219: Cố Nhân Đến


Vẻ mặt Quan Thất âm trầm bất định, mà những thiên kiêu còn lại cũng không còn lòng dạ nào để “diễn tập” nữa.
Bốn mươi mấy chí tôn thiên kiêu tham gia vào sự kiện này đã chết gần một nửa.
Cứ mỗi lần bọn họ thấy tên kia giống như sắp không chịu nổi nữa thì hắn lại vùng lên tát cho bọn họ mấy cái trời giáng.
Quỷ Diện Quân trọng thương, Vũ Văn Dục bị phế, Tư Mã Ngang trúng một kiếm đâm xuyên tim, sáu Thập Nhân Địch nổ tang xác… mà bọn họ tuy còn sống nhưng cũng bị vụ nổ tự bạo vừa rồi khiến nguyên khí trong cơ thể đình trệ lại, chiến lực suy giảm.
- Hắn hẳn là đã lật hết bài tẩy ra rồi!
Quỷ Diện Quân âm trầm nói.
Quan Thất lắc đầu:
- Vẫn chưa! Hắn sở hữu một môn cấm kỵ thần thông truyền thừa từ Bất Động Minh Vương có tên Bá Thiên Sát! Đủ sức giết chết một trong chúng ta.

Để thi triển cấm kỵ thần thông này cần hiến tế thọ nguyên, mà hắn vừa đột phá Hỗn Nguyên cảnh, khẳng định có tới hơn ba trăm năm thọ nguyên để liều mạng.
Độc Cô Yên Nhiên hừ lạnh:
- Cấm kỵ thần thông ta cũng có! Còn chưa biết mèo nào cắn miểu nào!
Quan Thất nói:
- Ta đã phát hiện ra yếu điểm của Chân Giả Song Nhãn, mục đích của việc bố trí giết hắn xem như đã hoàn tất.

Chúng ta cùng lên, đừng để hắn lật thuyền trong mương nữa…
Đúng lúc này từ phía xa xa chợt hiện ra ba bóng người đang chia làm hai hướng tiến đến.

Người đầu tiên là Lưu Bình một thân quỷ khí cuồn cuộn.
Hai kẻ còn là Diệp Chính và thanh niên cưỡi hồ lô từng đuổi giết hắn lúc ở Phiêu Vân phái.
Bọn họ vừa hay lấp đầy khoảng trống do những kẻ đã chết để lại ở Thiên La Địa Võng đại trận.
Diệp Chính cất tiếng:
- Độc Cô Minh, ta rất khâm phục ngươi! Nhưng sau cùng ta vẫn sẽ giết ngươi.

Con đường chúng ta đi đã định sẵn phải bước trên xác chết của đối phương để thành tựu nhất thế hào kiệt.

Nếu chúng ta không phải người tu đạo, có lẽ ta sẽ kết thành bằng hữu với ngươi…
— QUẢNG CÁO —
Với lời của Diệp Chính, Lưu Bình chỉ cười nhạt cho rằng đối phương quá mức giả nhân giả nghĩa, thầm nghĩ:
- Người không vì mình trời tru đất diệt.

Chỉ cần bản thân đạt được lợi ích là đủ, nói cái gì mà bằng hữu với không?
Đối diện với vòng vây của chúng thiên kiêu xung quanh, Độc Cô Minh không hề có chút sợ hãi nào mà chỉ ngẩng đầu lên trời cười điên cuồng.
Tiếng cười của hắn dường như thấu đến trời xanh, không mang theo chút hận ý nào mà tràn ngập thống khoái.
- Được các ngươi coi trọng như vậy! Bộ đạo thể này của ta chết cũng chẳng có gì hối tiếc! Tới đây đi, xem ai sẽ phải chôn cùng ta!
Độc Cô Minh gằn giọng, Thiên Nhai kiếm chĩa thẳng về phía trước.

Trên lưỡi kiếm có dính đầy máu tươi của hắn trộn lẫn với địch nhân.

Giờ phút này nó khẽ run lên liên tục, tiếng kiếm minh ngân vang khắp trời đất như muốn phát tiết một lần sau cùng.
Chúng thiên kiêu nhìn Quan Thất, y chính là người dẫn trận của lần vây công này.

Chỉ thấy y gật đầu một cái, toàn bộ liền vận toàn lực lao lên, dốc hết sát chiêu vào lần tấn công cuối cùng.
- Giết!
Hai mắt Độc Cô Minh đỏ ngầu, Thiên Nhai kiếm không ngừng chém loạn xạ.
Máu tươi bắn khắp nơi, trên người hắn hiện ra vô số vết thương, mà những thiên kiêu kia cũng vậy.

Ai nấy đều điên cuồng đến cực điểm, không hề có chút chùn tay nào.
Nhưng Độc Cô Minh không phải Thiên Nhân Địch, hắn càng lúc càng thất thế, tính mạng đã leo lắt như ngọn đèn dầu treo trước gió.
- Ta chết không đáng tiếc! Chỉ hận không thể tới trợ giúp Tích Quân!
Cánh tay của hắn mỏi nhừ, chuẩn bị buông xuôi tự bạo khối đạo thể này.
Vào lúc Độc Cô Minh thất thần nhất thì một bóng dáng đỏ rực đột nhiên từ đâu lướt tới chắn ngang trước mặt hắn, dùng thân mình đỡ lấy gần như toàn bộ công kích của chúng thiên kiêu.
Khóe miệng nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, nhưng đầu vẫn ngẩng cao, cố sức không để dư lực làm tổn thương hắn.

Đó là một cô gái trẻ tuổi bận đồ đỏ, tay cầm thương dài màu bạc.

Khuôn mặt nàng ta kiều diễm vô song, thân hình cũng cực kỳ nóng bỏng, điển hình là bộ ngực căng phồng đầy sức sống ẩn hiện dưới lớp áo ngẳn củn chỉ vừa đủ che phần ngực khiến bất kỳ nam tử nào cũng phải sục sôi.

Vòng eo của nàng ta để lộ gần như toàn bộ da thịt ráng đỏ khoẻ mạnh vì tiếp xúc ánh nắng quá nhiều, ở ngay rún còn sỏ một chiếc khuyên kim loại tròn nhỏ nhắn xinh xinh, trông cực kỳ bắt mắt.
- Mã Tư Thuần! Ngươi dám lo chuyện bao đồng sao?
— QUẢNG CÁO —
Độc Cô Yên Nhiên quát lớn.
Người đến đúng là Mã Tư Thuần, thánh nữ của bộ lạc Tây Phong.
Sau khi rời khỏi bộ lạc, nàng không hề đi xa mà chỉ quanh quẩn ở vùng lân cận để theo dõi Độc Cô Minh, muốn chờ hắn ra ngoài để quyết một trận sống mái, hòng trả thù chuyện hắn cướp đi tấm thân trinh trắng của mình.
Quá trình hắn liên tục bị vây công nàng cũng chứng kiến nhưng trong lòng nảy sinh rất nhiều ý nghĩ hỗn loạn.
Tên đầu trọc kia đích thực là Độc Cô Minh từng gây ra sóng gió ở Tuyệt Vọng Ma Uyên mà nàng luôn ngưỡng mộ hay sao?
Nếu hắn đúng là kẻ đó thì nàng nên vui lên mới phải? Vì sao bây giờ trong lòng chỉ tràn ngập hận ý, để mặt hắn chém giết điên cuồng với đám chí tôn thiên kiêu kia?
Nàng cứ tưởng rằng mình nhẫn tâm được, khi tên đầu trọc kia ngã xuống thì tâm ma trong lòng mình cũng sẽ biến mất.

Nhưng không hiểu vì sao đến phút chót bản thân vẫn nhảy ra trong vô thức, muốn bảo vệ hắn.
- Bao đồng? Đây là nam nhân của ta, các ngươi muốn giết hắn phải bước qua xác ta!
Mã Tư Thuần lặng lẽ nói một câu khiến Độc Cô Minh đang đứng sau lưng trở nên trầm mặc.
Độc Cô Yên Nhiên cười lạnh:
- Vậy các ngươi cùng chết đi! Thánh nữ đời này chết đi, ta xem bộ lạc Tây Phong làm sao quật khởi được nữa.

Chỉ là hai phế vật mà cũng muốn dấy lên can qua.

Nếu không phải phụ thân có lệnh phải phối hợp với đám chết tiệt này, một mình ta cũng đủ sức tru diệt các ngươi!
Tất cả đều im lặng.

Những gì Độc Cô Yên Nhiên thể hiện trong trận chiến vừa rồi là minh chứng hùng hồn nhất.

Thực lực của nàng ta đã đi rất xa trên con đường Bách Nhân Địch, thậm chí lúc thi triển thần thông Hồng Nhan Bạch Phát đáng sợ kia gần như đã chạm tới cảnh giới Thiên Nhân Địch ai cũng ao ước.
- Vậy sao?
Đúng lúc nàng ta ngạo mạn nhất đột nhiên có một giọng vang lên từ phương xa.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy một nam tử áo trắng đang đạp mây lướt tới.

Nhìn y rất khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt kiêu ngạo nhưng điềm đạm, chỉ đáng tiếc một bên ống tay áo trống không, rõ ràng đã bị ai đó tàn nhẫn chặt xuống.
Khoảnh khắc vừa thấy người này xuất hiện, Độc Cô Minh liền nở nụ cười tươi, trong đầu hồi tưởng lại một vị cố nhân đã từng là địch thủ sinh tử với mình.


Tính cách của y khi ấy rất cương liệt, dù bại trận nhưng vẫn lạnh lùng nói:
“Thành vương bại khấu, muốn giết cứ giết! Côn Vũ ta sinh làm Côn Bằng vẫy cánh trời cao, chết cũng phải làm Côn Bằng máu tươi nhiễm đất.

Tuyệt đối không hạ mình!”
— QUẢNG CÁO —
Ngay cả câu nói hiện giờ rất nổi tiếng trong thế hệ trẻ nhân giới, được mọi người xem là tôn chỉ sống cũng thuộc về y:
“Đời này nếu không thể vô địch thì tu luyện để làm gì? Nếu không thể vô địch ta thà đoạn hết huyết mạch, trở về làm thường nhân còn hơn!”
Một Côn Vũ kiêu ngạo đến cực điểm, vì vô địch mà sinh, vì vô địch mà cuồng.
Y nhận thấy huyết mạch là thứ cản trở con đường tương lai của mình nên dứt khoát phế bỏ nó.
Y lại nhận thấy bản thân dính líu quá nhiều người sẽ không thể toàn tâm toàn ý khiêu chiến thiên hạ, vì vậy liền xin xóa tên khỏi tộc phả yêu tộc.
Mấy năm nay một mình y độc hành đi khắp năm lục địa, tìm đến những kẻ mạnh nhất để khiêu chiến, có thắng có bại.

Nhưng dù bại thì lòng kiêu ngạo chỉ càng nhiều hơn, chiến tâm không hề suy chuyển, con đường vô địch vốn mênh mang không thấy bền bờ cũng đã nắm được chút ít đầu mối.
Côn Vũ xuất hiện đã khiến tất cả bao gồm Độc Cô Yên Nhiên biểu tình ngưng trọng.
- Thực lực rất mạnh, không kém Độc Cô Yên Nhiên là bao!
Quan Thất trầm mặc nói, từ tận đáy lòng cảm thấy kiêng kỵ với kẻ này.
Côn Vũ nhìn Độc Cô Minh một chút, sau đó liền quay sang Độc Cô Yên Nhiên một thân bạch y phía xa, cất giọng:
- Ngươi nói hắn là phế vật sao?
Độc Cô Yên Nhiên hừ lạnh:
- Đúng là ta nói, lại thêm một kẻ bao đồng không biết sống chết!
Côn Vũ lắc đầu:
- Nếu hắn ở trạng thái đỉnh phong, ngươi và hắn đơn đả độc đấu ta khẳng định ngươi dù có mười cái mạng cũng không đủ chết dưới tay hắn.

Ta tự nhận mình không bằng hắn, nếu ngươi không phục có thể cùng ta so chiêu xem?
Độc Cô Yên Nhiên không nói câu nào, từ bạch y chuyển về trạng thái hồng y, vô số kim châm phóng ra tạo thành tấm lưới đỏ rực bao phủ lấy Côn Vũ.

Đây chính là thức Loạn Thế Giai Nhân mà Độc Cô Minh phải mất rất nhiều công sức mới hóa giải được..

220: Nguy Cơ Ẩn Tàng

Đối diện với thế tấn công dồn dập như muốn ăn tươi nuốt sống mình đến từ hồng y nữ tử trước mặt, Côn Vũ vẫn vô cùng điềm tĩnh.

Y đứng thẳng lưng, đầu ngẩng cao, vẻ mặt kiên định, chân phải chậm rãi bước tới trước một bước.

Động tác của y rất chậm, giống như không hề quan tâm đến Độc Cô Yên Nhiên, chỉ tập trung để tiến vào trạng thái “vô ngã” nhằm thi triển một thúc thần thông hùng mạnh nào đó.

- Giả thần giả quỷ!

Độc Cô Yên Nhiên thét lớn, tấm lưới đỏ rực ẩn chứa ngàn vạn kim châm đổ ầm xuống người Côn Vũ bên dưới.

Côn Vũ vẫn lạnh lùng như không, yêu lực trong cơ thể hàm súc đến cực điểm, khoảnh khắc tấm lưới đỏ còn cách mình tầm mười trượng thì hai mắt y chợt lóe sáng, một loại đạo vận khủng bố bùng phát từ cơ thể đẩy lui hoàn toàn tấm lưới về phía sau mấy trăm trượng.

- Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên! Nhất Bộ Đăng Thiên!

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, ngạo đạo vận của Côn Vũ ngập tràn khắp trời đất, mà bước chân kia của y tuy chưa chính thức buông xuống nhưng đã khiến cho ai nấy hít thở không thông.

Diệp Chính nói:

- Tại Tuyệt Vọng Ma Uyên y đoạt được truyền thừa của Ngạo Thiên Tôn, nhưng ông ta là thiên tôn của nhân tộc, quá khó tin khi lại truyền thừa hoàn mỹ đến vậy cho một yêu tộc.

Quan Thất lắc đầu:

- Ngươi nhầm rồi, đây tuy vẫn là Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên nhưng đã được thay đổi hoàn toàn, chỉ giữ lại mỗi cái tên. Côn Vũ rất mạnh, lấy đạo của bản thân tự hình thành một con đường riêng, hoàn toàn thoát ly khỏi hệ thống tu luyện hiện nay.

Diệp Chính kinh ngạc, quay sang hỏi:

- Vì sao ta không cảm nhận được gì mà ngươi lại biết nhiều đến vậy?

Nghe câu hỏi của Diệp Chính, Quan Thất chỉ khẽ cười một cách thần bí. Mà Lưu Bình đang đứng cách đó không xa cũng nhếch mép biểu tình khinh thường. Chiến lực thực sự của hai kẻ này vẫn là một dấu chấm hỏi rất lớn. Mặc dù xét thứ hạng trên Nhân Giới Chí Tôn bảng không cách biệt với Diệp Chính quá xa nhưng con đường tu đạo dường như ở trên một bậc.

Quan Thất nói:

- Mặc kệ Côn Vũ, chúng ta giải quyết Mã Tư Thuần và Độc Cô Minh trước!

Diệp Chính gật đầu, Quỷ Diện Quân và Lưu Bình cùng những thiên kiêu còn lại bắt đầu chuẩn bị xông lên.

— QUẢNG CÁO —

Đúng lúc này dị biến lại xảy ra, trong không trung vang lên giọng nói hờ hững, kèm theo đó là hai loại đạo vận mê man và truy cầu giống như hai trạng thái đối lập của thái cực lan tỏa khắp bốn phía.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Diệp Chính trở nên tái xanh. Không chỉ có gã mà toàn bộ những thiên kiêu đến từ Đông Hải đều bất giác lui lại một bước, biểu tình ngưng trọng.

- Quan Thất, quen biết đã lâu nhưng chưa từng có dịp cùng ngươi luận đạo! Hôm nay tác thành cho ta được chứ!

- Thẩm Yến! Ngươi cũng tới sao? Thường nghe kẻ tầm đạo tay không nhuốm máu, dùng thiên tư của bản thân khai sáng ra con đường mới cho chúng sinh, vậy mà cũng muốn nhúng tay vào ân oán thế gian như vậy, thật khiến ta thất vọng!

Quan Thất cười nhạt, phất tay một cái, dùng thiên địch đạo vận hóa giải hai loại đạo vận đang tấn công mình.



Người đến đúng là Thẩm Yến, kẻ mở màn cho đại thế này.

Áo xanh tóc đen búi cao, gương mặt ôn hòa cương nghị, khí tức của gã rất cổ quái, là phàm mà không phải phàm, phiêu diêu đắc đạo mà như sa đọa hồng trần, thông tuệ tột đỉnh mà giống ngơ ngẩn đến cực điểm.

Chỉ nghe Thẩm Yến nói:

- Ta dù là kẻ tầm đạo nhưng cũng là con người, bằng hữu gặp nạn tất phải ứng cứu. Huống hồ ta chỉ là muốn mời ngươi luận đạo, đâu có nói sẽ giết ngươi?

Một thiên kiêu Đông Hải nghe câu này không khỏi giận đến run người, chỉ tay thẳng mặt gã mắng:

- Luận đạo? Luận đạo con mẹ ngươi! Ai luận đạo với ngươi xong cũng đều ngã lăn ra chết, còn ngươi lại làm ra bộ dáng bi ai tiếc thương nhân tài sau đó quay mông bỏ đi. Ngươi nào phải kẻ tầm đạo mà là tên vô sỉ ti bỉ, giả nhân giả nghĩa nhất thế hệ này!

Thẩm Yến ho khan, mặt đỏ lên:

- Đạo hữu nói thế là không đúng! Triêu văn đạo, tịch khả tử. Người sống trên đời, sáng nghe được đạo, chiều chết cũng cam lòng. Thắng bại, vinh nhục có gì đáng để tâm, kiếp này không thành đạo, cuối đời cũng hóa hư không. Những vị tu sĩ kia vì luận đạo mà chết đi, ta thấy bọn họ hoàn toàn cam lòng, đâu có chút gì hối tiếc. Ta chỉ là đưa bọn họ đến gần với bến bờ chân đạo hơn thôi!

- Tên thần côn nhà ngươi, ta nhổ vào!

Thiên kiêu kia chỉ đứng từ xa chửi rủa mà không dám lại gần, sợ bị hai loại đạo vận mê man và truy cầu quấn lấy.

Mà Quan Thất biết hôm nay Thẩm Yến nhất định xen vào nên cũng cười lạnh, đạo vận thiên địch bùng phát, thân hình khẽ động hóa thành đạo tàn ảnh xông thẳng về phía gã.

- Hay lắm!

Thẩm Yến cười vang, chân cũng bước nhanh về phía trước nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bộ pháp của hắn rất hỗn loạn, không theo bất kỳ quy tắc nào cả. Nếu quan sát lâu thì người quan chiến thậm chí còn bị cuốn vào trong đó, ý thức bắt đầu dần trở nên mê man. — QUẢNG CÁO —

- Đường đạo vô định khiến tâm ta vô định, tâm ta vô định khiến chân ta lạc lối. Ta hỏi ngươi có như ta không? Ngươi đáp có, tức là đã rơi vào trầm luân. Ngươi đáp không, nghĩa là ngươi đã đi đúng đường, vậy đường của ngươi ở đâu? Tầm Đạo Vô Định Cước!

Quan Thất không đáp, y lựa chọn cách mà Tiêu Ức Tình dùng để giữ vững bản tâm trước thần thông kinh khủng này của Thẩm Yến.

Nếu “truy cầu” và “mê man” của Thẩm Yến giống như âm dương của thái cực, có nhu có cương thì “thiên địch” của Quan Thất lại ương ngạnh bá đạo, biểu đạt ý chí không khuất phục trước thiên mệnh.

- Ngã Mệnh Bất Do Thiên! Nghịch Thiên Nhi Hành!

Trong tiếng nổ ầm ầm, hai loại thần thông của Thẩm Yến và Quan Thất va chạm vào nhau.

Mà phía bên kia bước chân đầu tiên của Côn Vũ cũng hạ xuống, hình thành thế cân bằng với Loạn Thế Giai Nhân đến từ Độc Cô Yên Nhiên.

Quỷ Diện Quân nói:

- Nhiệm vụ của chúng ta vẫn chỉ có một, giết Độc Cô Minh, không nên do dự để đám bằng hữu của hắn tới phá rối nữa…

- Muộn rồi! Ông nội ngươi tới đây!

Tiếng cười ha hả tiêu sái vang lên, Doãn Chí Bình chân đạp phi kiếm bay tới, bộ dáng hào hoa phong nhã, ánh mắt tiếu ý đa tình. Dáng vẻ này của y có thể tự xưng là nhân giới đệ nhất mỹ nam, đủ khiến tất cả nữ nhân phải rung động khi vừa gặp mặt. Chỉ đáng tiếc khẩu vị của y rất mặn, nếu đối phương không có phu quân hay đạo lữ thì y sẽ lập tức quay đầu mặc kệ, dù cho nàng ta có nhan sắc diễm lệ tới mức nào.



Luận về thiên tư, Doãn Chí Bình chắc chắn được xếp ở tốp đầu nhân giới.

Mặc dù trong hai sự kiện U Minh cấm địa và Tuyệt Vọng Ma Uyên hoàn toàn không thu thập được gì nhưng lại vẫn có thể sáng tạo ra con đường riêng, lấy tình nhập đạo theo một cách cổ quái.

Y bế quan một mạch mười năm, khi vừa xuất quan liền mạnh mẽ đánh bại hai mươi tư chí tôn thiên kiêu khắp năm châu lục, cuối cùng chiếm giữ vị trí thứ mười một trên Nhân Giới Chí Tôn bảng. Nghe đồn thực lực của y không kém gì bọn Pháp Táng, Quan Thất cả, chỉ là chưa tới lúc quyết định, tuyệt sẽ không dốc hết thủ đoạn để người ta nắm bắt.

- Nhất Dạ Trường Giác!

Doãn Chí Bình phất ống tay áo, ngay lập tức chúng thiên kiêu cảm thấy đỉnh đầu mình đau nhói. Lúc đưa tay lên thì phát hiện một khúc sừng dày cộm từ lúc nào đã đâm thủng lớp da đầu mà nhô ra ngoài, biểu tình ai nấy trở nên quái dị, sau đó đùng đùng nổi giận quát lớn:

- Doãn Chí Bình, ngươi dám sỉ nhục chúng ta?

Doãn Chí Bình cười ha hả:

— QUẢNG CÁO —

- Gặp phải ta thì qua một đêm các ngươi sẽ mọc sừng hết, trúng phải thần thông này của ta giống như trúng phải nguyền rủa vậy. Tốt nhất về sau đừng nên thành gia lập thất, cưới đạo lữ hay gả chồng, bằng không sừng sẽ còn dài thêm đấy…

- Ta giết ngươi!

Chúng thiên kiêu tức giận đồng thời lao về phía y, nhưng Doãn Chí Bình không hề đến một mình. Phía sau lưng liên tục xuất hiện thêm mấy thân ảnh mà Độc Cô Minh hết sức quen thuộc.

Tiêu Mịch Nhi, thiếu nữ ngây thơ năm xưa thường xuyên nhìn hắn mỉm cười.

Tiêu Ức Tình tên mồm thối khiến đám Phong Diệt, Lôi Diệt và Côn Vũ bị lật thuyền trong mương mấy lần.

Còn có cô nàng Tiết Hồng Y dù tuổi còn nhỏ nhưng thần thái điềm tĩnh, với mọi việc đều suy xét cặn kẽ chẳng khác gì nam nhân.

Phong Diệt và Lôi Diệt cũng đến. Tuy tu vi không còn tranh hùng được với đám Quan Thất, Quỷ Diện quân nhưng cũng không hề tầm thường, đủ sức xếp vào hàng ngũ Bách Nhân Địch tương đương với Tư Mã Ngang.

Có bọn họ trợ giúp, mặt dù còn khá yếu thế trước phe của Quan Thất nhưng để bảo toàn tính mạng cho Độc Cô Minh thì không thành vấn đề.

Nhưng không hiểu sao đáy lòng Độc Cô Minh càng lúc càng trầm trọng. Trực giác của hắn nói cho hắn biết ở phương xa còn có một kẻ chưa xuất hiện. Kẻ này đang rất nhanh chuẩn bị tới đây, khí tức dù ẩn tàng song vẫn làm cho lông tóc toàn thân hắn dựng đứng, chẳng khác nào một đầu mãnh thú hung bạo đang điên cuồng xông tới chỗ con mồi.

- Hắn là ai? Chẳng lẽ có thể so sánh với Kiếp chủ sao?

Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm, ánh mắt hướng về phía chân trời. Mà ở đó quả nhiên có một bóng người đang dùng tốc độ nhanh như sao băng lướt tới.

Mái tóc y xõa dài tung bay trong gió, mày kiếm mắt sao, vẻ mặt lạnh lùng ngang tàng, nếu Kiếp chủ có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra kẻ này.

Đây nào phải ai khác ngoài Vương Nhất, người được Thần Tiêu cảm thán là nhân tài vạn cổ có một, dù Bá Luân đại thần sống lại cũng chưa chắc đã kinh diễm đến vậy. Điều này cũng được Kiếp chủ công nhận. Trong trận chiến bí mật giữa hai người, khi Mã Tư Thuần và Đại Ngưu tới nơi thì chỉ thấy máu đỏ của Kiếp chủ đã thấm đẫm mặt đất, mà kẻ kia hoàn toàn không để lại chút vết tích gì của sự thương tổn, đủ hiểu y khủng bố tới mức nào.

Mà Độc Cô Minh dù chưa gặp Vương Nhất nhưng thù hận giữa cả hai phải nói là sâu như trời như biển.

Vương gia có bảy người con thiên tư tuyệt thế nhưng sáu người đã chết dưới tay hắn, chỉ còn sót lại mỗi Vương Nhất đi đến chân trời Đông Hải trở thành môn hạ Tuyết Thương phái nên không thể gặp.

Bá Luân đại thần chính là đi ra từ môn phái này, sau đó một đường quật khởi trở thành vô địch trong lục giới. Mà cấm kỵ công pháp Thiên Thượng Thiên Hạ Độc Ngã Duy Tôn công do ông ta sáng tạo ra có lẽ cũng cất giấu ở đó. Trong trận chiến với Kiếp chủ, Vương Nhất chưa từng dùng đến nó nhưng vẫn có thể chiếm thế thượng phong. Giả dụ y học được toàn bộ thì thật là bất khả tư nghì, có lẽ bốn chữ “Nhân Giả Vô Địch” từ thái cổ đến nay chưa có ai đủ sức mang vác tương lai sẽ chính thức do y đảm nhận.