- Mấy ngày không ra khỏi cửa, không ngờ tu sĩ xuất hiện nhiều đến vậy.

Chí tôn thiên kiêu bình thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hiện nay lướt mắt lại thấy một đám.

Thanh thế còn lớn hơn cả lúc truy sát ta nữa...
Độc Cô Minh đi theo Lưu Tích Quân một đoạn đường, lúc ngang qua Tế Vũ lâu liền phát hiện ra cảnh tượng mấy trăm tu sĩ đang tụ tập.

Trong đó có những kẻ hắn rất quen mặt như Diệp Chính, Độc Cô Yên Nhiên, Quỷ Diện Quân.

Thậm chí Thẩm Yến, Doãn Chí Bình, Tiêu Ức Tình, Tiêu Mịch Nhi cũng xuất hiện.

Tuy nhiên thần sắc của bọn họ không tốt lắm, chắc chắn vết thương sau cuộc đại chiến với Vương Nhất nửa tháng trước vẫn chưa lành lại.
Sự việc liên quan đến Thiên Huyễn thành rất hệ trọng, các thế lực truyền tin cấp báo cho những thiên kiêu của mình trong thời gian ngắn nhất bằng mọi giá tụ tập về đây, tránh kẻ khác chiếm được tiên cơ.
Một toà thành tầm thường lại né tránh được cấm kỵ, nếu phá giải được bí mật của nó đồng nghĩa với xác suất sống sót qua khoảng thời gian đen tối này cũng sẽ tăng cao.

Thậm chí không ít lão quái Ứng Kiếp còn có suy nghĩ độc chiếm toà thành này để làm chỗ cư ngụ.

Song khi quá nhiều thế lực cự đầu tham gia vào thì bọn họ cũng có chút kiêng dè, vì vậy trước tiên cử đám thiên kiêu hậu bối tới trước thăm dò tình hình.
Phàm thể Độc Cô Minh sở hữu diện mạo hoàn toàn khác với đạo thể đang mất tích, vì vậy lúc hắn đi ngang qua trước mặt bọn Thẩm Yến, Tiêu Ức Tình thì bọn họ cũng không thể nhận ra, vẫn say xưa bàn luận.

Đến khi hắn đi khỏi thì Tiêu Mịch Nhi mới nhíu đôi mày liễu đầy nghi hoặc:
- Văn nhân vừa rồi có vẻ gì đó rất quen thuộc...

Thẩm Yến nhìn theo bóng lưng Độc Cô Minh vừa biến mất giữa dòng người đông đúc, trầm mặc nói:
- Đúng vậy, rất giống Độc Cô huynh, tuy nhiên huynh ấy đã mất tích ở Nguyệt Dạ Sâm Lâm không còn rõ sống chết nữa.

Nửa tháng trôi qua rồi, Vương Nhất chắc vẫn đang truy lùng huynh ấy khắp nơi.

Vài ngày trước có một bằng hữu nói với ta từng thấy Vương Nhất xuất hiện vùng ngoại vi Thiên Huyễn thành...
Tiêu Ức Tình thở dài:
- Tên biến thái đó tới đây thì còn ai tranh được với hắn nữa.

Thời đại này là của hắn, chúng ta chỉ như những đoá hoá làm nền tô điểm cho sự xuất hiện của hắn thôi...
Sự mạnh mẽ bá đạo của Vương Nhất đã hằn sâu vào trí nhớ của Tiêu Ức Tình, tạo thành tâm ma không cách nào xoá nhoà.
- Đại ca, ngay cả sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên thập tử nhất sinh cũng đã trải qua, năm ấy chứng kiến Độc Cô Minh một tay cầm đao, một tay cầm kiếm ngăn trở quần hùng, huynh vẫn không thối chí trái lại chiến tâm còn dâng cao hơn gấp nhiều lần.

Nay chỉ mới bại trước Vương Nhất một trận đã muốn thối lui rồi ư?
- Ta...
Nghe Tiêu Mịch Nhi hỏi, Tiêu Ức Tình nghẹn họng, lại tiếp tục thở dài.
Thẩm Yến cười cười:
- Đời tu sĩ sợ nhất là tịch mịch, có kẻ địch, có mục tiêu, có bình cảnh cần phá vỡ chính là động lực thúc đẩy chúng ta không ngừng tiến lên.

Vương Nhất thì sao, đường đạo còn dài, chưa đi đến cuối cùng vẫn chưa rõ ai là người thắng cuộc.

Lưu Tông tiền bối năm đó cũng là phong thái ngạo nghễ chư hùng như vậy, chẳng phải cũng đã mất tích không còn thấy bóng sao?
Tiêu Ức Tình chậc lưỡi:
- Việc Đế giả Nam Hoang hết thọ nguyên vẫn lạc đã sớm truyền ra, nay bốn đại lục kia rất coi thường người Nam Hoang chúng ta tới cực độ.

Nếu Lưu Tông tiền bối còn tại thế thì bọn chúng đâu dám lên mặt như vậy...
Doãn Chí Bình gật gù:
- Nói đi cũng phải nói lại, Lưu Tích Quân cô nương cũng đã mất tích từ lâu.

Tại hạ từng có dịp ghé thăm Đông Hoa thánh hoàng triều cầu kiến Sát Tiếu Thiên, cũng gặp được Mộng Tiểu Phàm, nhưng họ đều nói cách đây mười năm Lưu cô nương đã rời đi, chưa từng trở lại.

Ta nghĩ việc này có liên quan tới sinh tử kiếp của Cửu Chuyển Thiên Công! Đúng là hồng nhan bạc phận, hồng phấn khô lâu a...
Nghe Doãn Chí Bình thở dài, trong lòng mỗi người không khỏi dâng lên nỗi xót xa.
Bọn họ và Độc Cô Minh, Lưu Tích Quân có duyên tương ngộ, cùng nhau trải qua tranh đoạt giao thủ sinh tử mấy lần mới kết thân.

Bất kỳ ai trong số họ cũng là thiên kiêu trác tuyệt của thế hệ này, chỉ cần không gặp phải trục trặc, đủ thời gian trưởng thành thì chắc chắn sẽ là những anh kiệt một phương.
Tuy nhiên con đường của họ không hề bằng phẳng như mọi người nghĩ mà tiềm ẩn rất nhiều rủi ro.

Có người chết đi trong giao tranh như Kim Thiên Chí, Liễu Thần.

Cũng có người chết đi khi tai nạn phát sinh như Diệp Huyền Thanh.

Nhưng cũng có người vì tu luyện cấm kỵ công pháp mà chết đi như Lưu Tích Quân.
Muốn sống một cuộc đời không tầm thường thì phải có những hành động không bình thường.

Mạng sống, thân nhân, bằng hữu, đó là những cái giá phải trả khi quyết định đi theo con đường này.

Không hề có lối tắt.
------------------------
Độc Cô Minh khi nghe xong những cuộc của những tu sĩ trong thành thì liền hiểu mục đích của họ.

Nhưng hắn lại chỉ thở dài, nhìn theo bóng lưng của Lưu Tích Quân sau đó lặng lẽ rời đi.
Sinh cơ của Lưu Tích Quân đã ngày một cạn kiệt, chỉ sợ chưa tới nửa tháng nữa sẽ chịu không nổi.

Bây giờ cái gì mà anh hùng hào kiệt, cái gì độc ngã duy tôn, hắn không muốn quan tâm nữa, chỉ muốn bản thân trân trọng những thời khắc này để ở bên cạnh nàng, bù đắp lại sự vô tâm năm xưa.
- Độc Cô Minh ta trước nay chưa từng tán tỉnh phụ nữ, lần này là ngoại lệ, nàng là ngoại lệ của ta...
Khoé miệng hắn nở nụ cười hiền hậu, chậm rãi theo chân Lưu Tích Quân đi bộ lên độc lộ dẫn đến đỉnh núi.
Mây trắng dày đặc, ánh tà dương sắp biến mất để nhường chỗ cho màn đêm.

Nhưng đây cũng là lúc phong cảnh trở nên hữu tình nhất, đủ khiến lòng người dao động.
Chuyện tình cảm có phải cũng như vậy, càng mỹ lệ lại càng thê lương.

Như mộng ảo không hoa, trăng trong đáy giếng, nhìn là đẹp đẽ như vậy nhưng chỉ cần đưa tay tới lập tức sẽ tan thành mây khói.
Độc Cô Minh đi trên độc lộ nhỏ hẹp, phía trước hắn khá xa chính là Lưu Tích Quân.

Bóng lưng gầy gò, thân hình mảnh mai, nhưng từ nàng toát lên khí chất kiên cường khiến người khác phải kính phục.
Lúc Độc Cô Minh lên tới đỉnh núi thì đã bắt gặp ngay Lưu Tích Quân đang đứng lặng lẽ nhìn mình.

Ánh mắt của nàng lạnh như băng, cất tiếng:
- Ngươi đi theo ta có mục đích gì?
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Đừng nhạy cảm như vậy, chỉ là tâm trạng không vui muốn cùng cô nói chuyện...
Vừa nói, hắn vừa tiến đến nơi vách núi, nhìn xuống chỉ thấy núi non trùng điệp, xa xa từng đoàn thú triều đang dồn dập chạy loạn.
- Chiều tà rất đẹp, cô không thấy sao? Đời người cũng giống như vậy, trước khi kết thúc cũng cần lưu lại những kỷ niệm tốt đẹp nhất...
Lời của Độc Cô Minh khiến đáy lòng Lưu Tích Quân nghẹn đắng.

Hơn ai hết nàng hiểu thời gian của mình không còn nhiều nữa, rất nhanh sẽ phải rời xa nhân thế này.

Nhưng những kỷ niệm tốt đẹp mà nàng có để làm hành trang đến thế giới bên kia là gì? Chẳng phải chỉ có bi thương, xót xa cùng tiếc nuối hay sao?
Mẫu thân tạ thế sau bạo bệnh, cha vì mình mất tích, người mình yêu lại không yêu mình.

Gia tộc thân thiết ruồng bỏ mưu hại lẫn nhau.

Nàng cố lục lại tất cả nhưng không tìm được ký ức vui vẻ nào, tất cả chỉ là nỗi buồn hoá thành nước mắt đang không ngừng trào ra, lăn dài trên gò má đỏ hồng.
- Cùng ta ngồi xuống, ngắm hoàng hôn được không?
Độc Cô Minh nhẹ nhàng nói, kế đến tới bên vách núi ngồi xuống, cũng không nhìn Lưu Tích Quân nữa.

Hắn hiểu với tính cách kiên cường của nàng sẽ khó chịu nếu bị người khác thấy lúc mình yếu đuối nhất.
Lưu Tích Quân đích thut đã ngồi xuống.


Nàng nhìn hắn, trong đáy mắt cũng không còn vẻ gì thù địch.
- Ta biết cô sắp chết rồi...
Độc Cô Minh nghĩ ngợi thật lâu, rốt cuộc đành phải chậm rãi nói ra.
Lưu Tích Quân gật đầu mỉm cười, nàng nhìn những áng mây bồng bệnh bị ánh tà dương nhuộm thành màu tím, nói:
- Ta không rõ chết có đau đớn hay không, nhưng có lẽ chết với ta chính là giải thoát.

Có lẽ chỉ có sự tịch mịch vĩnh viễn mới là thứ ta cần nhất...
Độc Cô Minh thở dài.

Lời của Lưu Tích Quân giống như từng nhát dao cứa vào tim hắn, làm hắn nhói đau, chạnh lòng.
- Vì sao phải suy nghĩ như vậy, hạnh phúc phải tự do mình giành lấy.

Cô có thể lựa chọn kết thúc mọi thứ trong vui vẻ, không phải là kết cuộc buồn đượm thế này.
Không để Lưu Tích Quân nói tiếp, hắn cũng nhìn về phía những áng mây màu tím, nhỏ giọng nói:
- Ta cũng có quá khứ không thể giải bày với ai.

Trước đây ta từng là ăn mày, cùng với một muội muội bé nhỏ nương tựa lẫn nhau trong khu nhà hoang.

Khi đó mỗi ngày ta đều phải hứng chịu những ánh mắt khinh bỉ của vô số người, phải gánh chịu những trận đòn thừa sống thiếu chết để giành giật lấy từng miếng ăn về cho muội muội.

Ta không nói mình đáng thương, có rất nhiều đứa trẻ khác cũng giống như ta.

Nhưng lựa chọn của ta lại khác chúng nó.

Người ta càng đè ta xuống, ta lại càng vùng lên.

Số phận bắt ta cam chịu, ta nhất quyết vùng vẫy.

Chỉ cần có tâm, hết thảy đều có thể cải biến...
Hắn nói xong quay qua nhìn Lưu Tích, phát hiện nàng đang nhìn mình chăm chú.
- Cải biến thế nào?
Độc Cô Minh mỉm cười:
- Cho mình một cơ hội, đón lấy hạnh phúc.

Có thể sẽ chẳng thoát khỏi số phận là phải chết, nhưng ít nhất cô sẽ chết theo một cách khác, đầy mãn nguyện và vui vẻ...