“Tiểu công tử…” Tô Chỉ đuổi theo, nhìn thấy tiểu công tử nhà mình lẳng lặng đứng ở cửa viện.

Tư Mã Tĩnh nhìn cửa viện kia một cái rồi xoay người đi thẳng không quay đầu lại.

Tô Chỉ mới chạy tới còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ đành theo hắn đi về. Cũng không biết tiểu tổ tông này lại làm sao nữa, đến rồi còn không đi vào, thế rốt cuộc chạy lung tung cái gì?

Tư Mã Tĩnh cảm thấy bản thân không ổn rồi, hắn nhíu mày nghi ngờ tráo đổi thân thể lâu quá rồi dẫn tới đầu óc hắn cũng xảy ra vấn đề. Nếu không sao hắn lại đi quan tâm đến sống chết của Sở Ngọc Lang, nàng bị phạt thì không phải vừa hay Sở gia sẽ đảo loạn à? Hắn nhọc lòng cái gì.

Có lẽ lão đạo sĩ kia nói không sai, ở trong thân thể này, đúng là sẽ biến thành đứa ngốc.

Hắn không màng tiếng hô sợ hãi của Tô Chỉ, giơ tay nắm lấy dây gai ven đường để cho mình tỉnh táo, để không bị thân thể này ảnh hưởng.



Sở Ngọc Khê xuyên qua tầng tầng băng gạc, oán độc nhìn Sở Ngọc Lang. Vì sao luôn là như vậy, nàng luôn dễ như trở bàn tay có thể khiến trưởng bối bảo vệ nàng bằng mọi cách, nàng nói gì là bọn họ nghe nấy. Nhưng Sở Ngọc Lang lại không hề để ý đến điều này, tỏ ra tùy ý với thứ mà Sở Ngọc Khê không cách nào chiếm được.

Dựa vào cái gì mà nàng tốt số đến vậy, chỉ dựa vào việc nàng là đích trưởng nữ Sở gia ư?

Sở Ngọc Lang đã nhận ra ác ý mà Sở Ngọc Khê không hề che giấu. Nàng nhìn lại, sắc mặt bình thản không nổi gợn sóng. Người hận nàng nhiều lắm, vậy thì sao chứ?

Người khác oán giận thì liên quan gì nàng, Sở Ngọc Lang cũng không để việc nhỏ này ở trong lòng. Lục muội muội làm Trĩ Nhi bị thương, nàng đã đòi lại, ân oán đã xong, không liên quan với nhau nữa.

Sở Ngọc Lang đỡ Sở lão phu nhân đứng dậy rời khỏi Tam phòng.

Chỉ để lại một bóng lưng khiến Sở Ngọc Khê siết chặt cái gối trong tay nhìn với ánh mắt oán hận.

“Một Trung Lang tướng ngũ phẩm hèn mạt cũng dám cưới nữ nhi của ta, mụ tú bà này già rồi hồ đồ.”

Triệu thị thấy người đã xa, lập tức lên tiếng oán giận. Bà ta nhìn đầu nữ nhi chỉ còn để lộ ra đôi mắt, bà bảo đảm: “Con yên tâm! Có mẫu thân ở đây, tất nhiên sẽ không để con gả mà không vừa lòng. Con cứ yên tâm đi, thầy thuốc trong phủ bảo con đừng ưu tư quá nặng.”

“Mẫu thân…” Sở Ngọc Khê chịu đựng một bụng tức giận, nàng ta kéo ống tay áo Triệu thị: “Con không có việc gì.”

Lão thái bà kia quá bất công vậy mà đến hôn sự của nàng ta cũng nghe Sở Ngọc Lang. Lúc ấy Sở Ngọc Lang nói để tổ mẫu định một cửa “hôn nhân tốt” cho nàng ta, nàng ta còn tưởng rằng là mạnh miệng uy hiếp nàng ta.

Nhưng không quan trọng, nàng ta là nữ nhi con vợ cả của phụ thân, tuyệt đối không có khả năng tùy tiện đính hôn cho một người vô danh tiểu tốt. Nói ra ngoài quả thực chính là đánh vào mặt Sở gia.

Lần này Sở Ngọc Lang hại nàng ta như thế, còn muốn sắp xếp việc hôn nhân cho nàng ta, cũng đừng trách nàng ta không khách khí.

Không phải nàng vẫn luôn muốn gả cho Thịnh Vương điện hạ à, vậy phải làm cho nàng gả không được. Sở Ngọc Khê cười lạnh, không biết chờ Thịnh Vương điện hạ cưới nàng ta thì Sở Ngọc Lang sẽ có biểu cảm gì.

Rất nhiều kế hoạch hiện lên trong lòng, trong mắt nàng ta chuyển động ra vẻ tàn nhẫn.

Triệu thị không biết suy nghĩ của nữ nhi. Nếu biết bà ta chắc chắn sẽ thu hết gương trong phòng lại trước, miễn cho nữ nhi thấy gương vỡ mộng chịu kích thích lớn lại bắt đầu giở tính tình.

Sau khi Sở Ngọc Lang đưa tổ mẫu về thì quay về Quan Sư Viện, Trĩ Nhi còn đang đợi nàng.

Nhưng mà Sở Ngọc Lang mới đi một lúc đã cảm thấy dường như Trĩ Nhi có phần không thích hợp. Rõ ràng vẫn ngồi ở trong viện đọc sách như bình thường nhưng cả người lại như càng xa cách.

“Làm sao vậy?” Sở Ngọc Lang hỏi Tô Chỉ.

Tô Chỉ cũng buồn rầu, bèn kể lại chuyện tiểu công tử chạy tới chính viện, tiếp theo lại chạy tới tam phòng cuối cùng lại lập tức chạy về.

Sở Ngọc Lang đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tư Mã Tĩnh: “Trĩ Nhi đang đọc sách gì?”

Tư Mã Tĩnh hơi khựng lại, hàng mi dài hơi lóe, lại khôi phục như thường: “Du ký mà thôi, không phải a tỷ chuẩn bị cho đệ à?”

Sở Ngọc Lang ngồi hơi gần quá, sợi tóc rũ xuống chạm lên vai hắn, mang theo hương lan nhàn nhạt.

Tư Mã Tĩnh chưa từng gần gũi nữ tử nào đến vậy. Lúc hắn còn nhỏ, mẫu hậu hắn đã mất, hắn lớn lên trong cung Thái Hậu, bên cạnh đều là thái giám. Hắn cũng không thích cung nữ hầu hạ.

Kể cả thành Sở Trĩ, hắn mạo hiểm bị bại lộ cũng tự mình thay quần áo.

Hắn buông sách, đứng lên.

Sở Ngọc Lang ngồi, cho nên từ tầm mắt hiện tại của hắn vừa hay có thể nhìn thẳng vào mặt nàng.

“Làm sao vậy?” Sở Ngọc Lang nhíu đôi mày đẹp lại, tỏ vẻ khó hiểu.

“Không còn sớm nữa, đệ đi về trước.” Ngực Tư Mã Tĩnh có phần bực bội khó hiểu.

“Vội cái gì, đệ có chuyện gì à?” Sở Ngọc Lang nhìn hắn.

“Không có việc gì! Chỉ nhớ ra tiên sinh giao bài tập còn chưa hoàn thành.” Tư Mã Tĩnh tránh tầm mắt Sở Ngọc Lang.

Nỗi lòng cuồn cuộn, hắn muốn chất vấn ông trời còn muốn chơi trò gì, rốt cuộc khi nào mới có thể để hắn đổi về.

“Cánh tay của đệ bị thương thành như vậy, còn động bút sao được?” Sở Ngọc Lang nhìn hắn nghiêm túc nói: “A tỷ không cầu đệ kiếm lấy công danh gì. Mấy thứ đó a tỷ sẽ tự tranh cho đệ. Bài lúc nào bổ sung cũng được, tiên sinh sẽ không trách tội đệ vì cái này. Đệ chỉ cần khỏe mạnh đừng làm mình bị thương, a tỷ đều có thể thỏa mãn đệ hết.”

Đầu ngón tay Tư Mã Tĩnh khẽ nhúc nhích, hắn nghiêng người, nhàn nhạt ừm một tiếng.

“Ngoan, không còn sớm nữa, a tỷ đi chuẩn bị bữa tối cho đệ.” Sở Ngọc Lang đứng lên, giơ tay sờ đỉnh đầu hắn: “Đêm nay tạm thời ở đây một đêm đi. Hôm nay đệ chưa ngủ trưa, phải nghỉ ngơi sớm một chút.”

Người Tư Mã Tĩnh thoáng cứng đờ muốn né tránh, nhưng Sở Ngọc Lang đã thu tay về, xoay người rời đi.

Phòng bếp không phải chỗ mà tiểu thư lá ngọc cành vàng như Sở Ngọc nên tới, nhưng mà ngoài Trường Dung Tô Chỉ ra thì không ai biết, từ rất lâu trước đây Sở Ngọc Lang đã phải chịu bao nhiêu cực khổ mới có thể có được địa vị như hôm nay ở Sở gia.

Đoạn thời gian đó mẫu thân tự sát, nhảy xuống từ gác mái ngay trước mặt nàng, tất cả tỳ nữ ma ma liên quan đều bị xử tử. Phụ thân trốn tránh hiện thực, mặc kệ không hỏi đến hậu viện.

Khi đó hậu viện đại phòng còn không sạch sẽ như này. Năm đó nhà huân quý thịnh hành nhất là thích thu thập mỹ nhân, hậu viện của Sở Nam tụ tập thiếp thất.

Sở Ngọc Lang đã hao phí vô số tâm sức vì xử lý thiếp thất tâm thuật bất chính.

Nàng học tất cả mọi thứ, bao gồm cả trù nghệ cũng là học trong thời điểm đó. Bởi vì Trĩ Nhi bị độc, thường xuyên đau đầu, cáu giận đập đồ, nàng sẽ tự mình xuống bếp làm cho cậu nhóc một ít điểm tâm xinh xắn để dỗ cậu nhóc vui vẻ.

Sở Ngọc Lang mặc bộ váy lưu tiên màu tím, bóng dáng thon dài thẳng tắp đứng ở ngoài phòng bếp, tay dài mảnh khảnh nhanh chóng xử lý tôm.

Nàng phía sau, ống khói khói trắng lượn lờ, mùi đồ ăn tỏa ra. Nữ đầu bếp, tỳ nữ vừa thuần thục vừa cẩn thận làm việc.

Cảnh tượng rõ ràng vốn nên không ăn khớp, nhưng vậy mà lại hài hòa đến bất ngờ.

Bữa tối rất nhanh đều làm xong, tuy nhiều màu sắc nhưng mà đều vô cùng thanh đạm. Có canh trứng gà nấm tươi, đậu hũ hấp, canh trứng tôm nõn, tuy rằng đều vô cùng thanh đạm nhưng lại làm người ta cảm thấy rất thèm ăn.

Sở Ngọc Lang giơ tay múc một ít canh trứng cho hắn, nói: “Nếm thử xem hương vị thế nào.”

Chú ý đến mùi u lan thanh mát trên người nàng đã bị đồ ăn mùi che dấu, Tư Mã Tĩnh ngồi ở chỗ kia vẻ mặt khẽ động.

Đồ được đưa đến phòng bếp của Sở Ngọc Lang tất nhiên không thể kém được, tôm kia là tươi nhất, tươi ngon mọng nước. Trù nghệ của Sở Ngọc Lang rất khá, sau khi làm xong ăn cực kỳ ngon.

Tư Mã Tĩnh gật đầu: “Ăn ngon.”

Sở Ngọc Lang nhìn Tư Mã Tĩnh, đột nhiên cảm thấy trong lòng thỏa mãn.

Phòng của Tư Mã Tĩnh ở Quan Sư Viện mỗi ngày đều sẽ có người cẩn thận quét tước, đồ càng nhiều hơn so với lúc hắn dọn đi, trong phòng thêm mấy cái kệ sách và kệ đựng bảo vật.

Dùng xong cơm tối, Tư Mã Tĩnh để người chuẩn bị nước ấm để tắm gội.

Ngày xưa đều là tự mình làm, nhưng mà hiện tại tay hắn lại không thể dính nước. Tư Mã Tĩnh sợ Sở Ngọc Lang lại quản nhiều thò tay sang hầu hạ, dứt khoát gọi Bạch Li và Vu Thù làm ra vẻ hầu hạ, thật ra đều chờ ở bên ngoài.

Thật vất vả, chờ hắn tắm gội xong, đổi áo ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi. Sở Ngọc Lang xách theo hòm thuốc tới, ở bên ngoài gõ cửa: “Trĩ Nhi, buổi tối trước khi nghỉ ngơi thì phải thay thuốc trên tay đã.”

Tư Mã Tĩnh không quá muốn thay, nhưng hắn vẫn mở cửa.

Sở Ngọc Lang đã đổi sang một bộ váy xanh nhạt, trong tay xách theo hòm thuốc, thuần thục vào cửa đặt đồ xuống.

“A tỷ, những việc này tỷ không cần tự mình làm đâu.” Tư Mã Tĩnh nhìn nàng nói.

Sở Ngọc Lang lấy bông và thuốc trị thương ra, nàng không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Tư Mã Tĩnh, chỉ thuận miệng nói: “Chuyện của đệ, đều cần.”

Trước kia bởi vì Sở Trĩ bệnh, Sở Ngọc Lang theo thầy thuốc trong phủ học y một thời gian, vốn ôm lòng ngây thơ muốn tự mình trị độc cho Sở Trĩ, sau đó hiểu ra mình quá ngu ngốc nên mới bỏ suy nghĩ đó.

Tình huống trước đó của Sở Trĩ thường xuyên bị thương, đều là một ít vết thương nhỏ, tự cậu nhóc làm mình bị thương, mỗi lần đều là Sở Ngọc Lang xử lý miệng vết thương cho cậu.

Nhiều năm như vậy, nàng đã sớm quen.

Nhưng mà, Tư Mã Tĩnh không quen.

Hắn ngồi ở trên ghế, Sở Ngọc Lang bỏ vải băng cho hắn, lại rửa sạch miệng vết thương, bắt đầu cẩn thận thoa thuốc.

Sở Ngọc Lang ngồi rất gần, nàng cúi đầu, ba ngàn sợi tóc đen rũ xuống.

Hương bồ kết trộn lẫn u lan hương mát lạnh nhè nhẹ từng đợt.

Tư Mã Tĩnh đột nhiên rút tay về, đứng dậy nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, để đệ tự làm.”

Sở Ngọc Lang không ngờ Tư Mã Tĩnh sẽ đột nhiên rụt tay lại, còn chưa hoàn hồn.

“Chỉ là vết thương nhỏ này, lại không phải cánh tay không cử động được, chỉ là bôi thuốc thôi.” Tư Mã Tĩnh thuần thục bôi thuốc cho mình, sợ Sở Ngọc Lang lại muốn nói gì nữa.

Sở Ngọc Lang thật sự buồn cười. Đứa nhỏ này rốt cuộc dần dần ý thức được những quan niệm này, cũng không dễ dàng gì.

“Được rồi, vậy đệ tự làm đi.”

Bầu không khí trong Quan Sư Viện hài hòa, chuyện Tam phòng nhìn như đã xử lý, thật ra này tất cả vừa mới bắt đầu.

Triệu thị ở phòng một lúc lâu, chờ đến khi đèn thắp sáng rực rỡ, rồi lại chờ qua thời gian bữa tối, kết quả bà nhận được là gã sai vặt bên người phu quân đến nói một câu: “Hôm nay gia ra ngoài với người ta, không trở lại dùng bữa nên gửi lời về.”

Nếu là ở ngày thường, Triệu thị đã sớm đi ngủ. Nhưng mà hôm nay, thật sự là có chuyện quan trọng phải đợi ông ta về. Chuyện liên quan đến hôn sự của nữ nhi, đây chính là đại sự cả đời, không thể qua loa.

Triệu thị đợi đã lâu, ngồi cạnh giỏ tre, vừa sửa sang lại chỉ thêu vừa chờ người.

Mãi cho đến gần nửa đêm, đằng trước mới có tỳ nữ lại đây gọi một câu: “Gia đã trở lại, đã đến ngay tiền viện sắp tới đây rồi.”