264: Tiên Huyết Cháy Lên


Nhìn con dơi đen khổng lồ toàn thân tỏa đầy ma khí đang bay đến chỗ mình, Độc Cô Minh thu lại nụ cười, tu vi Hỗn Nguyên sơ kỳ không giữ lại chút nào bùng phát ra toàn bộ.
Mặc dù đây chưa phải cực hạn của hắn nhưng hắn vẫn rất muốn thử nghiệm xem chiến lực mình hiện nay là nằm ở ngưỡng nào của Thiên Nhân Địch tại Hỗn Nguyên cảnh.
Cùng là Thiên Nhân Địch với nhau song cũng sẽ phân chia cao thấp.

Chiến lực là thứ cực kỳ mơ hồ khó ước lượng, chỉ có thông qua sinh tử chiến với những thiên kiêu cùng đẳng cấp thì mới phân định nổi.

Ví như chiến thắng mười tu sĩ cùng cấp được gọi là Thập Nhân Địch, chiến thắng trăm tu sĩ cùng cấp gọi là Bách Nhân Địch.

Tuy nhiên chiến thắng một trăm người và chín trăm người cũng vẫn sẽ là Bách Nhân Địch.

Có điều Cửu Bách Nhân Địch sẽ mạnh hơn Nhất Bách Nhân Địch rất nhiều lần, không phải người cùng cấp độ.
- Kẻ kia, ta là Cẩm Đình ma đạo tử của Thập Nhất ma ngục ma giới, còn ngươi là ai mau xưng danh tính!
Con dơi khổng lồ phát ra giọng nói ồm ồm, hai cánh của nó đập càng lúc càng nhanh, từ dưới nách bay ra vô số dơi con cũng màu đen tuyền.

Chẳng mấy chốc cả trời đất như bị đàn dơi có số lượng đông tới mấy ngàn này phủ kín, cảnh tượng cực kỳ dọa người.

Độc Cô Minh không hề khinh địch mà lập tức điều động nguyên lực từ trong khổ hải ra ngoài.

Lúc này đây tám cây nguyên khí đã hoàn toàn thoát ly khỏi mặt biển linh dịch, cùng với đóa hoa sen chính giữa tạo thành liên kết cực kỳ bền chặt.

Theo sự thúc động của Độc Cô Minh, nguyên lực từ tám cây nguyên khí truyền vào đóa hoa sen, sau đó lại từ đóa hóa sen truyền vào trong kỳ kinh bát mạch, cuối cùng thẩm thấu ra lỗ chân lông bên ngoài tạo thành từng làn sương dày.
- Tinh Hà Chuyển!
Hư ảnh dòng sông tinh hà bao la bát ngát hiện ra bao phủ lấy thân thể Độc Cô Minh.

Đã rất lâu rồi hắn mới phải sử dụng thần thông này.

Không phải ở thời đại của hắn nó vô dụng mà là khi đó tu vi hắn quá thấp kém, lại thường xuyên phải đấu pháp vượt giai.

Mặc dù đây là môn thần thông có sức phòng ngự cực cao, có thể hấp thu sức mạnh của đối phương sau đó phản ngược lại nhưng một khi bị dồn công kích trong thời gian ngắn vượt qua khả năng hấp thu sẽ tự nổ tung, khiến chủ nhân lâm vào nguy hiểm.
Hiện tại hắn đã đạt đến Hỗn Nguyên cảnh, nguyên lực trong cùng cảnh giới hùng hậu đến mức khó tin, vì vậy Tinh Hà Chuyển cũng chân thật hơn một chút.
- Độc Cô, đến từ thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân…
Độc Cô Minh điềm đạm nói.

Đây chính là nơi thân thể này của hắn được sinh ra, hắn tôn trọng nơi này, dù rằng trong thâm tâm hắn địa cầu mới chân chính được gọi là quê hương.
- Thần thông không tệ!
Vì Bá Luân thời điểm này rất ít ra ngoài, thậm chí có đánh nhau cũng chỉ một hai đòn chớp nhoáng là rút lui nên rất ít ai được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của y.

Cũng không hề biết Cửu Chuyển Thiên công mà y tu luyện thực chất có hình dạng gì, tổ hợp thần thông của nó gồm những chiêu nào.
Con dơi khổng lồ cười lớn, hai cánh vỗ thật mạnh một cái, ngay lập tức mấy ngàn con dơi đen nhỏ trên không trung đồng thời đổ ầm xuống hư ảnh dòng sông tinh hà, đứng từ xa nhìn lại chẳng khác nào mưa thiên thạch đang trút xuống, đi kèm với đó là vô số tiếng nở đì đùng đinh tai nhức óc.
Mặc dù đã được Tinh Hà Chuyển bảo vệ nhưng toàn thân Độc Cô Minh vẫn cảm thấy tê rần, thậm chí Tinh Hà Chuyển xuất hiện dấu hiệu quá tải chuẩn bị vỡ vụn ra thành nhiều mảnh.

Nếu điều này xảy ra thì hắn sẽ trọng thương ngay lập tức.

Hỗn Nguyên sơ kỳ là không đủ để chống lại một Hỗn Nguyên đại viên mãn cùng chiến lực Thiên Nhân Địch.
“Thiên Nhân Địch của thái cổ quả nhiên không thể xem thường… Nhưng đây chỉ mới là năm phần chiến lực của ta, giả dụ ta kết hợp với đạo vận của tương lai để phòng thủ, chắc chắn y sẽ không làm gì nổi.”
Độc Cô Minh nghĩ thầm, dù vậy hắn vẫn không sử dụng đạo vận.

Mục đích của hắn rất rõ ràng và kiên định là dùng lực đạo để tranh hùng ở thế giới này, trừ phi tình huống quá cấp bách, bằng không hắn chắc chắn sẽ phong ấn đạo vận trong người vĩnh viễn.
Để có thể kéo dài thời gan chống chịu của Tinh Hà Chuyển, Độc Cô Minh bắt buộc thả lỏng sự áp chế trong người, ngay lập tức để bản thân tiến vào Hỗn Nguyên trung kỳ.

Kế đến hai tay hắn xoay tròn, Tinh Hà Chuyển bắt đầu cuộn xoắn lại rồi biến thành một quả thủy cầu nho nhỏ, từ nó tỏa ra khí tức hủy diệt khiến Cẩm Đình đang hóa thành dơi đen cảm thấy khiếp đảm.
Còn chưa kịp để gã phản ứng, Độc Cô Minh đã dùng chưởng tâm đẩy quả thủy cầu này lên trời, điểm đến là bụng dưới của con dơi khổng lồ.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, viên thủy cầu kia nổ tung, mà thân thể con dơi khổng lồ cũng vậy, bị lực xung kích chấn nát thành vô số mảnh nhỏ.
Nhìn những đám ma khí tàn dư màu đen lan tràn khắp trời đất, Phương Hạo không khỏi biến sắc, mà Hoắc Tôn cũng hít vào hơi lạnh, hai nắm tay không tự chủ được mà siết chặt lại.
- Đây là thần thông gì mà có sức công kích kinh khủng đến vậy?
Phía bên kia, Độc Cô Minh cảm giác thân thể hơi thoát lực.

Viên thủy cầu kia ẩn chứa gần như toàn bộ nguyên lực trong khổ hải của hắn, cộng thêm tám chín thành nguyên lực của Cẩm Đình nên mới kinh khủng đến vậy.

Cửu Chuyển Thiên công không phải đơn giản được tôn xưng là cấm kỵ công pháp, tổ hợp thần thông của nó huyền diệu vô song, nhưng hậu hoạn để lại cũng rất nhiều.

Giả dụ hắn không phải Trường Sinh thể thì sau một chiêu vừa rồi cũng đủ tiêu hao hết sức lực, để mặc đối phương đánh giết.
Sắc mặt Phương Hạo biến đổi hoàn toàn, một ngày trước còn ung dung thong thả, nay đã biến thành âm trầm bất định.
- Biến số, kế hoạch tưởng chừng hoàn mỹ giờ đã xuất hiện biến số là hắn.

Ban nãy lúc đi ra tu vi hắn là Hỗn Nguyên sơ kỳ, bây giờ trong nháy mắt đã tăng lên một tiểu cảnh thành trung kỳ.

Kẻ này chắc chắc ẩn giấu tu vi, đó chưa phải cực hạn của hắn… Hoắc huynh, hỗ trợ ta giết tên kia.

Ra tay nhanh chóng sau đó chúng ta phân chia thành quả…
Phương Hạo cất tiếng, vội vã đứng dậy chuẩn bị xông tới chỗ Độc Cô Minh.
Nhưng khuôn mặt gã bỗng trở nên trắng bệch lại, toàn thân run lên bần bật.
Phía sau thắt lưng gã bỗng đau nhói tới cực điểm, dường như vừa bị thứ gì vô cùng sắc bén xuất kỳ bất ý đâm xuyên qua người.
Chỉ nghe Hoắc Tôn cười lạnh:
- Biện Thành đã đi, Cẩm Đình đã chết, nay phía kia còn có thêm một tu sĩ nhân tộc nữa.

Vì cái gì ta phải giúp ngươi giết đi thiên tài tộc ta?
Khoảng cách quá gần, lại thêm Phương Hạo đang dồn sự tập trung lên Độc Cô Minh mà bất cẩn lơ là với Hoắc Tôn đang cùng hội cùng thuyền với mình từ đầu tới giờ.

- Ngu xuẩn!
Phương Hạo tức giận phóng xuất ra tiên lực hùng hậu chấn bay Hoắc Tôn và thứ đang cắm lên mình ra.

Không thể không nói đẳng cấp của gã vẫn nhỉnh hơn Hoắc Tôn một bậc, dù bị đâm một kiếm sau lưng nhưng vẫn đủ sức xoay chuyển tình thế.
Mắt thấy Độc Cô Minh đang dần lại gần mình, Hoắc Tôn cũng gượng dậy đưa tay lau đi máu tươi chảy nơi khóa miệng, Phương Hạo ngửa đầu lên trời cười ha hả:
- Các ngươi nghĩ mình đã chiến thắng ư? Kịch hay còn ở phía sau, ta là Tiêu Dao tiên, không phải hạng nhân tộc tầm thường các ngươi có thể khinh nhờn! Tiên huyết cháy lên!
Vì biết nam tử Độc Cô kia không tầm thường, có thể một chiêu giết chết Cẩm Đình tất nhiên cũng sẽ dư sức giao chiến với mình, chưa kể Hoắc Tôn làm phản đâm mình một kiếm trọng thương, Phương Hạo hiểu nếu không dốc hết sức bình sinh thì phen này lành ít dữ nhiều.

Theo câu thét của gã, tu vi gã cũng dần tăng lên từ Tiên Thai sơ kỳ thành trung kỳ đỉnh phong, chiến lực Thiên Nhân Địch đủ khiến cho Độc Cô Minh cảm giác hít thở không thông.
Hoắc Tôn ngưng trọng nhìn gã, kế đến dời mắt sang Độc Cô Minh lớn giọng nói:
- Bằng hữu, chúng ta đều là nhân tộc, tuy rằng mục đích của ta ban đầu là giết kẻ diệt đạo nhưng trước mặt vẫn nên giết tên Đê Tiện tiên này trước rồi tính sau!
Độc Cô Minh im lặng biểu thị đồng ý, hắn biết tình thế hiện tại có gì đó không đúng lắm.

Bằng sự mẫn cảm qua vô số trận sinh tử chiến, hắn mơ hồ cảm nhận nơi này đã bị rất nhiều cỗ khí tức hùng mạnh khóa chặt lại.

Chắc chắn có không ít tu sĩ đang bao vây nơi này, hơn nữa bọn chúng không phải nhân tộc, nếu mình mà mang theo đám Dược Thiên Sầu, Lãnh Oán, Đạp Nguyệt Ô Truy chạy trốn chắc chắn sẽ sa vào vòng vây của chúng.

Vậy nên hắn mới yêu cầu bọn họ ở yên trong đó, không có ám hiệu của hắn tuyệt đối không được xuất đầu lộ diện.
- Đã vậy chúng ta cùng nhau giết kẻ này…
Tiên Thai không cần phải bàn cãi là chênh lệch như trời với biển nếu so với Hỗn Nguyên cảnh.

Nếu không có một Tiên Thai khác dù chỉ sơ kỳ như Hoắc Tôn trợ chiến, Độc Cô Minh có thêm mười cái mạng cũng chưa chắc đã trụ nổi mười khắc.

Trừ phi hắn từ bỏ áp chế tu vi, để bản thân đột phá tới Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong thì mới đủ sức giao tranh.
Có điều trước mắt hắn vẫn chưa vội làm điều đó, hắn muốn dùng tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ để xem thử giới hạn của mình tới đâu trước hạng thiên kiêu như Phương Hạo.

265: Cái Cớ

Tiên khí rợp trời, Phương Hạo thiêu đốt huyết mạch Tiêu Dao tiên để liều mạng với hai tu sĩ trẻ tuổi nhân tộc.

- Tam Hợp Âm!

- Tam Sơn Kích!

- Ngự Linh Giáp!

Gã xuất ra ba loại tiên thuật cực mạnh. Ngự Linh Giáp ảo hóa tiên khí thành một chiến giáp màu bạc bao bọc thân thể, Tam Sơn Kích lại là một cây kích dài tám trượng mang theo khí thế tru thần đồ ma, xen kẽ với đó là tiên âm diệu nhạc vang vọng khắp đất trời. Từ xa nhìn lại sẽ thấy Phương Hạo giờ đây chẳng khác gì một vị chiến tiên đang chinh phạt hai cuồng đồ nhân tộc, mà cuồng đồ nhân tộc kia đang dần yếu thế, không ngừng bại lui.

Độc Cô Minh vừa đánh vừa cảm nhận tỉ mỉ nguyên lực do Phương Hạo và Hoắc Tôn tạo ra, thử nghiệm một hai lần rồi lại đánh ra theo cách riêng của mình. Chính điều này khiến cho hắn hơi luống cuống trong đấu pháp, liên tục bị Phương Hạo dồn ép.

Hoắc Tôn chứng kiến tất cả, y hét lớn:

- Ngươi làm trò gì vậy? Sao còn chưa tung toàn bộ thực lực ra?

- Không vội…

Độc Cô Minh cười nhẹ, tiếp tục đón đỡ một kích khủng bố của Phương Hạo. Toàn thân hắn tê rần, bắt đầu xuất hiện cảm giác quá sức. Tu sĩ thái cổ quả thật vô cùng khủng bố, bằng chiến lực này đã đủ so sánh với Vương Nhất lúc trước. Xét về khía cạnh nào đó thì Vương Nhất vẫn sẽ vượt trội hơn vì y thể hiện ra là tu vi Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong. Nhưng đó là dưới tình huống sử dụng cùng lúc cả hai loại lực đạo và đạo vận, còn ở đây Phương Hạo chỉ dùng duy nhất lực đạo đã lợi hại đến thế.

Vậy mà gã chỉ xếp thứ bảy mươi ba trên Phong Vân bảng, chứng tỏ những kẻ tốp trên sẽ còn khủng bố thế nào?

Càng nghĩ như vậy sự cố chấp trong đáy mắt Độc Cô Minh lại càng lớn.

Hắn được trở về quá khứ, đây là cơ hội để hắn tự mài dũa bản thân, tranh phong với những hào kiệt đang tuổi thanh niên như hắn. Nếu ngay cả họ thời điểm hiện tại mà còn so sánh không được thì nói gì đến xưng hùng xưng bá tu luyện giới, ảo mộng nắm thiên hạ trong lòng bàn tay ở tương lai.

- Tên điên! Ta sợ rằng lâu dài sẽ có biến, mau dồn toàn lực giết hắn đi!



Hoắc Tôn lại truyền âm lần nữa. Cảm giác nôn nao trong lòng y chợt dâng lên rất nhiều. Y cũng như Độc Cô Minh dần cảm nhận từ bốn phương tám hướng đang có rất nhiều cỗ khí tức hùng mạnh không phải nhân tộc đang tiến lại gần.

Phương Hạo thấy nét mặt Hoắc Tôn gấp gáp như vậy thì liền cười lớn:

- Ngươi cảm nhận được họ đang tới rồi phải không? Phùng Hằng tiên đạo tử cùng rất nhiều đạo tử khác của tiên giới sắp sửa đến đây…

Vừa nói gã vừa đâm xuống mấy kích khiến Hoắc Tôn và Độc Cô Minh phải vất vả tránh né, tiên lực mất đi điểm đến rơi xuống đất hóa thành những vụ nổ khổng lồ làm đất đá bay tán loạn.

- Ngươi nghĩ với đội hình toàn những đạo tử tốp đầu như vậy thì Vạn bá vương của các ngươi có dám xuất hiện không? Ta e là hắn vừa đánh hơi được khí tức của bọn họ lập tức đã bỏ chạy ra xa mấy vạn dặm rồi!

Hoắc Tôn trầm mặc, đến giờ phút này y vẫn chưa hiểu rốt cuộc kẻ diệt đạo có tầm quan trọng thế nào mà khiến lục giới phải xuất ra hết lực lượng như vậy. Chỉ duy nhất thần tộc vẫn bàng quang, không tham gia vào cuộc tranh giành này.

“Không ổn, nếu Vạn bá vương đến đây thì sẽ lành ít dữ nhiều, y luôn đi đơn độc mình, nếu gặp phải sự vây công đến từ chúng tu sĩ tiên giới sẽ không chống lại nổi…”

Hoắc Tôn sau khi cân nhắc thiệt hơn liền truyền thần niệm vào Đạo Tử lệnh để báo tình hình cho Vạn Vô Địch, hy vọng y không nên tới đây. Có điều sắc mặt Hoắc Tôn chợt đại biến khi phát hiện Đạo Tử lệnh trong tay hiện tại đã như biến thành một đống sắt vụn, thần niệm thả vào không còn phát ra dao động nào nữa.

“Trong Tổ Miếu có người dùng đại thần thông ngắt đi tác dụng của Đạo Tử lệnh!”

Y siết chặt nắm đấm, vừa khó khăn chống trả Phương Hạo đang điên cuồng công kích, trong đầu vừa lóe lên những suy nghĩ khó tin.

“Quán Trung trưởng lão ra lệnh cho ta và Vạn bá vương tham gia vào cuộc truy bắt mầm mống kẻ diệt đạo. Chính ông ta cung cấp vị trí của Lãnh Oán cho ta để ta cùng đám Phương Hạo đuổi đến trước. Nam Hoang cũng là phạm vi quản lý của ông ta, trừ phi ông ta động tay động chân, bằng không Đạo Tử lệnh không thể nào xuất hiện tình trạng này được… Phùng Hằng xuất hiện không phải ngẫu nhiên, xung quanh e là còn rất nhiều cao thủ của ngũ đạo tự phong đang mai phục chờ Vạn bá vương xuất hiện!”

Hoắc Tôn chợt nhìn ra mưu đồ sâu xa trong đó, Phương Hạo dường như đọc được suy nghĩ của y liền cười lạnh:

- Biết thì đã muộn, kẻ diệt đạo cái gì chứ? Đó chỉ là cái cớ để ngũ đạo tự phong bọn ta danh chính ngôn thuận giết chết Vạn Vô Địch mà thôi. Vì tranh giành kẻ diệt đạo nên chúng cao thủ trẻ tuổi của lục giới hỗn chiến, Vạn Vô Địch không may chết đi, cái lý do này đưa ra thì nhân giới không thể vin vào đó mà triển khai chiến sự…

Kể từ lúc Phong Vị lão thiên sư đánh phá ra Đế cảnh thì địa vị nhân tộc đã được nâng lên tầm cao mới, phong quang cơ hồ sánh ngang với tiên giới của vị đọa lạc tiên năm xưa. Nhân tài theo đó cũng xuất hiện lớp lớp, Vạn Vô Địch, Bạch Kỳ Giai Bạch công chúa, Lý Ẩn, Khán Bất Xuyên, Thái Phong Điên… Tất cả những nhân tài này quá đỗi xuất chúng khiến cho giới cao tầng của ngũ đạo tự phong lo sợ. Nhìn cách bọn họ trưởng thành, ai cũng dần hồi tưởng lại về thế hệ hoàng kim đã đưa nhân tộc vươn lên thoát khỏi ách thống trị của tiên tộc, xây dựng nên Cửu Thiên Thập Địa, cơ nghiệp giúp nhân giới tồn tại bền vững hơn năm mươi vạn năm.



Nhất là Vạn Vô Địch, đây chính là kẻ khiến giới cao tầng của ngũ đạo tự phong kiêng dè nhất.

Đừng nhìn vị trí thứ tư trên Phong Vân bảng của y mà lầm tưởng. Trên người y đúng như cái tên, toát lên vẻ vô địch không thể chống lại trong cùng thế hệ. Hơn hết là tinh thần trung thành tới mức “ngu trung” của y với Bạch Hoàng, với nhân tộc càng khiến đám người sau màn kia động dung.

Nếu không phải lục giới từng có hiệp ước là để lớp trẻ tự do phát triển, thế hệ trước tuyệt đối không được can dự bằng không sẽ chịu sự trừng phạt đồng loạt của những giới còn lại, cộng thêm việc Phong Vị lão thiên sư đang là cường giả mạnh nhất thì đám người sau màn kia đã động thủ với Vạn Vô Địch từ lâu.

- Nếu cho y một ngàn năm, y nhiều khả năng sẽ trở thành tồn tại như vị đọa lạc tiên kia. Đến lúc đó ngũ đạo tự phong e là sẽ chính thức nằm dưới gót chân của đám thấp kém nhân tộc, bị chúng chà đạp trả thù rửa hận cho những năm tháng tiền thái cổ không thương tiếc…

Có một cường giả Ứng Kiếp thế hệ trước đã lạnh lùng dự đoán như vậy.

Đó là mồi lửa để dẫn tới tới vụ việc ngày hôm nay phát sinh, khi mà từ nội bộ bên trong nhân tộc có kẻ làm nội ứng, cùng với ngũ đạo tự phong bày ra một vở kịch kẻ diệt đạo hết sức hoàn mỹ để đưa Vạn Vô Địch vào tròng.

Không hiểu là sự vô tình hay sắp đặt sẵn trong số mệnh mà Độc Cô Minh lại xuất hiện vào đúng thời điểm này, ngay lúc Vạn Vô Địch bị chúng tu sĩ trẻ tuổi ngũ đạo tự phong vây công, chẳng những thế còn vướng theo một Hoắc Tôn, một Lãnh Oán, và một Dược Thiên Sầu.

Hoắc Tôn thì thôi, dù sao cũng là một đạo tử bình thường, nhưng Lãnh Oán và Dược Thiên Sầu thì tầm quan trọng không nhỏ chút nào. Kế hoạch hôm nay của ngũ đạo tự phong xem như được lời thêm một người, tiêu diệt được một đan sư thiên tài - kẻ trong tương lai sẽ thay thế Đan Thánh và Đan Tiên.

Chiến tranh là vậy, phải suy tính đường dài trong vạn năm, bao giờ bắt nguồn từ việc triệt tiêu toàn bộ những mầm non tương lai của đối phương. Một giới mà chỉ toàn những kẻ già nua hết thời, giới đó chẳng khác nào đang trên con đường tuyệt diệt.

Quay lại hiện tại, nghe Phương Hạo nói vậy, Hoắc Tôn cười tự giễu, sau đó sự hung tợn trong mắt càng nhiều hơn. Dường như y đã chẳng còn gì để mất nên cũng bắt đầu thiêu đốt tu vi huyết mạch, muốn quyết sinh tử một phen với Phương Hạo.

- Vạn bá vương sẽ không đến đây đâu, ngũ đạo tự phong các ngươi đừng mơ tưởng nữa. Một ngàn năm sau Vạn bá vương sẽ trở thành nỗi khiếp sợ của các ngươi, cứ chờ ngày ngài đạp bằng ngũ giới, nô dịch tiên tộc đi!

Nguyên lực va chạm tiên lực, Phương Hạo và Hoắc Tôn, Độc Cô Minh đánh nhau đến long trời lở đất.

Độc Cô Minh không phải kẻ ngốc, thông qua những lời chế giễu của hai bên, hắn cũng hiểu được phong phanh mọi chuyện.

Nhưng sở dĩ hắn lựa chọn giữ tu vi ngoài việc muốn ước lượng chiến lực bản thân còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn. Hành vi của hắn có thể nói điên cuồng đến cực điểm nhưng nếu thành công sẽ đem lại hiệu quả rất lớn, đó chính là cách duy nhất để bản thân có thể cứu trọn vẹn Lãnh Oán và Dược Thiên Sầu ra ngoài.