274: Người Như Thần!


Danh Quyết hướng về quần hùng đang dồn sự chú ý lên mình, cất giọng hùng hồn:
- Thần tộc đều cho rằng ta thua Dịch thần vương nhưng chưa từng có ai biết rõ chiến lực của ta thực tế ra sao.

Hôm nay dưới ánh mắt chú mục của quần hùng, ta muốn các ngươi biết ai mới là đệ nhất thần tộc...
- Thú vị, hôm nay là đại hội "đồ Vạn" hay là đại hội Hoá Long? Ai cũng muốn như cá chép vượt vũ môn hoá thành rồng vàng bay lượn chín tầng trời.

Rốt cuộc còn biến số nào không đây?
Giáng Tam Thế cười cười, không hề để ý tới phía xa lẫn trong chúng đạo tử minh giới có một thanh niên dáng người gầy gò, khí tức yếu nhược nhưng ánh mắt lại sáng rực đang nhìn về phía Vạn Vô Địch.

Miệng y lẩm bẩm:
- Đệ nhất sao? Đệ nhất Minh tộc chẳng phải là ca ca Bất Động của ta ư? Vậy còn ta? Nếu ta bỏ qua tất cả cố kỵ, phóng tay đại sát một trận thì liệu có thể nghịch chuyển tất cả, thay thế ca ca của ta trở thành cường giả được vạn chúng chú mục hay không?
Vạn Vô Địch nghe Danh Quyết nói xong liền ngẩng đầu cười vang:
- Các ngươi là muốn giết ta hay xem ta như viên đá lót đường đây? Nếu đã có hùng tâm như vậy thì lên hết đi, chiến một trận cho thống khoái!
Lời vừa dứt cuồng phong đã nổi lên, Vạn Vô Địch và Danh Quyết lao vào nhau.

Hai bên thi triển võ đạo phàm trần đến mức xuất thần nhập hoá.

Danh Quyết đích thực không hề khoác lác, y là người đầu tiên đủ sức tranh phong trong vòng trăm chiêu với Vạn Vô Địch chứ không bị áp đảo hoàn toàn như những đạo tử khác.
Dịch Thiếu Quân đứng lơ lửng giữa bầu trời, Kim Ô chiến giáp dưới ánh nắng gay gắt lấp lánh ánh vàng, tay phải của y đặt trên Thắng Tà thần kiếm.

Đáng lý ra nhìn y như vậy người ta phải có cảm giác huy hoàng mỹ lệ, nhưng thứ mọi người cảm nhận được chỉ là sự thâm trầm, đa đoan đến cực điểm.

Y chưa từng cười, dường như sẽ vĩnh viễn không bao giờ cười.

Mặc dù nghe Danh Khuyết hạ thấp mình trước mặt quần hùng nhưng vẫn bảo trì một sự điềm tĩnh khó tin.
Không ai biết y đang nghĩ gì trong đầu, mọi suy nghĩ toan tính đều bị vẻ mặt dửng dưng kia che giấu hoàn toàn.
Ở phía xa, Độc Cô Minh đang lạc giữa vòng vây chúng đạo tử tiên tộc.
Đây là lần đầu tiên hắn giao chiến với tu sĩ khác chủng tộc nên khá lạ lẫm.

Không giống như nhân tộc thần thông khá hỗn tạp, thần thông của tiên tộc lại rất hoa mỹ thanh thoát.

Dù sát chiêu cũng như tiếu lý tàng đao, giấu sát cơ vào trong nụ cười, không hề khiến hắn cảm nhận được sự hung hiểm.
Thiên Nhai kiếm phát ta từng tiếng long ngân vang vọng, chém ngang bổ dọc cực kỳ dứt khoát.

Những đạo kiếm khí lăng lệ từ nó phát ra gần như không pháp bảo nào chống đỡ nổi.

Điều này khá dễ hiểu khi Độc Cô Đại Đế ở tương lai đã đi đến bước cuối của Đế cảnh.

Nếu xét ở thời thái cổ cũng tức ngang bằng với Phong Vị lão thiên sư bây giờ.

Đế bảo do đích thân ông ta dùng tinh huyết luyện ra đâu thể nào tầm thường được.
- Quái thai nhân tộc sao lại nhiều đến vậy?
Một đạo tử thét thảm thiết khi trúng phải một đạo kiếm khí khiến tay trái đứt lìa, tiên huyết nhiễm đỏ cả mặt đất.
- Vì thời đại này là của chúng ta!
Hoắc Tôn ngồi xếp bằng bên cạnh hắc mã của Vạn Vô Địch, hồ hởi lớn giọng nói.
- Đúng vậy, Hoắc đệ đệ nói hay lắm! Thời đại này là của nhân tộc chúng ta!
Vạn Vô Địch cười ha hả, hào khí dâng lên, quyền đầu càng lúc càng nặng khiến cho Danh Quyết tê rần cả hai tay.
- Đây là quyền pháp gì?
Danh Khuyết nghiến răng hỏi.

Y từng dung nhập vào trong giang hồ ở những quốc gia phàm nhân của nhân tộc, học qua vô số võ công tinh diệu nhưng chưa từng nhìn thấy loại quyền pháp dũng mãnh bá đạo mà Vạn Vô Địch đang dùng.
- Đây là Hùng Kê quyền, bộ quyền pháp cơ sở của võ giả Việt quốc, ngay cả những tiểu hài đồng sáu tuổi cũng thuộc nằm lòng.

Ta thấy ngươi am hiểu võ đạo phàm trần như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghe nói đến sao?
- Cái gì? Ngươi dùng quyền pháp cơ sở đánh với ta?
Danh Quyết nghẹn họng.

Kình phong trước mặt lại nổi lên như vũ bão khiến y tối tăm cả mặt mũi.
Giọng Vạn Vô Địch lạnh lùng vang lên:
- Người học võ chú trọng nhất nền tảng.

Ngươi bỏ dễ tìm khó, cơ sở còn chưa tinh thông mà lại dám học võ công cấp cao, đúng là tự tìm đường chết!
- Không thể nào! Ta không tin hơn bốn mươi bộ võ công thượng thừa ta luyện thành lại không đánh thắng được một bộ Hùng Kê quyền của ngươi!
Danh Khuyết đại nộ, tung chiêu với tốc độ như điện xẹt, nội kình ẩn tàng cực kỳ khủng khiếp.

Nhưng Vạn Vô Địch lại càng nhanh hơn, quyền đầu nặng như núi.

Từng quyền từng quyền giáng xuống khiến Danh Quyết nội thương hộc máu.
- Thủ Thí Tranh Hùng!
- Phi Trảo Thượng Xung!
- Thương Như Bạch Hổ!
- Kiếm Tựa Thanh Long!
- Tiễn Tăng Ư Trác!
- Câu Thọ Tứ Hùng!
Vạn Vô Địch vừa đánh vừa lạnh lùng nói, giống như để chứng minh cho Danh Quyết thấy y đã sai hoàn toàn trong cách luyện võ của mình.
Mà Danh Quyết lúc này đây đã hết khả năng phản kháng, mỗi một lần giọng nói của Vạn Vô Địch vang lên là trên người y lại trúng mấy chục đòn, máu tươi không ngừng ọc ra, mặt mũi tím đen.

Nếu không phải sở hữu thân thể thần tộc thì y đã sớm chết từ lâu.
- Trầm Thiên Sở Tứ!
- Nhược Thọ Kỳ Trung!
Vạn Vô Địch gằn giọng, một quyền cuối cùng như cuồng phong gió lốc nhắm thẳng vào giữa mặt Danh Quyết.
Chỉ thấy y vẻ mặt đờ đẫn, miệng hiện lên nụ cười tâm phục khẩu phục, đã chấp nhận cái chết.
Nhưng cuồng phong kia chỉ chạm đến đầu mũi của y đã dừng lại, quyền lực hoàn toàn tiêu tán vào trong hư không.

Y còn đang sững sờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lại nghe Vạn Vô Địch cất giọng trầm trầm:
- Nhớ kỹ, võ mạnh vì người, không phải người mạnh vì võ.

Chỉ cần ngươi đủ mạnh thì một quyền tùy ý cũng đủ vô địch thế gian, đừng quá phụ thuộc vào những thứ phù phiếm tô vẽ thêm bên ngoài.
- Vì sao không giết ta...
Danh Quyết khàn khàn hỏi.
Chỉ thấy Vạn Vô Địch tung mình lên giữa không trung, sau khi một chưởng đánh chết một tiên đạo tử mới ngoái đầu nhìn Danh Quyết đang đứng ngơ ngẩn dưới đất.
- Cùng là kẻ lấy võ nhập đạo giống nhau, tư chất của ngươi không thua kém ta quá nhiều, chỉ là thiếu một ít hoả hầu.

Trận chiến hôm nay ta chưa chắc đã sống sót trở ra.

Nếu ta chết đi vẫn hy vọng có người giúp ta hoàn thành con đường này...
Lời Vạn Vô Địch khiến Danh Quyết chết lặng, từ tận đáy lòng không khỏi nảy sinh cảm giác kính phục.

Kẻ phàm phu trước mắt lại giống thần hơn cả thần tộc, thậm chí xét theo khía cạnh khí độ, có lẽ còn vượt trên thần một bậc.
Người, như thần!
Thậm chí thắng thần, thắng tiên, thắng ma, thắng yêu, thắng quỷ!
Chỉ duy nhất một mình gã đã khiến cho mấy trăm cường giả trẻ tuổi ngũ đạo tự phong phải câm lặng.
Bá đạo vô địch, hào khí mênh mông, đấu chí cuồn cuộn, chiến ý ngút trời.
Lưỡng quyền đánh xuống thử hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong?
Người như vậy nếu không chết tương lai há còn chỗ dung thân cho những thiên tài khác.


Sinh ra vào thời đại có mặt gã là một sự bất hạnh, nhưng cũng là vận may vì có lẽ cả trăm vạn năm cũng chưa chắc chứng kiến được một nhân vật kiệt xuất thế này.
Trăm vạn năm trước, tiên tộc cũng từng xuất hiện một đoạ lạc tiên kinh tài tuyệt diễm mà đánh cho Thiên Đình thần tộc suýt nữa tuyệt diệt, kiến tạo nên ba mươi ba tầng trời sừng sững đến tận hôm nay.
Bây giờ một Vạn Vô Địch sinh ra, tương lai chẳng biết sẽ thành thế nào nhưng ai nấy đều đang mường tượng đến một tràng cảnh u ám cho ngũ đạo tự phong.
- Đánh đi, các ngươi sợ rồi sao? Các ngươi không đánh thì ta đánh!
Vạn Vô Địch lại ra tay đánh chết mấy yêu đạo tử cấp thấp.

Vì bị phượng hoàng kìm hãm nguyên lực trong cơ thể nên bây giờ gã dùng hoàn toàn võ đạo cận thân để công kích.

Tốc độ diệt chóc giảm lại một chút nhưng phương thức thì tàn nhẫn máu tanh hơn nhiều.
- Tên điên này!
Lã Vọng hốt hoảng khi thấy Vạn Vô Địch lao đến chỗ mình.

Vẫn là Hùng Kê quyền, quyền pháp cơ sở nhưng lại tạo ảo giác cho người hứng chịu rằng đó là môn cấm kỵ thần thông nào đó.
Chiến lực của Lã Vọng quả nhiên rất mạnh, là cùng cấp độ với Danh Quyết phía dưới.

Trong nháy mắt hai bên đã đánh nhau đến long trời lở đất.
- Ha ha, thống khoái, đánh vậy mới đúng là đánh!
Tiếng cười của Vạn Vô Địch vang vọng khắp thảo nguyên bao la, dấy lên chiến ý nhiệt huyết tuổi trẻ trong lòng bao người.
Gã như hoá thân thành hùng sư mãnh long, bá chủ sơn lâm khiến muôn thú không dám tranh phong, đều e dè đứng từ xa nhìn lại.
Lã Vọng dốc hết mười phần thực lực, dù vậy càng đánh càng cảm thấy quá sức, máu tươi từ khoé miệng tự nhiên chảy ra, đây là dấu hiệu của việc bị nội thương.
Vạn Vô Địch cũng không khá hơn, mái tóc xoăn bù xù rối bời, áo bào rách nát như một gã ăn mày.

Gió lớn thổi mái tóc và áo bào gã bay phần phật, mùi máu tươi tanh tưởi từ chiếc áo lan toả ra bốn phương.

Đây là mùi máu được trộn lẫn từ máu của địch nhân và cả gã.
Gã tuy vô địch nhưng vẫn chưa phải bất tử, vẫn sẽ bị thương, thậm chí trọng thương cực kỳ nặng nề.

Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó gã vẫn đứng vững, chẳng những vậy càng đánh càng mạnh, đơn đả độc đấu không có ai là đối thủ.
Chính vì vậy gã lại tìm tới Giáng Tam Thế đang cầm côn đứng thủ thế phía xa, một đạo chưởng lực hùng hậu khiến y bàng hoàng chống đỡ, kế đến bị cuốn vào cuộc giao chiến giữa gã và Lã Vọng.
- Hắn điên rồi!
Quân Đồ Lợi siết chặt trường đao trong tay.
Y vừa nói dứt lời thì Vạn Vô Địch đang đại chiến với Giáng Tam Thế và Lã Vọng lại bất ngờ chuyển hướng lao vọt tới chỗ y.

Một quyền nặng như núi đánh xuống khiến Quân Đồ Lợi chỉ kịp giơ thân trường đao ra đỡ trước ngực, dù vậy kình lực quá mạnh làm y rơi thẳng xuống mặt đất, sau khi đứng dậy bắt buộc phải tham gia vào cuộc chiến này.

275: Tín Niệm

Một Lã Vọng thuộc Tam Nhãn Thiên Cẩu nhất mạch, mạnh nhất trong lớp trẻ yêu tộc.

Một Giáng Tam Thế thực lực cường hãn, nổi danh với Phá Thiên Quỷ Côn, xếp hạng thứ ba tại minh giới.

Thêm một Quân Đồ Lợi kiệt xuất uy danh gần như sánh ngang với Bất Động, thậm chí còn xếp trên Giáng Tâm Thế một bậc, là nhân tuyển cho vị trí Minh Hoàng trong tương lai.

Ba kẻ này thường ngày như thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi khi xuất hiện đều sẽ gây ra náo động cực lớn, được thế hệ trẻ tuổi ở giới diện của mình hết sức kính ngưỡng vậy mà giờ đây lại bị một nam tử nhân tộc đánh cho tối tăm mặt mày. Thậm chí một mình gã chấp cả ba người trong tình trạng bị phong bế nguyên lực, thân thể còn có vô số vết thương chí mạng.

Nếu là nhân loại bình thường ắt đã chết từ lâu, nhưng không hiểu vì sao gã vẫn còn sống, khí phách vẫn hiên ngang, lưng thẳng vẫn như bút. Ánh mắt gã không có chút nào mờ đục mà càng lúc càng sáng rực, quyền pháp cũng càng cương mãnh bá đạo hơn.

Bốn thân ảnh vờn nhau qua lại, vô số tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất như bị dư chấn cuộc chiến sới tung lên để lại rất nhiều cá. hố sâu hoắm.

Mông Điềm giương Xạ Nhật cung chờ thời cơ thích hợp nhắm bắn, lần này y muốn dùng tới Tam Sắc tiễn để giết Vạn Vô Địch. Một tiễn này bắn ra sẽ hút cạn bảy thành sinh lực của y, không thể bắn bừa bãi.

- Sảng khoái! Các ngươi còn chờ gì nữa mà không tới đây hết đi?!

Vạn Vô Địch thét lớn, chân đạp cuồng phong tung người nhảy đến chỗ một yêu đạo tử khác.

Thấy nam tử tóc xoăn như ma như thần kia vung trảo lao đến chỗ mình, Tử Kim Thần Long Tử Trạch biến sắc.

- Mẹ kiếp!

Tử Trạch đỏ mặt, vội vã chống đỡ Cầm Long thủ đáng sợ kia. Kết cục của Lạc Cảnh vẫn còn in sâu vào tâm trí gã, gây nên sự ám ảnh không cách nào phai.

- Ha ha, chiến đi! Đứng quan chiến làm gì?

Vạn Vô Địch vung chưởng về phía một nữ tử yêu tộc khác. Đây chính là Mị Hồ của Cửu Vĩ tộc, cũng khá có danh tiếng trong thế hệ trẻ lục giới.

Ngay cả Kim Sí tộc Lăng Cảnh cũng không thoát được liên quan, bị Vạn Vô địch lôi vào cuộc chiến.

- Ngươi điên rồi? Chẳng lẽ hoang tưởng cho rằng lấy sức một người có thể địch cả thiên hạ sao?

- Ngông cuồng, là tự ngươi chuốc lấy!

Sáu vị đạo tử đại nộ, không ngừng thi triển sát chiêu tấn công Vạn Vô Địch.

Chỉ thấy Vạn Vô Địch cười ha hả. Một mình gã đại chiến sáu cao thủ đến hôn thiên địa ám, ban đầu sáu người còn chiếm thế thượng phong nhưng càng đánh lại càng khiếp sợ.

Nam tử tóc xoăn trước mắt chẳng khác nào chiến thần tái sinh, sức lực của gã dường như vô biên vô hạn, sinh cơ lại càng dai dẳng hơn, bất chấp việc trúng phải rất nhiều sát chiêu vẫn sừng sững như một pho tượng. Chẳng mấy chốc đã dồn ép sáu người đến mức không thở nổi.



Trận chiến này kết thúc, giả dụ Vạn Vô Địch không chết thì ắt sẽ danh chấn lục giới, chẳng ai có thể ngăn được con đường trở thành cường giả chấn nhiếp một thời đại của gã.

Thế nhưng chỉ như vậy Vạn Vô Địch vẫn chưa thấy đủ, dường như gã cảm thấy đây vẫn chưa phải cực hạn của mình.

Vì vậy gã tiếp tục tấn công hai thần tộc khác là Hoả Diệm và Thanh Sơn. Hai kẻ này xét về thực lực thì thua kém Danh Quyết một chút nhưng nổi bật ở thiên phú thần thông. Hoả Diệm có khả năng khống chế Tứ Sắc Thiên hoả, còn Thanh Sơn lại sở hữu sức mạnh nguyên thủy khá khủng bố, chỉ xếp dưới Long tộc của yêu giới.

Dưới sự tham gia của hai nhân vật này, cán cân cuộc chiến bắt đầu quân bình một chút.

Thế nhưng chẳng được ít lâu cả tám người lại thở dốc, bị Vạn Vô Địch đánh tới mức khí huyết đảo ngược, lục phủ ngũ tạng tổn thương trầm trọng.

- Hắn muốn đồng quy vu tận sao?

- Ta không tin sức chịu đựng của cơ thể nhân tộc lại mạnh mẽ hơn ngũ đạo tự phong! Tiếp tục đánh!

- Tiêu hao thể lực của hắn!

Lã Vọng trúng một cước vào giữa bụng bay ra xa mấy chục trượng. Có điều y lập tức đứng lên tiếp tục tham chiến bất chấp thương thế trên người.

Tử Trạch tung một cú đấm vòng ngang nhắm vào huyệt Thái Dương nơi đầu của Vạn Vô Địch nhưng bị gã đưa cạnh tay trái lên đỡ, kế đến Vạn Vô Địch biến chiêu, tay trái vòng xuống nơi khớp khủy tay Tử Trạch rồi bẻ ngược lên khiến y đau đớn hét thảm thiết. Đây chính là hai thức Phân Thân, Thác Cốt trong Cầm Long thủ.

- Chết cho ta!

Vạn Vô Địch thét lớn, quyền tay phải giơ lên cao rồi giáng xuống ngực Tử Trạch.

Mà Tử Trạch lại không thể vùng vẫy động đậy vì bị tay trái của Vạn Vô Địch khoá chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền đầu đáng sợ kia đánh lên cơ thể mình.

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Tử Kim Thần Long không hổ là một trong những dòng tộc sở hữu sức phòng ngự biến thái nhất. Một quyền này của Vạn Vô Địch không thể giết y. Nhưng quyền thứ hai, quyền thứ ba, quyền thứ tư của Vạn Vô Địch nhanh chóng tiếp tục giáng xuống. Cứ mỗi quyền lại Tử Trạch phun ra một bụm máu lớn, sinh cơ đã leo lắt như đèn dầu trước gió.

Có điều bảy đạo tử kia lại nhanh chóng áp sát khiến Vạn Vô Địch phải buông Tử Trạch ra, không thể đánh chết hoàn toàn y.

- Dịch Thiếu Quân, ngươi đến đây cho ta!

Vạn Vô Địch như hoá điên, bắt đầu tìm cách lao đến chỗ Dịch Thiếu Quân ở trên cao. Nhưng Dịch Thiếu Quân chỉ khẽ lắc đầu, xoay người một cái đã biến mất. Khi hiện ra lại đã cách xa vị trí ban đầu tới mấy trăm trượng, Vạn Vô Địch không cách nào truy đuổi được.

Chiến trường phía Độc Cô Minh có quy mô nhỏ hơn Vạn Vô Địch rất nhiều. Có lẽ vì sự tập trung đã dồn hết lên nam tử tóc xoăn cường hãn kia nên địch nhân của Độc Cô Minh cũng chỉ vỏn vẹn năm sáu tiên đạo tử cấp thấp.

- Cút!

Độc Cô Minh thi triển một chiêu Kinh Đào Hải Lãng trong Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp chém đứt đôi người một tiên đạo tử, chuẩn bị nhắm đến chiến trường phía Vạn Vô Địch để hỗ trợ cho gã.



Đúng lúc này trong không trung đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng đầy sát khí:

- Lâm, Binh, Đấu, Giả...

Độc Cô Minh nổi hết da gà toàn thân, một cảm giác nguy hiểm khó lòng hình dung nổi dâng lên. Hắn nhanh chóng sử dụng Bách Bộ Hồng Trần thuấn di khỏi vị trí đang đứng.

Quả nhiên chưa tới một giây sau mặt đất nơi đó đã nổ tung, chu vi vụ nổ lớn đến mức khó hình dung, sức công phá còn khủng bố hơn Nhị Sắc tiễn của Mông Điềm gấp nhiều lần.

- Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền...

Giọng nói lạnh lùng kia vẫn chưa dừng lại, giống như mang theo uy lực thần bí nào đó len lỏi vào đầu óc Độc Cô Minh.

- Đây là thần thông gì?

Độc Cô Minh ngưng trọng khi thấy nguyên lực trong cơ thể mình bắt đầu không chịu được sự khống chế, bắt đầu có xu hướng tự bạo.

Chỉ chín chữ mà đã như nhiếp hồn đối phương, khiến đối phương muốn tự sát, đây chỉ có thể Phi Tiên Cửu Tự quyết lừng danh lục giới, thần thông vô thượng đã giúp vị đoạ lạc tiên kia đánh đến vô địch một thời đại.

- Tín niệm...

Độc Cô Minh dần hiểu được căn nguyên của loại thần thông này. Mỗi một chữ kia đều bao hàm ý chí và tín niệm của người thi triển. Ý chí và tín niệm càng lớn thì uy lực sẽ càng cường đại. Loại tín niệm này rất quái dị, phảng phất đối lập với đạo vận, thuộc về một lĩnh vực một con đường khác. Mặc dù dưới tay Phùng Hằng hiển lộ ra uy lực khủng bố nhưng Độc Cô Minh hiểu y còn thiếu sót rất nhiều,. Giả dụ là chân chính chủ nhân của nó thi triển ra, chẳng phải là tương đương với khai sinh ra một con đường tu luyện mới, vượt xa thời đại hay sao?

- Vạn Vô Địch dùng võ và lực, vị đoạ lạc kia dùng tín và lực, ta lại dùng đạo và lực. Điểm chung là con đường lực lượng, khác biệt ở con đường riêng thứ hai. Bọn họ kết hợp hai con đường này với nhau một cách hoàn mỹ liền có thể đánh khắp thế gian không đối thủ, vượt trội so với thời đại của mình. Tạm thời ta cũng sẽ có cơ hội này, nhưng điều tiên quyết là khả năng đấu pháp phải đạt tới hoàn mỹ.

Thật ra để sở hữu trình độ đấu pháp siêu thần nhập hoá như Vạn Vô Địch và Vương Nhất khó khăn hơn việc thúc đẩy tu vi đi đến hoàn mỹ rất nhiều.

Điều này ngoài đòi hỏi ngộ tính ra còn cần giao chiến với kẻ mạnh liên tục, thậm chí phải tự phong bế tu vi, đẩy bản thân vào tình huống sinh tử mới lãnh ngộ được áo nghĩa, tinh diệu trong đấu pháp.

Quay lại hiện tại, chứng kiện uy lực thần kỳ của loại tín niệm đang khống chế cơ thể mình, Độc Cô Minh không còn lựa chọn nào khác là rút kiếm.

Hắn bắt buộc phải thi triển Nhất Kiếm Cô Hành kèm theo kiếm đạo vận để chặt đứt tín niệm do Phi Tiên Cửu Tự quyết tạo ra.

Giữa muôn trùng tạp âm va chạm do đám Vạn Vô Địch, Lã Vọng giao chiến với nhau tạo thành, âm thanh rút kiếm của Độc Cô Minh vang lên rất nhẹ nhàng và thanh thoát.

Khoảnh khắc hắn rút kiếm ra thì bầu trời liền đổi sắc, tiếng kiếm minh như long ngâm vang vọng khắp thảo nguyên bao la, gió lớn nổi lên thổi vạt áo và mái tóc của những kẻ xung quanh đó bay lên phần phật.

- Nhất Kiếm Cô Hành!

Một kiếm này chém ra cả trời đất như muốn phân ra làm hai nửa, kiếm khí vừa lăng lệ vừa mờ mịt như mộng ảo không hoa, khiến những kẻ chứng kiến nảy sinh ảo giác mất đi bản năng phản kháng, cứ đứng chôn chân để mặc kiếm quang lướt qua người đoạt đi hồn phách.