng nàng cống hiến bao nhiêu, chỉ hi vọng đừng lãng phí ba tấm phù triện trong ngày đầu tiên đã thật đáng mừng."

Cả đám ha hả cười phá lên.

Lam Tuyệt không chút để tâm. Nàng còn bận suy nghĩ đây.

Quách Chương đặt tầm mắt lên người nàng, y có chút ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt Lam Tuyệt không hề biến hoá dù bị chế nhạo. Y còn đọc được ánh mắt đăm chiêu kia có bao nhiêu nghiêm túc.

Một tiểu cô nương thú vị!

Quách Chương hắng giọng. Những tiếng cười nhạo liền im bặt. Xem ra y là một vị thành chủ rất có uy phong, xứng đáng người khác kính phục.

"Kia... tiểu cô nương vì sao nói thế? Ngươi không hài lòng với phần thưởng của ta ư?" Quách Chương từ tốn nhìn Lam Tuyệt, trong mắt không có khinh thường.

Lúc này Lam Tuyệt mới nhận ra câu nói vừa rồi đã bị toàn bộ người ở đây nghe thấy. Nàng có chút ngượng ngùng, ngữ khí liền trở nên lễ phép.

"Nga... Là tiểu nữ thất lễ. Nhưng đó cũng là tâm sự trong lòng ta. Kia... thành chủ thật không còn phần thưởng nào khác a?"

"Ha ha ha... Ngươi có bản lĩnh gì mà chê những phần thưởng kia? Ha ha ha... Thiên a! Cười chết ta. Tiểu nữ oa, ta thấy ngươi nên về nhà đòi phụ mẫu thưởng thì hơn." Cả bầy thiếu niên cười rộ lên.

Quách Chương không nóng giận, cũng không cười nhạo. Y có một linh cảm mãnh liệt rằng tiểu cô nương này không tầm thường.

"Vậy phần thưởng như thế nào mới hợp tâm ý của ngươi?"

Lam Tuyệt suy nghĩ một lúc, nàng cần cái gì đây? Mục tiêu trước mắt là luyện được Tẩy Tuỷ Đan. Sở dĩ Tẩy Tuỷ Đan chiếm vị trí thứ ba trong mười loại đan dược quý hiếm nhất thiên hạ là vì quá trình luyện đan cực kỳ phức tạp. Luyện Đan sư cửu cấp cũng không nắm chắc được ba phần cơ hội. Bất quá, đó không phải bận tâm của nàng. Điều nàng lo lắng hơn cả là nguyên liệu luyện đan. Trong thành phần luyện Tẩy Tuỷ Đan có bốn nguyên liệu quan trọng, muốn lấy được hung hiểm vô cùng. Đó là Hổ Vương cốt, Giao Long tuỷ, Bách Tiên Thảo và Tinh Khiết Băng Sương. Với tu vi hiện tại, e là muốn thu thập một món cũng phải lấy tính mạng ra đặt cược.

Lần này, nàng đi Ma Thiên Lãnh là vì Hổ Vương cốt.

Thấy Lam Tuyệt trầm tư hồi lâu, Quách Chương có chút không kiên nhẫn. Y vừa định kết thúc buổi dặn dò thì nghe Lam Tuyệt lên tiếng:

"Thứ gì đó giống như Tinh Khiết Băng Sương? Ngài có không?" Lam Tuyệt nói xong lại tự mắng bản thân ấu trĩ. Tinh Khiết Băng Sương là thứ gì? Đừng nói là không có, dù có thì thành chủ cũng không ngu mà lấy làm phần thưởng cho một cuộc thí luyện cấp thấp như vầy.

Đám thiếu niên chợt khựng lại rồi phá lên cười lần nữa. Tinh Khiết Băng Sương là cái quỷ gì? Do nàng tự chế ra sao? Trí tưởng tượng cũng quá phong phú đi.

Giữa quảng trường mấy trăm người tụ họp, chỉ có duy nhất Lam Tuyệt và Quách Chương giữ được thần sắc nghiêm túc.

Lam Tuyệt thấy phản ứng của những người xung quanh, đồng thời ngẫm lại thân phận cùng tu vi của mình. Nàng thở dài một hơi. Quách Chương không đuổi mình ra khỏi hàng ngũ đã là đại nhân độ lượng. Vẫn là thôi đi... hai phần thì hai phần, bất quá không dại mà báo cáo lên hết a.

"Coi như ta chưa nói gì, thành chủ đừng bận tâm. Cảm tạ ngài đã kiên nhẫn lắng nghe nguyện vọng của một tiểu cô nương như ta." Lam Tuyệt nói xong thì xoay người bỏ đi, nàng còn phải đến từ biệt phụ thân cùng Tiểu Thương đây.

"Chờ đã! Làm sao ngươi biết Tinh Khiết Băng Sương?" Quách Chương nghiêm túc nhìn sâu vào mắt nàng, như muốn tìm tòi thứ gì đó.

Lam Tuyệt nhìn hắn, thản nhiên thốt ra một câu:"Là vì ta cần nó."

Quách Chương có chút sững sờ. Sau khi điều chỉnh tâm tình, Quách Chương nhìn nàng, trịnh trọng nói:

"Nếu ngươi biết Tinh Khiết Băng Sương là thứ gì thì hẳn phải biết giá trị của nó. Ngươi cho là cống hiến của ngươi xứng với nó sao?"

"Ta đã nghĩ lại rồi, quả thực không xứng." Lam Tuyệt nhún vai.

Quách Chương thấy thái độ của nàng vô cùng bình thản, không phải phách lối, không phải tự cao, càng không phải tức giận. Có lẽ hỏi về Tinh Khiết Băng Sương chỉ là buộc miệng mà thôi. Nhìn thân ảnh nhỏ bé ung dung tách ra đám đông, Quách Chương nuốt một ngụm nước bọt. Lần nữa lên tiếng:

"Tận cùng bên trong Ma Thiên Lãnh có một con linh thú cực kỳ lợi lại, không phân được cấp bậc. Móng vuốt sắc bén như kiếm, vảy trên thân cứng như khôi giáp, di chuyển nhanh như thiểm điện, lực công kích mạnh mẽ như thiết chuỳ ngàn cân. Nếu như ngươi bắt được, mặc kệ sống chết, ta nhất định vui lòng tặng ngươi Tinh Khiết Băng Sương." Nói xong, bản thân Quách Chương cũng khá bất ngờ. Hắn cũng như Lam Tuyệt, đều cảm thấy chuyện tin tưởng đối phương đáp ứng được điều kiện của mình là rất ấu trĩ. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra ý tưởng trong lòng.

Trong mắt Lam Tuyệt loé lên một tia hưng phấn. Thành chủ thật là có, tốt, quá tốt rồi! Nàng quay đầu, ngọt ngào cười.

"Quân tử nhất ngôn?"

"Quân tử nhất ngôn!"

"Đa tạ thành chủ. Ta sẽ phấn đấu."

Lam Tuyệt tiêu sái rời đi, tâm tình tốt đến không được. Việc này nàng không nắm chắc bao nhiêu nhưng đối với thái độ của Quách Chương rất là tán thưởng.

Quả nhiên là thành chủ! Rất có mắt nhìn người a! Lão nhân ta đành cống hiến một phen để không phụ lòng ngươi vậy.

Nghe thấy thành chủ cùng Lam Tuyệt hứa hẹn. Một trăm mười chín tu sĩ đã không còn dám đối nàng tỏ thái độ, ngược lại những kẻ cười to tiếng nhất hơi có chút ê mặt. Bọn hắn âm thầm nghiến răng:"Hay cho một tiểu nữ oa, để ta xem ngươi bị yêu thú nhai ra cái dạng gì."

. . .

Lam Tuyệt ra khỏi hàng ngũ, đi về hướng hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang chờ nàng bên ngoài. Sắc mặt cả hai rất khó coi, hẳn là vừa rồi nghe nàng bị người khác cười nhạo. Ánh mắt nhu hoà xuống, Lam Tuyệt tiến đến.

"Phụ thân, Tiểu Thương. Ta cũng sắp xuất phát rồi."

"Tiểu Tuyệt cẩn thận. Linh thú gì đó quá lợi hại thì tránh đi, không được miễn cưỡng chính mình biết không?"

"Ta đã biết. Phụ ân yên tâm. Mong ngài thay ta để mắt chăm sóc Tiểu Thương, nếu như là..." Lam Tuyệt thâm ý nhìn Lam Triết, khiến hắn lén lút đổ mồ hôi. Tiểu Tuyệt đã dặn ta bảy bảy bốn mươi chín lần, nàng không tin ta?! Tâm muốn nát!

"Thương nhi đã ghi nhớ những kẻ dám cười tỷ tỷ. Đợi Thương nhi lợi hại, liền hung hăng cười nhạo bọn hắn."

Lam Tuyệt buồn cười bóp bóp hai má của nàng. Tiểu Thương làm sao đáng yêu như thế đây. Đợi đến khi ngươi lợi hại, bọn hắn còn hận không thể đào tim móc phổi cho ngươi đâu.

"Tiểu Thương nghe lời tỷ tỷ, có việc gì liền tìm phụ thân. Không cho phép tự ý hành động. Ví dụ như là... " Lam Tuyệt thâm ý nhìn Mặc Thương. Tuy nàng không nói bốn chữ "bỏ nhà ra đi" nhưng Tiểu Thương rất thông minh hiểu được, nàng ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.

"Ta sẽ không, nhất định ngoan ngoãn ngoan ngoãn chờ tỷ tỷ về." Mặc Thương cam đoan.

"Tốt. Được rồi, ta đi nhận linh bài. Hai người trở về đi, đừng lo lắng cho ta. Một tháng sau gặp lại."

Lam Triết không nói gì, nhét hai chiếc nhẫn trữ vật vào tay Lam Tuyệt. Nàng mỉm cười nhận lấy, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. Hai bóng dáng một lớn một nhỏ tựa vào nhau chua chua cái mũi, hận không thể chui vào nhẫn trữ vật đi theo bên người nàng.

Hành trình thí luyện xem như bắt đầu...

----

Hôm nay camera-man mệt mỏi, xin phép nghỉ ốm. Không có phỏng vấn hậu trường~

Tác giả: ba ngày ba chương quả là nổ lực to lớn của bần đạo. Mong các vị đại hiệp vui vui vẻ vẻ tận hưởng kỳ nghỉ (●'ω`●)