23. Từng người rõ ràng.

Giữa tỷ muội trong nhà việc mượn đồ đạc trang sức là thường có, không cho mượn rồi ồn ào cãi nhau cũng có.

Nhưng Lý Minh Lâu lại không ở trong phạm vi ấy.

Những thứ nàng ăn mặc tiêu dùng đều khiến cho chúng tỷ muội Lý gia kinh ngạc và ham mu/ốn, nhưng không hề động ý niệm "mượn" dùng, bởi vì trong lòng mọi người tự động vạch ra một đường ngăn cách với nàng, nàng không giống bất kỳ một ai cả.

Nhưng hiện tại thì khác.

"Nàng đã không chỉ là con gái của đại bá nữa rồi." Lý Minh Kỳ chỉ vào mình, nói: "Giờ đã giống chúng ta rồi, đều là tiểu thư Lý gia, đã là tiểu thư Lý gia thì ai mà chẳng giống nhau."

Thì đúng, Lý Minh Lâu vốn là tiểu thư Lý gia mà, Lý Minh Nhiễm gật đầu.

Lý Minh Hoa lắc đầu: "Chỉ mình muội cho rằng như vậy."

"Tổ mẫu cũng cho là như vậy." Lý Minh Kỳ phản bác: "Bằng không, nếu là trước đây tổ mẫu sẽ ra mặt giúp ta mượn trang sức hay sao?"

Sẽ không, Lý Minh Hoa im lặng.

Lý Minh Nhiễm gật đầu: "Tổ mẫu sẽ đánh cho tỷ một trận."

Lý Minh Kỳ nhẹ nhàng xoa nắm chuỗi ngọc lắc lư trên người:

"Nếu đã là tiểu thư Lý gia thì phải nghe lời tổ mẫu nói, ai càng nghe lời thì tổ mẫu sẽ càng thích người đó, chỉ cần tổ mẫu thích, muốn làm chuyện gì cũng được, đại tiểu thư à, nên hiểu chuyện thôi."

Lý Minh Nhiễm suy xét một chút, tuy rằng nàng còn nhỏ tuổi nhưng tổ mẫu cũng không phải rất thích nàng, cho nên nàng nên từ bỏ ý niệm mượn thứ gì đó của Lý Minh Lâu đi, vạn nhất bị tổ mẫu đánh một trận thì không phải còn bị mẫu thân nàng đánh một trận nữa hay sao.

Lý Minh Hoa gật đầu thừa nhận: "Tổ mẫu không thích muội ấy nhưng mà muội ấy sắp phải gả tới phủ Thái Nguyên rồi, đường xa như vậy, không biết bao nhiêu năm mới gặp được một lần."

Vậy thì tổ mẫu không thích tỷ ấy cũng không liên quan gì hết, Lý Minh Nhiễm lại gật đầu một lần nữa.

"Đã là tức phụ gả sang nhà người khác, quan hệ không tốt với nhà mẹ đẻ cũng rất quan trọng đấy." Lý Minh Kỳ không vui nói.

Lý Minh Hoa cười ha ha: "Đối với muội thì là như vậy."

Ai cũng đều như thế cả, Lý Minh Kỳ vuốt ve chuỗi ngọc mượt mà sáng bóng trên cổ, huống chi Lý Minh Lâu có thể gả chồng hay không còn không biết đâu.

Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn dầu dần thắp sáng các phòng Lý gia, Kim Kết nâng một ngọn đèn tới đặt trên bàn sách, sau khi Lý Minh Lâu rửa mặt xong đi ra lại không ngồi vào bàn viết chữ như trước đây.

"Hôm nay, tiểu thư trở về sớm như vậy chắc hẳn là mệt mỏi đúng không?" Kim Kết quan tâm nói: "Vậy ngày mai tiểu thư nên nghỉ ngơi một ngày."

Lý Minh Lâu lắc đầu: "Không phải mệt."

Nàng cúi đầu nhìn xuống cánh tay, tuy rằng ra ngoài đều ngồi trên xe được vây bọc chặt chẽ, nhưng nàng vẫn ở ngoài trời lâu lắm, những miệng vết thương đó lại bắt đầu đau đớn và lan ra.

Hoặc là bởi vì nàng ở lại đây quá lâu, chậm chạp không đi phủ Thái Nguyên.

Nàng không thể nghỉ ngơi, nàng không có thời gian.

Kim Kết không khuyên nữa mà trải giường chiếu để nàng nghỉ tạm. Sân viện nơi này không phân nha đầu hầu hạ cho nên khi hai người không nói lời nào thì từ trong nhà ra ngoài sân đều yên tĩnh.

Kim Kết không nhịn được quay đầu nhìn thân ảnh của Lý Minh Lâu bị ánh đèn kéo dài tưởng như vô tận, ban đêm người ấy vẫn bọc diện mạo như cũ, đứng ở nơi kia bất động tựa như ngăn cách khỏi thế nhân.

"Tiểu thư, việc hôm nay đều là do em." Kim Kết xoay người quý xuống.

Sau khi Cổ ma ma cầm trang sức đi, nàng và tiểu thư đều không nhắc đến chuyện này nữa, thật giống như chuyện ấy chưa từng phát sinh, nhưng dù sao sự tình này phải có cách giải quyết.

Ý nghĩ trong đầu Lý Minh Lâu bị đánh gãy, nàng phải nghĩ một chút mới phản ứng lại được vì chuyện gì mà nha đầu kia lại có vẻ mặt tự trách như vậy, nàng lắc đầu: "Lão phu nhân mượn trang sức thì có quan hệ gì tới em."

Kim Kết vẫn quỳ gối, ngẩng đầu: "Là do nô tỳ lấy đồ vật không cẩn thận bị người nhìn thấy, tiền tài lộ ra ngoài dẫn tới mối họa này."

Lý Minh Lâu cười ha ha: "Đạo lý này không đúng rồi."

Tiểu thư cười sao, Kim Kết kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại không đúng ạ?"

Lý Minh Lâu cũng ngoài ý muốn vì đột nhiên mình lại bật cười, nhưng thật sự là nàng muốn cười, bởi vì câu kia thật nực cười.

"Tiền tài của ta còn cần phải lộ ra hay sao, không lộ thì mọi người không biết à?" Nàng giơ tay với Kim Kết: "Đứng lên mà nói."

Kim Kết đứng dậy, biểu tình càng khổ sở thêm, cho dù ai ai cũng biết tiền tài là của đại tiểu thư nhưng trước kia không hề có người dám mạo phạm, hiện tại chỉ là một nha đầu của tiểu thư trong nhà cũng dám đến động tay động chân.

Đây không phải là một chuyện nhỏ.

"Đây là đang bắt nạt tiểu thư." Kim Kết cúi đầu.

Nàng đã sớm nghĩ đến chuyện này, tiểu thư đã không còn phụ thân như trước, địa vị của tiểu thư ở Lý gia đã thay đổi rồi, trước kia những việc này tuyệt đối sẽ không thể phát sinh được.

Lý Minh Lâu cười, nàng chưa từng gặp phải những lo lắng của đám cô nương như này, nào thì đua đòi chi phí ăn mặc, tranh đua giữa người trước ta sau, người ít ta nhiều, sầu vì của hồi môn, hôn phu hay nhà chồng, hoặc là quan hệ thân thích thân sơ cận viễn, những điều này nàng không cần phải lo lắng, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ đến.

Nàng không lo ăn mặc, có thể nói là chi phí xa hoa lãng phí, không biết cái gì gọi là người khác có mà mình lại không. Cho dù gặp được những ánh mắt ghen ghét nhưng lại không thể làm gì được nàng, thậm chí tới gần cũng không thể được.

Khi có Lý Phụng An là như vậy, mà cho dù khi ông không còn nữa, nàng tới Hạng gia cũng là như thế.

Tuy rằng cuối cùng lúc chết cực kỳ thê thảm, nhưng vì Hạng gia giấu giếm dị tâm cho nên 10 năm ở đấy bọn họ vẫn còn tỏ ra tình ý chân thành ở mặt ngoài, không để nàng chịu một chút thiệt thòi nào.

Bắt nạt ư, đây là lần đầu tiên cái từ này được dùng trên người nàng đấy.

"Tiểu thư, người đừng cười." Kim Kết thở dài: "Chuyện hôm này, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, người kia bắt nạt tiểu thư lại không bị trừng phạt, vậy về sau mỗi người đều có thể bắt nạt tiểu thư rồi."

Lý Minh Lâu nói: "Vì sao?"

"Bởi vì có lão phu nhân che chở." Khuôn mặt Kim Kết u sầu nhìn Lý Minh Lâu.

Đại tiểu thư đáng thương, một đứa nhỏ mới mất đi phụ thân, sẽ không nghĩ được tại sao tổ mẫu lại đối đãi với mình như vậy.

"Tiểu thư, trong nhà này lão phu nhân là lớn nhất, người trong nhà đều xem sắc mặt của lão phu nhân mà hành sự." Nói cũng đã nói rồi, Kim Kết cũng không còn cố kỵ nữa:

"Lão phu nhân không thích ngài, vậy tất cả mọi người sẽ không thích ngài, sẽ bắt nạt ngài. Hôm nay, Kỳ tiểu thư mượn chuỗi ngọc của ngài, thì ngày mai những tiểu thư khác cũng muốn mượn gì đó, tiếp theo đó là cướp đoạt."

Tựa như đây là một việc rất thú vị, Lý Minh Lâu lại bật cười.

"Tiểu thư." Kim Kết dậm chân hô.

Lý Minh Lâu cắt lời đối phương đang muốn khuyên mình lại: "Lời nói của em ta đã hiểu, ta chưa từng bị bắt nạt, cũng sẽ không chịu bắt nạt, không cần vì điều này mà phát sầu."

Kim Kết nhìn chiếc bóng đơn độc của Lý Minh Lâu, nàng nghĩ, vậy thì phải làm thế nào bây giờ? Biện pháp tốt nhất chính là đại tiểu thư đi lấy lòng lão phu nhân, khiến lão phu nhân yêu thích rồi che chở, không để bất luận kẻ nào bắt nạt.

Nhưng chỉ nghĩ tới việc nếu đại tiểu thư đi làm việc này, trong lòng Kim Kết không hề có sự vui mừng mà chỉ có khổ sở.

Trên đời này, ngoại trừ cha mẹ ra thì không có ai vô duyên vô cớ không có điều kiện mà yêu thích mình cả.

"Ta không cần người khác vô duyên vô cớ thích, chỉ cần ta thích là được." Lý Minh Lâu nói.

"Ngày mai ta sẽ giải quyết, nghỉ ngơi đi."

Ngày mai là có thể giải quyết sao? Kim Kết có chút chờ mong lại có chút bất an. Nàng không muốn đại tiểu thư phải đi lấy lòng lão phu nhân, cũng không muốn tiểu thư phải khóc lóc ồn ào trước mắt người khác. Kim Kết nghĩ thế nào cũng không có biện pháp để giải quyết được.

Trong lúc Kim Kết sầu tư bất an thì Lý Minh Lâu đã lên giường, nằm xuống. Nàng không dám quấy rầy tiểu thư nữa cho nên đã tắt đèn lui ra ngoài, cả đêm nay nàng trằn trọc không thể ngủ được.

Mà đêm nay cũng có rất nhiều người không thể ngủ được, họ đều đang nghị luận chuyện này, rất nhiều người đã đoán trước được sẽ có ngày này, nhưng mà không nghĩ rằng nó lại tới nhanh như vậy.

"Mẫu thân rất không cao hứng." Tả thị nói với Lý Phụng Thường: "Mấy ngày nay Tiên Nhi quá xa lạ với mẫu thân."

Đối với những việc nội trạch, Lý Phụng Thường không có hứng thú, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, hắn lắc đầu: "Tiên nhi còn nhỏ, lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, mẫu thân so đo với tiểu hài tử làm gì."

Lý Phụng Thường có thể lén nói mẫu thân của mình nhưng Tả thị thì không thể, bà uyển chuyển cười nói: "Mẫu thân cũng muốn Tiên Nhi thân cận với bà."

"Từ từ rồi sẽ tới." Lý Phụng Thường ngáp một cái, chỉ là một chuỗi hạt châu, một việc rất nhỏ mà thôi.

"Nàng dỗ dành hai bên một chút là được rồi, thôi nghỉ tạm đi, ngày mai còn có rất nhiều việc đấy."

Một chuỗi hạt châu đối với nội trạch cũng không phải việc nhỏ, mấy người nam nhân không ở bên trong cho nên cũng lười suy nghĩ, Tả thị cười cười không nói về đề tài này nữa.

- -------------------