33. Hữu cầu tất ứng.Lý Minh Lâu không hề luống cuống dù là vãn bối phải lập tức xuống xe thi lễ với trưởng bối, màn xe vẫn không chút sứt mẻ.

Tả thị chỉ mang theo một nha đầu, không hề có chút rụt rè nào của trưởng bối càng không mở lời giải thích đây là ngẫu nhiên gặp được hay gì.

"Tiên Nhi, ta có chuyện muốn nói với cháu." Bà đi tới gần xe ngựa cách màn xe nói: "Không biết có thuận tiện không."

Lý Minh Lâu gọi Phương Nhị.

Tả thị có chút bất an, xa phu trẻ tuổi kia sẽ không xông lên đánh đuổi bà chứ?

Phương Nhị không hề để ý Tả thị, hắn buông dây cương và roi ngựa xuống, Lý Minh Lâu nhấc màn lên, xuống xe.

Đã lâu Tả thị chưa gặp mặt Lý Minh Lâu, nữ hài tử đứng trước mặt bà dùng áo choàng đen che phủ toàn thân và diện mạo, thấp thoáng dưới mũ choàng không phải là khuôn mặt mà là lớp vải bố đen bao quanh, nếu đêm tối mà gặp thì thật giống hệt như một lệ quỷ.

Mà giữa ban ngày ban mặt vừa gặp cũng không khỏi rùng mình.

Phương Nhị căng chiếc dù đen ra, lập tức tầm mắt của Tả thị chỉ có thể nhìn thấy một chút tay áo và góc váy được điểm xuyết bằng những sợi tơ vàng dưới lớp áo choàng đen.

"Mời thím nói." Lý Minh Lâu nói.

Thanh âm của nàng có chút suy yếu, so với lúc vừa mới về nhà thì dường như bệnh càng thêm nặng, Tả thị sắc bén cảm thấy vậy, ngoài ra bà còn có thể cảm nhận được sự lễ phép của nàng.

Thật ra Lý Minh Lâu luôn là đứa nhỏ rất lễ phép, người thất lễ thường thường vì không được như ý, mà từ nhỏ đến lớn Lý Minh Lâu nàng không hề phải bối rối về bất cứ thứ gì.

"Lý Mẫn đến, phụ thân của cháu đã sắp xếp lại một vài việc trong nhà." Tả thị đi thẳng vào vấn đề: "Cho nên phần hiếu kính của tổ mẫu sẽ gộp chung với công chung đưa về, tổ mẫu không muốn."

Lý Minh Lâu ừ một tiếng: "Vậy ý thím thì sao?"

Tuy rằng chỉ xem một buổi tối nhưng những thứ được ghi trong quyển sổ kia đã khắc sâu ở trong lòng bà, bà sẽ không quên, cũng không muốn quên, Tả thị hít sâu một hơi:

"Ta nguyện ý."

Lý Minh Lâu gật đầu: "Được."

Nàng đáp ứng dứt khoát như vậy, nhẹ nhàng như vậy khiến cho đề tài này kết thúc tại đây. Nhất thời, Tả thị không biết nên nói cái gì, ngôn từ trở nên thiếu thốn ngoại trừ một câu cảm ơn ra.

"Tiên Nhi đang muốn tìm đại phu như thế nào?" Tả thị hỏi: "Có muốn ta hỗ trợ hay không?"

Cho tới nay, Lý Minh Lâu luôn cự tuyệt đại phu mà Lý gia tìm tới.

Nếu nàng không muốn trong nhà nhúng tay, thì Tả thị tỏ vẻ mình có thể hỗ trợ không cần thông qua trong nhà.

"Cảm ơn thím." Lý Minh Lâu lễ phép nói lời cảm tạ: "Nếu cần, cháu sẽ mời thím hỗ trợ."

Tuy rằng cự tuyệt nhưng cũng biểu lộ thái độ của nàng, Tả thị mỉm cười gật đầu:

"Có yêu cầu gì thì cứ việc tới tìm ta."

Lý Minh Lâu thi lễ cáo từ: "Cháu không thể ở bên ngoài quá lâu."

Tả thị vội tránh đường: "Cháu nhanh trở về nghỉ đi."

Lý Minh Lâu không khách khí nữa mà từ Phương Nhị nâng dù hộ tống nàng đi vào bên trong, Nguyên Cát dắt xe ngựa yên lặng rời đi.

Cửa viện bây giờ chỉ còn Tả thị và nha đầu bà mang tới.

Lúc này, nha đầu mới đi lên, có vài phần bất an hỏi:

"Phu nhân, như vậy là được rồi ư?"

Tả thị nhìn theo Lý Minh Lâu dần dần đi xa nói:

"Nếu nàng mà không được nữa thì chuyện này quả thật là không được."

Lý Minh Lâu là trưởng nữ của Lý Phụng An, hiện tại ông đã không còn nữa, nàng và Lý Minh Ngọc là chủ của Kiếm Nam đạo, chẳng qua bởi vì hai người vẫn còn quá nhỏ cho nên người của Lý gia đều quên mất điều ấy.

Cho đến tận lúc này.

Nha đầu thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở: "Bên lão phu nhân cũng đã phái người chờ đại tiểu thư rồi."

Tả thị cười cười: "Lão phu nhân là trưởng bối, dù có muốn nói chuyện hàm súc thì nhất định sẽ không thỉnh cầu đại tiểu thư giống như ta đâu."

Lão phu nhân có thể nghĩ đến Lý Minh Lâu thì tất nhiên Tả thị cũng đã nghĩ đến.

Biết được tin lão phu nhân tức giận quát mắng Lý Minh Kỳ, còn nương việc này để cho Minh Kỳ tới xin lỗi và tặng lễ, bảo người tới xin lỗi nào có thành ý bằng bản thân tự mình tới chứ. Tả thị nhanh chóng quyết định tự mình chờ ở cửa trước, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề, biểu đạt lời thỉnh cầu.

"Chuyện này chỉ cần thỉnh cầu sớm hơn thì có thể thành công sao ạ?" Nha đầu thấp giọng hỏi.

Theo lý thuyết, xét về huyết thống xa gần bối phận cao thấp thì Tả thị không thể so sánh với Lý lão phu nhân.

"Có lẽ chuyện này không có quan hệ gì tới huyết thống bối phận cả." Tả thị lắc đầu. Bà nghĩ tới lời nói của Lý Mẫn, lão phu nhân không giống nhau, dù lấy lòng hay không đều là thân thuộc.

Lý Minh Lâu giúp Lão phu nhân thì Lão phu nhân vẫn là trưởng bối của nàng, bà sẽ cho rằng đây là lẽ dĩ nhiên nàng phải làm, việc hỗ trợ ấy là hiển nhiên, không hỗ trợ là kết thù đấy.

Nhưng nếu chuyện này thành công thì Tả thị sẽ không cho rằng đây là lẽ dĩ nhiên bà nhận được, bà sẽ cảm kích Lý Minh Lâu, sẽ hồi báo nàng, sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của Lý Minh Lâu.

Điều này không quan hệ gì tới huyết thống cả, đây là trao đổi, mà trao đổi có đôi khi còn đáng tin cậy hơn tất cả.

Tả thị còn chưa trở về viện của mình đã nghe được kết quả. Ở trước cửa, Lý Minh Lâu không nhận bất kỳ lễ vật nào của Cổ ma ma hay Lý Minh Kỳ. Nàng chỉ nhận lại chuỗi ngọc của mình về. Thái độ cũng rất lễ phép, tỏ vẻ không nhận lễ vật là vì giữa tỷ muội trong nhà với nhau phải hỗ trợ, yêu thương lẫn nhau. Mượn dùng một chuỗi ngọc thì có gì là to tát, cho nên nếu nhận lễ vật thì đúng là bất kính với tổ mẫu và tỷ muội trong nhà, như vậy ngược lại, nàng lại phải bồi tội với tổ mẫu rồi.

Cổ ma ma và Lý Minh Lỳ á khẩu không thể trả lời được chỉ đành mang theo lễ vật trở về. Lý lão phu nhân có giận dỗi nữa hay không thì Tả thị không cho người đi thám thính nữa. Bà trở lại phòng mình cao hứng nở nụ cười, những đau đớn ở hai bên đầu gối vì quỳ lâu cũng tiêu tán hết.

...

...

Lý Minh Kỳ nhào vào giường khóc hu hu, bọn nha đầu không dám khuyên bảo mà cũng không khuyên được.

Đầu tiên là nàng bị Lý lão phu nhân quát to răn dạy đuổi ra ngoài, về đến viện thì lại bị Vương thị đổ ập xuống mắng một trận nữa. Lý do là đã mượn chuỗi ngọc của Lý Minh Lâu mà sao không đúng hẹn trả về.

Căn bản không phải nguyên nhân ấy, trong lòng nàng thừa hiểu, mà Lý lão phu nhân và Vương thị cũng rõ ràng.

"Bởi vì Lý Minh Lâu không nhận lễ vật của hai người." Lý Minh Nhiễm nắm một vốc quả khô trên bàn bắt đầu ăn. "Nhưng mà, lời Lý Minh Lâu nói cũng có đạo lý, hiện tại tỷ ấy không cần những trang sức kia."

Mặt bị thương đến không thể gặp người, đeo trang sức cũng vô dụng thôi.

"Hừ, căn bản không phải nguyên nhân ấy." Lý Minh Kỳ khóc lóc nói, thanh âm của nàng không bởi vì gào khóc mà trở thành bén nhọn, mà càng trở nên kiều nhu nhưng dù có kiều nhu thế nào cũng không thể khiến tổ mẫu và mẫu thân rủ lòng thương hại nữa.

Rõ ràng là mẫu thân muốn lấy lòng tổ mẫu, mà tổ mẫu muốn lấy lòng Lý Minh Lâu cho nên cả hai đều tới mắng nàng, căn bản nàng không có sai.

Là Lý Minh Lâu không nhận lễ vật làm tổ mẫu mất mặt nhưng vì sao mọi người lại không trách mắng nàng ta.

Lý Minh Nhiễm cười hì hì: "Là tỷ sai rồi, nếu không phải tỷ mượn chuỗi hạt châu thì cũng không có ngày hôm nay."

"Có quan hệ gì với ta chứ.?" Lý Minh Kỳ ngồi dậy lau nước mắt, nàng tức giận nhìn Lý Minh Nhiễm:

"Trước khi ta trở về tổ mẫu và cha mẹ của muội đã cãi nhau rồi, bà tức giận cho nên giận chó đánh mèo lên ta."

Lý Minh Hoa cũng cười: "Vậy hai người có biết vì sao tổ mẫu lại cãi nhau với bá phụ và bá mẫu không?"

Lý Minh Nhiễm lắc đầu, nàng vẫn là trẻ nhỏ cho nên chuyện trong nhà cha mẹ sẽ không nói với nàng.

"Chắc không phải vì việc ta mượn hạt châu của Lý Minh Lâu chứ?" Lý Minh Kỳ cả giận nói.

Lý Minh Hoa gật đầu: "Đúng vậy."

Lão phu nhân và hai vợ chồng Lý Phụng Thường nổi lên tranh chấp nguyên nhân là vì Lý Mẫn đột nhiên tới rồi đột nhiên đi, việc này đã truyền khắp trên dưới Lý gia.

Đồ vật hiếu kính từ Kiếm Nam đạo cho Lý lão phu nhân từ nay về sau sẽ do hai vợ chồng Lý Phụng Thường tiếp nhận, sau đó mới đưa cho Lý lão phu nhân.

Lý lão phu nhân không cho phép, cho nên bắt đầu ồn ào, cãi nhau.

Tiền tài là thứ mà có thể khiến cho thân nhân ồn ào cãi nhau, Lý Minh Kỳ cũng hiểu điều này, cũng hiểu vì sao Lý lão phu nhân lại tức giận như vậy, tiền của trong tay mình bị người đoạt đi rồi, là ai chẳng tức giận chứ.

"Nhưng mà, chuyện này thì có quan hệ gì với việc mượn chuỗi ngọc?" Khóe mắt Lý Minh Kỳ vẫn treo hai hàng nước mắt. "Chẳng lẽ Lý Minh Lâu bảo Kiếm Nam đạo làm như vậy à?"

Vừa nói dứt lời, chính nàng cũng ngây ngẩn cả người, một cô nương thông tuệ như nàng vừa nói vừa hiểu ra.

Lý Minh Hoa buông tay: "Vì sao không thể? Muội mạnh mẽ mượn chuỗi ngọc của nàng ấy, nha đầu của muội đánh nha đầu của nàng ấy, nhưng tổ mẫu không quát lớn hay trừng phạt muội mà ngược lại còn xuất đầu thay muội mượn đồ. Bao nhiêu việc thiệt thòi như vậy, Lý Minh Lâu đã từng phải chịu thiệt thòi chưa?"

Lý Minh Lâu chưa từng phải chịu thiệt thòi, từ trước đã như vậy và đến hiện tại cũng là như vậy.

"Ta đã nói rồi, nàng ấy không giống như chúng ta." Lý Minh Hoa cười nói: "Giờ thì đã tin chưa?"

- ------------------------