15. Một tiếng quan tâm nói bất tận.

Đại tiểu thư đang quan tâm hắn ư? Nguyên Cát lại kinh ngạc một lần nữa.

Tiếng gọi "Nguyên Cát thúc" là tôn trọng hắn, vậy sự quan tâm vừa rồi chính là tình nghĩa.

Đại tiểu thư là một tiểu cô nương luôn được cưng chiều, rất ít khi để ý đến cảm thụ của người khác, chứ đừng nói đến việc quan tâm người ngoài.

Có thể là vì hiện tại Lý Phụng An đã không còn nữa, một chú chim nhỏ đã mất đi sự che chở, chỉ cô độc run rẩy muốn lấy lòng cái thể gian đáng sợ này. Vì vậy mà Nguyên Cát cảm thấy khổ sở, hắn hy vọng đại tiểu thư vẫn giống như trước kia, đây là nguyện vọng của đại đô đốc cũng là điều hắn nên làm.

"Đa tạ đại tiểu thư, nô tài rất tốt." Hắn cúi đầu nói.

"Thúc có tình nguyện ở lại đi theo ta không?" Lý Minh Lâu hỏi.

Chú chim nhỏ lạnh run đã không còn tự tin gì với thế gian này nữa, Nguyên Cát không tỏ lòng trung thành của mình để trấn an, hắn chỉ bình tĩnh trả lời "vâng".

"Trời quá nóng bức, thúc ở đi lại ở bên ngoài có chói mắt hay thân thể bỏng rát gì không?" Lý Minh Lâu hỏi.

Đã vào tháng 7, mùa hè sắp qua đi, nhưng thời tiết ban ngày vẫn cực kỳ nóng nực, Nguyên Cát ngẩng đầu nói:

"Quanh năm lão nô đều làm việc ở ngoài trời, nóng lạnh không sợ, đại tiểu thư yên tâm đi."

Lý Minh Lâu ngồi ở nơi âm u, ừ một tiếng:

"Thúc vội đi."

Nguyên Cát thưa vâng rồi rời đi.

Lý Minh Lâu gọi Kim Kết vào:

"Em đi sắp xếp người đáng tin cậy chăm sóc việc ăn, mặc, ở, đi lại của Nguyên Cát."

Để nàng tìm người đáng tin cậy thì tất nhiên nàng vốn đã là người có thể tin cậy rồi, Kim Kết thưa dạ, rồi bổ sung một câu:

"Đại tiểu thư yên tâm."

Nhìn thấy Kim Kết rời đi với tinh thần phấn chấn, Lý Minh Lâu không khỏi mỉm cười, nàng biết Kim Kết và Nguyên Cát đều hiểu lầm.

Nàng cũng không phải đang cố tình thi ân với Nguyên Cát, Nguyên Cát giống nàng là người mang số mệnh phải chết, hơn nữa sẽ chết rất nhanh.

Nếu vận mệnh của nàng không thể thay đổi thì Nguyên Cát có thể hay không, nàng muốn thử một lần.

Để Nguyên Cát ở bên người, hắn sẽ không phải chết ở Kiếm Nam, như vậy vận mệnh của hắn cũng thay đổi, ngày đó hắn sẽ gặp phải bất trắc, thân thể xuất hiện vết thương, không thể thấy ánh mặt trời ư?....

Hiện tại xem ra Nguyên Cát không có bất luận chỗ nào không khỏe cả.

Vì sao vậy? Vì thời điểm còn chưa tới sao?

"Tỷ tỷ."

Thanh âm Minh Ngọc từ bên ngoài truyền đến, người cũng đi vào theo, còn những bước chân ồn ào khác thì bị chặn ngoài cửa viện.

"Tỷ tỷ, đệ phải về rồi." Lý Minh Ngọc nhào vào trong lòng ngực Lý Minh Lâu.

So với việc làm nũng trong lòng ngực của Lý lão phu nhân, giọng điệu của hắn đã bình đạm hơn cũng chân thành hơn rất nhiều.

Lý Minh Lâu vỗ về đầu của hắn:

"Không phải sợ, Kiếm Nam đạo là nhà của chúng ta."

Lý Minh Ngọc gật gật đầu, rồi ngửa mặt lên nhìn nàng:

"Tỷ tỷ, tỷ cũng không phải sợ, tỷ có nhà, trong nhà có đệ."

Nước mắt của nàng chảy xuống, nhưng bị thấm vào vải bố nên không nhìn rõ, đã từng chết đi giờ sống lại được hưởng thụ giờ khắc này nàng cũng thấy đáng giá, nhưng thật sự chỉ mong muốn thời khắc này sao, đương nhiên là không phải.

"Triều đình còn chưa có phái người mới tới nhậm chức, những mỏ vàng mỏ muối kia đều ở trong tay đệ, đệ phải thường xuyên đi lại gặp gỡ nhóm quản sự này."

"Đệ không cần tự mình quản lý kinh doanh nhưng sổ sách phải bắt đầu học xem, không hiểu phải hỏi Lâm Nhân."

"Doanh trại binh mã đệ cũng phải đi, đệ phải học cưỡi ngựa, học công phu ở đó, để Nghiêm tướng quân chọn người dạy đệ, phải học ở trước mặt những binh sĩ kia, đừng sợ mất mặt."

Thanh âm Lý Minh Lâu nhẹ nhàng chậm rãi dặn dò, nàng dạy tiểu đệ của mình quản lý gia nghiệp ra sao dùng yếu thế rồi lại dương oai để ổn định nhân tâm thế nào.

Lý Minh Ngọc ở trong lòng ngực nàng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Tình hình chính sự, việc đồng ánh, chi phí ăn, mặc, ở, đi lại. Lời muốn nói rất nhiều, lời dặn dò cũng bất tận.

"Tỷ sẽ viết thư cho đệ." Lý Minh Lâu vỗ về khuôn mặt của Lý Minh Ngọc.

Trong khi hai tỷ đệ bịn rịn nói lời tạm biệt, thì phía ngoài Lý gia ngựa xe đã chen đầy. Tuy rằng vào giữa trưa nhưng cũng không hề trở ngại hành trình. Nếu phải về Kiếm Nam thì không cần ở lại thêm một đêm làm gì, đối với nhà binh thì cách một đêm là khoảng cách giữa trời và đất.

"Lục thúc." Hạng Cửu Đỉnh vừa vào cửa đã tương ngộ Hạng Vân, hắn vội kêu lên.

Bước chân Hạng Vân không hề ngừng lại:

"Tại sao ngươi còn ở nơi này, không phải bảo ra ngoài thành chờ hay sao?"

Hạng Cửu Đỉnh thuận miệng nói:

"Cháu tới xem có thể giúp đỡ được gì không."

Hạng Vân không nói gì, nhưng tùy tùng bên người đã tản ra, người đi trước kẻ đi sau, vừa vây quanh cũng là cách ly với kẻ khác.

"Tại sao Ngọc công tử lại trở về sớm như vậy? Là ai khuyên hắn." Hạng Cửu Đỉnh hỏi.

Người của Lý gia và Nguyên Cát đều mong Lý Minh Ngọc quay trở lại Kiếm Nam đạo, ở nhà thì tính làm gì, chỉ cần có Kiếm Nam thì đâu cũng là nhà.

"Người của Lý gia muốn khuyên nhưng không thể khuyên, còn Nguyên Cát sẽ không khuyên." Hạng Vân nói. "Là đại tiểu thư khuyên."

Giống hệt như suy đoán của hắn, tinh thần Hạng Cửu Đỉnh rung lên:

"Vậy đại tiểu thư cũng nên khởi hành thôi."

Hạng Vân tạm dừng một chút: "Cái này thì không biết."

"Nguyên Cát không nói gì với thúc sao?" Hạng Cửu Đỉnh hơi giật mình:

"Đại tiểu thư để hắn bên người mà không dặn dò gì ạ?"

Đại tiểu thư nhất định có dặn dò nhưng Nguyên Cát lại không nói cho hắn, Hạng Vân im lặng nghĩ.

"Nguyên Cát." Chợt Hạng Cửu Đỉnh hô lên, rồi vẫy tay với người ở phía trước.

Nguyên Cát từ bên kia đi tới, cách họ vài bước thì dừng lại, khoanh tay trước nhìn Hạng Vân hô Hạng Đại nhân, sau lại nhìn Hạng Cửu Đỉnh hô Cửu gia,

"Đại tiểu thư sẽ không ra tiễn công tử." Hắn nói.

Lập tức Hạng Cửu Đỉnh hiểu rõ: "Đã ra rồi à?" Nói rồi hắn thúc giục Hạng Vân. "Lục thúc chúng ta cũng đi nhanh thôi."

Ba người đi về phía trước.

Hạng Vân nhìn sang Nguyên Cát:

"Ngươi không quay về, phía bên kia đã sắp xếp ổn chưa?"

Nguyên Cát nói:

"Chuyện bên ngoài giao cho Nghiêm Mậu, nội bộ có Lâm Nhân, gia sự thì hỏi Quế Hoa."

Mấy người này đều là thân tín của Lý Phụng An, Hạng Vân cũng không xa lạ gì, nghe vậy thì gật đầu, chỉ có Hạng Cửu Đỉnh vẫn thăm dò hỏi Nguyên Cát:

"Vậy còn chúng ta lúc nào thì khởi hành?"

Nguyên Cát lắc đầu:

"Đại tiểu thư chưa có dặn dò gì."

Hạng Cửu Đỉnh có chút ngoài ý muốn.

"Tình huống của Ngọc công tử và đại tiểu thư khác nhau." Hạng Vân quay đầu nhìn Hạng Cửu Đỉnh. "Không thể hấp tấp khởi hành được."

Hạng Cửu Đỉnh vỗ đầu, hổ thẹn:

"Thật là xem ta này, đã quên mất đại tiểu thư mới bị kinh hách."

Nguyên Cát không nói nữa vì ba người đã đi tới cửa. Mọi người Lý gia và những người trong tộc nghe tin mà đến đang chen đầy bên ngoài. Lý lão phu nhân cùng chúng nữ quyến vừa rơi lệ vừa lôi lôi kéo kéo dặn dò Lý Minh Ngọc.

"Hạng đại nhân, một đường vất vả." Nguyên Cát thi lễ nói, rồi rũ hai tay xuống lui ra phía sau.

"Hạng đại nhân." Lý Phụng Cảnh giơ tay hô lên.

Hắn và Lý Phụng Thường, Lý Phụng Diệu cùng mấy trưởng lão trong tộc nghênh đón người kia. Đây là trường hợp xã giao giữa trưởng bối Lý gia và tiết độ sứ Lũng Hữu.

"Một đường vất vả."

"Xin nhờ cậy Hạng đại nhân chăm sóc cho Ngọc ca nhi."

Tức thì Hạng Vân bị đám người vây quanh, hắn liếc mắt nhìn thấy Nguyên Cát đã thối lui vào đám người phía sau, hòa lẫn trong đám người đưa tiễn.

Đây là cách làm nhất quán của Nguyên Cát, hắn luôn là như vậy, không có người nhìn đến hắn, nhưng hắn lại có thể nhìn được mỗi người.

Nhưng mà, Hạng Vân luôn cảm thấy lần này có chút bất đồng.

"Khách khí." Hạng Vân quay đầu, đáp lễ với mọi người.

"Xin hãy yên tâm, ta sẽ đứa Ngọc công tử bình an trở về."

Lý Minh Ngọc hất vạt áo choàng ra, quỳ rạp xuống đất, dập đầu.

"Ngọc Nhi của ta ơi." Lý lão phu nhân duỗi tay, tập tễnh nhào về phía trước.

Tả thị và Vương thị kịp thời duỗi tay nâng bà dậy, Lâm thị ở phía sau thì rơi lệ.

"Mẫu thân, chờ tới Tết nhất định Ngọc ca nhi sẽ trở về mà." Nàng khuyên nhủ.

Lý lão phu nhân bi thương, rơi lệ đầy mặt không thể đứng vững, bà dựa vào lòng ngực hai cô con dâu, che mặt khóc:

"Cháu... đi thôi."

...

...

Trời tối, những cây đuốc thắp sáng chiếu rọi xuống đoàn xe giống như một chú rồng phát sáng khổng lồ, Hạng Vân ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại, đoàn người đã ra khỏi địa giới của phủ Giang Lăng.

Nhóm người đưa tiễn cuối cùng cũng đã biến mất trong tầm mắt, không cần phải xã giao nữa, thiên địa đã khôi phục an bình.

Đó là câu mà Lý Phụng An đã từng nói, Hạng Vân không khỏi bật cười, chịu ảnh hưởng của người kia mà hắn cũng xem Lý gia như người ngoài.

Đối với người ngoài đều là khách khí còn đối với người nhà thì nhờ vả phiền toái.

Người ngoài ư.

Hắn hơi ghìm ngựa lại, nghĩ đến chỗ khác lạ của Nguyên Cát so với trước đây. Người kia đã nói thiếu một câu.

Nguyên Cát đã nói sắp xếp Kiếm Nam như thế nào, nói với hắn câu một đường vất vả, nhưng lại không nói "làm phiến Hạng đại nhân".

- ----------------------