35. Xác nhận đúng là đại phu.

Đoàn người Lý Minh Lâu đến khiến cho thiếu niên đang đeo chiếc sọt trên lưng cực kỳ kinh ngạc, bước chân hắn khựng lại tựa như muốn nghênh đón, nhưng ngay sau đó lại xoay người nhảy vài bước vào bên trong biến mất sau cánh cửa.

Phương Nhị gật đầu đánh giá: "Thân thủ nhanh nhẹn, miệng vết thương khép lại rất tốt."

Lúc ấy hắn chính tay tới xem xét, rịt thuốc và băng bó cho thiếu niên này, hắn biết tình trạng của vết thương ấy như thế nào.

Lý Minh Lâu bảo dừng xe rồi căng dù đi xuống.

Cánh cửa rách nát nhà họ đang đóng chặt, phía sau cánh cửa đầy lỗ hổng là một góc quần áo run rẩy của Quý Lương: "Mấy người qua đường à? Nhà ta không có nước cho mấy người mượn đâu."

Lúc này không có lão giả kia ở đây, tất nhiên cũng không có người tức giận quát tháo hắn trở mặt, là kẻ vong ân phụ nghĩa.

Mới qua bao lâu mà đã làm bộ không quen biết, lão giả đã từng nói rõ ràng rằng nếu không phải gặp mấy người Lý Minh Lâu thì thiếu niên lúc ấy có thể đã bị đánh chết, mà dù không chết thì cũng bị thương nặng hơn hiện tại rất nhiều.

Nguyên Cát gặp qua rất nhiều người nhưng đây là lần đầu tiên gặp được kẻ giả ngây giả dại vong ân phụ nghĩa như vậy. Hắn nhíu mày, cũng không phải bất mãn với thái độ của Quý Lương, đối với kẻ vong ân phụ nghĩa hắn có rất nhiều biện pháp đối phó, không cần phải vì vậy mà phiền não.

Hiện tại phiến não của hắn chính là Liệp tiên sinh mà tiểu thư muốn tìm là người này ư? Là người mà đại nhân cũng tôn sùng à?

Lý Minh Lâu không hề tức giận, còn nghiêm túc trả lời:

"Chúng ta không phải đi ngang qua, cũng không muốn mượn nước."

Quý Lương thò nửa khuôn mặt từ cổng tò vò ra: "Vị tiểu thư này, ta cũng không có tiền đâu, nếu các ngươi muốn đòi tiền cứu người thì phải đến tay không rồi."

Vậy ra, cũng đâu phải quá điên khùng, đầu óc vận chuyển cũng rất nhanh, Lý Minh Lâu không khỏi bật cười.

"Nếu mà các ngươi còn tức giận vậy thì chỉ có thể đánh người một trận để gán nợ thôi." Quý Lương nói, rồi tựa hồ như cảm thấy biện pháp này cực tốt, hai mắt hắn tỏa sáng, vươn cả cái đầu qua cổng tò vò:

"Hay đánh một trận đi, vết thương như thế nào thì đánh lại thành như vậy."

Lý Minh Lâu ngạc nhiên, đây là khiêu khích hay là vô lại? Nhưng nhìn biểu tình mong đợi của hắn lại chân thành như vậy, còn có cả kích động pha lẫn nóng lòng muốn thử.

"Đến đây đi, đến đi, các người đánh đi." Hắn vẫy tay tựa như mời chào khách nhân vậy.

Lý Minh Lâu lắc đầu, mặc kệ hắn đang khiêu khích hay vô lại hoặc là chân thành đi nữa, người có thể nói lời này, làm việc này thật sự là kẻ điên.

"Cha!" Tiếng la của thiếu niên truyền ra từ trong sân, thanh âm vừa tức giận lại nôn nóng, tựa như hắn tin rằng phụ thân mình thực sự có quyết định này, hơn nữa vì có thể đạt được mục đích, ông vô cùng có khả năng đi tới thuyết phục hoặc chọc giận đám người Lý Minh Lâu.

"Tiểu Oản." Quý Lương không cao hứng vì bị con trai đánh gãy lời nói, tròng mắt hắn xoay chuyển, thanh âm nhu hòa nói:

"Không cần sợ hãi, có cha ở đây, có đả thương thì sao chứ."

Đây là phụ thân muốn khuyên con trai mình đi ra để chịu đánh sao? Vốn không để ý tới chuyện này mà Phương Nhị cũng cảm thấy kinh ngạc nhìn lại, trách không được lão giả kia nói người này là nửa điên, mà đâu phải nửa điên, là hoàn toàn điên rồi.

Lý Minh Lâu không để hai cha con họ tiếp tục thương thảo có ra ngoài chịu đánh hay không, nàng cầm dù đi tới trước cửa: "Quý tiên sinh, ta tới tìm thầy trị bệnh."

Thanh âm của nàng còn chưa dứt thì Quý Lương đã chui ra khỏi cái cửa rách nát.

Thân mình khô gầy tựa như một cây gậy trúc lại có thể linh hoạt như vậy, khi nhìn hành động của người đàn ông đứng ở ngay trước mặt này, cả Nguyên Cát lẫn Phương Nhị đồng thời hiện lên ý niệm này trong đầu.

"Ha, ha." Quý Lương phát ra vài tiếng cười: "Như vậy là đúng rồi, ta là đại phu đây, ai muốn hỏi khám?"

Không chờ nàng trả lời, tầm mắt hắn đã đảo qua ba người bọn họ, hắn lắc đầu:

"Không phải các người, các người đều khỏe mạnh, vậy là muốn khám bệnh tại nhà à?"

Hắn giơ tay vỗ vỗ lên xe ngựa đang đỗ trước cửa, vừa lòng gật đầu:

"Có xe ngựa tới đón này, không tồi, không tồi."

Quý Lương tự hỏi rồi tự đáp, quay đầu nhìn về phía sau:

"Tiểu Oản, Tiểu Oản lấy cho cha hòm thuốc tới đây."

Cửa cổng rách nát bị kéo ra, thiếu niên tên Tiểu Oản lúc trước vừa chạy mất giờ đi ra: "Cha, trước hết cha có thể nghe người ta nói hết được không?"

Khác với lão giả kia, Tiểu Oản nghe thấy phụ thân nói mình là đại phu cũng không phản bác.

Hiển nhiên hắn không cảm thấy phụ thân mình đang nổi điên. Hắn liếc nhìn Lý Minh Lâu một cái, cúi đầu:

"Cha ta... không phải bệnh gì cũng xem được."

Tuy rằng nói ra những lời này nhưng bàn tay rũ xuống đang nhéo chặt góc áo còn vô thức xoa xoa để lộ bộ dạng khẩn trương, bất an, thấp thỏm không tự tin.

Quý Lương tỏ ra bất mãn với lời con trai nói:

"Con lại không phải là ta, có thể chữa hay không, phải thử mới biết được."

Sắc mặt Tiểu Oản đỏ lên, tức giận hô lên: "Nàng ấy không phải con của cha, có thể tùy tiện để cha thử, dù lăn lộn chết cũng không sao."

Quý Lương cũng bực: "Ta cũng không phải người tùy tiện, chẳng lẽ ta lăn lộn chết con rồi à?"

Thân hình gầy yếu của Tiểu Oản run lên, hai từ "lăn lộn" gợi lên hồi ức của hắn, những thống khổ ấy khiến hắn càng phẫn nộ hơn: "Đó là bởi vì vị tiểu thư này trước tiên đã cho con dùng loại thuốc tốt."

Đại phu sẽ tức giận khi bị nói mình không bằng người khác, Quý Lương càng thêm tức giận, múa may hai tay:

"Thuốc kia căn bản vô dụng, là ta chữa khỏi cho con."

Lý Minh Lâu vội hỏi: "Là Quý tiên sinh chữa trị tốt cho hắn ư?"

Lúc ấy rõ ràng là Phương Nhị đã trị thương cho thiếu niên này.

Quý Lương hừ một tiếng, cũng không thèm giấu giếm: "Vết thương kia chỉ rịt thuốc thì làm sao có thể khỏi nhanh như vậy được, phải dựa vào ta, loại thương kia phải khâu vào mới có thể tốt nhanh được."

Dứt lời hắn duỗi tay kéo một cái.

Động tác của hắn quá nhanh, Tiểu Oản còn không phản ứng lại thì áo trên đã bị kéo xuống, thân hình gầy yếu lộ ra.

Ngày ấy, hắn bị quất đến da tróc thịt bong, chính tay Phương Nhị đã rắc thuốc bột lên rồi băng vết thương lại. Hiện giờ, vết thương trên mặt vẫn còn đang bị băng lại vì có tóc che đậy cho nên không nhìn ra khác lạ, nhưng trên người thì khác.

Băng vải trên người đã không còn, cũng không hề thấy có một chút thuốc bột nào dính đắp bên trên, trên da thịt chỉ có một vết sẹo màu đỏ tựa như một con giun đang vặn vẹo, trên vết sẹo ấy có dấu vết của đường may, tựa như quần áo bị đụm vá.

Cả Phương Nhị lẫn Nguyên Cát đều khiếp sợ tiến lên một bước, Lý Minh Lâu nhấc chiếc dù đen trong tay lên lộ thân hình ra, đôi mắt nàng dưới lớp vải bố cũng chăm chú nhìn vết thương kia.

Tiểu Oản lấy lại tinh thần, theo bản năng muốn kéo áo lên che đậy, Nguyên Cát nhanh chóng duỗi tay đè đầu vai hắn lại: "Đây.... là khâu vào ư?"

Tình trạng vết thương của Tiểu Oản đã tốt đến mức nào không cần phải nói rõ bởi vì người từng tham gia chiến trường như hắn chỉ liếc qua cũng đã biết. Cho nên đối với tốc độ lành vết thương như này có ý nghĩa như thế nào, hắn càng thêm rõ ràng.

Ngón tay hắn run rẩy mơ.n trớn lên vết sẹo của Tiểu Oản.

"Tốt hơn nhiều so với việc dùng thuốc của chúng ta." Phương Nhị nói.

Nếu dùng thuốc trị thương của bọn họ, hiện tại Tiểu Oản vẫn còn phải nằm trên giường không thể cõng sọt chạy ra chạy vào như này được.

Vẻ mặt Quý Lương cực kỳ đắc ý, hắn hưởng thụ sự khiếp sợ của ba người họ, rồi tầm mắt lại dừng trên người Lý Minh Lâu, hắn bừng tỉnh, cao hứng nói:

"Đó là đương nhiên, ta quen nhất là trị thương loại này, vị tiểu thư đây để ta xem thương thế của ngươi nào..."

Cho đến lúc này hắn mới nhìn thấy diện mạo quấn đầy vải bố của Lý Minh Lâu, ngay lập tức hắn duỗi tay muốn xốc lên mũ choàng của nàng.

"Này..." Nguyên Cát và Phương Nhị đồng thời quát lên, trong nháy mắt đã quay lại trước người nàng, phịch một tiếng đẩy Quý Lương ngã vào cánh cửa rách nát.

Cánh cửa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt mà Quý Lương cũng hô to lên: "Sao lại đánh người!"

Tiểu Oản vội bước hai bước về phía cha mình, khi nhìn thấy cha hắn tuy rằng hô to nhưng vẫn có thể đứng vững dựa vào cửa thì dừng lại, tức giận hô to "cha".

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Có người vừa lúc đi tới nghe thấy tiếng vang vội lên tiếng.

Mọi người cũng quay đầu nhìn lại thì thấy là lão giả ngày ấy, mà lão giả cũng hoảng sợ khi nhìn thấy tình huống trước mặt.

"Quý Lương, ngươi lại gây họa à, Á... Tiểu Oản trên người cháu! Trời ơi! Quý Lương, ngươi lăn lộn đám gà vịt là được rồi tại sao lại làm bậy với Tiểu Oản hả!"

"Tiểu Oản đáng thương! Gặp tội rồi! Đáng lẽ ta phải ở lại trông chừng."

"Người lương thiện, không phải sợ hãi, Quý Lương chỉ là kẻ điên thôi."

Lão giả vội vàng kêu loạn vừa kêu vừa mắng vừa an ủi.

Lý Minh Lâu đánh gãy lời lão: "Lão trượng không phải sợ, ta tới tìm thấy trị bệnh, Quý tiên sinh chính là đại phu ta cần."

Tìm một người điên để trị bệnh ư, lão giả hoảng sợ, khi nhìn thấy bộ dạng của nàng thì lão càng hoảng sợ hơn, lắp bắp nói: "Tiểu thư, tuy rằng gấp gáp chữa bệnh nhưng không thể chữa loạn được."

"Ta cũng không phải đại phu chữa loạn." Quý Lương tức giận sửa đúng.

Tiểu Oản không hề phản bác lại phụ thân, hắn chần chờ hơi cúi đầu nói: "Hiện tại, y thuật của cha ta còn chưa được, tiểu thư chờ một chút, chờ ông ấy luyện thêm nữa."

Quý Lương càng tức giận: "Luyện cái gì mà luyện, ta không phải đã trị hết cho con hay sao? Chính con cũng tin ta có thể trị tốt mới để ta trị cho mà, hiện tại sao lại nói không được?"

"Sẽ để lại sẹo." Tiểu Oản tức giận quay đầu hô.

Lý Minh Lâu nhìn thiếu niên này, lồ.ng ngực vốn băng lạnh của nàng chợt thấy ấm áp.

- ---------------------------