196: Chân Trời Đông Hải


Khổ hải của Độc Cô Minh lại sôi trào lần nữa, vòng xoáy thứ hai hiện ra ở dưới đáy, kế đến một ngọn cây mờ ảo như sương khói chậm rãi nhô lên trên mặt biển linh dịch.

Nhưng lần này không giống với cây nguyên khí màu đỏ, cây nguyên khí sương khói này không thể hoàn toàn đâm thẳng ra ngoài mà chỉ ngừng lại ngang mặt biển, một phân cũng không thể nhích thêm.
- Khinh hành phân thân chưa hoàn chỉnh, còn tồn tại rất nhiều khiếm khuyết, đây đã là cực hạn của nó…
Đúng lúc hắn đang suy tư thì một tiếng sấm rền vang bỗng cắt ngang qua bầu trời khiến mấy chục vạn người bộ lạc Tây Phong đều giật bắn mình.
Mà ở trong lều, mặt đất dưới chân Độc Cô Minh cũng bắt đầu rung chuyển, giống như vị trí hắn đứng hiện tại là miệng một ngọn núi lửa đang sắp sửa phun trào, hỏa khí tỏa ra từ nó gần như thiêu rụi toàn bộ đồ đạc bên trong căn lều.

Y phục trên người hắn cũng bắt đầu cháy thành tro, để lộ ra thân thể săn chắc ẩn chứa đầy hoa văn đỏ rực như rễ cây đang lưu chuyển dưới da.
- Diệt Chí Tôn kiếp và sinh tử kiếp của Cửu Chuyển Thiên Công tới cùng lúc sao? Ta vẫn luôn không rõ liệu sinh tử kiếp của bổn tôn đang ngủ say dưới đáy huyết hà có bị lây nhiễm với đạo thể hay không, xem ra là không! Bổn tôn tu luyện Cửu Chuyển Thiên Công nguyên bản, sẽ phải chịu sinh tử kiếp khiến tu vi biến mất trở thành phàm nhân, mà đạo thể tu luyện Cửu Chuyển Thiên Công đã được cải biên, loại sinh tử kiếp phải hứng chịu là về mặt thân thể.

Ta có lẽ là người đầu tiên trên thế gian kiểm nghiệm loại sinh tử kiếp này!
Tiếng sét ngày một trở nên khủng bố, trong nháy mắt đã bao phủ cả một vùng trời phía trên đầu bộ lạc Tây Phong.
Hai vị tế tửu bố trí trận pháp quanh căn lều của Độc Cô Minh lúc trước đều tỏ vẻ hoảng sợ khi nhìn vào kiếp vân rực rỡ sắc màu vừa xuất hiện.
- Có nhầm không đây, một Khổ Hải độ kiếp mà thiên địa lại giáng xuống lôi kiếp mười hai màu, định hủy diệt luôn bộ lạc Tây Phong ta hay sao?
- Một, hai, ba… con mẹ nó thực sự là mười hai màu! Đây là lôi kiếp đã từng suýt nữa đánh chết Thiên Địch Nhân Chủ, vị hào kiệt sống ở thời đại thái cổ!

Mấy chục vạn người bộ lạc Tây Phong đều run lên bần bật, cảm giác có một cặp mắt vô hình đang ẩn trong kiếp vân mười hai màu kia nhìn chằm chằm về phía họ, chuẩn bị tung ra sự phán xét.
Mà không chỉ một mình đạo thể phải hứng chịu cảnh này, ngay cả ở Tuyệt Vọng Ma Uyên ở biên giới Nam Hoang, kiếp thể tuy đang trầm mình trong huyết hà nhưng cũng gặp phải tình cảnh tương tự.

Lúc này đây lôi kiếp mười hai màu đã bao phủ gần như toàn bộ bầu trời phía trên Tuyệt Vọng Ma Uyên, sẵn sàng một kích tiêu diệt quyết không để hắn có cơ hội tỉnh giấc.
Duy chỉ có phàm thể ở Việt quốc là vẫn bình yên ngẩng đầu nhìn trời.

Mọi thứ ở Thiên Huyễn thành vẫn không có gì thay đổi ngoại trừ mưa phùn lắc rắc và gió lạnh đang rít lên từng cơn.— QUẢNG CÁO —
Nhìn cành liễu rũ đang phất phơ trước cửa nhà đã đóng kín của Lưu Tích Quân, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng minh ngộ:
- Lưu Tích Quân hóa phàm có thể kéo dài sinh tử kiếp đến từ Cửu Chuyển Thiên Công, mà phàm thể của ta lại né tránh được thiên kiếp mười hai màu đang muốn diệt sát đạo thể và kiếp thể.

Theo lời những nhân chứng có mặt lúc Kiếp chủ hủy diệt Chân Đại Đạo, mọi người thấy y giống như biến thành phàm nhân sau đó thi triển thần thông “Man Thiên Quá Hải".

Điều này khiến thiên kiếp từ bỏ việc xem y là mục tiêu, bắt đầu điên cuồng giáng xuống hủy diệt những thứ xung quanh.

Xem ra phàm chính là cốt lõi để vượt qua tai kiếp!
Tu đạo nghịch thiên, hóa phàm thuận thiên, đây chính là hai trạng thái tương phản đối lập như âm dương của thái cực.

Kẻ khéo lợi dụng nó như Kiếp chủ có thể biến lôi kiếp mười hai màu trở thành vũ khí lợi hại của bản thân, tung hoành khắp nhân giới không ai dám ngăn trở.
Đây cũng là một phần nguyên nhân khiến những thế lực lớn của nhân giới quyết tâm tiêu diệt y, không để cho y kịp thời trưởng thành.

Bằng vào sự điên cuồng khát máu mà Kiếp chủ thể hiện ra suốt mấy năm nay, bọn họ có thể mường tượng ra được tràng cảnh y dùng Đại Thôn Phệ Thuật diệt sát toàn bộ sinh linh nhân giới nhằm có thể mau chóng lấy lại tu vi năm xưa.
Kiếp chủ phải chết!
Lôi kiếp mười hai màu không được phép xuất hiện ở thế gian!
Ở nơi tận cùng Đông Hải, có một quái thú khổng lồ đang lướt đi trên biển, cơ thể nó phải to lớn bằng cả một hòn đảo, nơi đó đi qua toàn bộ sinh mệnh sống đều bị hủy diệt.

Ngay cả một con rùa có tu vi Ứng Kiếp đỉnh phong đang nằm ngủ say dưới đáy biển cũng bị quái thú không lồ này nghiền nát, máu thịt không ngừng phân giải ra rồi biến thành vô số làn khói dung nhập vào cơ thể một người áo đỏ đeo mặt nạ đen đang đứng trên đỉnh đầu nó.
- Vĩnh Thụy Toàn Quy, loại cổ thú dùng cả đời để ngủ say, phải đến khi sinh sản mới chịu tỉnh giấc.

Tinh huyết của nó nhờ tích lũy cả mấy vạn năm nên vô cùng thanh thuần, có điều với tình trạng hiện nay ta lại không thể hấp thu nổi quá một phần vạn.

Con đường tu luyện đã thay đổi, phải chậm rãi sáng tạo ra những cảnh giới phía sau, nếu tốc độ tiến giai quá nhanh sẽ để lại rất nhiều hậu hoạn…

Người áo đỏ này không phải ai khác mà chính là Kiếp chủ đại danh đỉnh đỉnh, người khiến toàn bộ nhân giới trở nên trầm lắng suốt mấy năm trở lại đây.
Khuôn mặt y bị giấu sau mặt nạ Hắc Diện, bởi vì y luôn nhắm nghiền mắt nên mặt nạ này cũng không có bất kỳ lỗ hổng nào, hoàn toàn là trơn tru từ trên xuống dưới.
Mà ở cổ tay Kiếp chủ cũng tồn tại một chiếc vòng màu đen bện từ cỏ, từ nó tỏa ra sát khí cực kỳ nồng đậm có thể khiến thần trí người đối diện trở nên mơ hồ, sa đà vào giết chóc.— QUẢNG CÁO —
Đào Ngột lướt đi thật nhanh, phải mất gần ba ngày không ngừng cảm ứng tìm tòi mới đi được tới một hòn đảo nọ.

Gọi là hòn đảo nhưng khoảnh khắc bị thú trảo của nó chộp đến thì liền phát ra tiếng nổ ầm ầm, hư ảnh hòn đảo tan vỡ thay vào đó là một kết giới màu vàng cực kỳ vững chắc từ từ hiện ra.
Phải biết rằng Đào Ngột là cổ thú nửa bước nghịch linh, chính là tồn tại sánh ngang với lão Man Đế ở Bắc Vực, đều sắp sửa bước vào Chủ cảnh.

Vậy mà một kích toàn lực của nó cũng không cách nào làm kết giới màu vàng kia suy chuyển, điều này chứng minh rằng kẻ bày ra kết giới này có tu vi rất siêu phàm, chắc chắn là một trong những Nhân Chủ hùng mạnh của nhân giới khi xưa.
- Chân trời Đông Hải! Năm đó đại quân ngũ giới tràn vào hai tiết điểm là Tuyệt Vọng Ma Uyên và Thiên Khanh, vì ở thế bị động, không còn con đường nào khác nên mới rơi vào bố cục của các ngươi.

Truyền thuyết kể lại vẫn còn hai tiết điểm nữa thông đến nhân giới, một xuất phát từ cuối thời thái cổ, do Bá Luân mở ra; một lại xuất phát từ đầu thời thái cổ, do Bạch Hoàng đời thứ nhất sáng tạo.

Chiếu theo những truyền thuyết mà ta tìm hiểu được ở nhân giới mấy năm nay, chân trời Đông Hải chính là khu vực che giấu tiết điểm đầu tiên, nơi đó phải chăng tồn tại tông môn của Bá Luân lúc chưa thành đạo - Tuyết Thương phái?
Kiếp chủ lớn giọng nói, mặc dù xung quanh hắn chẳng có bất kỳ bóng người nào.
Dù vậy biểu tình của hắn vẫn rất điềm tĩnh, lặng lẽ đứng ở đây đợi thật lâu, phải đến ba canh giờ sau thì một tiếng thở dài não nề mới vang lên.
Kẻ xuất hiện không ngờ chính là thiếu niên tuổi có đôi mắt đầy tang thương từng xuất hiện ở Tuyệt Vọng Ma Uyên cứu Sát Tiếu Thiên đi.

Năm đó chỉ bằng vào một cái phất tay đã dễ dàng hóa giải toàn bộ thần thông của Độc Cô Minh - người đã siêu việt trên con đường đạo vận so với chúng tu sĩ còn lại, không những thế còn mặc trên người Thiên Tôn Chiến Giáp.
Đây chứng minh điều gì? Nó nói rõ tu vi của thiếu niên thần bí này chắc chắn phải từ Ứng Kiếp đỉnh phong trở lên, thậm chí còn sẽ là Đế giả hùng mạnh.

Nhưng ai cũng biết nhân tộc chỉ có bốn vị Đế giả lần lượt là Độc Cô ở Trung Thổ, lão Man Đế ở Bắc vực, Lôi Âm Đại Đế ở Tây Thiên và Quảng Hằng Đại Đế ở Đông Hải.

Vậy thiếu niên này là ai, vì sao chưa từng có ai biết đến sự tồn tại của y?
- Kiếp chủ quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy mà đã lần ra được manh mối…
Kiếp chủ cười nhạt, hai tay chắp sau lưng, Đào Ngột dưới chân khẽ hướng về thiếu gầm gừ một tiếng, tuy nhiên từ biểu hiện có thể thấy rõ nó rất kiêng dè thiếu niên này.

Năm xưa y một đường tiến nhập Tuyệt Vọng Ma Uyên, thậm chí đi xuyên qua được những vùng không gian loạn lưu do đạo vận va chạm lẫn nhau, điều này không phải Chủ cảnh quyết không thể làm được.
- Ngươi cứu Sát Tiếu Thiên, cách đây vài năm ta có gặp lại y, trên người y ẩn chứa đầy lực lượng luân hồi.

Điều này khiến ta nghĩ tới truyền thuyết về một cường giả sinh ra vào lúc thời gian cấm kỵ vừa chấm dứt.


Kẻ này xông vào U Minh cấm địa, mở ra bí cảnh tầng thứ ba đoạt được chân thân của Bỉ Ngạn hoa, từ đó ngộ ra luân hồi đạo, ngưng tụ Luân Hồi Pháp Nhãn, hùng bá nhân giới suốt mấy vạn năm.

Người đời cho rằng hắn tuổi già chết đi, nhưng ta thì lại không nghĩ như vậy.

Lực lượng luân hồi chính là điều bí ẩn nhất trên thế gian này, U Minh Quỷ Chủ năm xưa từ chết liên tục tám lần, không ngừng trùng tu cuối cùng đột phá Chủ cảnh.

Để giết được gã, tiên giới chúng ta đã phải hy sinh vô số người, lại thêm mấy kiện giới bảo mới hoàn toàn phá tan được luân hồi đạo của gã.
Kiếp chủ nhìn kỹ từ đầu tới chân Thần Tiêu Nhân Chủ một lượt, đoạn nói:— QUẢNG CÁO —
- U Minh có thể làm được, ta nghĩ cũng sẽ có kẻ khác làm được điều tương tự nếu sở hữu chân thân Bỉ Ngạn hoa.

Ta đoán có đúng không Thần Tiêu Nhân Chủ!
Lời hắn vừa nói ra thì không gian liền ngưng đọng lại, sát khí từ cơ thể thiếu niên bùng phát, cặp mắt Đào Ngột tỏa ra hung quang, sẵn sàng chuẩn bị một trận đại chiến.
Thiếu niên kia lặng lẽ nhìn Kiếp chủ hồi lâu, rốt cuộc thở dài, sát khí trên người cũng tán đi:
- Không hổ danh là hào kiệt mạnh nhất thời thượng cổ, ngươi đoán đúng rồi, ta chính là Thần Tiêu, mà Sát Tiếu Thiên chính là hài tử của ta.
- Từ lúc trông thấy oán niệm chúng sinh ngũ đạo tự phong trên người y thì ta đã đoán ra rồi! Trừ phi nắm được con đường ra khỏi nhân giới đi đến ngũ giới để thí luyện, bằng không làm sao giết được ngần ấy tiên ma, quỷ thần?
Thần Tiêu điềm đạm hỏi:
- Hôm nay Kiếp chủ đến đây chỉ là để nói ra những lời này hay sao?
Kiếp chủ lắc đầu, mặt hơi ngước lên, thần thái hiện rõ vẻ cao ngạo:
- Ta chỉ muốn tới để tìm Vương Nhất tái đấu! Từ thần thông công pháp của y trong trận chiến lúc trước, rõ ràng y nắm được tới mấy phần chân truyền của Tuyết Thương phái.

Không rõ y có tu luyện Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn công hay không, ta muốn kiểm nghiệm xem rốt cuộc là Đạo Ma kinh và Diệt Sinh pháp của ta lợi hại hay là môn cấm kỵ công pháp kia lợi hại.

Trận chiến lúc trước cả hai chúng ta đều chưa dùng toàn lực, không thống khoái lắm, phải quyết đấu sinh tử mới phân định ai yếu ai mạnh được….

197: Thân Như Ngọn Gió, Ngả Về Hướng Tây

Thần Tiêu lắc đầu:

- Vương Nhất là kẻ được Tuyết Thương phái toàn lực bồi dưỡng, tư chất vạn cổ có một, thậm chí ngay cả Bá Luân đại thần có sống lại cũng chưa chắc đã kinh diễm đến thế. Kiếp chủ lại là nhân vật vô địch thượng cổ, cần gì làm tổn hại lẫn nhau?

Đây có lẽ là thông tin bí mật nhất của toàn nhân giới trong hơn mấy trăm năm trở lại đây. Vương Nhất gần như biến mất ở tu luyện giới, người Vương gia Nam Hoang luôn bảo rằng y đang đóng cửa bế quan trong gia tộc. Không ngờ lại trở thành môn nhân của Tuyết Thương phái chân trời Đông Hải. Thậm chí qua ngữ khí của Thần Tiêu Nhân Chủ còn có thể thấy địa vị của y cao nhường nào.

Kiếp chủ lạnh lùng nói:

- Y là người duy nhất trong tình trạng đơn đả độc đấu đả thương được ta tính từ thượng cổ trở lại đây. Tu vi chúng ta ngang nhau, trong cùng cảnh giới chính là vô địch. Nếu không gặp được đối thủ tương xứng làm sao phá bỏ được giới hạn bản thân mình, ta nhất định phải quyết đấu sinh tử với y…

Càng đứng trên đỉnh cao càng khó tìm được đối thủ, sự cô liêu quá lâu khiến cường giả thối chí không thể đột phá bình cảnh, chỉ có chiến, không ngừng chiến mới làm được điều đó.

Thần Tiêu thở dài:

- Đáng tiếc, y hiện không có ở đây, đã đi đến Nam Hoang vào mấy ngày trước rồi…

Kiếp chủ nheo mắt, còn đang định nói thêm thì trên đầu đột nhiên xuất hiện lôi kiếp mười hai màu nhắm thẳng hắn đánh xuống. Mà mặt biển nơi hắn đang đứng cũng đột nhiên sôi trào rồi bốc hơi toàn bộ để lộ ra hỏa diễm mười hai màu đang từ đáy biển xông thẳng lên.

- Man Thiên Quá Hải!

Kiếp chủ phản ứng rất nhanh, ngay lập tức thi triển thuật pháp che giấu khí tức của mình. Trong khoảnh khắc hắn như biến thành phàm nhân trên người không còn chút tu vi nào. Điều này khiến cho lôi kiếp và hỏa kiếp hoàn toàn né tránh y, thậm chí từ từ tiêu tán mà biến mất.

Dễ dàng thoát khốn nhưng Kiếp chủ không vui chút nào mà trái lại thần thái còn âm u đến cực điểm.

- Đây là dấu hiệu khởi đầu của Diệt Chí Tôn kiếp! Ta không hề sáng tạo ra thêm đường lối tu luyện nào mới, vì sao lại gặp phải kiếp này?

Suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không tìm được lời giải, hắn nhanh chóng giục Đào Ngột quay đầu, hướng đi đến là Trung Thổ cách xa vạn vạn dặm. Hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn đi về hướng này, nhưng có một loại lực hấp dẫn khó hiểu đang bùng phát ở nơi đó, dường như có liên quan tới tai kiếp vừa đột ngột giáng xuống người mình.

——————————————

- Tu đạo nghịch thiên, hóa phàm thuận thiên… Một loại là "mệnh ta do ta không do trời", một loại là "mệnh ta do trời không do ta", con đường mà ta đi từ xưa đến nay vốn dĩ đã là không phân chính tà, giữ tâm kiên định không thẹn với lòng. Nếu đạo thể là nghịch thì phàm thể chính là thuận, một khi kết hợp có thể trở thành thái cực vận chuyển một cách hoàn mỹ!— QUẢNG CÁO —

Phàm thể nhắm mắt khẽ thì thào, cành liễu rũ trước sân nhà của Lưu Tích Quân run lên bần bật, giống như không chịu nổi loại phàm ý đang lan tỏa ra từ thân thể Độc Cô Minh mà bắt đầu không ngừng rơi rụng, mãi đến khi còn sót lại một nhành cuối cùng thì mới tạm thời chống cự lại được.

Trong đêm tối tĩnh lặng, một mình hắn đứng giữa con phố không người qua lại, gần như hòa nhập vào hồng trần, những ý cảnh vô thường, được mất thể ngộ trong mấy năm nay bắt đầu đồng thời nảy nở.

Đạo thể cũng nhắm nghiền mắt, cố gắng thông qua thần giao cách cảm để minh ngộ những loại ý cảnh này.

Phàm ý lan tỏa khắp người đạo thể, tu vi của hắn không bị xóa đi mà hoàn toàn bị che giấu, điều này khiến cho kiếp vân trên trời bắt đầu mất đi phương hướng, chuẩn bị điên cuồng giáng xuống bên dưới giống như muốn trút giận vì bị khinh nhờn.



Mấy chục vạn người của bộ lạc Tây Phong đều biến sắc, một khi bị lôi kiếp mười hai màu đánh trúng thì chắc chắn sẽ biến thành tro bụi, đến linh hồn cũng tan nát vĩnh viễn không được siêu sinh.

Lôi kiếp thật sự đã đánh xuống!

Hỏa kiếp từ dưới đất bùng lên!

Mọi người đều hét thảm một tiếng, sợ hãi đến cực điểm, trong số bọn họ có không ít người là thể tu cấp bốn, cấp năm nhưng dưới loại tai kiếp này lại hoàn toàn không có lấy chút tư cách để phản kháng nào. Nếu có ai từng chứng kiến sự hủy diệt của Chân Đại Đạo mà tới bộ lạc Tây Phong vào lúc này sẽ cảm thấy hai tràng cảnh giống nhau như đúc, bốn phía đều là tuyệt vọng và chết chóc, chẳng hề có lấy một chút sinh cơ.

Độc Cô Minh không biết mình đã vô tình gây ra tai kiếp lớn đến như vậy, hắn vẫn chìm trong sự cảm ngộ với phàm thể. Mặc dù không tài nào đánh thức kiếp thể đang ngủ say nhưng vẫn thành công khiến cho tai kiếp mất đi phương hướng, bỏ qua việc giáng xuống khu vực xung quanh căn lều của hắn.

Mười hai màu sắc phủ kín khắp thiên địa, trừ phi là tu vi Nhân Chủ, bằng không ắt phải chết!

- Không!

- Thể Thần cứu chúng ta!

Không biết ai là người đầu tiên gào lên như thế, ngay lập tức mấy chục vạn người đồng thời điên cuồng gào thét. Mà ở trung tâm bộ lạc, tế đàn cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, một loại khí tức cương mãnh bá đạo chợt xuất hiện khiến chúng tộc nhân đều ngẩn ngơ, quên mất hiểm nguy đang kề cận với mình.

Một tế tửu run rẩy nói:

- Thể Thần! Đây là khí tức của Thể Thần!— QUẢNG CÁO —

- Thể Thần không từ bỏ chúng ta!

Máu huyết trong người bọn họ sôi trào, tu vi gần như không chịu sự khống chế mà lập tức đề thăng lên một tiểu cảnh. Kế đến là một cảnh tượng những kẻ chứng kiến vĩnh viễn không cách nào quên được.

Đống than do chúng tộc nhân bộ lạc tích trữ sau mấy chục vạn năm không ngừng tổ chức lễ tế bắt bốc lên khói vàng nghi ngút.

Làn khói vàng này không ngừng cuộn tròn lại rồi bốc lên cao hóa thành một thân ảnh cự nhân cao đến vạn trượng đang lao thẳng đến bầu trời.

Cự nhân này sở hữu thân thể vạm vỡ, mình trên để trần, phía dưới chỉ đóng một cái khố dài tới bắp đùi, nơi cổ đeo một chuỗi răng nanh và xương xọ của cổ thú, mái tóc của y ngắn đến ngang vai phất phơ trong gió, đôi mắt lại tràn ngập hung quang.

Hung quang này thậm chí mạnh mẽ hơn cả Đào Ngột gấp mấy lần, đem so sánh chẳng khác nào hổ dữ với mèo con.

Chỉ thấy cự nhân lao thẳng lên bầu trời, hai tay nắm lại thành quyền, miệng rống lớn:

- Tổn thương tộc nhân Thể tộc ta, dù là trời ta cũng giết!

Hư ảnh cự nhân tung nắm đấm về chính giữa kiếp vân, đáp lại sự ngông cuồng của y là một tia sét mười hai màu khủng bố giáng xuống.

Khoảnh khắc hai thứ chạm vào nhau trời đất phát ra tiếng nổ đì đùng, toàn bộ hỏa diễm dưới đất bị làn sóng xung kích chấn tan mà chúng tộc nhân bộ lạc Tây Phong lại không bị hề hấn gì.



Kiếp vân giống như nước chạm vào đá, lập tức vỡ tan tành, thậm chí trên trời còn xuất hiện một lỗ thủng lớn phải mất khá lâu sau mới liền trở lại. Đây là kết quả của việc dùng lực đạo xé rách không gian.

Bên trong chính là nơi hư vô chân chính không tồn tại bất kỳ loại khí cơ nào, trừ phi đạt tới Đế cảnh, bằng không chẳng thể nào sống sót ở đó.

Sau khi đánh tan tai kiếp, hư ảnh cự nhân quay đầu nhìn xuống những tộc nhân đang khiếp sợ bên dưới, hung quang trong mắt dần chuyển thành vẻ hiền từ, nụ cười trên môi cũng dần xuất hiện.

- Thể Thần!

Chúng tộc nhân bộ lạc Tây Phong xúc động quỳ bái dưới đất. Nam tử hoang dã này chính là vị hào kiệt được cả nhân giới tôn xưng anh hùng thượng cổ, người đã tay không giết chết Thần chủ, chặn đứng sự xâm phạm của đại quân quỷ thần ở Thiên Khanh. Dù y chết đi nhưng tiếng thơm còn lưu mãi ngàn đời, hồn huyết không ngừng đốt cháy để giúp tộc nhân của mình tiến xa hơn trên con đường luyện thể.

— QUẢNG CÁO —

- Trời đất bao la, biết đâu là nhà. Thân như ngọn gió, ngả về hướng Tây. Đời này kiếp này, không phụ chúng sinh nhưng lại phụ nàng... Khấp Nhi, Tiểu Hoan... Hài tử của ta, phu nhân của ta...

Sau nụ cười là tiếng thở dài đầy hoài niệm, hư ảnh Thể Thần chậm rãi hoá thành làn khói vàng dung nhập vào thiên địa bao la. Một cơn gió nhẹ cuốn qua, trước mặt chẳng còn đọng lại chút gì ngoài sự trống trải khiến chúng tộc nhân bộ lạc Tây Phong không khỏi bi thương.

- Tu vi chúng ta đều được đề thăng lên một tiểu cảnh!

Một vị tế tửu trầm mặc khi phát hiện ra sự thay đổi của bản thân.

- Là vì Thể Thần đã kích phát thêm một phần huyết mạch, đề thăng mức độ thuần huyết của chúng ta… Lần này bộ lạc Tây Phong nhân họa đắc phúc.

- Được thấy Thể Thần thể hiện uy nghiêm trước thiên địa, ta có chết cũng không thấy hối tiếc…

- Nhưng mà tai kiếp này đến từ đâu? Chẳng lẽ ông trời muốn diệt bộ lạc Tây Phong chúng ta sao?

Thấy mọi người tỏ ra nghi hoặc, mấy vị tế tửu chỉ im lặng không đáp. Việc Độc Cô Minh bế quan rất bí mật. Mối quan hệ giữa hắn và bộ lạc có thể nói sẽ còn dài lâu trong tương lai, nếu tiết lộ thông tin tai kiếp là do hắn gây ra thì hẳn sẽ để lại ấn tượng không tốt cho chúng tộc nhân, vì vậy giới cao tầng quyết định giấu nhẹm chuyện này, dù sao cũng không phải hắn cố ý sinh sự.

Phía bên trong căn lều, Độc Cô Minh dần dần thoát khỏi trạng thái cảm ngộ. Nhưng điều khiến hắn trở nên tiếc nuối là vẫn không thể ngăn cản được Kiếp thể bị lôi kiếp mười hai đánh xuống. Mặc dù được kết giới và huyết hà bảo vệ, đã giảm đi gần chín thành sức mạnh nhưng vẫn quá hủy diệt, khiến thân thể hắn gần như hoàn toàn tan nát, chỉ còn sót lại mỗi đầu và khổ hải được bảo toàn nguyên vẹn.

Có lẽ vì giữa ấn đường của hắn có sự trấn giữ của cổ ngọc màu đồng nên mới tránh tình cảnh như mấy năm về trước.

Huyết hà đã trở thành môi trường sống tốt nhất của kiếp thể, máu chúng sinh lục đạo không ngừng tẩm bổ những vết thương, thêm vào đó Trường Sinh huyết đen ngòm cũng điên cuồng vận chuyển, nếu không bất ngờ có lẽ phải mất hơn mười năm mới được tái tạo trở lại.

Mọi việc đã kết thúc, phàm thể lắc đầu đi vào trong nhà, khóa cửa cài then rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon.

Ngoài cửa con lừa vẫn ngáp dài lười biếng. Từ lúc nó đồng hành cùng hắn thoát khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên đến giờ vẫn chưa chứng minh được chút ít sự hữu dụng nào. Ngay cả việc hiệu triệu hư ảnh của thiếu niên Thao Thiết cũng vô cùng tùy hứng. Nhưng có một điều ở nó khiến Độc Cô Minh cảm thấy vô cùng gần gũi đó là khí tức bình phàm đến cực điểm, vô âu vô lo, tâm tư thanh thuần.

Cũng nhờ loại khí tức bình phàm này mà khí chất trên người hắn cũng giống như chậm rãi được nó cải biên, cực kỳ dễ dàng bước trên phàm lộ.