239: Mở Mắt Ra


Nơi vòng xoáy trên bầu trời, thân ảnh của Lý Ẩn và Bá Luân do Nhân kiếp tạo thành chậm rãi hiển lộ.
Đầu tiên là Lý Ẩn, y có bộ dáng cực kỳ trẻ tuổi tuấn tú, vận y phục thư sinh, đầu đội mũ quan, một tay chắp sau lưng, tay còn lại cầm quạt giấy phe phẩy.

Từ thần thái đến dung mạo đều toát lên vẻ đĩnh đạc cao ngạo khó lòng diễn tả thành lời, giống như hoàn toàn nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay.

Nếu Cố Lý có mặt ở đây thì chắc hẳn Độc Cô Minh sẽ cảm thấy hai người này chẳng khác nào từ một khuôn đúc ra, ngoại trừ mặt mũi khác nhau đôi chút, còn lại thần thái, khí chất, cử chỉ, điệu cười, ánh mắt đều giống nhau một cách khó tin.
Sự xuất hiện của Nhân kiếp Lý Ẩn khiến cho áp lực đè ép bộ thây khô tăng gấp bội phần, xương cốt của nó đã tan rã đến phần bụng.

Tuy nhiên từ hai hốc mắt của nó lại lập lòe ánh sáng, miệng cất tiếng cười đầy sảng khoái.

Đây đúng là bộ dáng thời đỉnh cao của nó năm xưa, một Lý Ẩn coi trời bằng vung, biến lục giới thành bàn cờ để bản thân tùy ý sắp đặt.

Cái gì mà anh hùng, cái gì mà kiêu hùng, tà hùng, trong mắt nó đều chẳng khác gì con rối.
Nhân kiếp Lý Ẩn vừa xuất hiện đã chia ba nơi này với Thái Phong Điên và Khán Bất Xuyên.
Vẫn còn lại hình chiếu của Bá Luân và thủy tổ Độc Cô vẫn chưa xuất hiện, nhưng cái bóng mờ mờ của Bá Luân đã thấp thoáng sau biển lửa do Thái Phong Điên tạo thành.

Đó là một người không thể bình thường hơn, không quá cao lớn như Thái Phong Điên, cũng không đầy vẻ trầm mặc như Khán Bất Xuyên.

Y chậm rãi bước đi trong biển lửa, băng qua hắc ám, thậm chí “cục” của Nhân kiếp Lý Ẩn cũng không thể cản nổi bước chân y, tiếng kiếm ngân vang vọng khi y đi qua cũng ngưng bặt không dám vọng động.
Một người bình thường, nhưng lại không tầm thường, sự xuất hiện của y khiến mọi thứ trở nên bất thường.
Người này còn chưa chính thức xuất hiện đã khiến cho bộ xương khô vỡ nát hoàn toàn phần thân thể từ cổ trở xuống, chỉ còn sót lại mỗi cái đầu lâu nằm trong quan tài.

Ngay cả hình chiếu của tam đại hào kiệt cũng bị dạt ra một bên, nhường chỗ cho cái bóng lờ mờ của y.
Ở phía dưới, cuộc tranh đấu giữa Hàn Phi và hoang phân thân cũng đã đến hồi quyết định.
- Ta không tin không áp chế nổi ngươi! Xuống cho ta!
Hàn Phi thét lớn, từ trong đan điền phóng xuất ra mấy trăm thanh phi kiếm, toàn bộ uốn lượn trong không trung mấy vòng rồi lấy đà đâm thẳng xuống khoảng không phía sau Ly Dục chung và Như Ý Hoá Hình đỉnh, khiến cho áp lực gia tăng lên cánh tay của hoang phân thân càng thêm trầm trọng.
Mà hoang phân thân giống như thức tỉnh bản năng tự vệ, cánh tay trái còn lại ngay lập tức đưa lên, cùng với tay phải chống đỡ hư ảnh cự chưởng phật đà đang giáng xuống.
Trong miệng hoang phân thân phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, cặp mắt của nó dần dần lay động nhưng mí mắt nặng trĩu, dù cố sức mấy cũng khó lòng mở ra nỗi.

Nó giống như một con thú non vừa được sinh ra, đang cố gắng mở mắt lần đầu tiên để nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Chỉ đáng tiếc, điều đầu tiên đón chờ nó không phải tình yêu thương gì mà lại là sát cơ đầy chết chóc.
- Xuống!
Hàn Phi gằn giọng, đã dốc ra chín phần sức mạnh, dù là đối đầu với Vương Nhất gã cũng chưa từng quyết tâm đến thế.

Hiện nay tình hình cấp bách.

Nhân kiếp phản chiếu hình ảnh Bá Luân sắp xuất hiện, khi ấy nhất định bộ thây khô sẽ không chống cự nổi.

Hàn Phi muốn giải quyết thật nhanh Độc Cô Minh để toàn tâm toàn ý ứng phó với biến cố sắp xảy ra.
Chỉ Độc Cô Minh mới cảm nhận được rõ ràng tình trạng của hoang phân thân lúc này.

Tồn tại trong đầu nó là những cảm xúc vô cùng hỗn loạn.

Mơ màng, mông lung, khó hiểu, xen lẫn vào đó là sự dữ tợn muốn vùng vẫy phản kháng khi tính mạng gặp phải lâm nguy.

Nhưng nó không hề biết làm gì để đối phó ngoài việc dùng đôi tay rắn chắc trần trụi đón đỡ áp lực kia, đồng thời cố gắng mở mắt.

Dường như chỉ cần mở mắt ra được thì tất cả đều rất dễ giải quyết.

Có điều mở mắt ra có phải là sự lựa chọn đúng đắn của nó?
Ví như Kiếp chủ luôn nhắm nghiền mắt rồi nói “hồng trần có gì đáng xem nên ta vĩnh viễn nhắm nghiền mắt”.

Có lẽ hồng trần đối với những sinh linh biến dị như nó và Kiếp chủ đều ẩn chứa sự tầm thường và đáng khinh.

Nhưng rốt cuộc rồi nó vẫn phải mở mắt ra, vì nó bị ép buộc, nó muốn sống, bằng mọi giá phải sống.
Chỉ thấy từ miệng hoang phân thân phát ra tiếng thét dữ tợn.

Đầu nó ngẩng phắt dậy, đối mắt đang nhắm nghiền mở ra thật mạnh, hung quang trong đáy mắt dường như còn nhiều hơn hung linh Đào Ngột một bậc.

Đây là sự dữ tợn trời sinh, ẩn chứa hoang dại cùng sơ khai của thuở hồng hoang, không hề thuộc về thời đại này.

Một luồng sức mạnh kinh khủng bùng phát từ đôi tay lực lưỡng của nó đẩy hư ảnh phật thủ vàng óng của Hàn Phi lại về phía sau mấy tấc.
- Ngươi?
Hàn Phi biến sắc, nhưng thế đánh xuống không hề giảm sút mà còn trầm trọng hơn.
- Gào!
Dưới sức mạnh của Hàn Phi, hoang phân chỉ thoáng vùng lên được một chút lại ngay lập tức khụy chân xuống, khóe miệng thổ ra kim huyết màu vàng.

Tuy nhiên điều này càng làm nó trở nên điên cuồng hơn, hai tay dùng hết sức bình sinh đẩy thật mạnh.

Kinh mạch gân cốt của nó đều bị quá tải mà đứt thành từng đoạn, cũng may Trường Sinh thể của hoang phân thân đã đạt tới trình độ kim huyết, tốc độ hồi phục còn nhanh hơn Độc Cô Minh lúc trước cả trăm lần.

Kinh mạch gân cốt của nó sau khi được tái tạo lại thì càng to và dày hơn, hoang khí vận chuyển được cùng nhiều gấp bội phần.

Nhưng chống chịu chẳng được bao lâu thì ngay lập tức lại bị đứt đoạn, vòng tuần hoàn phá rồi lập lại tiếp tục diễn ra.
Độc Cô Minh có thể cảm nhận được sự đau khổ mà hoang phân thân đang phải gánh chịu.

Nó còn khủng khiếp hơn lúc hắn bị tử khí dày vò.
- Đây là sinh vật gì, càng đau khổ, càng nguy hiểm thì sức mạnh nguyên thủy lại càng lớn, không hề tuân theo quy luật của tu luyện giới…
Mặc dù hoang phân thân đang bị Hàn Phi đè ép đến cực điểm nhưng Độc Cô Minh lại phát hiện sức mạnh của nó đang tăng tiến với một tốc độ khủng khiếp.

Điều này rất vô lý vì hoang khí ở tế đàn đã cạn kiệt, nguyên khí cũng không xuất hiện chút xao động nào, vậy mà sức mạnh của hoang phân thân cứ theo cơn tức giận của nó ngày càng tăng trưởng, hoàn toàn không cần tích tụ hay ngộ ra từng chút một như tu sĩ.
- Hống!!!
Hoang phân thân ngửa đầu rống lớn, đột nhiên thu tay lại để hư ảnh phật thủ màu vàng đổ ầm xuống người.
Những tưởng rằng nó đã bị phật thủ này đè thành thịt vụn nhưng không, chỉ thấy Hàn Phi phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ pháp bảo xung quanh cơ thể bị một dư chấn khủng khiếp đánh lui về phía sau.

Hư ảnh phật thủ vỡ tan tành thành nhiều mảnh, từ trong đống linh lực hỗn loạn chỉ thấy một nắm đấm đầy lông lá đang đưa lên, ẩn giấu phía sau đó là cặp mắt giận dữ đến cực điểm của hoang phân thân, giống như đang muốn lao lên xé xác Hàn Phi thành trăm ngàn mảnh.

Hàn Phi còn chưa kịp định thần lại thì hoang phân thân đã nhún người một cái sau đó lao thẳng tới, quyền đầu vung lên trực tiếp đấm bay Ly Dục chung, tay trái chộp Như Ý Hóa Hình đỉnh ném về phía gã.
Đây là hai pháp bảo đã được Hàn Phi tế luyện nhiều năm, có sự liên kết rất lớn, nhưng đây là lần đầu tiên gã không tài nào điều khiển nó được.

Đơn giản vì sức mạnh nguyên thủy của tên da vàng mình đầy lông lá trước mặt có quá lớn, vượt qua cả sự khống chế bằng linh lực của Hàn Phi.
- Tịch Tà kiếm trận! Tru Tiên kiếm trận! Phong Ma kiếm trận!
Ba đại kiếm trận của thế lực cự đầu Bạch Ngọc Kinh ngay lập tức được Hàn Phi sử dụng.
Mấy trăm thanh phi kiếm bắt đầu bay loạn xạ xung quanh thân thể hoang phân thân, những âm thanh xoèn xoẹt vang lên không ngớt, xen lẫn vào đó là tiếng rít gào đầy thê lương của nó.

Có điều càng đau đớn nó lại càng phẫn nộ, hung quang trong đáy mắt càng lớn.

Dưới cái nhìn đầy kinh hoàng của Hàn Phi, bỗng nhiên nó đưa tay chộp lấy một thanh phi kiếm rồi đưa lên miệng cắn mạnh một cái.
Quả nhiên hoang phân thân không giống nhân loại bình thường, bốn cái răng nanh của nó cực kỳ phát triển, dài to chẳng khác gì một con hổ tuổi trưởng thành.

Tiếng lạo xạo vang lên, thanh phi kiếm được Hàn Phi tế luyện cả mười năm trời, thậm chí từng chém bị thương Vương Nhất lại bị một phân thân vừa mới thành hình phá hỏng.

Bốn cái răng nanh của hoang phân thân đâm xuyên cả huyền thiết, khiến thanh phi kiếm hoàn toàn biến dạng.
- Chết tiệt!
Hàn Phi cảm thấy tình hình hết sức không ổn, bước chân liên tục lui lại phía sau.

Ba đại kiếm trận không hề có tác dụng với hoang phân thân vì khả năng hồi phục của nó quá khủng bố.

Trạng thái kim huyết là cảnh giới thứ hai của Trường Sinh thể.

Lúc này đây dù bị mất tứ chi hay gân cốt thì đều sẽ hồi phục rất nhanh, duy chỉ có đầu là điểm yếu hại không thể bị chạm đến.
Trên bầu trời, thân ảnh của Bá Luân hiện ra ngày một rõ ràng hơn, áp lực trầm trọng đến mức khiến nửa cái đầu lâu của bộ thây khô hoàn toàn tan rã, chỉ còn sót lại một nửa bên mặt phải.

Một khi mất đi sự bảo vệ của bộ thây khô, Độc Cô Minh, Hàn Phi và hoang phân thân dù mạnh đến đâu cũng sẽ lập tức phải chết không nghi ngờ.

240: Vỏ Kiếm Bí Ẩn

Hàn Phi hết nhìn hoang phân thân lại nhìn sang bốn hình chiếu của Nhân kiếp trên trời cao, trong lòng tràn đầy lo lắng.

- Ba cây Trấn Đạo Thần Trụ đã phát huy công dụng của ba giọt hồn huyết, duy chỉ có cây cột của Bá Luân và thủy tổ Độc Cô gia vẫn lặng yên không chút tiếng động. Lý Ẩn, hy vọng dự đoán của ngươi là đúng, bằng không chúng ta đều phải chôn thây nơi đây. Truyền thừa của ngươi vĩnh viễn không có người thừa kế...

Vì Lý Ẩn chết quá sớm nên không thể biết được Khi Thiên Hoán Mệnh đại trận sau khi kích hoạt sẽ tạo ra tràng cảnh gì, nhưng phỏng theo sơ đồ bố cục lúc trước của y và bốn vị hào kiệt kia thì Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên sẽ đóng vai trò tiêu diệt Hoả kiếp, Lôi kiếp.

Lý Ẩn dùng cục đạo hỗ trợ, kéo dài thời gian để Bá Luân bảo toàn thực lực, sau đó tiêu diệt Nhân kiếp.

Nên biết rằng Nhân kiếp là hình chiếu mô phỏng của những người độ kiếp. Mà đám Lý Ẩn, Thái Phong Điên ai ai cũng là hào kiệt, tu vi, thần thông đều khủng bố nhất thời đại của họ. Chẳng ai dám đủ tự tin nói một mình có thể chiến đấu với năm vị hào kiệt, bao gồm cả hình chiếu của bản thân ngoài Bá Luân.

Cùng lúc chiến thắng địch nhân, chiến thắng bản thân, tự cổ đến nay duy nhất chỉ có Bá Luân là làm được.

Còn nhiệm vụ của thủy tổ Độc Cô gia rất nhẹ nhàng nhưng lại quan trọng nhất. Tế luyện ra một thanh Tuế Nguyệt bảo kiếm thuộc vào "cấm kỵ binh khí" có khả năng xé mở thời không, đánh phá ra một tiết điểm giúp hiện tại thông với quá khứ, giúp những khí cơ thiên địa của quá khứ trong nháy mắt tràn vào vùng tế đàn này.

Đây là đoạn ký ức bị Lý Ẩn giấu rất kín, không hề mảy may truyền lại cho Hàn Phi. Tuy nhiên Hàn Phi không phải kẻ ngốc, từ những manh mối đứt đoạn ngay lập tức đoán ra được ý đồ của y. Dẫu sao truyền thừa của Lý Ẩn là truyền lại toàn bộ cho gã, tất cả tâm tư, âm mưu, suy tính, thuật quyền mưu của Lý Ẩn gã đều học được, rất dễ bắt bài.

Mặc dù không quá chắc về điều Lý Ẩn định làm, nhưng chỉ riêng việc y không cho gã giết Độc Cô Minh mà yêu cầu đưa hắn tới tận tế đàn đã là một dấu chấm hỏi rất lớn.

Thanh Tuế Nguyệt kiếm kia dù sao cũng là do thủy tổ Độc Cô gia huyết luyện mà thành, nó nằm lưu lạc trong dòng chảy thời không. Một khi bị Khi Thiên Hoán Mệnh đại trận triệu hoán ra rất có thể sẽ do tên tiểu bối là Độc Cô Minh tiếp quản. Đến lúc đó, đừng nói là cơ duyên khí vận, ngay cả tính mệnh của Hàn Phi cũng do hắn quyết định.

- Cậy sức sao? Loại mãng phu như ngươi ta gặp nhiều rồi!

Hàn Phi hừ lạnh, nhanh chóng thu lại mấy trăm thanh phi kiếm vào trong khổ hải. Thiên Ma pháp tướng, Vô Ngã pháp tướng ba đầu sáu tay vẫn được gã giữ lại. Kế đến thân hình gã nhanh như cắt lao về phía hoang phân thân, vẻ mặt âm trầm nhưng đầy bình tĩnh.



Hoang phân thân dường như chỉ có duy nhất hai phương thức tấn công là đấm và cắn xé, mắt thấy gã nam tử ba đầu sáu tay kia lao tới. Nó rống lớn một tiếng rồi vung nắm đấm về phía trước.

Tiếng xé gió vun vút vang lên, những tưởng Hàn Phi sẽ lấy cứng đối cứng với hoang phân thân nhưng không. Vai trái gã hơi lách nhẹ vè phía sau, lập tức thành công tránh đi nắm đấm như quả núi nặng ngàn cân kia, sau đó dùng sáu cánh tay của mình khóa chặt những phương vị hiểm yếu trên tay phải của hoang phân thân.

- Gãy cho ta!

Hàn Phi quát lớn, sáu cánh tay siết chặt lại. Tiếng xương cốt gãy nát vang lên, hoang phân thân điên cuồng gầm rống, không những không lui lại mà còn dùng miệng cắn vào bả vai của Hàn Phi, xé ra một miếng thịt đỏ lòm.

Máu tươi từ bả vai Hàn Phi phun ra như suối, gã là phàm thể, không có khả năng hồi phục mạnh mẽ như hoang phân thân, vì vậy vết thương này cũng xem như khá nghiêm trọng.

- Thịt của ta, máu của ta, ngươi có mạng để ăn sao?

Hàn Phi cười lạnh, vẻ mặt tàn nhẫn đến cực điểm. Chỉ thấy miếng thịt trong miệng hoang phân thân dần chuyển sang đen, từng làn hắc khí bốc lên khiến hoang phân thân khi ngửi vào liền hoa mắt chóng mặt. Chưa tới mấy giây sau, từ trong miếng thịt chạy ra vô số giòi bọ. Bọn chúng nhắm thẳng vào cổ họng hoang phân thân chạy vào, kế đến hung tợn cắn xé lục phủ ngũ tạng của nó.

- Đây là Vu thuật của Vu tộc Tây Thiên, kèm theo Độc đạo thuộc về Dược Ma tông thời thái cổ. Ta từng nói rồi, có thể ta không sở hữu chiến lực mạnh nhất, giao chiến dưới cơ rất nhiều thiên kiêu nhưng ta biết cách giết người, quyết sinh tử ta sẽ luôn là kẻ sống sót cuối cùng!

Ánh mắt hoang phân thân hiện lên vẻ mê man, toàn thân buông thõng.

Hàn Phi không bỏ qua cơ hội này, sáu cánh tay dụng lực thật mạnh, trong nháy mắt đã xé xác hoang phân thân ra thành nhiều mảnh. Có điều kim huyết thật sự quá bá đạo, từ thân thể tàn tật của hoang phân thân bắt đầu lại tiếp tục mọc ra tứ chi, mặc dù tốc độ khá chậm.

Nhưng ý định của Hàn Phi không chỉ đơn giản như vậy. Gã đoạn đi tứ chi của hoang phân thân trước dù biết nó sẽ mọc lại là để làm giảm khả năng hồi phục của nó. Lúc này kim huyết vừa phải chống chọi độc tố và Vu thuật, lại vừa phải tham gia tái tạo tứ chi, khẳng định trong thời gian ngắn nó không thể vẫy vùng gì được. Khi chút khả năng phản kháng cuối cùng của đối thủ đã mất đi, Hàn Phi mới bày ra sát chiêu chân chính của mình.

Kim huyết Trường Sinh thể hồi phục được mọi thứ chỉ trừ đầu ra. Bị đánh nát đầu đồng nghĩa với mất mạng. Một trong sáu cánh tay của Hàn Phi vung lên, đích đến của nó là huyệt Bách Hội nơi đỉnh đầu của hoang phân thân. Khoảnh khắc nó hạ xuống thì sinh mệnh kỳ dị chỉ vừa mới sinh ra này sẽ lập tức chết yểu, không thể sáng tạo thêm kỳ tích gì nữa.

Cánh tay của Hàn Phi vỗ xuống, mặc dù vẫn chạm được tới đỉnh đầu hoang phân thân nhưng lại không còn chút lực đạo nào.



Sắc mặt Hàn Phi trở nên âm trầm tới cực điểm, bởi vì khoảnh khắc vừa rồi có một đạo ánh sáng lướt qua chém đứt cánh tay do Thiên Ma pháp tướng biến thành của gã. Nhờ đó cứu được tên lông lá kia một mạng.

- Độc Cô Minh, đã như vậy ta sẽ cùng lúc tiễn ngươi và nó xuống hoàng tuyền!

Kẻ ra tay đúng là Độc Cô Minh đang bị Toả Hồn tác vây khốn. Lúc vừa vùng vẫy thành công xong, hắn lập tức tham chiến hòng ngăn cản Hàn Phi giết hoang phân thân.

Mặc dù nói bộ phân thân này không hề bị hắn khống chế nhưng dù sao giữa cả hai cũng tồn tại sự liên hệ nhất định. Trong tiềm thức của hoang phân thân luôn mặc định rằng ngoài bảo vệ "bản thân" thì cũng phải bảo vệ tính mạng cho Độc Cô Minh, bằng không có chuyện rất khủng khiếp sẽ xảy ra.

Nói về tu vi, Độc Cô Minh chỉ vừa đột phá Hỗn Nguyên cảnh sơ kỳ không lâu, thậm chí hiện tại sau khi tự bạo hoả phân thân và khinh hành phân thân, tu vi hắn càng trở nên bất ổn hơn bao giờ hết, lúc nào cũng muốn rơi rớt xuống cảnh giới Khổ Hải. Nếu không phải tám loại đạo vận còn lại đang ở giai đoạn chín muồi, sôi sục giống như muốn ngay lập tức ngưng tụ phân thân thì hắn đã bị hạ cảnh giới từ lâu.

Hàn Phi lại là Hỗn Nguyên đại viên mãn, hay còn gọi là nửa bước Tiên Thai. Cảnh giới của gã cao hơn Độc Cô Minh tới ba tiểu cảnh, hơn nữa còn am hiểu rất nhiều con đường phụ trợ và thần thông tuyệt học của tiền nhân. Nếu một địch một, Độc Cô Minh không bao giờ là đối thủ của Hàn Phi.

Trừ phi hắn có một trợ thủ đủ sức uy hiếp gã ta. Kẻ đó ngoài hoang phân thân thì làm gì có ai khác. Đừng nhìn hoang phân thân vừa mới sinh ra, kinh nghiệm chiến đấu còn non nớt, lại vừa suýt chết dưới tay Hàn Phi mà coi thường nó. Chỉ riêng việc sức mạnh nguyên thủy và độ cường hãn của thân thể gia tăng theo sự tức giận, hung hiểm bản thân gặp phải thì đã đủ hiểu con đường của nó gần như không có giới hạn. Địch nhân càng mạnh, nó sẽ càng mạnh. Càng dồn ép nó, nó sẽ càng đánh trả mãnh liệt hơn.

Hoang phân thân lúc này đang trúng phải Vu thuật và kịch độc của Hàn Phi. Trong cơ thể nó lại bắt đầu xuất hiện tình trạng phá rồi lập như trước. Độc dược và vu thuật cố gắng phá hủy nội tạng, ăn mòn kinh mạch, còn kim huyết mặc dù đang bị suy yếu do phải chia ra để tái tạo tứ chi nhưng vẫn đủ sức lấn áp độc dược và vu thuật, rất nhanh sẽ tiêu diệt nó hoàn toàn.

Nhìn tia sáng trong mắt hoang phân thân dần trở lại, Độc Cô Minh cũng càng quyết tâm hơn. Đánh thắng Hàn Phi là điều không thể, nhưng kiềm toả gã ta trong mấy khắc thì hắn tự tin làm được.

Thiên Nhai kiếm xanh biếc tra vào vỏ, từng tiếng kiếm minh vang vọng khắp không trung, giống như hoà cùng tiếng kiếm minh do cái bóng của thủy tổ Độc Cô gia tạo thành. Gần như đồng thời cây cột trong suốt của y cũng toả ra ánh sáng lấp lánh huyền ảo. Sự cộng minh này khiến cho Độc Cô Minh trở nên kinh ngạc.

Duy chỉ mình hắn mới cảm nhận được tất cả những gì đang diễn ra đều bắt nguồn từ vỏ kiếm hắn đang đeo bên hông.

Đây là vỏ kiếm mà Đại Ngưu đưa cho hắn kèm với Tẩy Tủy kinh làm vật trao đổi một thức Nhất Kiếm Cô Hành cùng Cửu Chuyển Thiên Công. Lúc mới cầm nó vào tay thì năm hình thái kiếm đạo hắn từng ngộ ra đã thoáng dao động nhẹ, đủ hiểu vỏ kiếm này cực kỳ bất phàm. Dù sau đó Độc Cô Minh không tìm ra cách sử dụng nó nhưng hắn có cảm giác dùng nó thi triển Nhất Kiếm Cô Hành sẽ giúp chiêu thức này trở nên lưu loát hơn, bản thân cũng rất dễ chìm vào trạng thái vô ngã, đưa kiếm đạo vận thăng hoa đến cực hạn.