176: Tri Nhân Tri Mệnh Tri Đạo


- Công tử có biết vì sao bọn họ dung túng cho Kiếp chủ suốt mấy năm ròng rã, rốt cuộc đến tận bây giờ mới quyết định hành động không?
Nghe Tô Viễn hỏi, Độc Cô Minh liền đáp:
- Bọn họ ảo tưởng quá nhiều, sau cùng thất vọng càng nhiều.

Lúc Kiếp chủ sống lại, ai cũng một lòng hy vọng y sẽ giống như kiếp trước đứng ra cứu vớt nhân giới khi thời gian cấm kỵ phát sinh.

Tuy nhiên suốt mấy năm qua, những gì Kiếp chủ làm càng ngày càng điên cuồng không theo lẽ thường.

Y thôn phệ sinh linh bất chấp bọn họ có đang nằm trong vòng bảo hộ của những thế lực cự đầu nhân giới.

Nếu cứ ngó lơ để y tiếp tục làm như vậy thì e rằng chưa cần chờ tới thời gian cấm kỵ phát sinh, nhân giới cũng đã bị hủy trong tay y rồi.

Tô Viễn tán thưởng:
- Không sai, nhưng chỉ mới đúng một nửa…
Độc Cô Minh nói tiếp:
- Nguyên nhân còn lại cũng nguy hiểm không kém, tính cách Kiếp chủ đã như vậy thì một khi Đào Ngột vật cưỡi của y tiến giai thành nghịch linh, tức là tương đương với Chủ cảnh.

E rằng khi đó nhân giới sẽ chính thức nằm dưới sự thống trị của y, chìm trong gió tanh mưa máu không ngày nào được yên.

Chính vì nguyên nhân cấp bách này, Kiếp chủ phải bị diệt!
Tiếng bộp bộp vang lên, là Tô Viễn vỗ tay mấy cái.

Lão nhìn kỹ Độc Cô Minh lại một lần nữa, tự thấy mình vẫn còn đánh giá thấp tên trọc đầu trước mắt.

Dẫu sao tin tức tình báo là thông qua truyền miệng mà có được, rồi dựa vào phỏng đoán của bản thân lão mà phác họa nên tính cách của Độc Cô Minh trong tưởng tượng, ắt sẽ có ít nhiều sai lệch với thực tế.

- Xem ra công tử vốn rất thông tuệ, chỉ là giống như tấm gương sáng bị phủ bụi lâu ngày, ngọc thô ẩn trong đá, hoàn toàn có thể mài dũa thành tài được.


Trước đây lão phu cho rằng phải mất tới mấy trăm năm mới có thể truyền thuật quyền mưu cho công tử, ngay thời gian đó có lẽ sẽ rút ngắn lại sẽ chỉ còn một trăm năm.

Lời Tô Viễn nghe thì có chút kiêu ngạo nhưng khi kết hợp với vẻ mặt chân thành của lão ta lại không khiến Độc Cô Minh nảy sinh ác cảm.

Hắn không phải kẻ ngu ngốc, chỉ cần qua ngôn từ và thần thái là có thể cảm nhận được Tô Viễn là một nhân vật thâm sâu khó lường.

Tuy không rõ tu vi lão ta cao bao nhiêu, song người sở hữu trí tuệ như vậy chỉ cần có thể tu luyện làm sao là kẻ tầm thường được?
Cứ nhìn Sổ Tư là biết.

Gã không có huyết mạch, không có khởi đầu tốt, không có truyền thừa, không có kỳ ngộ, càng không có pháp bảo nghịch thiên thay đổi số mệnh.

Thứ Sổ Tư sở hữu duy nhất - nền móng cho thành tựu của gã hiện nay chính là trí tuệ.

- Tô lão đầu, ta thấy ông giống như muốn làm sư phụ của ta hơn là thuộc hạ…
Tưởng rằng Tô Viễn sẽ phản bác hoặc vội vàng xin lỗi hắn, nào ngờ ông ta lại mỉm cười gật đầu:
- Công tử nghĩ như vậy cũng không sai.

Thật ra mỗi người công tử gặp qua trong cuộc đời đều sẽ là những người thầy chỉ dạy cho ngài những bài học đáng nhớ.

Tính cách, tâm cơ, tình cảm mỗi người khác nhau, bài học họ dạy cũng sẽ khác nhau.

Muốn trở thành “nhân giả vô địch” đúng nghĩa, không những lưu danh thiên cổ mà còn bất hủ trường tồn cần phải “tri nhân, tri mệnh, tri đạo”.

- Tri nhân là gì? Là thấu hiểu nhân tâm, biết lòng người thiện ác đúng sai, đa đoan khúc khuỷu thế nào.

Có kẻ thiện nhưng sai, có người ác nhưng đúng, có người vừa sai vừa đúng, vừa thiện lại vừa ác.

Tri mệnh là gì? Chúng sinh hữu mệnh, mệnh từ nhân duyên, thông qua nhân duyên có thể thấu hiểu vận mệnh chúng sinh để cải biến vận mệnh chính ta.

Tri đạo là gì? Là hiểu đạo trời, thông tường biến hóa vạn vật, thuận thiên mà tiến.

Tri đạo thì có thể tri mệnh, tri nhân.

Vì vậy từ xưa đến nay bậc trí giả muốn nắm thiên hạ trong tay cần thông đạt đạo lý, hiểu đạo nhưng không lụy đạo.

Im lặng hồi lâu, Tô Viễn hỏi lại:
- Lời ta nói công tử có hiểu không?
- Hiểu…
Độc Cô Minh gật đầu:
- Có điều đó là lý giải của ông, còn cách lý giải của ta hơi khác đi một chút.

Ánh mắt Tô Viễn hiện lên vẻ hứng thú, đoạn chắp ôm quyền nói:
- Xin công tử chỉ giáo…
Độc Cô Minh không nhìn ông mà bước tới một bước ngay thềm đỉnh núi, trời đất trong mắt gã vẫn bao la, đại địa vẫn kéo dài tới đường chân trời, một cơn gió mạnh từ vạn trượng hun hút phía dưới thổi vạt áo hắn phất phơ trong gió.

- Với ta tri nhân là tự biết mình, thấu hiểu bản thân.

Người xưa có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Tuy nhiên biết người thì dễ, biết mình mới khó.

Biết mình sai ở đâu, biết mình cố hữu chỗ nào, ngay cả thánh nhân từ xưa đến nay đều tự phụ thông đạt trời đất, họ thắng cả thiên hạ, nhưng liệu có thắng được chính bản thân của mình hay không?
Tô Viễn cười cười, một đang để ngang ngực, một tay chắp sau lưng, điềm đạm nói:
- Đúng vậy, người thông minh thường luôn tự cho mình là đúng.

Họ cho rằng bản thân hoàn mỹ vô khuyết nên đều bỏ ngoài tai những lời khuyên răn của kẻ khác.

Độc Cô Minh nói tiếp:
- Còn tri mệnh đối với ta rất đơn giản, cũng chẳng mang hàm ý sâu xa nào.

Biết mệnh mình ngắn ngủi, vì vậy phải cố sức vùng vẫy, đó chính là tri mệnh.

Còn tri đạo sao? Vì cái gì mà đạo cứ nhất thiết phải đến từ trời? Thiên vô đạo thì ta thế thiên lập đạo.

“Nhân giả vô địch”, theo cách nghĩ của ta chính là trời lớn, đất lớn, ta là lớn nhất.

Nhân định, chắc chắn có thể thắng thiên.

Vì vậy tri đạo đối với ta chính là tìm thấy chân lý sống của bản thân, chân lý sống này, ta gọi nó là đạo.

Lời của Độc Cô Minh nghe thì hùng tâm tráng chí, nhưng Tô Viễn không phải chưa từng nghe.

Lão từng hỏi những kẻ nói ra ý này một câu khiến tất cả phải chết lặng không thể trả lời được.

Nay đứng trước mặt Độc Cô Minh, Tô Viễn cũng có chung một câu hỏi như vậy:
- Thiên nuôi dưỡng công tử, có thể xem là phụ mẫu chi ân, vì sao cứ nhất định phải nghịch?
Với câu hỏi này, Độc Cô Minh thoáng im lặng.

Khi đứng ở đỉnh núi nhìn xuống hắn thấy bản thân thật nhỏ bé trước thiên địa bao la.

Không chỉ có hắn mà e là bất cứ sinh linh nào cũng sẽ có cùng cảm giác này.

Thiên địa thật bao la, thật vĩ đại, ôm trọn chúng sinh vào lòng.

Vậy vì sao tu sĩ cứ nhất định phải nghịch thiên, chiến đấu với số mệnh mà lão thiên gia đã an bài sẵn?
Thấy dáng vẻ của Độc Cô Minh, Tô Viễn khẽ lắc đầu thở dài.

- Xem ra công tử cũng giống những kẻ kia, chỉ là nhiệt huyết nhất thời, con đường của bản thân hoàn toàn mờ mịt không rõ ràng…
Độc Cô Minh mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, đầu hơi ngẩng.

Gặp khó sẽ mỉm cười, gặp đàm tiếu cũng mỉm cười, trong tuyệt lộ bí bách hắn vẫn giữ nguyên một nụ cười như vậy.

Đây có lẽ là thói quen khó bỏ, khiến mọi người lúc nào cũng nhìn thấy một tia hy vọng le lói từ hắn.

Đây chính là điểm khiến Đinh trưởng lão nhất quyết muốn thu hắn làm đệ tử, mặc dù ông ta và hắn tiếp xúc không nhiều.

Qua nụ cười của Độc Cô Minh, ông ta như nhìn thấy tương lai quật khởi của Chân Đại Đạo.

Giọng nói Độc Cô Minh chậm rãi cất lên, tuy không to lắm nhưng giống như ẩn chứa ma lực khiến người nghe chấn động cả tâm thần:
- Trời đất vốn bao la vĩ đại như thế, nếu ta không nghịch thì làm sao có thể lớn hơn trời đất? Thuận theo để nghịch, mượn thiên đạo để thành toàn nhân đạo, không ai đúng, không ai sai, chỉ là cách nhìn khác nhau.

Lão thiên thấy ta nghịch đạo là ngỗ ngược, không thể dung thứ.

Ta lại thấy chỉ có nghịch mới giúp bản thân vươn lên đứng trên thiên địa để nhìn xuống.

Tu sĩ ngay cả cái tâm nghịch hành, muốn biến mạnh cũng không có thì còn tu luyện để làm gì?
Lần này người chết lặng là Tô Viễn.

Ngoài đứng bất động và nhìn chằm chằm Độc Cô Minh ra thì lão thật sự không thể thốt lên lời nào khác.

Mà Độc Cô Minh lúc này đây chỉ khẽ thở dài, gió cuốn tiếng than thở của hắn bay xa về phía chân trời.

Một tu sĩ Khổ Hải nhỏ bé có tâm nghịch hành, muốn biến mạnh, nhưng con đường tu hành trắc trở gập gềnh, đi tới không thấy tận cùng, ngoảnh đầu lại chỉ toàn tang thương cùng ly biệt.

Có đáng hay không?

- Công tử, Tô Viễn lĩnh giáo! Hôm nay ta là thầy của công tử, đến cuối cùng công tử lại là thầy của ta.

Thật cảm khái vô cùng!
Tô Viễn cười ha hả.

Tiếng cười của ông ta quanh quẩn khắp ngọn núi khiến sự cô liêu nơi đây cũng giảm đi.

Chẳng mấy chốc những chuyện có liên quan tới sự kiện vây giết Kiếp chủ đã được Tô Viễn truyền đạt lại toàn bộ cho Độc Cô Minh.

Tuy nhiên ông ta muốn hắn tạm thời gác lại những chuyện này mà tập trung vào đề thăng tu vi.

Hai tháng đột phá Hỗn Nguyên cảnh, nhìn thì khó nhưng thực chất không khó lắm.

Nếu không phải Độc Cô Minh quá cố chấp với tiêu chí “mười loại đạo vận, mười loại khổ hải” thì đã sớm đột phá từ lâu rồi.

Hắn đã dự tính sẵn nếu hai tháng kết thúc mà không tìm ra giải pháp nào thì sẽ tự hủy đi một loại đạo vận, trở về trạng thái “cửu vi cực” để tiến giai.

Không bỏ cuộc, quyết phải tìm ra cái mới, đó chính là cố chấp lớn nhất trong đời hắn.

Thành hay bại hắn không quan tâm, chỉ cần biết làm như vậy thì bản thân về sau sẽ không phải tiếc nuối nói ra hai chữ “giá như”.

Tô Viễn rời đi trở về Minh Tước phủ ở Độc Cô thánh hoàng triều.

Lão hẹn hắn sau khi hai tháng nữa kết thúc hãy tìm tới để tìm hiểu cặn kỹ hơn về tình hình chính trị nơi đây, đồng thời biết được những bước kế tiếp hắn cần phải làm gì.

- Cẩn thận Tử Dực.

Đây chính là thiên địch trong cuộc đời tu đạo của công tử.

Tử Khí Đông Lai có thể khắc chế hoàn toàn Trường Sinh thể, mà Luyện Hồn châu cũng là khắc tinh với những người sở hữu linh hồn khiếm khuyết.

Còn nữa, Đan Ngư Yêu Đế không phải thân thiện như vẻ bề ngoài, ta đoán rằng lão cũng đoán được công tử là Độc Cô Minh chân chính, sẽ tìm cách thông báo cho những cừu nhân của công tử mai phục sẵn bên ngoài bộ lạc Tây Phong.

Chuyện này tuy lão phu đã có sắp đặt nhưng vẫn hy vọng công tử có thể tự mình giải quyết.

Hậu hội hữu kỳ!
Trở về bộ lạc Tây Phong, Độc Cô Minh đang định cất bước trở về căn lều của Mã Tư Thuần bế quan tu luyện thì chợt thấy Thạch Đầu đã đứng sẵn ở đó từ bao giờ.

Gã ngẩng đầu nheo mắt, thần thái hết sức cao ngạo, nhìn như muốn khiêu chiến với Độc Cô Minh.

- Thạch huynh có gì chỉ giáo sao?
Độc Cô Minh lạnh lùng hỏi.

Nào ngờ câu trả lời của Thạch Đầu lại khiến hắn sửng sờ.

- Như Nguyện huynh có hứng thú với Cực Dương Chí Cương công hay không? Ta có thể dạy huynh….

177: Nguyên Lý Xếp Chồng

Vẻ mặt Thạch Đầu vẫn giữ nguyên sự cao ngạo, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ trông cực kỳ gợi đòn. Mà Độc Cô Minh thì lại biểu tình kinh ngạc tới cực điểm.

Hai người nhìn nhau không nói câu nào gần nửa canh giờ, bốn mắt dán chặt vào nhau không ai nhường ai, rốt cuộc Độc Cô Minh là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng.

- Ngươi bị điên à?

Độc Cô Minh nói xong liền đi vòng né tránh vị trí Thạch Đầu đang đứng. Theo hắn thấy chỉ có người điên mới tự dưng nghĩ ra việc dạy lại công pháp mạnh nhất của mình cho kẻ khác.

- Khoan, không phải như ngươi nghĩ…

Thạch Đầu lập tức vòng chạy lại chắn trước mặt hắn, lần này sự cao ngạo trên khuôn mặt đã giảm đi, gã cười hì hì:

- Huynh đệ chớ hiểu lầm. Tất nhiên ta không dạy ngươi miễn phí. Cực Dương Chí Cương công là công pháp chân truyền của Cự Hùng tộc, độ trân quý không cần phải nói. Ta có thể dạy cho ngươi toàn bộ, nhưng với một điều kiện là ngươi phải truyền lại một chiêu kiếm cuối cùng kia cho ta. Chúng ta trao đổi sòng phẳng, không ai nợ ai…

Độc Cô Minh cau mày không đáp. Thấy hắn như vậy Thạch Đầu cực kỳ nóng ruột, sợ rằng có người nghe thấy câu chuyện giữa hai người bèn kéo hắn vào bên trong lều:

- Chuyện này nếu để lộ ra thì Thạch Đầu ta chết không có chỗ chôn, chúng ta vào bên trong trước hẳn nói.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Độc Cô Minh còn cho rằng Thạch Đầu hiện tại và kẻ cầm thương bá đạo hôm qua là hai người khác nhau. Tên Thạch Đầu trước mặt này nhìn dáng vẻ rất gợi đòn, hành động và ngôn từ lại có chút điên khùng bệnh hoạn.

Trải qua nửa canh giờ luyên thuyên đủ điều thì Độc Cô Minh rốt cuộc cũng hiểu gã ta muốn nói điều gì.

Thạch Đầu khác với chúng tu sĩ cùng thời đại. Gã luôn ấp ủ về một thịnh thế mà những cự đầu thế lực lớn không còn che giấu tuyệt học của mình nữa, hướng tới sự chia sẻ, học tập lẫn nhau để đưa nhân giới đi lên.

Chính vì lý tưởng này mà mỗi khi gặp bất kỳ thiên kiêu nào trong cùng thế hệ, gã cũng đều lôi kéo họ vào một tổ chức gọi là Tân Tinh môn.

- Gia nhập vào Tân Tinh môn, ta sẽ cho huynh làm phó môn chủ! Với tư tưởng và đường lối này, tin chắc trong vòng một ngàn năm Tân Tinh môn sẽ giống như cái tên của nó, trở thành một vì sao mới sáng rực rỡ trên bầu trời tu luyện giới. Rồi tên tuổi hai ta sẽ được chúng sinh mãi khắc ghi trong lịch sử, bất hủ trường tồn trong dòng chảy thời gian…

Thạch Đầu vỗ ngực nói, cực kỳ tự hào về lý tưởng vĩ đại của mình.

Độc Cô Minh hỏi:

- Tân Tinh môn có bao nhiêu thành viên? Vì sao ngươi chỉ mới gặp ta mà đã cho ta làm phó môn chủ?

Thạch Đầu ngượng ngùng:



- Hiện tại chỉ mới có hai người thôi, tất nhiên ta là môn chủ, còn huynh là phó môn chủ…

Thấy biểu cảm trên mặt Độc Cô Minh trở nên cứng đơ, Thạch Đầu sợ hắn sẽ đuổi mình ra ngoài nên vội vàng nói tiếp:

- Tuy nhiên sau trận chiến hôm qua ta đã trở thành đệ tử thân truyền của Đan Ngư Yêu Đế, thiếu chủ của yêu tộc Bắc vực. Còn Như Nguyện huynh tuy chỉ vừa mới xuất hiện nhưng nhất chiến thành danh, tin tức về sự quật khởi của huynh đã sớm truyền khắp năm châu nhân giới rồi. Có hai thiên kiêu kiệt xuất như chúng ta tọa trấn còn sợ sẽ không lôi kéo được nhân tài hay sao?

Độc Cô Minh nhướng mày:

- Ta mới giao chiến đêm qua mà sáng nay đã vang danh khắp năm châu, ngươi có nói quá không đấy?

- Huynh không biết sao, trên Nhân Giới Chí Tôn bảng vừa cập nhật tên của huynh, chính là đứng thứ hạng một trăm đó. Nghe đồn huynh cướp đi vị trí này từ tay Mã Tam Đao của Bá Đao phái. Bá Đao phái chính là thế lực cự đầu nằm ở Độc Cô thánh hoàng triều cách nơi này không xa, sợ rằng Mã Tam Đao đang trên đường đến đây tìm huynh tính sổ nhằm cướp lại thứ hạng thuộc về mình.

Độc Cô Minh trầm ngâm. Đây cũng là một cố nhân của hắn. Khi ấy Mã Tam Đao liên thủ với không ít thiên kiêu nhân giới, có cả Tiểu Long Nữ, Pháp Hải, Xích Khao truy sát hắn. Rốt cuộc bị Lưu Tích Quân và Mộng Tiểu Phàm phá vỡ vòng vây, đuổi giết ngược lại.

Ấn tượng về Mã Tam Đao khi ấy của Độc Cô Minh đó là loại đao pháp điên cuồng vô chiêu vô thức, càng chém tốc độ ra đao càng nhanh, tạo thành một tấm lưới trùm lấy địch nhân phân thây họ ra làm trăm vạn mảnh. Trải qua đại thế thay đổi, có lẽ đạo vận mà Mã Tam Đao ngộ ra cũng chính là cuồng đạo vận giống như Độc Cô Minh hiện tại.

- Nếu ta đánh bại được ngươi và Tử Dực, đáng lý chính là nhân tuyển sánh ngang với bọn Quan Thất mới đúng, vì sao thứ hạng lại thấp đến độ này? Mà tên Mã Tam Đao kia chẳng lẽ bị điên, biết rõ không thể địch nổi ta mà còn chủ động tìm tới?

Thạch Đầu cười khà khà:

- Y không điên. Nếu bây giờ huynh chỉ cần rời khỏi bộ lạc Tây Phong một trăm bước thì người điên chính là huynh. Có rất rất nhiều thiên kiêu đã từ những địa phương lân cận tức tốc tới đây khiêu chiếu với huynh. Vị trí thứ một trăm trong Nhân Giới Chí Tôn bảng rất nhạy cảm, ai cũng khao khát đạt được. Người đứng thứ chín mươi chín nguy cơ không nhiều bằng vị trí một trăm. Nói đi cũng phải nói lại, cách đây mười bốn năm chính vì từng xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi cũng họ Độc Cô, tại sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên dùng sự điên cuồng, bất chấp sinh tử mà quật khởi, nên mới dẫn đến việc suy nghĩ của chúng thiên kiêu thế hệ này đồng loạt thay đổi. Bọn họ không bế quan nữa mà bắt đầu lấy chiến nhập đạo, gần như chẳng khác nào chó điên chỉ cần gặp địch thủ cùng cảnh giới là lao vào cắn xé không ngừng. Khắp ngũ châu đều liên tục xảy ra những trận giao tranh khốc liệt, anh kiệt rơi rụng vô số. Đúng rồi, Như Nguyện huynh, ta có thể lấy thân phận môn chủ Tân Tinh môn hỏi huynh một chuyện hay không?

Độc Cô Minh gật đầu:

- Được, ngươi cứ hỏi. Nhưng Tân Tinh môn gì đó ta chưa tham gia, còn phải suy nghĩ thêm!

Trải qua cuộc nói chuyện với Tô Viễn, Độc Cô Minh đã giác ngộ thêm nhiều điều. Muốn bố cục cả thiên hạ chỉ dựa vào sức một mình hắn là không đủ. Mà hắn lại không cách nào lôi kéo đám lão quái Đạo Đài, Ứng Kiếp về phe mình. Ngay cả Độc Cô Đại Đế và Đại Tế Tửu cũng chẳng thèm giao vài vị hộ đạo giả cảnh giới cao thâm cho hắn. Vậy nên nếu muốn tập làm quen với thuật quyền mưu chỉ có thể bắt đầu từ những chí tôn thiên kiêu trẻ tuổi như Thạch Đầu và Tử Dực, thông qua họ để tác động tới những thế lực cự đầu đứng đằng sau. Nếu mối quan hệ này bền vững dài lâu, tương lai khi quá trình chuyển giao quyền lực xảy ra, bọn họ sẽ trở thành những mắt xích quan trọng giúp tấm lưới quyền lực của hắn bao phủ khắp nhân giới.

Độc Cô Minh đã bắt đầu chịu khó suy nghĩ nhiều hơn, đề phòng nhiều hơn. Sự tiếp cận của Thạch Đầu không thể vội tin chỉ vì sự phát triển của Tân Tinh môn gì đó, cứ phải quan sát dài lâu mới đánh giá chính xác được.

Thạch Đầu nói như có như không, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ ẩn ý:

- Như Nguyện huynh có biết trong Độc Cô gia có vị thiên kiêu nào tên chỉ có một chữ Minh không? Mặc dù cách đây mấy năm, phía Độc Cô gia kịch liệt chối bỏ quan hệ với người này nhưng ta không tin có sự trùng hợp đến vậy. Một người không mang huyết mạch cường đại, sinh ra ở địa phương không có Đế giả trấn trụ khí vận như Nam Hoang làm sao có thể đánh ngang tay với bọn Quan Thất, Thẩm Yến, Côn Vũ, Diệp Chính được kia chứ? Đó là chưa nói tới ở đế đô Độc Cô thánh hoàng triều còn có một Minh Tước phủ được Độc Cô Đại Đế sắc phong cho một vị chất tử bí ẩn cách đây hai mươi tám năm. Chữ Minh kia, dính líu rất nhiều đó…



Độc Cô Minh điềm nhiên đáp:

- Ta cũng không rõ, nhưng Thạch Đầu ngươi có vẻ biết rất nhiều chuyện. Ngay cả nội bộ Độc Cô gia thế nào mà cũng tường tận như vậy?

Thạch Đầu cười ha hả:

- Lăn lộn trong tu chân giới phải có kiến thức, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Chẳng lẽ huynh không chú ý tại căn phòng này cũng có rất nhiều ngọc giản ghi chép tư liệu về những chí tôn thiên kiêu mạnh nhất khắp ngũ châu hay sao? Mã thánh nữ cũng giống như ta thôi, sẽ tìm hiểu thông tin về họ cực kỳ kỹ lưỡng. Điều này giúp chúng ta khi lâm trận sẽ lường trước những lá bài tẩy của đối phương, không quá bất ngờ. Tuy nhiên Như Nguyện huynh là trường hợp ngoại lệ, một kiếm kia đến tận bây giờ còn khiến ta sởn cả gai ốc. Ta thật tâm tình nguyện trao đổi Cực Dương Chí Cương công chỉ để lấy chiêu kiếm này.

Độc Cô Minh lắc đầu:

- Không phải ta không muốn trao đổi, chỉ là một khi ta rút kiếm sẽ không khống chế nổi bản thân, sợ rằng sẽ khiến ngươi mất mạng.

Mặt Thạch Đầu đen như than:

- Ai bảo ngươi chém ta, cứ việc chém vào khoảng không là được mà. Ta cũng không định bắt chước thần thông này mà muốn mượn ý cảnh của nó để sáng tạo ra thần thông riêng của bản thân.

Nói đoạn gã lấy Xích Thanh thương ra khiến Độc Cô Minh biến sắc vội vàng tung người nhảy về góc phòng, trên tay cầm Thiên Nhai kiếm sẵn sàng tử chiến.

Thạch Đầu chĩa mũi thương về phía trước, nhưng ánh mắt không nhìn Độc Cô Minh mà nhìn về cây thương bằng dáng vẻ si mê.

- Từ lâu ta đã ấp ủ một thức thương pháp gọi là “Kinh Diễm Nhất Thương”. Đâm đâu chết đó, chọc đâu chết đó, giả sử phối hợp với Cực Dương Chí Cương công thì thật là ngạnh công đệ nhất thiên hạ. Ngay cả Kiếp chủ chắc chắn cũng không thể chống đỡ một thương này mà phải bại lui.

Nói đoạn gã thu cây thương vào trong khổ hải rồi ngồi xuống thở dài sườn sượt:

- Xem ra Độc Cô huynh vẫn chưa tin thành ý của ta. Để ta giải thích về nguyên lý và khẩu quyết của Cực Dương Chí Cương công trước.

Không biết là mất bao nhiêu lâu sau, Độc Cô Minh từ vẻ đề phòng dần chuyển sang si mê và trầm tư. Đích thực Thạch Đầu không lừa hắn. Dựa vào kinh nghiệm tu luyện và cải biên những công pháp lúc trước, Độc Cô Minh có thể nhận ra đây là một bộ công pháp hoàn chỉnh không chút chỗ hại nào.

- Cực Dương Chí Cương công nhìn bề ngoài tuy mạnh mẽ là vậy, người ta cứ tưởng độ xảo diệu của nó bằng không, song thực chất để có được lực đạo khủng khiếp như thế cần có kỹ thuật khống chế linh lực cực kỳ thông thạo và tỉ mỉ. Linh lực ta có lẽ không thâm hậu bằng Như Nguyện huynh, nhưng ta có thể xếp chồng nó thành nhiều lớp rồi đánh ra. Qua đó từ một đạo linh lực thành mười đạo, trong khi tu sĩ tầm thường trong mỗi đòn đánh chỉ tối đa đánh ra một đạo.

Khoảnh khắc lời Thạch Đầu vừa dứt, Độc Cô Minh liền biến sắc, câu nói cuối cùng của gã chẳng khác nào sấm rền bên tai hắn, khiến cho những rối rắm về cách đột phá Hỗn Nguyên cảnh giờ đây lóe lên một tia hy vọng mãnh liệt.

- Một thành mười, xếp chồng lên nhau, Đại Phân Thân Thuật, ta hiểu rồi!

Hai mắt Độc Cô Minh sáng rực, trong sự ngơ ngác của Thạch Đầu, hắn lập tức chạy một mạch ra bên ngoài đi tìm Đại Tế Tửu.