180: Điều Kiện


Đây chính là công pháp khắc tinh đối với Trường Sinh thể và thể tu.

Nếu Trường Sinh thể dựa vào sự hồi phục nghịch thiên để danh chấn nhân giới thì thể tu lại dựa vào sự rắn chắc của da thịt, gân cốt để dương danh lập vạn.
Mọi đòn tấn công chỉ cần không đủ mạnh, không thể nhất kích tất sát hai hạng người này thì rất dễ bị họ lật thuyền trong mương, phản ngược thế cờ.
Năm xưa Tây Phong Lĩnh Chủ chính là thất cấp thể tu cường đại nhất từng được biết tới trong lịch sử.

Vốn đã là Thần thể sở hữu sức mạnh nguyên thủy khủng bố, sau khi tiến giai thất cấp thì độ hùng mạnh huyết nhục của ông ta càng đáng sợ hơn, ngay cả Chủ bảo cũng không thể xuyên thủng nổi.

Truyền thuyết kể lại ở tại Thiên Khanh, thậm chí ông ta còn một quyền đánh nát năm Chủ bảo của cường giả quỷ tộc, thần tộc.

Phải đến khi trong số những phản đồ nhân giới có luyện hồn sư sử dụng Tử Khí Đông Lai kinh để áp chế, khiến thân thể Tây Phong Lĩnh Chủ không ngừng mục nát mất đi sự cứng rắn rồi bị Giới bảo giáng xuống làm tổn thương thì nhân tộc mới bại lui dần.

Rốt cuộc dẫn đến tình cảnh đồng quy vu tận, không một ai sống sót rời khỏi Thiên Khanh.
Thể tu đã biến thái như vậy nhưng xét về khả năng hồi phục thì vẫn xa xa không bằng Trường Sinh thể.
Trường Sinh thể cũng có phân chia cảnh giới cao thấp.
Yếu nhất là Hồng huyết.

Ở cảnh giới này vết thương bình thường đều lành lại rất nhanh, nhưng nếu bị chặt cụt tứ chi hay đầu thì tuyệt đối không mọc lại được.
Cảnh giới tiếp theo là Kim huyết.

Máu trở nên vàng óng ánh, trông cực kỳ thần thánh.


Lúc này Trường Sinh thể đã có khả năng phục hồi tứ chi, hay thậm chí là đầu bị đứt, cực kỳ khó chết.
Cảnh giới thứ ba là Tử huyết, máu tím.

Đến hiện tại Trường Sinh thể mới xứng đáng với tên gọi của nó.

Dù cho bị băm vằm thành trăm ngàn mảnh, đốt cháy hết máu thịt nhưng chỉ cần còn sót lại một cọng tóc hoặc một mẩu móng tay nhỏ cũng đủ để tái sinh.
Mà tuổi thọ của Tử huyết lúc này cũng nhiều đến rợn người.

Phải biết rằng một tu sĩ Ứng Kiếp cảnh chỉ có thể sống tối đa không quá một vạn năm.

Giả dụ vượt qua được tam tai cửu kiếp, trở thành Đế giả vô địch thiên hạ thì cũng chỉ sống thêm được tối đa năm vạn năm nữa.

Nhưng Tử huyết đúng thật là nghịch thiên.

Từng có một kẻ tên gọi là Bành tổ vốn dĩ là một phàm nhân, đầu óc cũng không linh hoạt, không thể tu luyện.

Chẳng biết vì lý do hay gặp kỳ ngộ gì mà Trường Sinh thể lột xác đến lần thứ ba, sống một mạch tám vạn năm.
Đến Đại Đế hiếu kỳ thử ra tay giết y nhưng sau ba chiêu Bành Tổ vẫn có thể sống lại từ một hạt bụi thịt nhỏ còn sót lại, cuối cùng vị Đại Đế kia chỉ đành thở dài cảm thán từ bỏ thử nghiệm của mình.
Nhưng rốt cuộc Bành Tổ lại chết dưới tay một luyện hồn sư tu vi Đạo Đài sử dụng Tử Khí Đông Lai kinh.

Không phải vị Đại Đế kia bất tài, mà vì công pháp này chính là khắc tinh của tất cả các loại thể chất liên quan đến tốc độ hồi phục và huyết nhục cường hãn.
Tử Dực nói:
- Tử Khí Đông Lai kinh bắt nguồn từ luyện hồn sư thời thái cổ.

Năm xưa khi diệt đi luyện hồn sư, Bá Luân đại thần dù đã vô địch lục giới nhưng vẫn bị trọng thương nặng nề bởi nó.

Có người nói nguyên nhân Bá Luân diệt luyện hồn sư không chỉ vì bách tính thương sinh mà còn vì bản thân mình.

Đơn giản vì loại thể chất ông sở hữu cũng xếp trong những loại thể chất có tốc độ hồi phục và thần lực không hề thua kém Trường Sinh thể hay Thần thể, tên gọi Thương Thiên Bá thể.

Công pháp này so với Cực Dương Chí Cương công của Cự Hùng tộc chắc chắn là quý giá hơn gấp bội phần.
Nói xong y nhìn ba người đang đứng xung quanh một lượt, chứng kiến được vẻ mặt âm trầm bất định của Độc Cô Minh và Đại Ngưu, còn Thạch Đầu như biết được gì đó nên chỉ cười lạnh, quay đầu đi chỗ khác.
Đoạn y nói tiếp:
- Thức thần thông kia của Như Nguyện huynh mặc dù rất mạnh nhưng e là chưa đủ để tham gia cuộc trao đổi này.

Hy vọng huynh có thể xuất ra thêm một bộ công pháp hoặc thần thông cao giai nữa để mọi người thưởng thức.
Độc Cô Minh gật đầu:
- Không thành vấn đề… Mời Đại Ngưu huynh nói trước!
Tâm tư hắn thoáng xoay chuyển liên tục.

Biểu cảm vừa rồi của Thạch Đầu cũng rơi vào sự quan sát của hắn.

Chắc chắn Tử Khí Đông Lai kinh tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng cho người tu luyện cũng giống như Cửu Chuyển Thiên công, hoặc là đòi hỏi loại thể chất đặc biệt nào đó.

Kiến thức của hắn đối với tu luyện giới không bao nhiêu, trước giờ chưa từng nghiên cứu về điểm mạnh điểm yếu của các thế lực cự đầu, vậy nên đối mặt với những thứ mới mẻ như vậy rất mù mờ.

Hắn nhủ thầm:
- Lời Tô lão đầu nói thật không sai, thực lực tu vi chỉ là một phần nhỏ.

Trước đây ta giao chiến với những thiên kiêu trong cùng thế hệ trong tình trạng bọn họ đều mặc trên mình Nhân Giới Chiến Giáp, thủ đoạn, kiến thức, tâm cơ, những lá bài tẩy của bọn họ còn rất nhiều.

Về sau không được phép khinh địch nữa...
Đại Ngưu mỉm cười:
- Bộ lạc Tây Phong ta thiên về luyện thể, mọi người chắc đã từng nghe tới Tẩy Tủy kinh lừng danh thiên hạ, thứ giúp cho xác suất thực hiện vòng nghịch chuyển kinh mạch của thể tu tăng lên gấp đôi.

Vừa hay ba người các vị đều là những tu sĩ yêu thích rèn luyện thân thể, nếu sở hữu Tẩy Tủy kinh chính là như hổ mọc thêm cánh.

Thạch Đầu huynh có thể mượn yếu lĩnh ghi trong đó để thúc đẩy cảnh giới Chí Cương tầng hai đến Đại Thành, mà Độc Cô huynh cũng có thể rút ngắn thời gian tu luyện của mình lại.
Một bầu không khí trầm mặc dần dần bao phủ nơi đây.

Tẩy Tủy kinh có độ quý giá không kém gì Cực Dương Chí Cương công và Tử Khí Đông Lai kinh.

Đại Ngưu dám ở trong phạm vi của bộ lạc Tây Phong xuất ra thứ này để trao đổi, không rõ gã đang có âm mưu gì nữa.
- Có lẽ âm mưu không nằm trong lòng gã, mà nằm trong lòng Đại Tế Tửu…
Độc Cô Minh cười lạnh, ai cũng có tâm tư riêng, vậy thì cứ xem thử tâm tư ai là lớn nhất.

Đồng thời, hắn cũng muốn chứng thực một việc xem có đúng như trong suy nghĩ của mình không.
- Công pháp của ta tu luyện từ trước đến nay chỉ có duy nhất một bộ.

Là cổ kim kỳ công, độ trân quý vượt xa Tẩy Tủy kinh, Cực Dương Chí Cương công hay Tử Khí Đông Lai kinh, chỉ là không biết các vị có dám nhận nó không.
Thạch Đầu điềm nhiên, Đại Ngưu mỉm cười mà Tử Dực chỉ khẽ nhếch miệng hỏi:
- Là công pháp gì? Trừ tứ đại cấm kỵ công pháp ra thì ta tự tin chẳng thứ nào so sánh được với chúng.
- Đích thị là vậy, trong tay ta đang giữ Cửu Chuyển Thiên công, chỉ là không biết các vị có dám nhận không?
Lời Độc Cô Minh không to lắm nhưng giống như hòa quyện vào làn gió quanh quẩn bên tai ba người, dấy lên cám dỗ trong lòng họ.
Khẩu quyết của Cửu Chuyển Thiên công chính là thuốc độc, một khi nghe thì tinh thần sẽ mụ mị, cơ thể tự vận chuyển theo lộ tuyến định sẵn.
Chín lần nghịch chuyển, chín lần bước chân vào quỷ môn quan.

Trừ Cửu Thiên Huyền Nữ thời thái cổ ra thì chưa từng có ai hoàn thành nổi chín lần này, tất cả đều thân tử đạo tiêu.

Đã có lúc công pháp Cửu Chuyển Thiên công rơi vào tay một thế lực cự đầu sau khi Cửu Thiên Huyền Nữ vũ toái hư không, nhưng chỉ trong trăm năm thế lực này đã bị bộ công pháp này hủy hoại đến nỗi toàn bộ đệ tử chết sạch, ngay cả Đế giả chữ Thiên hùng mạnh cũng vô pháp chống đỡ, đến lần nghịch chuyển thứ bảy liền tan xác mà chết.

Từ đó về sau, Cửu Chuyển Thiên công bị liệt vào tứ đại cấm thư của nhân giới, dù có thấy cũng tuyệt đối không được nổi lên lòng tham, bằng không sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Tử Dực nói:
- Ta nghe đồn chỉ có Lưu Tích Quân, con gái của Lưu Tông mới học được công pháp này.

Mà Lưu Tích Quân lại là bằng hữu của Độc Cô Minh - kẻ bị Kiếp chủ đoạt xá tại Tuyệt Vọng Ma Uyên.

Có người từng thấy hắn thi triển thần thông Tinh Hà Chuyển của Cửu Chuyển Thiên công, có lẽ là được Lưu Tích Quân truyền thụ.

Ngoài hai người này ra, nhân giới suốt mấy chục năm qua không có tin tức gì về nó, Như Nguyện huynh, trùng hợp thay huynh cũng mang họ Độc Cô đó.
Đại Ngưu cười cười:
- Ta nghĩ là trùng hợp thôi.


Có lẽ Như Nguyện huynh may mắn tìm được Cửu Chuyển Thiên công.

Môn công pháp này chúng ta không có gan học, vẫn là nên đổi sang thứ khác đi.
Bọn họ chắc chắn đã đoán được phần nào thân phận của hắn nhưng kịch liệt không thừa nhận, rõ ràng có điều mờ ám trong đó.
Độc Cô Minh càng thêm khẳng định về suy đoán của mình.

Tô Viễn rốt cuộc có đáng tin hay không? Minh Tước phủ kia có nên đi hay không?
Thân thế của hắn gần như đã bị yêu tộc Bắc vực và bộ lạc Tây Phong nhìn thấu.

Với sự nhạy bén trong tin tức, chỉ cần bọn họ biết thì cả nhân giới này sớm muộn cũng sẽ biết.

Nhưng bọn họ quyết tâm che giấu là vì điều gì?
- Cũng không hẳn là không có cách an toàn thu nó vào…
Lời Thạch Đầu khiến mọi người động dung.

Gã nói tiếp:
- Ta có ba viên Hồi Quang thạch, chỉ Như Nguyện huynh đặt nó lên trán rồi niệm thầm khẩu quyết vào bên trong là được.

Chín lần sinh tử kiếp tuy rất khó vượt qua, nhưng lỡ như mai này chúng ta gặp kỳ ngộ sưu tập đủ chín loại tiên đan diệu dược giữ mạng mà lại không nắm công pháp này trong tay thì thật đáng tiếc.

Ý mọi người thế nào?
- Vậy làm sao để kiểm chứng thứ hắn đọc là Cửu Chuyển Thiên công chân chính, lỡ như hắn giở trò thì thế nào?
Tử Dực không đồng tình.
Thạch Đầu cười cười:
- Chuyện này dễ thôi, cứ dùng đạo tâm để thề.
- Đạo tâm để thề không đủ, phải dùng sinh tử bản thân ra mà thề, nhờ thiên địa chứng giám.
Tử Dực gật gù.

Dường như Đại Ngưu cảm thấy chưa đủ ác độc, nên bổ sung:
- Phải lấy khí vận và cơ duyên ra nữa.

Nếu dám nuốt lời thì vĩnh viễn không thể học thành bất kỳ truyền thừa nào trên đời.
Tu luyện giới coi trọng lời thề, dù là Đế giả hay Chủ cảnh cường địa vô song nhưng một khi đã phát ra lời thề độc thì cũng không dám bội ước, bằng không sẽ bị kiếp nạn giáng xuống.

Cả ba người Tử Dực, Thạch Đầu và Đại Ngưu có đủ tự tin rằng Độc Cô Minh sẽ không dám giở trò..

181: Bá Vương Tế Huyết Tửu

Độc Cô Minh mỉm cười.

Lời bọn họ nói khiến hắn bất giác nhớ lúc trước khi tranh đoạt truyền thừa của Chân Võ Thiên Tôn, mình đã từng dùng lời thề đạo tâm để đào hố chôn bọn Pháp Hải và Ngọc Chân tử.

Lần này hắn không định làm vậy, bởi vì Cửu Chuyển Thiên công trong tay hắn chỉ có mỗi khẩu quyết tầng một. Đó là toàn bộ những gì hắn có, hắn sẽ giao ra toàn bộ, tuyệt không dấu giếm hay giữ lại chút nào. Chỉ là nếu có kẻ nào ngu đần tu luyện vào thì sẽ sớm đi chầu ông bà, hội ngộ với tổ tiên thôi. Trừ phi kẻ đó cũng có ngộ tính trác tuyệt như hắn, tự mình cải biên công pháp, sáng tạo và dần hoàn thiện những tầng sau.

- Được! Cứ quyết định vậy đi!

Độc Cô Minh nhận lấy ba viên Hồi Quang thạch màu đen, sau khi truyền thần niệm vào trong thì lập tức cất lời thề độc:

- Ta thề nếu khẩu quyết trong này là giả, đời này sẽ bị tâm ma phản phệ mà chết đi, khí vận và cơ duyên cũng bằng không, sẽ chẳng cách nào luyện thành những công pháp mà tiền nhân để lại từ cổ kim đến giờ nữa. Vậy ổn chưa?

Mặc dù nói là hắn làm đúng, nhưng khi bắt đầu cất lời thề thì lông tóc hắn cứ dựng đứng cả lên. Phòng ngừa vạn nhất lỡ lão thiên gia cho rằng công pháp tầng một là không đủ, trong lời thề cứ kèm chút xảo quyệt cho an toàn.

- Đủ rồi! Vậy không nói nhiều nữa, chúng ta lần lượt trao đổi với nhau. Như Nguyện huynh đã đưa ra cấm kỵ công pháp, xét về độ trân quý thì đứng đầu, nhưng công pháp này có lẽ đời người nếu không gặp thiên đại cơ duyên thì chẳng khác nào phế phẩm, vậy nên hy vọng huynh vẫn sẽ truyền lại một thức kiếm pháp kia cho chúng ta.

Đại Ngưu thẳng thừng nói.

- Được, chuyện này quá đơn giản! Nhưng ta chỉ biểu diễn và giải thích một lần, các ngươi có đủ ngộ tính hay không là chuyện của các ngươi!

Độc Cô Minh ngoài mặt tỏ ra rất hào phòng nhưng lòng thì cười thầm không ngừng. Ba tên kia không phải hạng thiện nam tín nữ gì, chắc chắn sẽ có ám chiêu, mặc dù trao đổi công pháp nhưng bản thân phải nghiên cứu kỹ càng rồi cải biên lại, như vậy mới an tâm được.

Chẳng mấy chốc phần khẩu quyết ba bộ công pháp Cực Dương Chí Cương công, Tử Khí Đông Lai kinh và Tẩy Tủy kinh đều đã được bọn họ ghi nhớ trong đầu.

Kế đến Đại Ngưu ném cho Độc Cô Minh một cái vỏ kiếm trạm trổ khá tinh xảo, đoạn nói:

- Thứ này là ta một lần thu thập ở thượng cổ di tích tìm thấy được, không có kiếm chỉ có vỏ. Ta không phải kiếm tu, chỉ vì tiếc nuối vẻ ngoài tinh xảo của nó nên mới cất giữ làm kỷ niệm. Nay ta tặng kèm với phần tài bảo kia cho Như Nguyện huynh xem như quà gặp mặt vậy…

Độc Cô Minh cầm vỏ kiếm trên tay, một cảm giác man mát từ từ lan tỏa vào lòng bàn tay hắn. Ngay lập tức năm loại hình thái kiếm mà hắn từng ngộ ra được thoáng rung động. Sự rung động này đến rất nhanh, cho dù Độc Cô Minh tự tin vào ngộ tính của mình nhưng cũng không cách nào nắm bắt được.

- Không phải vỏ kiếm bình thường…

Miệng hắn khẽ thì thào, tuy nhiên biểu cảm trên mặt vẫn điềm tĩnh vô cùng, không hề lộ ra vẻ gì khác lạ.

Treo vỏ kiếm nơi hông, Thiên Nhai kiếm sáng loáng từ từ đút vào trong vỏ, thần thái hắn bắt đầu thay đổi. Ánh trăng bàng bạc che phủ nửa bên khuôn mặt của hắn, nửa bên kia chìm vào bóng tối. Bàn tay phải hắn xoay nhẹ rồi nắm thật chặt chuôi kiếm, kế đến hai mắt nhắm nghiền, một loại ly biệt ý dâng tràn khắp bốn phương, gió lớn thổi qua cuốn vạt áo mọi người bay phần phật, cả tóc họ cũng tung bay trong gió. Ai nấy ngoài ngưng trọng ra thì còn đang tập trung cao độ để hòa mình vào cảm ngộ một kiếm này.



- Vì sao ta gọi nó là Nhất Kiếm Cô Hành? Đường đạo thênh thang, hồng nhan vắng bóng, tri kỷ chẳng mấy người. Phía cuối đường đạo là gì? Là nơi thiên nhai hải giác, chân trời góc biển hay là cô độc, đời đời kiếp kiếp cô độc, vĩnh viễn cô độc. Bởi vì ta không rõ nên ta mới rút kiếm, một kiếm này chém ra ta muốn phá tan huyễn mộng, chém đi sự cô độc của bản thân ta.

Tiếng ma sát của Thiên Nhai kiếm và chiếc vỏ tinh xảo bên hông hắn vang lên nhè nhẹ giữa không gian tĩnh lặng.

Độc Cô Minh đã rút kiếm.

Hắn vừa rút kiếm thì cả ba người Tử Dực, Thạch Đầu và Đại Ngưu đều xuất hiện ảo giác.

Có người thấy trăng tàn rụng xuống, có người thấy tuyết rơi đầy trời, có người lại thấy nơi hải giác thiên nhai xa tít tắp có một bóng lưng đang quay ngược lại với mình.

Ánh kiếm lóe lên rất nhanh rồi trở lại trong vỏ, cả ba cùng lúc hoàn hồn trở lại, trán ướt đẫm mồ hôi.

Ba tảng đá lớn trước mặt Độc Cô Minh bị một kiếm này chém ngang qua, phải mất lúc lâu sau mới từ từ tách làm đâu đổ xuống. Nhìn vết cắt rất bình thường, nhưng đám Thạch Đầu biết nếu bản thân không cách nào đón đỡ một kiếm này của hắn. Hoặc chí ít là họ chưa thể tìm thấy cách phá giải.

- Một kiếm này nhìn thì đơn giản nhưng cần sự lĩnh ngộ với kiếm đạo vận đủ cao so với cảnh giới Khổ Hải. Đồng thời phải đưa tình cảm và sự kiên định của bản thân vào đó. Đã rút kiếm thì tuyệt đối không ngừng lại, bằng không sẽ bị loại tâm cảnh này phản phệ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Xong rồi, có hiểu được gì không là tùy vào thiên tư các ngươi. Ta phải bế quan, về sau đừng làm phiền ta nữa…

Dứt lời Độc Cô Minh đi một lèo, nhưng được hơn trăm bước thì chợt đụng phải Đả Cẩu đang ôm khệ nệ mấy vò rượu to đùng trong ngực. Nhìn thấy Độc Cô Minh, gã mừng rỡ nói:

- Hóa ra ngươi thật sự ở đây! Ta dò hỏi mấy tên cảnh vệ thì bọn họ bảo rằng thấy ngươi cùng với Thạch Đầu tới chỗ này. Cái hẹn uống một trận thỏa thích của chúng ta đêm hôm qua ngươi đã quên rồi sao?

Độc Cô Minh ngẩn ra. Đúng là hắn đã quên mất chuyện này. Việc đột phá tu vi quá quan trọng, tâm trí hắn gần như dồn toàn bộ vào đó, có vài chuyện đã bị hắn lọc ra khỏi đầu mình trong vô thức.

- Các ngươi cũng ở đây sao?

Đả Cẩu ngơ ngác nhìn đám Thạch Đầu, Tử Dực và Đại Ngưu đang từ từ bước tới ở phía xa.

Đại Ngưu cười khà khà:

- Tình cờ thôi, nhưng mà thứ Đả Cẩu huynh đang ôm trong ngực có phải Bá Vương Tế Huyết tửu của bộ lạc ta không?

Tử Dực nói:

- Là Bá Vương Tế Huyết tửu có nguồn gốc từ Minh giới thời thái cổ hay sao. Trong truyền thuyết kể lại mỗi lần trước những trận đánh quan trọng thì những cường giả tuyệt đỉnh khi ấy đều tụ họp lại uống rượu này để nâng cao chiến ý.

Lời Tử Dực khiến Độc Cô Minh thoáng giật mình. Ở trong mộng cảnh của Bất Động Minh vương, trước khi giao chiến với ông ta thì hắn đã từng cầm một vò rượu này lên uống để át đi nỗi sợ hãi trong lòng. Cảm giác khi ấy chỉ có thể dùng hai từ để mưu tả là “bùng cháy”.

Đúng lúc này nghe tiếng Thạch Đầu ngâm khẽ:



“Bạt sơn giang đỉnh nại thiên hà,

Túc hận du du ký thiển sa.

Tuyết Thương dĩ thành tiên tử khí,

Trướng trung không thính mỹ nhân ca…”

Đoạn nói:

- Bài thơ này được ghi lại vào hoàn cảnh Bá Vương Tế Huyết tửu lần đầu tiên xuất hiện ở nhân giới. Tuy giờ đây cảnh tượng khi ấy đã trở thành cát bụi trong dòng chảy lịch sử, chúng nhân chẳng thể biết được cuộc hội ngộ năm ấy bao gồm những ai. Nhưng chắc chắn có Bá Luân, vì Bá Luân đại thần chính là xuất thân từ Tuyết Thương phái.

Đại Ngưu cười ha hả:

- Đây cũng không phải Bá Vương Tế Huyết tửu chân chính, mà đã bị pha loãng vô số lần. Tuy nhiên cảnh giới thấp như chúng ta uống vào cũng rất dễ say. Đêm nay trăng sáng, lại có rượu ngon, vì sao không cùng nhau uống một trận cho thỏa thích…

Tử Dực thoáng liếc sang Độc Cô Minh, lạnh nhạt nói:

- Chỉ sợ Như Nguyện huynh không có nhã hứng này… Mà ta…

Gã vốn dĩ muốn lấy Độc Cô Minh ra để làm cái cớ rút lui, nhưng nào ngờ lại thấy hắn ta đưa tay chộp lấy một vò rượu rồi mở nắp ra, sau đó ngửa cổ uống một hơi thật dài.

Mùi thơm của rượu xộc lên khiến hai tên Thạch Đầu và Đại Ngưu run rẩy cả tay chân vì thèm thuồng, nhìn rượu thừa tràn khỏi khóe miệng của Độc Cô Minh, ai nấy huyết khí bừng bừng liền nhanh chóng cướp lấy vò rượu trên tay Đả Cẩu rồi uống cạn.

- Sảng con mẹ nó khoái!

Độc Cô Minh ném vò rượu đã trống không xuống đất. Ngay lập tức khiến nó vỡ nát ra thành nhiều mảnh. Rượu nồng hóa thành hơi nước bốc lên tận trời cao, giống như muốn đem huyết khí của bọn họ xông thẳng tới bầu trời đêm đen.

- Tử Dực, Như Nguyện đã uống, chẳng lẽ ngươi coi khinh chúng ta sao?

Chỉ mới một vò mà Thạch Đầu đã cảm thấy chóng mặt, thân hình lảo đảo nhìn về phía Tử Dực.

Mà Tử Dực lúc này bày ra bộ mặt bất đắc dĩ. Gã ta không thích việc say sưa này lắm, tu luyện với gã quan trọng hơn nhiều. Nhưng nhìn mấy con ma men trước mặt Tử Dực cũng hiểu nếu bản thân thối lui lúc này chắc chắn sẽ vấp phải sự cản trở từ họ. Thêm vào đó, đi lại trên tu luyện giới cũng cần có một ít bằng hữu, thôi thì cứ nhắm mắt uống đại chắc không sao.

Nghĩ là làm, Tử Dực cũng lấy một vò nhưng không sỗ sàng như đám Độc Cô Minh, gã uống một ngụm nhỏ sau đó chép miệng cảm nhận.