270: Đâu Chỉ Là Nhân Giả Vô Địch


Người còn chưa tới, giọng nói đã như sấm rền vang vọng khắp thảo nguyên bao la, mường tượng mãnh sư chốn sơn lâm đang gầm thét ra oai với muôn thú, còn tiếng vó ngựa chẳng khác nào từng tiếng trống trận liên tục gõ thùm thụp vào trái tim mỗi người, kích phát đấu ý, chiến ý trong lòng họ.
Theo giọng nói cuồng phóng kia cất lên, một thân ảnh mặc áo bào nâu dáng người cao lớn cưỡi trên lưng hắc mã xuất hiện từ phía xa nơi đường chân trời.

Lưng gã hơi nghiêng, cơ thể chúi về phía trước để tốc độ cưỡi ngựa được nhanh hơn.

Trong gió lốc cuồn cuộn, áo bào của gã cũng tung bay phấp phới như hoà mình vào sự mênh mông của thảo nguyên rộng lớn.

Mặc dù còn ở khoảng cách khá xa nhưng gương mặt gã vẫn được mọi người quan sát hết sức rõ ràng.
Đó là một nam tử tuổi tầm ba lăm sở hữu mái tóc xoăn dài xoã ngang vai.

Mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng kèm theo đó là bộ râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng trông vô cùng nam tính.

Nhìn cặp mắt lấp lánh thần quang của gã, người đối diện không khỏi nảy sinh cảm giác phi phàm, bất khuất, giống như dù bầu trời có sập xuống cũng không cách nào lay chuyển được bản tâm của gã.

Ở điểm này, gã rất giống với Độc Cô Minh, nhưng ánh mắt của Độc Cô Minh không thể nào cuồng phóng bá đạo được như gã.
Theo gã thúc ngựa đi tới, từng tầng uy áp cũng lan tràn khắp thiên địa, tạo cho tất cả cảm giác càn khôn xoay chuyển, nhật nguyệt đổi dời , bầu không khí chợt trầm trọng nặng nề giống như hoá thành những ngọn núi lớn đè xuống trái tim mỗi người.
Đấu ý hào hùng!
Chiến ý thiêu đốt!
Sát ý mãnh liệt!

Hiệp ý bàng bạc!
Cuồng ý nghịch loạn!
Hào ý tung hoành!
Sáu loại thần thái này giống như đồng thời xuất hiện trên người nam tử đang cưỡi trên lưng hắc mã kia, hoà quyện vào nhau tạo thành một loại thần thái độc nhất vô nhị, giống như chín tầng trời mười tầng đất này chỉ có mình y là đủ tư cách xưng hùng.
- Bá đạo vô địch!
Phương Hạo hít vào hơi lạnh, thân hình không tự chủ được lui lại mấy bước.
Cánh tay đang cầm cung của Mông Điềm cũng run nhẹ rồi bất chợt thả ra trong vô thức.

Nhưng không có mũi Tam Sắc tiễn nào bắn ra bởi dưới áp lực trầm trọng của Vạn Vô Địch, tâm ma trong lòng chợt xuất hiện khiến y mềm nhũn cả người, nguyên lực đang ngưng tụ ở bàn tay cũng tiêu tan hoàn toàn.
- Hắn mạnh đến vậy?
Mông Điềm nghiến răng ken két.

Mấy lần giao chiến trước Vạn Vô Địch luôn tự áp chế tu vi xuống một cảnh giới, nay dùng toàn lực toả ra ra uy lại khiến Mông Điềm cảm giác đối phương cách biệt với mình quá nhiều, như trời với biển, không tài nào san lấp nổi.
- Vạn bá vương tới rồi...
Đôi mắt Hoắc Tôn ứa ra hai dòng lệ nóng.

Y không mong Vạn Vô Địch tới, nhưng thấy gã ta xuất hiện, trong lòng y bỗng xuất hiện sự ấm áp, an ủi.
Phùng Hằng đầy vẻ ngưng trọng.

Đây cũng là lần đầu tiên y chứng kiến Vạn Vô Địch thả ra toàn bộ khí thế của bản thân, quả nhiên đời này chỉ có mỗi Dịch thần vương vẫn luôn thâm trầm khó đoán đang đứng phía xa là đủ sức tranh phong với gã.
Độc Cô Minh nhìn nam tử tóc xoăn cao lớn đang cưỡi ngựa chạy thẳng tới chỗ mình, từ tận đáy lòng cũng nảy sinh cảm giác rung động.
- Quá mạnh! Không thể tin được lại có tu sĩ luyện được võ công phàm trần đến mức độ siêu phàm nhập thánh như vậy, mười ba hình thái võ đạo đều đi đến tột cùng...
Chỉ người từng luyện võ công phàm trần như Độc Cô Minh mới có thể cảm nhận rõ hơi thở của mười ba hình thái võ đạo đang lan tràn trên cơ thể Vạn Vô Địch.
Chiêu, thức, pháp, thần, thái, hình, phong, niệm, tâm, khí, thanh, hồn, ý!
Mười ba loại hình thái là tột cùng của võ đạo phàm trần, ngay cả một khi qua đến tu luyện giới tu chân vẫn sẽ phát huy được tác dụng tối cao trong đấu pháp, nhất là trong bối cảnh tu sĩ thái cổ chuộng loại hình cận chiến, so lực đạo với nhau như thế này.
Độc Cô Minh chỉ từng nhìn thấy hai người áp dụng rất tốt chúng là Chân Võ Đại Đế và Vương Nhất.

Một người tu vi Phong Vị cảnh, một người chỉ vỏn vẹn Tiên Thai cảnh.

Thế nhưng xét theo khía cạnh nào đó, Vương Nhất lại vượt trội rất nhiều so với Chân Võ Đại Đế ở sự thâm sâu và tinh giản.

Chẳng phải ngẫu nhiên mà Thần Tiêu Nhân Chủ lại nói với Kiếp chủ rằng Vương Nhất là thiên tài tu đạo số một nhân giới xuyên suốt từ thời kỳ thái cổ đến nay.
Khả năng đấu pháp siêu việt như vậy, dù là ở thái cổ e rằng cũng chỉ nam tử tóc xoăn râu quai nón bộ dáng ngang tàng trước mặt là so sánh được mà thôi.
——————————————————————
Khoảnh khắc thân ảnh của Vạn Vô Địch vừa xuất hiện ở nơi chân trời thì những thiên kiêu của ngũ đạo tự phong đang ẩn nấp gần đó cũng biểu tình gấp gáp hẳn lên.
Dễ nhận ra nhân thủ ở nơi gần nhất với chỗ Độc Cô Minh có ước chừng ba trăm người.

Trong đó dẫn đầu yêu tộc là một nam tử dáng người gầy ốm, giữ trán có một con mắt đang nằm dọc.

Y chính là Lã Vọng, thuộc Thiên Cẩu tộc, trên Phong Vân bảng xếp hàng thứ bảy, cũng là nhân vật đủ sức nặng để so sánh với đám Mông Điềm.

Cùng đi với y còn có không ít yêu đạo tử nổi danh.

Có thể nhắc đến Tử Kim Thần Long Tử Trạch, Cửu Vĩ tộc Mị Hồ, Kim Sí tộc Lăng Sở...
Kẻ dẫn đầu thế hệ trẻ minh tộc đương thời chính là Giáng Tam Thế và Quân Đồ Lợi.

Trong đó Quân Đồ Lợi hùng mạnh nhất, chiến lực tuy nói có vẻ thấp hơn Bất Động một chút nhưng cách hành sự rất trầm ổn, mang phong thái rất giống Dịch Thiếu Quân của thần tộc.
- Nghe hiệu lệnh của ta, đạo tử dưới trướng toàn bộ tiến ra bao vây Vạn Vô Địch, ngăn không cho nhân tộc tiếp ứng hắn.

Ta và Giáng Tam Thế sẽ liên thủ hỗ trợ cho ba kẻ Dịch, Mông, Phùng.
Quân Đồ Lợi thân mặc chiến giáp màu tím, quay đầu ra lệnh cho chúng đạo tử minh tộc.

Lẫn trong số này có một gã thanh niên dáng người hơi thấp bé một chút, khuôn mặt cũng bị hủy hoại một bên, không dễ nhìn chút nào.

Đám đạo tử xung quanh hoàn toàn không để ý đến y, liên tục chen lấn xô đẩy.

Sau khi nghe lệnh của Quân Đồ Lợi, đám đạo tử mới lần lượt tản ra di chuyển về hướng đã được phân phó.
Giáng Tam Thế cũng rất vội vã nhưng trước khi rời đi vẫn ngoái đầu lại nhìn gã thanh niên thấp bé này, nghiêm túc nói:
- U Minh, ngươi là ca ca ruột của Bất Động.

Ngươi phải cẩn thận một chút, nếu ngươi có mệnh hệ gì ta khó ăn nói với hắn.

Đừng đến gần chỗ bọn ta giao tranh với Vạn Vô Địch, cứ đứng xa xa chờ lúc gã kiệt sức rồi tham gia cũng được, ngươi sẽ vẫn được tính chiến công!
- U Minh lãnh mệnh, đa tạ Giáng đại ca đã quan tâm...
Thanh niên đưa tay ôm quyền cảm tạ, hơi thở toả ra có chút yếu nhược.

Lúc y ngẩng đầu lên thì Giáng Tam Thế và Quân Đồ Lợi đã bay đi mất, đến bây giờ trên gương mặt y mới xuất hiện nụ cười khó đoán.

Giữa làn người tất bật đông đúc, sát khí dâng tràn, thần thái y toả ra thật sự rất khác biệt.

Tuy nhiên sự khác biệt này rất nhỏ, trừ phi là hạng người cực kỳ tinh tế, bằng không sẽ chẳng bao giờ nhận ra nổi.
--------------
Đám Độc Cô Minh đang ngưng trọng nhìn về nơi Vạn Vô Địch thúc ngựa chạy tới thì từ bốn phương tám hướng bỗng xuất hiện uy áp dồn dập.

Những uy áp này đến từ đủ loại chủng tộc, tiên có, ma có, quỷ thần yêu cũng có, nhưng tuyệt nhiên không có nhân.
"Nhân" trước giờ rất ít khi xuất hiện trong tình trạng chủ động tấn công các chủng tộc còn lại, vì bọn họ rất yếu nhược, là tộc đàn sinh sau đẻ muộn, đừng nói gì diện tích, đến số lượng thành viên còn ít hơn ngũ đạo tự phong gấp nhiều lần.

Thậm chí ở "nhân" còn dính theo chữ "phàm", xen lẫn với thế giới tu luyện giả chính là thế giới phàm nhân, loại sinh mạng mà theo cách nói của ngũ đạo tự phong là yếu nhược hơn cả đám yêu thú vừa mới chào đời.
Nhưng hiện tại có một "nhân" đang muốn thay đổi sự cố hữu này.


Gã đang thúc ngựa chạy về phía cả trăm thiên kiêu ngũ đạo tự phong vừa hạ xuống trước mặt đám Dịch Thiếu Quân, Phùng Hằng Mông Điềm, phía sau lưng là gần hai trăm đạo tử khác cũng vừa xuất hiện kết hợp với hai bên trái phải ập tới tạo thành vòng vây hình tròn nhốt gã vào trong.
Nếu là "nhân" bình thường ắt sẽ sợ tới vỡ gan vỡ mất, quỳ xuống lạy lục van xin ngay lập tức.

Nhưng "nhân" này lại thúc ngựa với vẻ kiên định bất khuất, giống như là tử sĩ đi tìm cái chết, quyết tâm phải nhảy vào quỷ môn quan thì mới cam lòng.
Có lẽ chính loại tâm thái hiên ngang này giúp cho gã càng đi tới thì khí thế toả ra lại càng mạnh, bá đạo càng lan tràn khiến cho chúng thiên kiêu ngũ đạo mới chính là người phải sợ hãi, thần sắc ai nấy cực kỳ nghiêm trọng, nguyên lực toàn thân thúc dục đến cực hạn.
"Hí!!!"
Vạn Vô Địch ghì chặt dây cương, hắc mã lập tức chồm người lên cao hí dài một tiếng vang động thảo nguyên.
Đối diện với vòng vây đông đảo thiên kiêu đạo tử vừa được thiết lập xung quanh mình, gã vẫn chẳng hề tỏ vẻ gì, chỉ điềm tĩnh nhìn Hoắc Tôn và Độc Cô Minh ở dưới đất phía xa đang bị chúng yêu tộc canh chừng.

Sau đó gã làm ra một hành động khiến tất cả phải rùng mình.
Vạn Vô Địch xuống ngựa.
Gã xuống ngựa theo cách rất bình phàm, chẳng có gì là đặc biệt, giống một hiệp khách lãng tử vừa mới xông pha giang hồ nay trở về nhà gặp huynh đệ của mình.
- Vạn bá vương...
Hoắc Tôn run rẩy nhìn Vạn Vô Địch chậm rãi đi về phía mình, đám thiên kiêu đạo tử ngũ đạo tự phong mặc dù đông đảo nhưng vẫn không dám vọng động, bất giác tự tách làm hai hàng cho gã bước đi.
Đầu Vạn Vô Địch ngẩng cao, lưng thẳng như bút, thần thái phóng khoáng ngang tàng, không để thiên hạ anh hùng vào mắt khiến tất cả phải động dung.
- Đây mới thực sự là phong thái của Nhân Giả Vô Địch...
Phùng Hằng trên bầu trời siết chặt nắm đấm.

Khát vọng biến mạnh trong lòng càng gia tăng.
Mà Dịch Thiếu Quân chỉ lắc đầu:
- Đâu chỉ là Nhân Giả? Hắn là Chiến Giả, Đấu Giả, Sát Giả, Cuồng Giả, Hiệp Giả, Hào Giả...!Tất cả đều là vô địch...
Nhân Giả chỉ thuộc về riêng nhân tộc, mà sáu xưng hào kia lại thuộc về chung toàn bộ lục giới.
Mông Điềm không phục:
- Dịch thần vương nói vậy là tự nhận không bằng hắn sao?
Dịch Thiếu Quân điềm tĩnh đáp:
- Không bằng người là tốt, lòng vẫn sẽ còn khát vọng tranh bá.

Một khi ngươi cảm thấy cả thế gian này không bằng ngươi, khi ấy ngươi sẽ trở nên tịch mịch, tráng chí trong lòng mất hết, đường tu đạo cũng sẽ dừng lại.

Ta vĩnh viễn cảm thấy bản thân thua người, đường của ta cũng sẽ vô biên vô tận, đi mãi không thấy tận cùng...

271: Bá Vương Nghịch Đạo

Lã Vọng của yêu tộc nhìn Vạn Vô Địch hiên ngang bước tới mà không ai dám cản đường, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác bất lực. Vì để khơi dậy chiến ý trong lòng mọi người, y mới hừ lạnh nói lớn:

- Vạn Vô Địch, thiên đường hữu lộ ngươi không đi, địa ngục vô lối ngươi lại đâm đầu vào. Hạng người hữu dũng vô mưu không biết sống chết như ngươi, ta thật chẳng hiểu sao đến giờ vẫn tồn tại...

Vạn Vô Địch tiến lại gần chỗ Hoắc Tôn, mới phất tay một cái liền chấn tan uy áp của Phùng Hằng, sau đó dìu y đứng dậy rồi mới hướng về Lã Vọng điềm đạm đáp:

- Nếu ai cũng thông minh như các ngươi thì lấy ai ngu ngốc, nếu ai cũng ham sống sợ chết thì lấy ai xả thân vệ quốc! Mọi người cứ việc làm kẻ thông minh, kẻ ngốc cứ để ta. Vạn Vô Địch ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục...

- Vạn bá vương, vì chúng ta mà ngài phải gặp nguy hiểm, không đáng...

Hoắc Tôn tỏ vẻ bùi ngùi. Vạn Vô Địch chính là thần tượng của toàn bộ lớp trẻ nhân giới hiện nay. Ảnh hưởng tới cách hành sự của rất nhiều người.

Nhìn Vạn Vô Địch lấy hiệp nghĩa làm đầu, ngươi cũng sẽ bất giác hiệp nghĩa như gã.

Nhìn gã trung thành son sắc với Bạch Hoàng, ngươi cũng sẽ bất giác trung thành son sắt như gã.

Tất nhiên, dẫu có thế nào cũng chỉ là sự phản chiếu, rất khó để trở thành phiên bản gốc thực sự.

Trong thiên địa này, Vạn Vô Địch vĩnh viễn là duy nhất, độc nhất không thể trùng lặp.

Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Hoắc Tôn và ánh mắt trầm tư của Độc Cô Minh, Vạn Vô Địch mới nói:

- Chỉ cần là anh kiệt nhân tộc thì Vạn ta đều xem như huynh đệ thân tình, có gì mà đáng với không đáng? Có ta ở đây, chẳng ai làm tổn hại được các ngươi...

Gã nói với biểu tình cực kỳ chân thành, vẻ thẳng thắn hiên ngang khiến mọi người phải động dung.

Độc Cô Minh đứng dậy lau đi máu tươi nơi khoé miệng, mắt nhìn đám thiên kiêu đạo tử hùng mạnh của ngũ đạo tự phong đang vây xung quanh, hắn trầm mặc lên tiếng:

- Bọn họ quá đông, Vạn huynh dù mạnh nhưng muốn nghịch thiên e rằng sẽ phải trả giá đắt!

Nào ngờ Vạn Vô Địch vẫn không sợ mà lại cười vang. Mái tóc xoăn của gã tung bay trong gió, lộ ra vầng trán cao thẳng, giữa trán như có đấu chí ngút trời đang toả ra phối hợp với đôi mắt ngập tràn chiến ý, sau khi cuồng tiếu một trận đã đời liền khoát ống tay áo nói:

- Thế nào là Vạn Nhân Địch? Nếu không chân chính đối mặt với vạn người, chiến thắng tất cả thì làm sao thành tựu được. Huồng hồ đích đến của ta không chỉ là Vạn Nhân Địch...

Dừng một chút, gã nói tiếp, từng câu từng chữ như xoáy vào sự trầm mặc của chúng thiên kiêu ngũ đạo tự phong:

- Trận này nếu giết không nổi ta, đạo tâm của các ngươi ắt bị phá hủy, vĩnh viễn lưu lại hình bóng của ta. Ngũ đạo tự phong bất quá cũng chỉ có vậy, nhất là tiên tộc các ngươi, thảo nào mấy chục vạn năm không sản sinh ra được vị đoạ lạc tiên thứ hai.



- Ngươi... khinh người quá đáng! Chết đến nơi còn không biết điều!

Phùng Hằng đỏ mặt, trong lòng có chút phẫn hận.

- Còn cả ngươi Dịch Thiếu Quân! Ta từng rất khâm phục ngươi, cho rằng thời đại này ngươi sẽ trở thành đối trọng của ta, là động lực giúp ta vượt qua giới hạn. Nhưng hiện nay ngươi đứng chung với đám ô hợp này thật khiến ta thất vọng...

Giọng của Vạn Vô Địch vang vọng khắp thảo nguyên, thậm chí ẩn tàng nguyên lực hùng hậu đến mức khiến mọi người xuất hiện ảo giác cả Nam Hoang đều sẽ nghe được câu chế giễu này. Chúng đạo tử thần tộc tức giận vô cùng, đang muốn xông ra bênh vực vị thần vương trẻ tuổi của mình nhưng lại bị Dịch Thiếu Quân khoát tay ngăn cản, đoạn điềm tĩnh nói:

- Vạn Vô Địch, hôm nay ta sẽ không ra tay mà đến để đưa tiễn ngươi, không cần khiêu khích ta, chính ngươi cũng biết những lời này là vô dụng, chẳng thể nào ảnh hưởng ta được...

Bên cạnh Vạn Vô Địch, Hoắc Tôn nhỏ giọng:

- Bá vương đừng khinh địch, ở đây tề tựu những anh tài kiệt xuất nhất lục giới. Nếu có cơ hội chạy thoát thì cứ chạy, không cần bận tâm đến chút sỉ diện hư ảo làm gì. Dù sao hôm nay dưới sự vây công của mấy trăm thiên kiêu đạo tử mà ngài còn thoát thân được cũng đủ vang danh thiên hạ rồi...

Vạn Vô Địch cười cười, thần thái cử chỉ vẫn vô cùng ung dung, dường như trên đời này chẳng có gì đáng cho gã phải bận tâm. Có lẽ cuộc sống giang hồ lúc còn là phàm nhân đã ảnh hưởng sâu đậm đến gã.

Hiệp khách lãng tử ai mà chẳng xem cái chết nhẹ tựa lông hồng? Không cầu cả đời an nhiên, chỉ cầu một đời thống khoái.

- Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ không đủ cho ta đánh... Vị huynh đệ này, có biết giết người không?

Nghe Vạn Vô Địch chợt hỏi mình, Độc Cô Minh mỉm cười gật đầu:

- Cũng biết một chút!

- Vậy ngươi theo ta giết người!

Vạn Vô Địch ôn tồn.

Hoắc Tôn ngơ ngác hỏi:

- Vậy còn ta?

- Ngươi không biết giết người thì ở đây trông ngựa cho ta. Ngựa của Vạn Vô Địch này tuy không phải yêu mã cấp cao gì nhưng từng cùng ta trải qua trăm trận bất bại, là bạn đồng hành của ta. Trừ phi ta ngã xuống, bằng không khi ta còn tồn tại, kẻ nào động đến nó dù chỉ một cọng lông cũng nhất quyết thề rằng đời này kiếp này phải diệt mười tộc kẻ đó, khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn...

Giọng nói của Vạn Vô Địch kèm theo mùi vị sát khí và huyết tinh cực kỳ nồng đậm khiến tất cả lạnh gáy, hiểu rằng gã không nói chơi. Dù sao cũng chỉ là một con yêu mã tầm thường và một tên nhân đạo tử tàn phế, chẳng ai muốn tính toán với hai bọn họ. Hiện tại cứ tập trung giết Vạn Vô Địch và Độc Cô Minh trước rồi tính.

Sau khi Hoắc Tôn di chuyển tới bên cạnh hắc mã rồi ngồi xuống, Vạn Vô Địch mới quay sang nói với Độc Cô Minh:



- Huynh đệ, ta biết ngươi còn ẩn tàng thực lực, giờ phút này mà còn che giấu sẽ chết rất thảm đó.

- Vạn huynh muốn ta làm gì?

Độc Cô Minh xốc lại tinh thần, đưa mắt nhìn một lượt bốn phía xung quanh rồi hỏi.

Vạn Vô Địch nhìn Phùng Hằng đang lơ lửng trên trời cao, tiên khí hoá thành sương khói bao bọc thân thể, nghiêm túc nói:

- Ta cần ngươi giết Phùng Hằng, chỉ vậy là đủ, ngươi làm được chăng?

Độc Cô Minh trầm mặc, việc này hiện tại có chút quá sức với hắn. Phùng Hằng có tu vi Tiên Thai trung kỳ, mà hắn cho dù giải khai toàn bộ phong ấn cũng chỉ là Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong, trừ phi hắn dùng luôn con đường đạo vận để đối địch. Nhưng mà như vậy lại phá vỡ kế hoạch ban đầu của hắn, về sau khó lòng cứu được Dược Thiên Sầu và Lãnh Oán đang trốn trong động phủ dưới đáy âm cốc.

Thấy Độc Cô Minh chần chừ, Vạn Vô Địch nói tiếp:

- Ta phải cùng lúc với hơn ba trăm đạo tử mà còn chưa biểu tình phiền muộn như ngươi. Nếu chỉ một Phùng Hằng còn không giết nổi tương lai nói gì đến dương danh lập vạn, trở thành hào kiệt nhân giới?

Dù nói vậy nhưng gã cũng không cần nghe câu trả lời của Độc Cô Minh, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ mấy cái ra chiều động viên. Kế đến gã bước ra phía trước mấy bước, đảo mắt nhìn hết một lượt bốn phương tám hướng xung quanh, sau đó thu lại nụ cười trên môi, lạnh lùng nói:

- Các ngươi chẳng phải muốn giết ta sao? Lên đi!

Quần hùng im lặng không ai phát ra âm thanh nào. Ngay cả Dịch Thiếu Quân cũng rơi vào trầm mặc.

Giáng Tam Thế siết chặt nắm đấm, muốn lao lên nhưng lại bị ánh mắt của Quân Đồ Lợi ngăn cản.

Rất rõ ràng bọn họ hiểu được kẻ lao lên đầu tiên ắt phải hứng chịu đòn tấn công trong trạng thái sung mãn nhất của Vạn Vô Địch. Bình thường khi gã áp chế một đại cảnh giới đã khó đón đỡ, này bùng phát hết tu vi thì một kích cũng đủ lấy mạng bất cứ kẻ nào, chẳng ai dại dột mà đứng đầu đón sóng, trở thành con tốt thí mở đường cho chiến công của người khác.

- Ha ha ha...

Vạn Vô Địch ngẩng đầu cười vang, mái tóc xoăn bay cuồng loạn trong gió, gã xoay người một vòng sau đó sát khí dâng lên, nguyên lực hùng hậu từ trong Khổ Hải cũng bắt đầu được áp súc tích tụ, chẳng mấy chốc đã chạm đến cực hạn như lò so bị đè nén, chỉ chờ cơ hội là sẽ bùng nổ.

Quần hùng thấy vậy vội vã lui lại một bước, đưa tay thủ thế, chuẩn bị đánh ra thần thông mạnh nhất của mình.

- Các ngươi người đông thế mạnh mà vẫn không dám làm gì ta. Đã như vậy để họ Vạn này ra tay trước, Bá Vương Nghịch Đạo!

Vạn Vô Địch ngửa mặt lên trời thét lớn, hai cánh tay giang rộng ra hai bên, thần sắc điên cuồng đến cực điểm.

Lấy gã làm trung tâm, một cuồng phong khủng khiếp thổi bùng ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã khiến cho hơn mười đạo tử yếu nhất nổ tan xác.