*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiểu Hồn im lặng rất lâu, sau đó mới nó: “Thật ra cũng không phải là không có!”  
Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Ưu điểm gì?”  
Tiểu Hồn nhẹ giọng nói: “Mặt Tiểu chủ rất dày… Chắc đó cũng là ưu điểm nhỉ…”  
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ, một lát sau, hắn nghiêm túc nói: “Tiểu Hồn, làm gì có ai nói chuyện như ngươi chứ!”  

Nói xong, hắn rời khỏi tháp Giới ngục, sau đó tiếp tục tiến lên.

Trên đường đi, Tiểu Hồn nói: “Tiểu chủ, nền văn minh của tinh vực này quá thấp, đề nghị Tiểu chủ đi tới tinh vực có nền văn minh cao hơn, như thế, Tiểu chủ có thể tiếp xúc với nền văn minh võ đạo cao cấp hơn, rất có lợi cho Tiểu chủ đấy!”  
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta còn chưa hiểu rõ tất cả võ đạo của tinh vực này nữa!”  
Tiểu Hồn nhẹ giọng nói: “Cũng phải!”  
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Minh tộc và Thần tộc có nền văn minh võ đạo phát triển như thế, tại sao lại biến mất?”  
Tiểu Hồn nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn”.


Diệp Huyên cười lắc đầu: “Võ đạo, không có điểm cuối!”  
Tiểu Hồn nói: “Đúng thế, con đường võ đạo không có điểm cuối! Giống như lúc trước, ta cảm thấy mình là thanh kiếm mạnh nhất trên đời… Nhưng bây giờ…”  
Diệp Huyên cười hỏi: “Vì ba thanh kiếm trên đỉnh tháp sao?”  
Tiểu Hồn đáp: “Đúng vậy, nhưng ta cũng không thua kém nhiều, ta sẽ cố gắng hơn chúng nó!”  
Diệp Huyên cười khen ngợi: “Có chí khí, chúng ta cùng nhau cố gắng!”  
Nói xong, Diệp Huyên dần tăng nhanh tốc độ.

Ba ngày sau, Diệp Huyên lên bờ.


Trước mặt hắn là một dãy núi không nhìn thấy điểm cuối, bên trong dãy núi thỉnh thoảng vang lên tiếng gầm của dã thú.

Xuyên qua dãy núi này sẽ đến Táng Thiên trường thành!  
Đây không phải một nơi yên bình!  
.