188: Chỉ Còn Lại Là Ly Biệt


Nghe tiếng hô hoán, ngay lập tức có không ít tỳ nữ ở dưới lâu chạy lên phía trên dìu Cố Lý đi đại phu chữa trị.
Sau khi mọi người đều rời đi, Nhân Phi Nhân mới phun ra một ngụm máu đen, cơ mặt co rút lại, thậm chí còn ngã gục xuống vì đứng không vững.

Vận dụng một chưởng vừa rồi để cứu mạng Cố Lý khiến nội thương của gã bạo phát, không còn gắng gượng thêm được nữa.
Độc Cô Minh vội vàng đỡ gã dậy, chỉ thấy gã khoát tay nói:
- Thời khắc của ta tới rồi, Liễu gia bí điển kia huynh cứ cầm lấy, dìu ta đến cầu Bất Quy Lai đi, ta muốn trước khi chết ngắm phong cảnh hồ Vô Ưu một lần nữa.
Trời đã về đêm, cơn mưa phùn đã vơi đi rất nhiều, Tế Vũ lâu vẫn như cũ chìm trong làn sương khói mờ ảo.
Độc Cô Minh một tay cầm ô, một tay dìu Nhân Phi Nhân đứng ở cuối cầu, Ly Biệt kiếm được hắn đeo ở bên hông.

Giống như cảm nhận được sự bi thương của chủ nhân, nó liên tục rung lên nhè nhẹ.
Cơ thể Nhân Phi Nhân đã bắt đầu lạnh dần, hơi thở cũng yếu ớt đến cực điểm.

Dưới đôi mắt mờ đục của gã, mặt hồ vốn trong xanh giờ đây cũng đã bị màn đêm phủ kín, không còn vẻ đẹp đầy phong tình như ban ngày nữa.
- Nhân sinh đời người giống như leo núi, tuổi trẻ gắng sức vấn đỉnh, khi đứng trên đỉnh rồi thì tà áo tung bay, ánh mắt bao quát thiên hạ, bễ nghễ thế nhân.

Nhưng khi bắt đầu sang sườn dốc bên kia thì đến kiếm cũng không cầm nổi nữa rồi… Ta vẫn còn trẻ, nhưng ta đi quá nhanh, đến đích cũng sớm hơn mọi người…
Độc Cô Minh trầm mặc hồi lâu, vài giọt mưa theo gió bay sượt qua rơi vào mắt hắn, trong lòng cũng dâng lên một sự bi thương khó tả.
- Thật sự phải ly biệt sao?
Nhân Phi Nhân thở dài:

- Thiên hạ làm gì có bữa tiệc nào không tàn, gặp gỡ là duyên, chắc chắn sẽ phải ly biệt…
Độc Cô Minh trầm mặc không nói gì.
Gặp gỡ đúng là duyên, nhưng ly biệt thật khó… Nếu là ly biệt bình thường có lẽ sẽ không khiến hắn cảm thấy mất mát đến vậy.

Ở đây chính là sinh ly tử biệt, qua đêm nay rồi trên thế gian vĩnh viễn không còn người nào là Nhân Phi Nhân hay Liễu Tùy Phong nữa.
Khóe miệng Nhân Phi Nhân lại ứa ra một vệt máu đen, gắng sức hỏi:
- Huynh tin có kiếp sau không?
Độc Cô Minh đáp:
- Trước đây ta từng đọc một cuốn sách nói rằng: “Kiếp sau, tin thì sẽ có, không tin sẽ không có.

Năm tháng dài dặc, rồi sẽ xuất hiện hai đóa hoa giống nhau, một đóa hoa điêu linh, một đóa hoa nở rộ”.

Ta không biết lời ấy có đúng hay không, nhưng ta tin kiếp sau có thật.
Nhân Phi Nhân mỉm cười:
- Vậy nghĩa là giữa lãng quên và níu giữ, huynh lựa chọn níu giữ?
Độc Cô Minh trầm mặc.
Hắn thật sự không biết câu trả lời của mình là gì.
Lãng quên quá khứ hướng đến tương lai chính là quên đi ký ức ở địa cầu, chấp nhận bản thân là một đứa trẻ thân mang Trường Sinh thể bị nguyền rủa ở Độc Cô gia.

Mà níu giữ quá khứ lại là cố chấp cho rằng mình xuyên không đến thế giới này, địa cầu thực sự có tồn tại.
Câu trả lời hắn đã đi tìm kiếm suốt gần ba mươi năm nay mà vẫn chưa có lời giải đáp.
Nhân Phi Nhân không hỏi nữa, chỉ thở dài não nề, đoạn đưa tay cầm lấy chiếc ô màu trắng rồi đi về phía đầu cầu, nơi đối diện với Tế Vũ lâu đang nghi ngút khói hương.

Mưa bay lất phất làm tà áo Độc Cô Minh ướt đẫm, mái tóc đen nhánh của hắn dính chặt vào mặt, y phục cũng trở nên nặng nề hơn.
Khi đã đến được đầu cầu, Nhân Phi Nhân mới quay người lại nhìn hắn:
- Sống vất vưởng không bằng chết thống khoái… Thời khắc của ta đến rồi, đời này được chết dưới bảo kiếm và tri kỷ của mình chính là điều ta cảm thấy vui sướng nhất…
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Xin lỗi, ta không thể xuống tay được…
Hắn biết thân là kiếm khách, Nhân Phi Nhân không muốn mình chết vì bệnh tật, cũng không muốn bại dưới tay kẻ khác mà chết.

Gã muốn ra đi dưới ánh sáng màu bạc của Ly Biệt kiếm, muốn Bích Hải Triều Sinh là khúc ngâm đưa tiễn mình lần cuối.

Mặc dù Cố Lý đã trọng thương không thể nào vì gã mà đàn, nhưng bộ kiếm pháp do gã sáng tạo ra trong cuộc đời này cũng có khả năng tạo ra tiếng nhạc trong hư ảo.

Đó là tiếng sóng vỗ dập dền vào bờ, từng cơn, từng cơn trắng xóa như muốn dấy lên bi ai đời người.
Sắc mặt Nhân Phi Nhân đã vô cùng nhợt nhạt, đôi mắt trở nên mông lung mờ đục:
- Ta chỉ có hai nguyện vọng sau cùng, giúp ta thực hiện nó thì huynh không cần phải day dứt nữa, xem như ta dùng tính mạng mình để đổi lấy hai nguyện vọng này vậy.

Cầu xin huynh!
Độc Cô Minh thở dài gật đầu:

- Yên tâm, ta chắc chắn sẽ hoàn thành chúng!
Nhân Phi Nhân nghe vậy liền mỉm cười thỏa mãn:
- Điều thứ nhất, ta muốn mượn huynh ba mươi năm.

Nhân sinh của ta quá ngắn ngủi, không thể nhìn thấy phồn hoa vạn dặm, giang sơn tươi đẹp ở nơi cố hương.

Hy vọng huynh có thể hoàn thành ước nguyện này, dùng đôi mắt của huynh thay ta ngắm nhìn Đại La thiên…
Độc Cô Minh nhẹ nhàng gật đầu:
- Được, nếu có thể đến Đại La thiên, ta nhất định sẽ dùng ba mươi năm thay huynh nhìn ngắm thế giới nơi ấy…
Hắn không phải kẻ ngốc, biết được Nhân Phi Nhân đã đoán ra thân phận người tu đạo của mình.

Song gã không muốn vạch trần hắn.

Sống ở đời ai mà chẳng có bí mật, đã là tri kỷ thì điều đầu tiên cần tuân thủ chính là tôn trọng bí mật của đối phương.
- Điều thứ hai…
Nhân Phi Nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen, những giọt mưa li ti rơi vào mắt hắn sau đó lăn dài trên gò má.

Không phải nước mắt nhưng lại khiến người ta cảm giác gã đang rơi lệ.
- Đại La thiên là cố hương trong mộng của ta, mấy trăm đời Liễu gia đều hướng về nó.

Mà Việt quốc lại là cố hương thực tại của ta, mảnh đất này đã nuôi dưỡng ta suốt hai mươi mấy năm.

Ta thành danh tại đây, trưởng thành tại đây.

Có điều mệnh ta ngắn ngủi, không thể giúp ích cho Việt quốc.

Mắt thấy cảnh loạn thần tặc tử thao túng triều cương mà bản thân vô lực không thể làm gì khác, ta cảm thấy rất nhục nhã.

Độc Cô huynh, thay ta vực dậy quốc gia này có được không?
Độc Cô Minh thở dài một hơi.
Mục tiêu của hắn hiện tại là dung nhập phàm trần, cảm ngộ đại đạo, không có tâm tư chìm vào chém giết phân tranh ở thế gian.

Nhưng với một tri kỷ đã sắp chết như Nhân Phi Nhân, hắn làm gì có lựa chọn nào khác.

Đến tận giờ phút này hắn mới chân chính hiểu rõ bốn chữ “thân bất do kỷ” có ý nghĩa là gì.

Mệnh ta do trời không ta, nhưng cũng có khi do người không do ta.

Tình cảm luôn luôn tồn tại những trói buộc nhất định.


Chém đi tình cảm có thể phong thần thành tiên, nhưng khi ấy ngươi có còn là người không?
- Ta đồng ý…
Nhân Phi Nhân nở nụ cười rạng rỡ, nhìn thẳng vào mắt Độc Cô Minh:
- Bắt đầu đi, để ta xem là kiếm của huynh nhanh, hay là kiếm của ta nhanh…
Trong tay Nhân Phi Nhân chỉ có một chiếc ô màu trắng, không hề có kiếm.
Nhưng khoảnh khắc gã nhấc chân bước đi trên cầu Bất Quy Lai, xung quanh thân thể lại ngập tràn kiếm ý.

Mười một loại hình thái của kiếm giống như ngưng kết lại thành thực chất xoay vần quanh người gã.

Trong đôi mắt của Nhân Phi Nhân cũng ẩn chứa hai thanh kiếm sắc bén không gì so bì được, phá vạn võ, phá vạn pháp, phá vạn đạo, phá vạn địch, cả cuộc đời phàm nhân này gã gần như đã đi đến tận cùng của võ đạo, chiến thắng tất cả, song rốt cuộc lại bại trước số mệnh của chính bản thân mình.
Độc Cô Minh trầm mặc, chân phải cũng bắt đầu bước lên.

Hắn ở cuối cầu, chỉ cách vị trí của Nhân Phi Nhân ba mươi bước chân nhưng lại giống như xa tận chân trời.

Bàn tay của hắn xoay tròn sau đó nắm chặt chuôi kiếm.

Gần như ngay lập tức tiếng kiếm ngân vang vọng khắp hồ Vô Ưu, mặt hồ vốn chỉ gợn sóng lăn tăn nay chợt sôi trào mãnh liệt, giống như cảm nhận được kiếm ý sắc bén đang muốn rạch đôi trời đất đến từ Ly Biệt kiếm.
Hai người chậm chầm bước đi trong mưa phùn gió lạnh, vạt áo cả hai ướt đẫm, trong đầu dần hiện lên những hồi ức lúc mới tương ngộ tại quán rượu ở Minh Không thành.
“Chúng ta đều là phàm nhân, có thể cho ta ngồi chung được không?”
“Tùy ý!”
“Tại hạ nhầm lẫn, mong Độc Cô huynh tha thứ.

Nhưng mà huynh nên ăn uống điều độ vào, cũng là võ giả mà lại gầy nhom yếu ớt như thế, thật không hay cho lắm…”
“Vừa hay cuối năm ta cũng sẽ đến Thiên Huyễn thành, vậy thì ta ở lại đây bầu bạn với huynh, ban đêm hai ta đấu kiếm, ngâm thơ, bàn luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt thế gian thế nào?”
“Đấu kiếm? Bàn luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt? Ngươi muốn chết sao?”
Trong lúc vô thức, cả hai đều đã đi đến giữa cầu.
Độc Cô Minh không còn trầm mặc nữa mà đã biến thành nghẹn ngào, tuy vậy chuôi kiếm vẫn được hắn nắm chặt trong tay.
Ánh mắt mờ đục của Nhân Phi Nhân hiện lên tia sáng giải thoát.
Một kiếm lướt qua, chỉ còn lại là ly biệt…
Chiếc ô màu trắng bay lên trời che đi thân ảnh hai người, sau khi xoay mấy vòng bắt đầu chầm chậm rơi xuống đất, vài giọt máu tươi bắn lên chiếc ô nhiễm đỏ cả một vùng, giống như hóa thành những đóa huyết hoa đẹp đẽ mà thê lương…
Mưa phùn đã ngừng rơi, nhưng cơn mưa trong lòng người chỉ mới khởi phát.
Đêm nay, là một đêm thật dài…

189: Diễn Tập

- Độc Cô Minh, Độc Cô Minh, Độc Cô Minh!

Một nam tử mặc áo gấm hoa lệ khi vừa đọc được tin tức tình báo truyền tới từ trong ngọc giản thì liền gằn lên ba lần cái tên này.

Mấy vị đại quan đứng gần đó vội ôm quyền khom lưng nói:

- Thất hoàng tử, bệ hạ đã ra lệnh tuyệt đối không được kích động làm hỏng đại sự. Nhiệm vụ lần này của chúng ta là tiêu diệt Độc Cô Như Nguyện ở bộ lạc Tây Phong. Đây xem như là lần diễn tập trước khi sự kiện Diệt Kiếp xảy ra, bằng mọi giá chúng ta phải giết được hắn.

Nam tử áo gấm kia không phải ai khác mà chính là Quan Thất, đương kim thất hoàng tử của Thiên Địch thánh hoàng triều. Mười bốn năm trôi qua nhanh như gió cuốn, tu vi của gã vào mấy hôm trước vừa đạt đến Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong, đã sắp đuổi kịp đám Kiếp chủ, Nguyệt Nhi.

Từ lúc thoát khốn khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên gã điên cuồng khổ luyện, thêm vào đó không ngừng nghiên cứu điển tịch nhằm tra xét bí ẩn bức tranh kia, quả nhiên đã nghịch thiên thành công, thoát khỏi số phận phải vẫn lạc do những người hậu đạo thôi diễn ra. Mặc dù vậy, tử kỳ của gã chưa hoàn toàn kết thúc mà đã được dời lại sau khi sự kiện Diệt Kiếp kết thúc năm năm. Người kết liễu gã vẫn như cũ là cô gái Trần Mạn Dao kia, điều này khiến gã sau khi thôi diễn ra chỉ biết cười lên điên cuồng.

- Trần Mạn Dao đã nằm trong tay ta, sinh tử do ta quyết định, lão tặc thiên muốn trêu đùa ta sao?

Quan Thất thiên tư trác tuyệt. Nếu luận về thiên tư thì gã trong nhân giới này chỉ thua kém một mình Thẩm Yến. Xét về quyền mưu đối địch cũng chắc chắn nằm ở tốp đầu trong những cao thủ trẻ tuổi. Hơn nữa đạo của gã là thiên địch đạo vận, cả đời quyết nghịch thiên mà đi. Cho dù thấy được cảnh tượng tương lai bản thân ngã xuống trong tay Trần Mạn Dao thì vẫn cố chấp cho rằng mình sẽ hóa giải được nó.

Kết quả gã đã đúng, sau khi thành công cải mệnh lần đầu, thiên địch đạo vận cũng được gã cảm ngộ một cách cực kỳ thâm sâu, thực lực đại tiến. Chúng tu sĩ nhân giới và yêu tộc luôn tìm gã để giao đấu nhằm ước lượng thực lực của mình nhưng đều bị gã lừa gạt rất khéo. Gần như những gì trước giờ gã thể hiện ra bên ngoài chỉ có ba phần chân thực, bảy phần còn lại đều là những lá bài tẩy không xuất hiện thì thôi, đã xuất hiện chắc chắn phải có hào kiệt ngã xuống.

Để chuẩn bị giết Kiếp chủ, thậm chí gã còn bỏ ra tận mười năm để tìm cách khắc chế Đại Thôn Phệ thuật, lại điên cuồng học kiếm đạo để phá giải Hồng Trần Cửu Trảm. Ngay cả Hồng Trần Ma Nhãn liên quan đến ý cảnh trầm luân và nhiếp hồn cũng bị gã triệt để lục lọi, tìm ra những kẻ hở nhỏ nhất để sáng tạo sát chiêu nhắm vào nó.

Gã hận Độc Cô Minh, kẻ đã dập tắt sự cao ngạo của gã không thương tiếc.

Trong tay cầm một bức tranh lên mở ra xem, khóe môi Quan Thất nở nụ cười tàn nhẫn:

- Giết ngươi rồi thiên địch đạo vận của ta sẽ đạt tới viên mãn, chính thức bước vào Tiên Thai cảnh. Ngươi và Kiếp chủ, đời này kiếp này, hoặc là ta chết, hoặc là các ngươi vong. Bố cục ở sự kiện Diệt Kiếp đều là do một tay ta tạo ra, hy vọng các ngươi sẽ thích chúng…

——————————————————————

Phủ Đại tư mã, đứng trước mặt Độc Cô Trì là một cô gái mi thanh mục tú, lông mày cong như trăng non, dung mạo diễm mỹ tuyệt luân đẹp không cách nào diễn tả. Hiện tại cô gái đang khoác trên mình một chiếc áo bông tím dày có cổ màu trắng, chính là loại bông được lấy từ đuôi của Lục Vĩ Yêu Hồ cấp sáu, một loại tài nguyên được Độc Cô gia cất giữ từ trận chiến thời thượng cổ đến nay.

Nếu nhân giới phải tuyển chọn ra một mỹ nhân đủ sức sánh ngang cô gái này thì chỉ có thể là Lưu Tích Quân của Lưu gia Nam Hoang. Hai người rất giống nhau ở khí chất cao quý thoát tục, chẳng khác nào hoa lan mọc trong u cốc, nhưng ánh mắt Lưu Tích Quân ẩn chứa tình cảm nhiều hơn, còn cô gái này tràn đầy lãnh lẽo vô tình, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến người đối diện cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.

- Yên Nhiên, cha con chúng ta trước giờ ẩn nhẫn hy sinh vì Độc Cô gia cả ngàn năm. Thậm chí dù có tu vi tuyệt thế vẫn không tranh hùng cùng chúng hào kiệt nhân giới, nhưng nay tình thế khác rồi. Sự kiện Diệt Kiếp sắp xảy ra, giết Đào Ngột là việc của đám lão già chúng ta. Còn giết Kiếp chủ là dành cho thế hệ trẻ các con. Chỉ cần lấy được đầu Kiếp chủ là đã cầm chắc trong tay đầu danh trạng để đứng đầu quân hùng. Trước mắt chúng ta cần diễn tập một lần để đánh giá về khả năng thành công của nó.



Độc Cô Yên Nhiên lãnh đạm hỏi:

- Con cần giết ai?

Độc Cô Trì đáp:

- Hắn chính là gã chất tử vừa mới trở về không lâu, hiện đang bế quan tu luyện ở bộ lạc Tây Phong. Con cứ tới đó và nghe theo sự sắp đặt của Quan Thất, không được manh động!

Độc Cô Yên Nhiên cười nhạt:

- Con vẫn không hiểu, thực lực của con trên Quan Thất một bậc, vì sao phải nghe lệnh hắn. Còn nữa, tên Như Nguyện kia là thắng Thạch Đầu, Tử Dực trong sự may mắn. Nếu đêm đó đổi lại là con, trong chưa tới nửa canh giờ toàn bộ ba trăm kẻ kia và cả Tử Dực, Thạch Đầu đều sẽ phải chết. Giết người, một mình con làm là đủ, đằng này cử tới ba mươi mấy chí tôn thiên kiêu cùng vây công một Khổ Hải cảnh đại viên mãn… Nực cười!

Độc Cô Trì không giận, chỉ nhẹ nhàng giải thích:

- Đừng khinh địch, năm xưa chính vì ta khinh địch mà bị Thiết Tâm đoạt mất cơ hội đột phá Đế cảnh, sai lầm đó không được phép lặp lại trên người con. Kiếp chủ là nhân vật sống từ thời thượng cổ, âm mưu quỷ kế, thủ đoạn nghịch thiên có rất nhiều. Chúng ta không ra tay thì thôi, đã ra tay phải triệt đi toàn bộ đường sống của đối phương, không thể để tình trạng lật thuyền trong mương xuất hiện… Hiện tại là phép thử đầu tiên cho sát trận này, quy mô nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn cần các ngươi phối hợp ăn ý.

Độc Cô Yên Nhiên không đáp, chỉ lẳng lặng xoay người đi ra ngoài cửa.

Với biểu hiện này con gái, Độc Cô Trì hiểu rằng nàng ta đã chấp nhận sự phân phó của ông, sẽ nghe theo lời Quan Thất. Nhưng ba mươi mấy chí tôn thiên kiêu ai nấy đều kiêu ngạo tới cực điểm, có thể phối hợp ăn ý với nhau không vẫn phải chờ thực tế trả lời.

———————————————————

Lần lượt những ngọc giản truyền tin đã được gửi đến khắp nhân giới.

Diệp Chính đang bế quan ở Hạo Nhiên tông Đông Hải nở nụ cười lạnh lùng, sau đó ngay lập tức xuất quan đi đến truyền tống trận rồi biến mất.

Từ Nam Hoang, Quỷ Diện Quân, Lưu Bình cũng lần lượt xuất phát.

Ba mươi mấy chí tôn thiên kiêu hàng đầu nhân giới đều nhanh chóng sử dụng truyền tống trận di chuyển với tốc độ nhanh nhất về Trung Thổ, bắt đầu một trong những cuộc vây giết quy mô nhất của giới trẻ mấy ngàn năm trở lại đây.

Ngay cả Nam Hoang đệ nhất cuồng nhân khi xưa là Lưu Tông cũng chưa có vinh dự này. Có thể coi Độc Cô Minh là một trường hợp đặc biệt vì là thân thể nguyên bản của Kiếp chủ, tại U Minh bí cảnh và Tuyệt Vọng Ma Uyên đều có biểu hiện cực kỳ kinh người.

Năm xưa hắn đã có thể một mình giao thủ cùng lúc với chín chí tôn thiên kiêu, được đám Côn Vũ, Thẩm Yến tự nhận không bằng. Mười bốn năm đã trôi qua, mặc dù tu vi hắn như cũ vẫn thấp hơn chúng cao thủ trẻ tuổi một cảnh giới nhưng chẳng ai dám xem thường hắn.

Cũng giống như nghi hoặc của Đinh trưởng lão, không ít người cho rằng hắn mới là Kiếp chủ chân chính, còn gã áo đỏ đang cưỡi Đào Ngột kia chỉ là tâm ma mà thôi. Vì đơn giản từ những câu nói phát ra từ mặt trăng tại Tuyệt Vọng Ma Uyên đều cho thấy y là một người thâm tình, thậm chí si tình, còn kẻ hiện tại ngoài giết chóc điên cuồng ra thì chẳng hề biểu lộ một chút cảm xúc nào.



Tham dự bố cục lần này thiếu vắng rất nhiều gương mặt mà Độc Cô Minh quen thuộc.

Phong Diệt và Lôi Diệt không tham gia. Bọn họ đã lạc hậu đại thế năm xưa, giờ nhường chỗ cho thánh nữ Tiết Hồng Y một trong hai cô nương năm xưa bị Độc Cô Minh kẹp bên hông cứu đi khỏi sự truy sát của đám tu sĩ Trung Thổ.

Vật đổi sao dời, cả hai hiện nay đều trở thành những nữ tử xuất chúng nhất được cánh nam tu hết sức ái mộ.

Tiêu Mịch Nhi được thánh tử mới của Minh giáo cầu hôn nhưng đã cự tuyệt.

Tiết Hồng Y cũng ngó lơ trước sự theo đuổi đến từ Thông Bích Viên Hầu.

Bọn họ đều thủy chung tin tưởng rằng người trong Tuyệt Vọng Ma Uyên kia chưa chết, hắn nhất định có thể nghịch thiên cải mệnh mà thoát ra ngoài.

Mười bốn năm trôi qua, hình bóng hắn chưa từng phai nhạt trong lòng họ, một chút điên cuồng, một chút phóng khoáng tuổi trẻ, thêm một chút trẻ con luôn mở miệng mắng chửi kẻ khác, lại thêm một phần vô sỉ đê tiện.

Tiêu Mịch Nhi đứng ở trong hậu hoa viên Tiêu gia, đối diện với nàng chính là Tiêu Ức Tình đang ôm đàn gảy nhẹ.

- Sự kiện Diệt Kiếp sẽ phát sinh sau một năm nữa. Hiện tại Quan Thất phát ra tín hiệu muốn chúng ta liên thủ diễn tập sát trận trước. Vốn dĩ sát trận thật sự có tới hơn một trăm chí tôn thiên kiêu tham gia, nhưng hiện nay vì quá gấp gáp nên chỉ triệu tập được ba mươi bảy người.

Tiêu Mịch Nhi nhướng mày:

- Đối phương là ai mà được đề cao ngang với Kiếp chủ như vậy? Là kẻ diệt đạo sao? Nàng ta đã mất tích mấy năm trời, có lẽ dưới sự truy sát của mấy tu sĩ Đạo Đài đã trọng thương ẩn nấp ở đâu đó rồi…

Tiêu Ức Tình nói:

- Nghe nói đối phương họ Độc Cô, tên Như Nguyện, là một chất tử ở phương xa vừa trở về Độc Cô gia. Ngoài những điều này ra, Quan Thất không tiết lộ thêm gi. Muội có đi không?

Tiêu Mịch Nhi gật đầu:

- Đi! Chỉ cần bất kỳ ai có họ Độc Cô, muội đều muốn nhìn thử khuôn mặt của hắn xem có phải người kia không… Muội có linh cảm huynh ấy chưa chết!

Tiêu Ức Tình thở dài:

- Ta cũng có linh cảm như vậy, lần này chúng ta cứ tập trung trước rồi tính sau.