229: Phiền Não Ba Ngàn Sợi Không Đoạn Không Thành Đạo


- Pháp Táng sao? Thật có ý tứ…
Độc Cô Minh mỉm cười lắc đầu.

Hóa ra vị thượng kia chẳng phải ai khác mà chính là sư huynh của Pháp Hải, kẻ hiện tại đang xếp thứ ba trên Nhân Giới Chí Tôn bảng, bài danh phía sau Ngũ Hành tử và Kiếp chủ.
Y được đánh giá còn đáng sợ hơn Thẩm Yến một bậc, chiến lực cao tuyệt, mọi kinh tạng áo nghĩa phật môn đều thấu triệt đến mức đại thành nếu xét trong cùng cảnh giới.

Cũng giống như Thẩm Yến, Pháp Táng chưa từng giết người.

Y tuân thủ giới luật của Đại Lôi Âm tự Tây Thiên một cách tuyệt đối.

Nếu gặp phải địch thủ, y thường sẽ dùng thần thông độ hóa họ, khiến họ cam tâm tình nguyện bước chân đến Tây Thiên xuất gia làm hòa thượng.
Số thiên kiêu bị Pháp Táng độ hóa trong mười năm trở lại đây rất nhiều, phần lớn đều là chí tôn thiên kiêu của yêu tộc Bắc Vực và thi tộc Tây Thiên, vậy nên bọn họ đem tên của Pháp Táng đặt ở trên cùng của Tất Sát bảng, là nhân vật phải dùng toàn lực giết chết.

Dĩ nhiên, với đại thế hiện nay thì giới tu sĩ Đạo Đài trở lên đã cam tâm tình nguyện rút lui nhường chỗ cho thế hệ trẻ phát triển, bọn họ sẽ không chân chính ra tay, thay vào đó là âm thầm bố trí những cao thủ trẻ tuổi trong tộc của mình điên cuồng truy sát y.
Độc Cô Minh không nghĩ mình lại nhanh như vậy đã gặp được gần hết những nhân vật phong vân nhất lớp trẻ hiện nay, chỉ ngoại trừ Hạ Thương Lan và Ngũ Hành tử vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn.
Ngũ Hành tử còn dễ nói, trên tu luyện giới rất nhiều thông tin về gã.


Nổi bật nhất là năm loại đạo vận kim mộc thủy hỏa thổ tượng trưng cho ngũ hành tương sinh tương khắc.

Dưới sự kết hợp của gã, năm loại đạo vận này gần như mở ra một phôi thai đạo giới còn hoang sơ.

Đây là điều quá mức khó tin với một tu sĩ chỉ vừa đột phá Tiên Thai cảnh không lâu.

Phải biết rằng đạo giới là thứ giúp cho Đế giả đột phá lên Chủ cảnh.

Quá trình ngưng tụ đạo quả và đạo hoa thôi đã khiến không biết bao nhiều anh kiệt ôm hận, chứ đừng nói tới đạo giới huyền ảo vô song kia.
Lúc tin tức này truyền ra, toàn bộ tu luyện giới Đông Hải đều sôi sục.

Đã rất lâu giờ nhân giới chưa từng xuất hiện vị Nhân Chủ nào sau thời Thần Tiêu Nhân Chủ.

Đây là tín hiệu rất đáng vui mừng trước khi thời gian cấm kỵ giáng xuống.
- Ngũ hành đạo giới, cực lạc đạo giới, cửu trùng thiên đạo giới, thái cực đạo giới, hắc ám đạo giới… nhìn lại mới thấy ta hoàn toàn không thiếu địch thủ trên con đường thành đạo.

Không rõ vào thời thái cổ và thượng cổ tu luyện giới có đạt đến đỉnh phong như vậy hay không.

Sinh ra vào thời điểm loạn lạc như vậy là một bất hạnh nhưng cũng sẽ là cơ may.

Trở ngại và hung hiểm càng nhiều thì thành tựu sẽ càng lớn.

Không phải ngẫu nhiên mà chỉ có Bá Luân và Kiếp chủ là cường giả sinh ra vào lúc thời gian cấm kỵ sắp bùng phát…
Độc Cô Minh trầm mặc, mặc dù chân vẫn đang nhắm thẳng tới Tế Vũ lâu nhưng từ tận đáy lòng lại đang suy nghĩ những chuyện vẩn vơ.
Trong số đó tất nhiên phần lớn có liên quan tới Lưu Tích Quân.
— QUẢNG CÁO —
Cố Lý quan hệ rất sâu rộng với những thế lực cự đầu ở nhân giới, hắn hy vọng y sẽ giúp mình tìm ra một loại tiên đan diệu dược nào đó, hay chí ít là vật duy trì mạng sống cho Lưu Tích Quân, nhằm chờ đạo thể thoát khốn trở về.
Vừa thấy hắn xuất hiện, Cố Lý đã mỉm cười nói:
- Thần sắc Độc Cô huynh không tốt lắm, xem ra vào lúc cứu Địch Vân ra đã gặp chút thương tích…
Độc Cô Minh ngồi xuống chiếc bàn, thuận tay lấy ra một quân cờ trắng đánh xuống.

Kỳ nghệ của hắn tuy có chút tiến bộ nhưng nếu đem so với Cố Lý thì chẳng khác nào học trò so với tông sư.
- Vết thương của ta không đáng vào đâu cả, cũng may lúc đó trời tối lại có mấy cao thủ trợ giúp, bằng không ta cũng khó lòng cứu Địch Vân ra được.
Độc Cô Minh thở dài trả lời, vừa nói vừa dò xét thử biểu cảm của Cố Lý.

Sự việc đêm hôm đó diễn ra trong bóng tối, toàn bộ đám nhân sĩ võ lâm trừ Cao Tiệm Sơn ra đều bị hắn dùng mạng đổi mạng giết toàn bộ, hoàn toàn không có ai biết được việc hắn không phải phàm nhân ngoài gã ta.

Nếu bây giờ Cố Lý biết được việc này, bày ra vẻ mặt khác thường thì chứng tỏ y chính là kẻ cầm đầu Hắc Thủ, hoặc chí ít có liên quan tới tổ chức đó.
- Tám trăm cao thủ võ lâm đều chết dưới tay Độc Cô huynh, rõ ràng lúc trước ta vẫn đánh giá thấp huynh.

Dù Nhân Phi Nhân có sống lại e rằng cũng không thể có chiến tích hùng hồn như vậy.

Cố Lý cười cười, tiếp tục nhìn chăm chú vào bàn cờ, nói ra mấy câu khiến Độc Cô Minh không tài nào đoán được y đang nghĩ gì.
Trong lúc quan sát Cố Lý, Độc Cô Minh bất giác cảm thấy mái tóc của hắn hiện tại có phần nào đó rất giống với Cố Lý, đều bị bạc một phần từ phải sang, nửa đầu bên trái thì vẫn đen nhánh tràn đầy sức sống.

Tất nhiên số tóc bạc của Độc Cô Minh ít hơn Cố Lý rất nhiều, chỉ vọn vẹn hai trăm mấy chục sợi đại diện cho số lần chết của hắn, mà Cố Lý thì bạc hẳn nửa mái đầu trông rất quỷ dị.
- Phiền não ba ngàn sợi, không đoạn không thành đạo… Độc Cô huynh, bậc trí giả nếu không chịu hy sinh chút tình cảm riêng tư thì khó lòng thành đại sự được.

Thâm tình là tốt nhưng không nên lụy tình.

Độc Cô Minh cười gượng:
— QUẢNG CÁO —
- Cái gì mà thâm tình? Cố công tử đang nói gì thế?
Gã thanh niên sở hữu mái tóc nửa đen nửa trắng trước mặt giống như thần nhân vậy, bất kể Độc Cô Minh suy nghĩ gì trong đầu đều có thể đoán ra được, dẫu cho hắn đã cố tình giấu đi vẻ mặt lo lắng của mình.
Thần bí, nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, đó là cảm giác của bất kỳ kẻ nào khi đối diện với Cố Lý.

Dẫu cho rõ ràng y chỉ là phàm nhân nhưng vẫn khiến những chí tôn thiên kiêu như Quan Thất, Tiêu Ức Tình phải cúi đầu ôm quyền kính trọng.

Bọn họ cảm thấy tiếc nuối thay cho y vì y không thể tu đạo, bằng không đời này sẽ là nhân vật kinh hãi thế tục, xứng danh nhất đại gian hùng do Lý Ẩn để lại từ thời thái cổ.

Nên biết rằng đời nào anh hùng, kiêu hùng cũng xuất hiện, nhưng gian hùng thì cho đến tận hôm nay chỉ có mình Lý Ẩn độc tôn.
Có người từng nói anh hùng như Bá Luân sẽ giúp cho nhân tộc trong thời điểm y sống trở thành đệ nhất tộc, không thế lực nào dám gây khó dễ.

Nhưng một khi Bá Luân chết đi thì nhân tộc cũng sẽ sụp đổ.
Còn gian hùng như Lý Ẩn có thể khiến nhân tộc tự thân mình xưng bá lục giới, phồn hoa trường tồn kéo dài mấy chục vạn năm không dứt, kể cả trong tình huống không còn bất kỳ hào kiệt nào tồn tại.

Nếu ví nhân tộc như những kẻ khốn khổ cùng cực đang sắp sửa chết đói, thì Bá Luân chính là người đem thức ăn trực tiếp tới cho họ, chu cấp đều đặn cho tới tận khi nào y chết.

Còn Lý Ẩn sẽ không làm như vậy, y đưa cho họ cần câu, hạt giống và công cụ để sinh tồn, tiếp theo lại dạy cho họ cách tự kiếm ăn như thế nào.

Bá Luân là dùng bóng lưng của mình chống đỡ một tộc quần, mà Lý Ẩn lại dùng bộ óc siêu việt của mình nhào nặn ra một tộc quần hùng mạnh.


Quay lại hiện tại, nghe Độc Cô Minh hỏi ngược lại mình như vậy, Cố Lý chỉ khẽ cười:
- Độc Cô huynh đã học được cách che giấu nét mặt, nhưng vẫn còn chưa che giấu nổi khí chất thần thái.

Huynh rất gấp gáp, rất phiền muộn.

Loại khí chất và thần thái này ta đã gặp rất nhiều từ những kẻ đến Tế Vũ lâu xin lời khuyên, hoặc muốn nhờ ta giúp đỡ cứu mệnh.
Độc Cô Minh nhìn Cố Lý hồi lâu, sau đó nói ra một câu đầy thâm ý:
— QUẢNG CÁO —
- Huynh có vẻ rất thạo về việc che giấu nét mặt, có khi nào bộ mặt trước giờ của huynh cũng là giả không? Thân phận Cố Lý cũng vậy?
Cố Lý lắc đầu, điềm đạm đáp:
- Huynh tới nhờ ta hay chất vấn ta đây? Nếu huynh muốn tìm tiên đan diệu dược gì đó thì thứ lỗi ta không có.

Một phàm nhân như ta, dù có nhiều quan hệ với tu luyện giới đến mấy thì cũng không dám giữ vật quý báu như thế trong người.

Đến những chí tôn thiên kiêu còn chưa chắc đã giữ mạng được, huống hồ là ta…
Ngừng một lại, y lại nói:
- Mà giả dụ ta có được loại đan dược quý báu như vậy thì cũng sẽ giữ cho bản thân, không có lý do để chia sẻ cho kẻ khác…
Độc Cô Minh trầm mặc nói nhỏ:
- Ta sẽ trả một cái giá xứng đáng!
- Một phàm nhân như huynh lấy gì giá trị để đối lấy loại tiên đan diệu dược khiến cả tu luyện giới đỏ mắt chém giết nhau mà cũng chưa chắc có được? Ngay cả Nam cuồng Lưu Tông chém giết từ Đông Hải tới Trung Thổ, tắm máu tu luyện giới mới chỉ cướp về được hai loại để cứu mạng con gái mình.

Cố Lý nhìn Độc Cô Minh đầy thâm ý.

Tiếng mưa tí tách rơi trên mái hiên Tế Vũ lâu, từng hơi trà ấm nóng hòa quyện vào bầu không khí se lạnh rồi xộc thẳng vào mũi y.

Cố Lý dời mắt khỏi Độc Cô Minh, bắt đầu nhấm nháp ly trà trên tay mình.

.

230: Kẻ Ở Lại Luôn Là Kẻ Đau Khổ Nhất

Khi người đến mưa rơi tí tách, khi người đi mưa lại càng rơi nặng hạt hơn.

Cố Lý nhìn xuống bóng lưng áo trắng khuất sau chiếc ô che đang dần mất hút giữa màn mưa nặng hạt, nụ cười thường thấy hoàn toàn biến mất chỉ còn sót lại là sự lạnh lùng xen lẫn ưu tư.

- Công tử, kẻ này đáng cho người phí sức thuyết giảng cho hắn đến vậy ư? Hắn quá nặng tình, không phải người có thể làm nên đại sự…

Một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau lưng Cố Lý, rõ ràng người này đã xuất hiện từ rất lâu, luôn luôn hiện hữu ở đây vậy mà Độc Cô Minh lại chẳng thể nào phát hiện.

Cố Lý không xoay người lại, chỉ điềm đạm đáp:

- Kẻ càng nặng tình, khi bị tổn thương lại càng đáng sợ hơn. Vì tình cảm, hắn sẽ bất chấp tất cả, khi đó không gì cản được bước chân hắn…

Kẻ trong bóng đêm kia nghe vậy chỉ biết thở dài:

- Hy vọng nước đi này của công tử là đúng, bằng không chúng ta đúng là đã phí công vô ích…

- Phí công vô ích sao...

Cố Lý im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống cổ tay của mình. Nơi đó có vài sợi gân máu tím đen đang không ngừng ẩn hiện cực kỳ quỷ dị. Mỗi lần chúng hiện ra thì da thịt cả cánh tay của y lại trở nên nhăn nheo già nua như một cụ ông sắp gần đất xa trời, khoảnh khắc sợi gân máu biến mất thì da thịt của y ngay lập tức lành lại như cũ.

Nhìn cánh tay của mình càng lâu, vẻ mặt Cố Lý càng trở nên đăm chiêu đầy ưu tư, không ai hiểu được kẻ tưởng chừng thấu hiểu mọi chuyện như y lại đang lo lắng điều gì.

Rất lâu sau, y mới chợt nở một nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương, ẩn chứa đầy sự tàn độc mà ngay cả Lưu Bình cũng chưa chắc đã sánh bằng:

- Bởi vì chúng ta không thể phí công vô ích, nên ta sẽ bất chấp tất cả để hoàn thành kế hoạch này, dù phải hy sinh thứ gì đi nữa...

——————————

Độc Cô Minh rời khỏi Tế Vũ lâu mà đáy lòng nặng trĩu.

Hắn không còn tâm trạng để suy nghĩ về những ẩn ý của Cố Lý hay thuật quyền mưu rối não đau đầu kia nữa.

Việc đạo thể đột ngột mất đi liên lạc khiến hy vọng cứu Lưu Tích Quân thoát khỏi sinh tử kiếp tiêu tan hoàn toàn. Hắn không biết phải làm gì tiếp theo, cũng không biết nên đối diện với nàng ta ra sao.

Bất lực nhìn một bằng hữu vào sinh ra tử của mình từ từ chết đi là loại cảm giác không hề dễ chịu chút nào.

Cảnh tượng bản thân phải dùng kiếm kết liễu Nhân Phi Nhân vẫn luôn ám ảnh hắn. Mặc dù hắn biết làm vậy là đang giúp gã thoát khỏi đau khổ, đồng thời lưu giữ hoài niệm về kiếm đạo trong cái nhìn cuối cùng của mình , nhưng hắn vẫn rất dằn vặt.

Trời đã tạnh mưa tuy nhiên Độc Cô Minh lại không trở về nhà.

Hắn đi dạo gần nửa ngày trời ở Thiên Huyễn thành, đi từ Đông sang Tây, từ Nam sang Bắc, giống như muốn trốn chạy hiện thực phải quay về đối mặt với Lưu Tích Quân. Cho đến mãi nửa đêm hắn mới quay về, khi mở cửa ra liền thấy nàng ta đã ngồi ở chiếc bàn đá giữa sân, mái tóc dài đen nhánh búi lên lưng chừng, vài cọng theo làn gió phất phơ bên gò má đầy những vết chàm và sẹo.

Mặc dù hiện tại đã dịch dung thay đổ giương mặt nhưng khí chất của Lưu Tích Quân vẫn còn nguyên vẹn như xưa, một chút cao ngạo trộn lẫn với kiên cường.



- Ngươi về rồi sao? Tên tàn phế ngươi cứu về sắp chết đói đến nơi rồi, chẳng lẽ cứ bắt ta phải hầu hạ cho hai tên nhà ngươi mãi sao?

- Xin lỗi...

Độc Cô Minh trầm mặc hồi lâu rồi đáp. Ngụ ý của hai chữ xin lỗi này bao hàm luôn cho cả việc hắn chẳng có biện pháp giúp đỡ nàng ta.

- Sắc mặt cô rất nhợt nhạt, hơi thở so với lúc sáng càng yếu ớt đi rất nhiều so với lúc sáng!

Nghe hắn nói vậy, Lưu Tích Quân bèn lắc đầu:

- Ta từ lâu đã mang bên nan y trong người, khi còn nhỏ rất nhiều đại phu nói ta không thể nào sống quá năm năm. Cũng may phụ thân ta từng lên rừng xuống biển, tìm đủ mọi dược thảo trân quý mới giữ mạng ta được đến ngày hôm nay.

Ánh mắt Lưu Tích Quân hiện lên vẻ hoài niệm. Nàng đang nhắc tên Nam cuồng Lưu Tông, một tuấn kiệt thế hệ trước Độc Cô Minh, kẻ đã làm khuynh đảo từ Đông Hải, Bắc Vực đến Trung Thổ.

- Nhưng bệnh của ta rất đặc biệt, phải không ngừng sử dụng kỳ trân dị thảo. Phụ thân dành cả đời lao lực vì nó, rốt cuộc cũng một đi không trở về, có lẽ đã gặp nạn rồi...

Nói đến đây, khóe mắt Lưu Tích Quân chảy ra hai dòng lệ nóng.

Dưới ánh trăng bàng bạc, liễu rũ trước hiên nhà, sự bi thương của nàng càng như tăng thêm gấp bội phần. Còn Độc Cô Minh thì rơi vào trầm mặc.

Lưu Tông rất có thể chưa chết! Nhưng hiện tại dù sống cũng đã nhập ma!

Đó là những tin tức hắn có được khi quan sát trận chiến giữa Sổ Tư và Đế Long. Dẫu vậy, hiện tại hắn không tiện nói điều này với Lưu Tích Quân để khiến nàng ta thêm lo lắng. Chỉ cần nàng ta vượt qua sinh tử kiếp, đạo thể thoát khốn đến được Thiên Huyễn thành thì hắn sẽ ngay lập tức dẫn nàng đi tìm Sổ Tư hòng tra ra tung tích của Lưu Tông.

Im lặng hồi lâu, Độc Cô Minh mới mở miệng:

- Người ở lại bao giờ cũng đau khổ dằn vặt hơn người rời đi. Cô cũng phải cố gắng vượt qua, bằng không vị phu quân đi làm ăn xa kia của cô sẽ rất đau lòng khi trở về...

Hắn nhắc tới ba chữ "vị phu quân" mà trong lòng lại dấy lên cảm giác khó chịu không thể miêu tả thành lời. Tình cảm của hắn với Lưu Tích Quân khác xa với Trần Mạn Dao.

Hai người này một ôn nhu hiền thục, một lại dữ dằn kiêu ngạo. Nếu Trần Mạn Dao giống một chú mèo nhỏ, ngoan ngoãn ở bên, dùng đôi mắt si tình của mình nhìn hắn thì Lưu Tích Quân lại như một cục than hồng nóng bỏng tay, luôn sẵn sàng cầm kiếm rượt hắn đuổi giết.

Nhưng cả hai nàng yêu hắn, chỉ khác cách thể hiện mà thôi.

Độc Cô Minh không hề phủ nhận người hắn yêu thật sự là Mạn Dao, nhưng càng về sau Lưu Tích Quân lại càng khiến hắn cảm thấy thương cảm, rồi dần dần rung động.

"Thương cảm có phải là một loại tình ái chăng?"

Độc Cô Minh thường hay tự hỏi bản thân câu này, sau đó đáp án của hắn lại là một tiếng thở dài sườn sượt.

Lưu Tích Quân cười tự giễu, vẻ mặt càng thêm ai oán:

- Ngươi cũng nói người ở lại mới là người đau khổ nhất. Ta chính là người như vậy, phu quân của ta cũng đã bỏ ta mà đi rồi... Chẳng lẽ ngươi không thấy mệnh bài trên bàn thờ trong gian phòng kia hay sao?



- Xin lỗi...

Độc Cô Minh lại trầm mặc.

- Ta đúng là họa tinh, tất cả những người xung quanh ta đều gặp phải tai nạn. Phu quân của ta là người mà ta yêu nhất, ta từng muốn cùng huynh ấy làm rất nhiều điều... Ngắm mặt trời mọc, hoàng hôn lặn, cùng nhau tập viết chữ thư pháp... Nhưng tất cả đều không thể nữa rồi...

Lưu Tích Quân bật khóc, nhưng nàng không òa lên mà vẫn cố kìm nén âm thanh trong cổ họng mình.

Nhìn nàng ta như vậy, Độc Cô Minh cũng cảm thấy đầu lưỡi đắng chát.

- Phu quân cô là người tu đạo hay phàm nhân...

Hắn bất chợt hỏi. Mục đích của hắn là muốn khẳng định rằng vị phu quân đã khuất kia của Lưu Tích Quân là hắn. Chỉ cần nàng nói ra như thế, hắn chắc chắn sẽ nói thật mọi chuyện, để nàng không phải đau khổ dằn vặt nữa.

- Là phàm nhân...

Lưu Tích Quân đưa tay lau đi lệ nóng trên khóe mắt, mỉm cười nói. Dứt lời nàng cũng đứng dậy bỏ vào bên trong nhà, để lại một mình Độc Cô Minh ngẩn ngơ ngoài sân.

Trăng sáng bàng bạc, liễu rũ bên thềm, gió lạnh hiu hắt, tất cả giống như hòa quyện vào nhau biến thành một loại cảm xúc mất mát trong lòng hắn.

- Không sao, trước đây ta sai lầm bỏ qua cô, hiện tại ta sẽ không như vậy nữa. Sinh tử kiếp không rõ có vượt qua được hay không, nhưng ta sẽ đối xử tốt với cô gấp bội phần để bù đắp sự vô tình lúc trước...

Độc Cô Minh suy nghĩ lúc lâu liền đưa ra quyết định của mình.

-------------------------------

Trung Thổ!

Đạo thể Độc Cô Minh và Hàn Phi lúc này đã tiến vào sâu bên trong lốc xoáy dẫn đến nơi tận cùng của Nguyệt Dạ Sâm Lâm.

Trên người Độc Cô Minh lúc này chằng chịt vết thương, ở mỗi miệng vết thương đều có tử khí vờn quanh khiến cho Trường Sinh huyết không cách nào chữa lành được. Tử khí này là do Trừu Hồn Thí Thiên Tỏa Huyết đại trận tạo thành, tụ tập rất nhiều oán khí cùng vong hồn của phàm nhân và tu luyện giả, ở thời thái cổ thì đây là loại trận pháp chuyên trị những loại thể chất có tốc độ khôi phục nghịch thiên như Trường Sinh thể, Bá thể hay Thánh thể.

Mặc dù đây mới chỉ là tiểu trận mô phỏng lại, uy lực phát ra chưa tới một phần vạn của trận pháp chân chính nhưng cũng đã khiến Độc Cô Minh khốn khổ không thôi.

- Ta nghe Tô Viễn nói tên tiểu tử ngươi rất ngông cuồng, lúc ấy ta vốn không tin. Bây giờ gặp rồi mới biết ngươi không những ngông cuồng mà còn ngu dốt nữa...

Hàn Phi hừ lạnh, bàn tay vẫn nắm chặt lấy bả vai Độc Cô Minh kéo hắn lướt đi trong lốc xoáy đen ngòm kia.

Phải ở gần như thế này Độc Cô Minh mới cảm nhận sự mạnh mẽ của Hàn Phi.

Đây rõ ràng cũng là một nhân vật nội ngoại kiêm tu, cả luyện thể và linh lực đều đạt tới trình độ siêu việt chúng thiên kiêu cùng lứa.

Nên nhớ rằng đám Quan Thất, Lưu Bình, Côn Vũ... không ai chịu nổi một chiêu của Vương Nhất. Mà Hàn Phi thì lại có thể, thậm chí còn đánh trả, dùng những con đường phụ trợ của bản thân để vây hãm đưa Vương Nhất vào hung hiểm.