211: Lưu Bình


- Muốn chạy cũng được, phun vài ngụm máu sẽ cho ngươi đi!
Cô gái áo xanh lên tiếng, tay cầm kiếm đuổi theo Độc Cô Minh.
Ba kẻ còn lại cũng nhất tề xông lên, dùng toàn bộ những thần thông mạnh nhất của mình đánh về phía bóng lưng của hắn.
Mã Tam Đao gần như hóa điên, cuồng đạo vận thăng hoa đến cực hạn.

Đao khí, đao ảnh, đao phong trùng trùng điệp điệp khiến cát bụi bay mù mịt.
Riêng Diệp Chính chợt nảy sinh dự cảm bất an nên dừng hẳn việc công kích.

Gã không phải lần đầu tiên giao chiến với Độc Cô Minh, cảnh tượng Tây Tử Phượng bị kéo xuống huyết hà đen ngòm vẫn còn khắc sâu trong ký ức gã suốt mười mấy năm nay.
Tây Tử Phượng là một thiên tài có đẳng cấp vượt trên cả gã và đám Quan Thất, Côn Vũ.

Cơ hồ đủ sức tranh phong với Kiếp chủ.


Đáng tiếc lại bị Độc Cô Minh kéo xuống huyết hà.

Mười mấy năm nay ai cũng xuất hiện lần lượt, duy chỉ có nàng là biệt tăm biệt tích, e rằng đã sớm trở thành hồng phấn khô lâu biến mất trong đại thế cuồn cuộn rồi.
Ở thế giới này chuyện sống chết, thắng bại, được mất đều khó lòng đoạn định trước được.
Cách đây mười bốn năm, đám Phong Diệt, Lôi Diệt, Tiêu Ức Tình hùng bá thế hệ trẻ Nam Hoang, chính là tượng đài không thể bị xô ngã.

Nhưng đại thế ập đến, cả ba người này giờ chỉ còn lại một mình Tiêu Ức Tình vẫn giữ nguyên ánh hào quang khi xưa, còn Phong Diệt và Lôi Diệt đã sớm trở thành hồi ức.
Tiêu Mịch Nhi quật khởi, Tiết Hồng Y chuyển mình, ngay cả Doãn Chí Bình từng chạy đông chạy tây né tránh truy sát giờ cũng đã có thể đường đường chính chính đi cắm sừng người khác.
Thiên tài dù kiệt xuất đến đâu nhưng nếu không thể vượt qua số mệnh thì cuối cùng vẫn sẽ trở thành một bông hoa úa tàn trên con đường thành đạo của hào kiệt chân chính.

Tây Tử Phượng chết, Kinh Âm vong, Liễu Thần bị Độc Cô Minh giết, mà Diệp Huyền Thanh được kỳ vọng sẽ là hào kiệt tương lai của Hạo Nhiên tông cũng phải gục ngã, nhường chỗ cho đệ đệ mình tỏa sáng.

Chỉ gần hai mươi năm mà nhân giới đã chứng kiến không biết bao nhiêu anh tài vẫn lạc, rất nhiều thế lực cự đầu giờ cũng phải dần thu mình lại, chuẩn bị thời gian cấm kỵ sắp sửa phát sinh.
Chỉ cần giữ được mạng, tương lai vẫn còn đường quật khởi!
Diệp Chính hiểu được đạo lý này nên mặc dù nói là quyết đấu sống còn nhưng vẫn rất cẩn thận, nếu phần thắng quá ít thì gã sẽ không ngần ngại rút lui.

Còn như phần thắng được ba phần trở lên thì đáng giá để liều mạng, từ trong hiểm nguy tìm kiếm đột phá.
- Giặc cùng chớ đuổi! Tên Độc Cô Minh này không đơn giản mà bỏ chạy như vậy!
Diệp Chính tỏ ra âm trầm, không những không ra tay mà còn bắt đầu lui lại về phía sau.— QUẢNG CÁO —
- Chỉ là giãy chết! Tên này ỷ vào lực đạo mạnh mẽ, là loại mãng phu giống tên gấu nhỏ ở Cự Hùng tộc thôi! Chúng ta liên thủ là có thể dễ dàng giết hắn…
Cô gái cầm kiếm hừ lạnh, không hề biết rằng Diệp Chính đang cười nhạt, biểu tình cực kỳ khinh bỉ.
Theo gã thấy đã là vây công thì nên im lặng mà đánh, ở đây trong ngữ khí của cô gái kia dường như còn rất tự hào về việc vây công Độc Cô Minh, thật không còn gì đê tiện hơn.
Cô gái kia đâm về phía lưng của Độc Cô Minh một kiếm, hàn khí lạnh buốt tỏa ra giống như xuyên thấu lồng ngực khiến khuôn mặt hắn bị một lớp sương trắng bao phủ, toàn thân run lên bần bật.
- Là một chí tôn thiên kiêu không tầm thường! Tu vi đã sắp nhảy vọt trở thành Tiên Thai!
Độc Cô Minh lạnh lùng quay đầu lại liếc cô ta, nhưng vẫn thúc ngựa chạy nhanh về phía truyền tống trận.
Những kẻ vây công hắn hôm nay gồm có sáu người, Diệp Chính mạnh nhất, còn Mã Tam Đao và bốn người đến sau gần như không phân cao thấp.

Nếu ngày bình thường thì Độc Cô Minh đủ tự tin giết chết năm kẻ này chóng vánh, nhưng hiện tại có sự xuất hiện của Diệp Chính, vết thương trên người bị tử khí ăn mòn, càng lúc càng nghiêm trọng, hắn biết mình không tài nào địch nổi nếu dây dưa quá lâu.

- Đó là còn chưa kể tới Quan Thất, Lưu Bình, Quỷ Diệp Quân bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện.

Ta mặc dù tự tin vào thực lực nhưng không nghĩ mình được các ngươi đề cao đến thế này! Mà các ngươi cũng không phải muốn giết ta ngay, nhìn thì giống muốn mượn ta làm đá mài đao thì đúng hơn! Rốt cuộc các ngươi đang âm mưu cái gì?
- Ha ha, nghe đồn người từng khiến Tuyệt Vọng Ma Uyên dậy sóng, quần hùng Nam Hoang ôm hận ở U Minh bí cảnh, vậy mà nay lại chạy như chó chết vậy!
Một gã thanh niên chân đạp hồ lô, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Bên cạnh y là một nam tử áo đen tay cầm Tam Xoa kích sát khí đằng đằng, không ngừng giáng những đạo kình lực cực mạnh về phía Độc Cô Minh.

Kẻ này ra chiêu không mạnh bằng Thạch Đầu nhưng bù lại rất âm hiểm, chỉ cần thoáng lơ là thì sẽ trọng thương ngay lập tức.
Kẻ thứ tư rất tầm thường, tuy nhiên mỗi lần phất tay lại tạo ra những cầu vồng rực rỡ sắc màu bao phủ lấy Độc Cô Minh.

Đứng dưới những cầu vồng này, Độc Cô Minh cảm giác sinh tử bản thân dường như bị người kia khống chế, chỉ cần cầu vồng tan vỡ là bản thân cũng sẽ thọ thương ngay lập tức.
- Thế nào? Đại thế trôi qua có phải cảm thấy rất bất ngờ không? Ta họ Mộc, tên Xương, là môn hạ của Bạch Ngọc Kinh Đông Hải.

Chu Tử từng táng mạng dưới tay ngươi chính là sư đệ của ta! Năm xưa ta bị giam hãm ở Thiên Khanh, bỏ qua cơ hội tranh phong ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, nghe lời chúng tu sĩ kể lại khoảng thời gian đó ta vẫn luôn rất khâm phục ngươi mặc dù lòng ôm hận thù.

Tuy nhiên hiện tại ta lại khá thất vọng, ngươi quá yếu! Cần gì tới bốn mươi đệ nhất cao thủ ở Nhân Giới Chí Tôn bảng ra tay kia chứ? Một mình ta và Mã Tam Đao là đủ rồi!— QUẢNG CÁO —
Độc Cô Minh mặt không đổi sắc, mặt dù sau lưng bị trúng liên tục mấy đao đến từ Mã Tam Đao, lại cộng thêm đòn tấn công đến từ bốn người còn lại nhưng vẫn dứt khoát nhảy thẳng vào bên trong truyền tống trận.
- Không nên đuổi theo!
Diệp Chính nhắc lại lần nữa.
Tuy nhiên Mộc Xương vẫn không quan tâm, còn khinh bỉ cho rằng Diệp Chính thân là nhân vật đứng trong tốp đầu Nhân Giới Chí Tôn bảng mà nhát chết như vậy, tiếp tục truy kích Độc Cô Minh.
Khoảnh khắc Độc Cô Minh thành công chạy vào truyền tống trận, gã nam tử cầm Tam Xoa kích thét dài một tiếng, sau đó dùng toàn lực ném cây kích dài mấy trượng của mình vào thẳng bên trong vòng sáng, kế đến tung người định nhảy theo.
- Chạy đi đâu!
Cô gái cầm kiếm cũng không chịu thua, tay phải vung tới trước, thanh kiếm trong tay lao vút vào trong vòng xoáy hòng cản trở hắn.
Mã Tam Đao càng điên cuồng hơn, trực tiếp nhảy vào bên trong truyền tống trận, muốn cùng Độc Cô Minh quyết sinh tử tại đây.
Nên biết rằng không gian bên trong truyền tống trận rất mong manh, chỉ cần bị tác động bởi pháp lực quá mạnh thì sẽ lập tức tan vỡ, khiến người đang đứng ở đó rơi vào trong hư vô.
- Họ Mã đã vào trong rồi, chúng ta còn sợ gì mà không vào?
Mộc Xương cười lạnh, chỉ trong giây lát đã tiếp cận được truyền tống trận.


Bên cạnh y, ba người còn lại cũng đã đến được nơi, bọn họ nhìn nhau bằng ánh mắt khiêu khích, muốn xem thử ai là người đầu tiên đi vào được.
Nhưng đúng khoảnh khắc này Mộc Xương chợt biến sắc, mà ba người kia cũng run lên bần bật, đang định xoay đầu chạy nhưng đã không còn kịp nữa.
Chỉ thấy từ bên trong vòng sáng truyền tống trận lóe lên hai đạo ánh sáng một xanh một đen, lần lượt phân chia tới cô gái cầm kiếm và gã nam tử cầm Tam Xoa kích lúc trước.— QUẢNG CÁO —
Hai đạo ánh sáng này lao đi với tốc độ kinh hồn, khoảnh cách lại cực gần với bọn họ, hoàn toàn không cách nào chống cự.
Chỉ thấy thân thể cả hai lần lượt bị hai đạo ánh sáng xuyên thủng, riêng nam tử cầm Tam Xoa kích thậm chí có bay ngược về phía sau mấy chục trượng, người dính vào một cây đại thụ ở phía xa.
Đến khi ai nấy nhìn kỹ thì mới thấy rõ y bị chính cây Tam Xoa kích của mình đâm thủng lồng ngực xuyên ra sau rồi ghim chặt trên thân cây.
Còn cô gái ở lồng ngực phải xuất hiện một cái lỗ lớn bằng miệng bát, lập tức tuyệt khí mà chết.
Mộc Xương biểu tình khiếp sợ vội vã lui lại, nhưng nào ngờ từ trong truyền tống trận vang lên tiếng hừ lạnh.

Trong ánh mắt không tin nổi của y, một thanh đoản đao hình bán nguyệt xoay tròn như bánh xe lao vút ra khỏi truyền tống trận, không ngừng xé gió lao tới chỗ mình đang đứng.
Trước khi truyền tống trận lóe lên biểu thị cho việc đã hoàn tất truyền tống thì thanh đoản đao này đã kịp thời chém rơi đầu Mộc Xương, để lại hiện trường một cái xác không đầu, Diệp Chính và thanh niên đang đạp trên hồ lô với vẻ mặt âm trầm bất định.
- Hắn cố tình dụ chúng ta vào trong truyền tống trận để chia tách từng người một.

Trong tình huống một địch một, không ai là đối thủ của hắn!
Còn Mã Tam Đao thì sao? Bên trong đã xảy ra chuyện gì chẳng ai biết, chỉ biết khoảnh khắc truyền tống trận đã được bố trí sẵn ở điểm đến thứ hai Dịch Mã phong thì thân ảnh cưỡi trên hắc mã của Độc Cô Minh dần dần hiện ra.
Trên tay hắn có xách theo một cái đầu.

Cặp mắt của cái đầu này vẫn mở trừng trừng, biểu tình điên cuồng hệt như lúc còn sống, chứng tỏ cho đến trước lúc chết đi thì gã vẫn không biết rằng mình đã mất mạng.
Độc Cô Minh vừa đến Dịch Mã phong, thứ chờ đợi hắn không phải là phong cảnh đẹp đẽ của đồi núi gì mà là một trời thần thông rực rỡ màu sắc giáng thẳng về phía hắn.

Mà lẫn trong đám người đó, hắn thấy được một gương mặt rất quen thuộc, là người duy nhất kể từ khi đến thế giới này khiến hắn cảm thấy muốn giết nhất.
Lưu Bình!.

212: Dạ Hoàng Triều

Nếu lúc trước Lưu Bình sở hữu một vẻ ngoài nho nhã điềm đạm thì hiện tại đã trở thành một nam tử mặc trường bào màu đen, đầu đội mũ trùm, toàn thân bao bọc bởi một lớp hắc khí nồng đậm.

Gã ta chính là người nhận được lợi ích nhiều nhất trong gần hai mươi năm nay từ hai sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên và U Minh cấm địa.

Lúc ở U Minh cấm địa, gã đoạt được truyền thừa của Biện Thành vương, một trong mười vị minh vương mạnh nhất thời thái cổ của Minh giới.

Đến Tuyệt Vọng Ma Uyên rồi thậm chí còn tốt số hơn, trong đạo hoa của Hắc Ám Quỷ Vương đã tiếp nhận hoàn toàn truyền thừa của vị cường giả này. Nên biết rằng nếu xét về thực thực thì Hắc Ám Quỷ Vương tuyệt đối là đứng đầu ở quỷ giới thượng cổ, ngay cả Kiếm Thiên Tôn ở nhân giới cũng chưa chắc đối thủ của y. Năm xưa nếu không phải Hồng Trần Kiếp Chủ quá bá đạo thì có lẽ y sẽ chính là nỗi khiếp sợ lớn nhất với nhân giới chỉ sau tiên ma chủ.

Con đường của Lưu Bình tuy không nói là quá bằng phẳng vì vẫn phải chịu kiếp nạn suýt nữa vùi thây ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, tuy nhiên gã không gặp nhiều cường địch bằng Độc Cô Minh, có rất nhiều thời gian tu luyện và nghiên cứu công pháp. Cái gã thiếu duy nhất có lẽ chỉ là một con đường khác với tiền nhân mà thôi.

Vấn đề này khiến Lưu Bình suy nghĩ rất nhiều, sau khi bỏ ra mười năm thì liền đại ngộ. Tình trạng thân thể của gã chẳng phải là nhân mệnh dung hợp với quỷ mệnh hay sao?

Một con đường mới nằm giữa hai loại mệnh cách này, thậm chí còn mơ hồi là ba loại mệnh cách nếu tính cả “vu mệnh” - loại huyết mạch đã mờ nhạt đến cực điểm kể từ lúc Lưu gia di dời từ Tây Thiên đến Nam Hoang.

Vu tộc cũng như thể tộc đều là loại tộc đàn tách ra từ nhân tộc sau khi cải biên huyết mạch. Bọn họ có ưu thế của nhân, nhưng vẫn có sự truyền thừa nhất định về mặt thể chất đến từ tổ tiên.

Nếu thể tộc sở hữu cơ thể cường đại sánh ngang với yêu thú thì vu tộc lại có thần niệm vượt xa tu sĩ thông thường. Chính nhờ loại thần niệm đặc biệt này mà vu tộc có khả năng khống thi, khống trùng, nguyền rủa, chúc phúc hết sức lợi hại.

Vào thời thái cổ, vu tộc cùng phật môn chia đôi Tây Thiên, nội tình khiến cho những thế lực lớn như thánh hoàng triều Trung Thổ, hay yêu tộc Bắc Vực cũng không dám khinh nhờn.

Nếu nhân tộc có nhân chủ chấp chưởng tộc quần, thì vu tộc cũng có vu chủ hùng mạnh, dưới tay là hàng vạn thi binh được luyện thành từ xác chết cường giả lục giới. Vu tộc khi ấy mạnh mẽ đến nỗi mà sau khi trải qua thời gian cấm kỵ vẫn là một trong những thế lực đáng gờm nhất nhân giới. Mãi cho đến khi trong những thi binh kia xuất hiện một bộ biến dị, nảy sinh thần trí riêng, sáng tạo ra con đường tu luyện mới cho bản thân thì sự lụi tàn của vu tộc mới bắt đầu.

Bộ thi thể kia sở hữu tư chất cao tuyệt, thậm chí đột phá Chủ cảnh, trở thành tồn tại tối cao ở nhân giới. Sự thăng hoa của y khiến cho toàn bộ thi binh ở Tây Thiên sôi trào, dưới sự cộng minh với y mà cũng tự nảy sinh thần trí, thoát khỏi sự khống chế của các vu sư mà hình thành một tộc đàn mới.— QUẢNG CÁO —

Thi tộc trong một vạn năm sau đó dần dần quật khởi, mà vu tộc không hề cam lòng khi phải chứng kiến những sinh vật do tự tay mình tạo ra nay đã từng bước sánh ngang với mình. Hai đại tộc giao chiến lẫn nhau biến Tây Thiên thành mồ chôn của hàng trăm vạn tu sĩ. Vu tộc không ngừng thất thế, mà thi tộc càng đánh càng mạnh, dùng xác vu tộc luyện hóa thành tộc nhân của mình.

Kết quả về sau ai cũng biết, vu tộc bị thi tộc tuyệt diệt. Thậm chí vu chủ còn bị thi chủ giết chết, luyện hóa thành một trong những hộ pháp của tộc đàn.



Lưu gia năm xưa chính là một trong những nhánh hoàng thất cũ của vu tộc, bọn họ di cư đến Nam Hoang trú ngụ đã ngót nghét mấy chục vạn năm. Vật đổi sao giờ, vì vu chủ đã chết nên huyết mạch vu tộc trong người họ cũng dần nhạt đi, đến đời của Lưu Bình và Lưu Tích Quân thì gần như hoàn toàn biến mất.

Tuy vậy Lưu Bình vẫn như cũ sở hữu thần niệm mạnh hơn tu sĩ bình thường, từ nhỏ đến lớn gã tu luyện Cổ Vu kinh tâm pháp bí truyền của vu tộc. Đây vốn không phải nguyên bản, mất rất nhiều đoạn khẩu quyết quan trọng nên khiến thực lực Lưu Bình nằm ở mức một tuyệt thế thiên kiêu tầm thường, chỉ mạnh hơn Doãn Chí Bình chút ít. Nếu đem so sánh với Lôi Diệt, Phong Diệt khi ấy thì thật như đom đóm với mặt trăng.

Nhưng con người Lưu Bình giỏi nhẫn nhịn, biết mình mạnh ở đâu, yếu ở đâu. Gặp phải Lưu Tích Quân hay bất cứ cao thủ trẻ tuổi nào nếu nhắm địch không lại liền quay đầu bỏ chạy ngay, tuyệt không ham chiến. Chính nhờ vậy mà gã có thể giữ mạng đến tận bây giờ, rốt cuộc đại thế ập xuống đã lột xác hoàn toàn, dù hiện tại chỉ đứng thứ hai mươi trên Nhân Giới Chí Tôn bảng nhưng mọi người đều phải công nhận thực lực của y xứng đáng nằm ở năm vị trí đầu.

Quay lại hiện tại, để đối phó với một trời thần thông đang đổ dồn xuống người mình, Độc Cô Minh liền ném cái đầu của Mã Tam Đao trong tay ra sau đó vận dụng Tinh Hà Chuyển để tạm thời đón đỡ.

Hư ảnh ngân hà va chạm với vô số thần thông tạo nên những tiếng nổ ầm ầm. Quả nhiên Tinh Hà Chuyển đã bị đám người Lưu Bình tìm ra cách phá giải, chỉ chống cự được một lần sau đó lập tức tan nát, dư chấn tỏa ra khiến Độc Cô Minh lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ở cửa ải trước, bốn mươi tu sĩ kia quá yếu ớt, dù phá được Tinh Hà Chuyển cũng không cách nào đả thương hắn. Còn ở đây địch nhân chỉ có bảy người song đều là chí tôn thiên kiêu nằm trong Nhân Giới Chí Tôn bảng, ai cũng có thể lấy một địch mấy chục tu sĩ bình thường, thậm chí Lưu Bình còn đáng sợ hơn, dư sức lấy một địch trăm, tái hiện chiến tích của Độc Cô Minh khi còn ở bộ lạc Tây Phong.

- Độc Cô Minh, đã lâu không gặp…

Lưu Bình nhìn hắn, khoé miệng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười bí hiểm.

— QUẢNG CÁO —

Độc Cô Minh lau đi vệt máu nơi miệng, cố gắng kiềm nén những cơn đau nhói bùng phát từ vô số vết thương trên thân thể.

- Dù ngươi không tìm ta, sau này ta nhất định cũng tìm ngươi, ngay cả những kẻ từng tham gia vào trận đồ sát người dân thôn Hạnh Hoa, ta cũng sẽ tìm đến từng kẻ một để lấy đi tính mạng của chúng.

- Chết đến nơi còn mạnh miệng! Đến tận bây giờ ngươi còn chưa hiểu mục đích của chúng ta khi chia làm nhiều nhóm lần lượt tấn công ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một viên đá mài đao không hơn không kém, đến khi hết tác dụng rồi ắt phải chết không nghi ngờ. Nói cái gì đến tìm Lưu gia chúng ta?

Lưu Bình cười cười, toàn thân xuất hiện hắc khí âm u.

- Còn ngươi thôn Hạnh Hoa, đáng lý ngươi nên cảm ơn ta, vì chỉ khi gặp ta thì ngươi mới thấy lại được hình bóng của họ…

Lời Lưu Bình khiến Độc Cô Minh nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.



Chỉ thấy Lưu Bình cười nhạt, tay bắt ấn quyết, hắc khí từ chiếc áo choàng đen lần lượt tỏa ra bốn phía khiến đỉnh núi Dịch Mã chìm trong bầu không khí âm u. Vô số tiếng oan hồn gào thét, trẻ có, già có, phụ nữ có, nam nhân có, hài tử la khóc cũng có… Mà khoảnh khắc khi Độc Cô Minh nghe thấy những âm thanh này thì nơi hai khóe mắt không hiểu sao lại xuất hiện hai dòng lệ nóng. Giống như một vùng ký ức sâu thẳm đã từ lâu bị hắn lãng quên nay đột ngột trở lại.

- Dạ Hoàng Triều! Hiện!

Bầu không khí trở nên tang thương đến cực điểm, trong làn hắc khí cuồn cuộn, Độc Cô Minh thấy được một khung cảnh làng quê điều hiu hoang tàn, mấy trăm bóng người đang thơ thẩn bước đi. Vẻ mặt ai nấy vô hồn vô cảm, hai hốc mắt trống rỗng chảy xuống hai dòng huyết lệ. Nơi lồng ngực họ đều tồn tại một lỗ thủng bằng bàn tay, hiển nhiên là vì trước khi chết bị người ta móc mắt moi tim nên linh hồn mới giữ nguyên tình cảnh này.

- Tiểu Minh tử, đừng về nhà, bọn chúng muốn tìm giết ngươi đấy…

Một lão bà bị đánh gãy nát hai chân không ngừng bò lết dưới mắt đất, liên tục lẩm bẩm.— QUẢNG CÁO —

- Tiểu Minh ca ca, mẹ của Phương Nhi chết rồi. Mẹ Phương Nhi nói đợi Tiểu Minh ca ca về sẽ dạy huynh học viết chữ. Huynh lớn như vậy rồi mà vẫn suốt ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mẹ ta nói sợ huynh bị kẻ xấu bắt nạt…

Một bé gái tầm sáu tuổi lững thửng bước đi, điều đáng sợ là cái đầu của cổ bé nghiêng hẳn sang một bên giống như bị ai đó tàn nhẫn bẻ gãy cổ.

Nếu Nguyệt Nhi ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra cô bé này. Cả hai khi còn ở thôn Hạnh Hoa chơi với nhau rất thân. Chính Phương Nhi đang dùng tính mạng của mình cứu Nguyệt Nhi, dù bị đám tu sĩ Lưu gia hành hạ tàn nhẫn nhưng vẫn quyết không khai ra nơi Nguyệt Nhi đang ẩn nấp, cuối cùng bị chúng giết chết.

- Tiểu Minh tử, hài tử đáng thương, cha mẹ của ngươi nói mười năm sẽ trở lại đón ngươi. Tuy nhiên có lẽ họ gặp phải bất trắc gì đó rồi. Không sao, Tiểu Minh tử ngươi lớn lên ở thôn Hạnh Hoa, mặc dù si dại một chút, cũng không biết làm gì ngoài vẽ ra những bức tranh quái đản dưới đất, nhưng các hương thân phụ lão chúng ta đều xem ngươi như máu mủ của mình, sẽ nuôi nấng ngươi, không bỏ rơi ngươi…

Độc Cô Minh nhìn người nói ra câu này, đó là một u hồn mặc trang phục thầy đồ, chính là người thường dạy cho lũ trẻ ở thôn Hạnh Hoa viết chữ, đạo lý làm người. Khoảnh khắc vừa nhìn thấy ông, không hiểu sao trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh cụ Lý ở địa cầu.

Giọng nói hai người giống hệt nhau, ngay cả khuôn mặt cũng có nét tương đồng.

- Địa cầu, thực sự là do ta nằm mơ sao? Những đạo lý kia, những câu chuyện về tu luyện giới chẳng phải đều được thầy đồ này đọc lên mỗi ngày sao?

Độc Cô Minh khẽ thì thào, nước mắt cứ ứa ra, không hề để ý tới bản thân đã bị những bóng dáng quen thuộc kia vây quanh.

Ánh mắt Phương Nhi lóe lên tia lệ mang, mà bàn tay thầy đồ cũng vung lên nhanh như cắt chộp đến yết hầu hắn, lão bà kia càng đáng sợ hơn, cái miệng rách ra tới mang tai sau đó há thật to để lộ cái lưỡi dài ngoằn đỏ lòm và hàm răng nanh sắc bén lổm chổm như yêu thú, hướng về phía Độc Cô Minh ngoạm thật mạnh.